Tối đó, Trương Tiểu Miêu dẫn vài người bạn của mình tới cùng ăn cơm tối với quốc quân. Nhóm này có chút tương đồng với nhóm dân quân họ từng gặp ở Thụy Xương. Một nhóm chỉ có mười mấy người, hầu như đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi, họ hợp lại thành một đoàn dân quân tự vệ. Mấy người này thoạt nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch, nhưng tinh thần tướng mạo cũng không tệ, lại thêm vẻ nhiệt tình sôi nổi. Lính bọn họ quanh năm suốt tháng chỉ biết chiến tranh với chiến tranh, hiếm khi có cơ hội giao lưu trao đổi với dân chúng, cho nên gặp nhóm người này cảm thấy vô cùng mới mẻ, cũng nhiệt tình cùng họ nói chuyện phiếm.

Thoạt nhìn Trương Tiểu Miêu có vẻ rất quý Cố Tu Qua nên luôn theo chân gã. Ngoài cậu ta ra, còn có hai người khác cũng quấn lấy Cố Tu Qua không rời, muốn nghe Cố Tu Qua kể chuyện đánh giặc. Nhóm người kia còn trẻ tuổi, chưa biết chiến tranh thực sự là thế nào, Cố Tu Qua bịa chuyện mà kể, khiến họ trợn to mắt nhìn.

Đám Hắc Cẩu và Điền Cường ngồi bên này cầm bát nghe dân binh nói chuyện trên trời dưới biển.

Phương Hồng nhìn nhóm dân binh kia, ra vẻ thần bí ghé vào tai đám Hắc Cẩu nói: “Em thấy bọn họ có vẻ ‘sắc’”.

Điền Cường liếc mắt nhìn cậu ta: “Sắc gì? Hoàng sắc á?” (Hoàng sắc: đồi trụy)

Bì Hồ cười xùy mấy tiếng.

Thật ra họ đều hiểu ý của Phương Hồng.

Hắc Cẩu húp bát canh khoai núi: “Hồng hay không hồng cũng không sao cả.”

Phương Hồng gãi đầu: “Mình thì không sao, chỉ sợ những người khác biết lại có chuyện không hay.”

Điền Cường liếc mắt nhìn nhóm dân binh ngồi quanh đấy, lắc đầu: “Có chuyện gì được chứ, chỉ là mấy thằng nhóc con.”

Hắc Cẩu liếc nhìn Cố Tu Qua đang dọa Trương Tiểu Miêu đến xanh mặt, lại quay đầu nhìn Diệp Vinh Thu.

Ở đây ngoài Cố Tu Qua ra, người được sùng bái nhất chính là Diệp Vinh Thu. Nhóm dân binh kia thấy trước khi ăn cơm, mọi người xếp hàng đưa súng cho Diệp Vinh Thu kiểm tra, vì vậy đợi anh kiểm tra xong, có mấy người dán tới xung quanh anh, hỏi xem anh vừa kiểm tra gì vậy, còn muốn anh giúp họ kiểm tra súng ống một phen. Mười mấy người này cộng lại có tổng cộng mười khẩu súng, trong số đó hơn nửa là súng tự chế, số còn lại thì không biết có phải do nhặt về từ chiến trường không mà đủ loại tạp nham. Họ còn tự chế một ít thuốc nổ, kíp nổ vừa thô vừa ngắn, còn rỉ bột ra bên ngoài, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.

Họ nhìn Diệp Vinh Thu bằng ánh mắt đầy súng bái. Với một người bị Hắc Cẩu ức hiếp đã lâu như anh mà nói, được sùng bái như vậy quả đúng là rất sung sướng lâng lâng, cho nên anh kiên nhẫn giúp mấy cậu dân binh kia lau sạch súng ống.

Một người được gọi là Vương Lão Nhị đưa súng trong tay cho anh: “Anh có biết súng của em là súng gì không?”

Diệp Vinh Thu nhận lấy khẩu súng của cậu ta, nói: “Súng Nhật gì đó, hình như là khẩu Nambu 94.”

Vương Lão Nhị nói: “Em nhặt được đấy, nhưng không có đạn. Anh có thể cho em hai viên đạn được không?”

Diệp Vinh Thu bĩu môi: “Vũ khí của Nhật đều là tự cung tự cấp, từ súng cho đến đạn đều do chính chúng sản xuất, đạn không mấy thông dụng. Trong bộ đội chúng tôi cũng không có, không bằng sau này đánh trận xong, cậu ra chiến trường tìm trên xác mấy tên lính Nhật đi?”

Lại có một người dán tới, hưng phấn đưa khẩu súng trường trong tay cho Diệp Vinh Thu: “Anh xem giúp em một chút.”

Diệp Vinh Thu nhận lấy súng cẩn thận quan sát một hồi, nói: “Hình dạng có vẻ rất giống với súng Mauser, nhưng không phải do Đức tạo, mỹ nghệ có vẻ rất thô ráp. Có lẽ khẩu này do một công xưởng quốc nội nào đó nhái lại, kí hiệu bị mờ rồi, tôi cũng không nhìn rõ.”

“Ồ.” Người kia ủ rũ đón súng về: “Vậy chắc không có đạn rồi.”

Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Nếu là nhái súng mauser, có lẽ là nhái lại khẩu 79. Đạn 9,2mm bây giờ rất phổ biến. Cậu chờ một chút, để tôi đi lấy mấy viên thử xem.” Nói rồi anh tìm mấy viên đạn 79 trong hành trang, sau đó nạp vào súng, pằng một tiếng. Súng bắn thành công! Cậu kia hưng phấn nhận lấy súng và đạn trong tay Diệp Vinh Thu, nhìn anh dựng ngón cái: “Thật tốt quá! Anh Diệp giỏi quá! Em rất hâm mộ anh!”

Diệp Vinh Thu được khen, cả người khoan khoái, khiếm tốn cười nói: “Không có gì, không có gì.” Đôi mắt đắc ý hướng qua phía Hắc Cẩu, Hắc Cẩu cười hì hì nhìn anh nịnh nọt.

Vương Lão Nhị không có đạn nên không phục, chạy tới nịnh nọt: “Lưu Lão Tam, ta đổi súng đi.”

Lưu Lão Tam ôm chặt khẩu súng trong lòng, đạp Vương Lão Nhị một cái: “Cút! Không phải ban đầu ông nói không quen dùng súng trường, thích súng lục hơn sao? Ông cầm rồi thì là của ông, khẩu này là của tôi.”

Vương Lão Nhị nhét khẩu súng lục vào lòng Lưu Lão Tam: “Tôi không cần nữa, cho ông khẩu súng lục này đấy, ông thích súng lục mà, cho tôi súng trường đi.”

Hai người ầm ĩ một trận.

Lúc này một người trung niên chừng ba mươi tuổi đi tới, Lưu Lão Tam đạp Vương Lão Nhị ra, kéo người kia tới chỗ Diệp Vinh Thu giới thiệu: “Đây là chuyên viên của bọn em, anh ấy là Cường Tử. Anh ấy giỏi giống hệt anh, thuốc nổ của bọn em đều do một tay anh ấy làm!”

Diệp Vinh Thu nghe vậy lập tức tỉnh táo, cùng nói chuyện với người tên Cường Tử kia. Hóa ra Cường Tử vốn làm ở nhà xưởng pháo hoa ở trấn trên, cho nên biết một chút kiến thức về hóa học, bom và thuốc nổ trong đội dân binh đều do một tay anh ta làm. Diệp Vinh Thu lập tức hứng thú, hỏi anh ta chế tạo thuốc nổ bằng vật liệu gì. Bởi trước kia Cường Tử từng làm việc trong xưởng pháo hoa nên nguyên liệu và cách thức gia công đều rất hạn chế. Thật ra thành phần thuốc nổ anh ta chế tạo cũng không khác thành phần làm pháo hoa là bao, chỉ nhiều hơn chút lá sắt và đá mỏng mà đã có thể đả thương người.

Cường Tử lấy một “Quả dưa sắt” ra đưa cho Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu sợ đến không dám nhận. Bột sắt trong quả dưa bị rỉ ra, khiến tay Cường Tử đen một mảng.

Cường Tử cười nói: “Sợ gì, chỉ cầm thử thôi mà, không nổ đâu. Có nổ cũng chưa chắc đã chết ngay tại chỗ.”

Diệp Vinh Thu hỏi anh ta: “Hiệu quả tốt không?”

Cường Tử dẩu môi: “Phải xem vận khí của cậu thế nào đã.”

Diệp Vinh Thu chỉ mới nghe muốn xem chất lượng phải nhìn kĩ thuật chứ chưa từng nghe ai nói muốn xem chất lượng phải nhìn vận khí. Cường Tử nói: “Vận khí tốt, thuốc nổ bắn trúng người muốn hại, vậy thành công. Vậy khí không tốt, giặc bị nổ, nhưng mình cũng bị bỏng.”

Diệp Vinh Thu cũng từng học qua hóa học, anh nói: “Anh viết nguyên liệu ra cho tôi xem một chút, để tôi nghiên cứu xem có thể cải tiến được không.”

Cường Tử luôn miệng nói được.

Hai người lại chuyển sang thảo luận về súng ống. Diệp Vinh Thu có kiến thức, còn Cường Tử thì có kinh nghiệm. Thật ra Cường Tử chưa từng đi học, nhưng anh ta mưa dầm thấm lâu nên cũng học hỏi được không ít. Hai người ai cũng có thế mạnh riêng, bởi vậy nên thảo luận rất sôi nổi.

Hắc Cẩu ăn cơm xong, lại bới thêm một bát, đi tới đưa cho Diệp Vinh Thu: “Vừa ăn vừa nói chuyện.”

Diệp Vinh Thu bị mấy cậu dân binh quấn lấy nên cơm chưa được ăn, đến giờ bụng cũng đã đói, lập tức đón lấy bát đũa Hắc Cẩu đã dùng qua mà ăn. Thật ra khi còn ở nhà anh rất kén chọn, đồ đạc gì cũng phải có một bộ riêng, tuyệt đối không xài chung chăn gối bát đũa với người khác. Nhưng hôm nay tới đây, vật tư khan hiếm, từ bát đũa cho tới chăn gối đều phải xài chung với Hắc Cẩu, nhưng anh cũng không cảm thấy ghét bỏ gì. Cũng không phải anh không chê, nếu đổi sang người khác, anh vẫn có chút khó chịu, nhưng chỉ cần là của Hắc Cẩu thì đều ổn cả.

Ăn cơm xong, họ phải quay về đồn trú, đổi lượt cho ba người khác đến ăn.

Cường Tử đưa cho Diệp Vinh Thu công thức điều chế thuốc nổ, nói: “Lần sau quay lại thăm cậu sau, cậu quốc quân.”

Diệp Vinh Thu nhận lấy công thức anh ta đưa, lại hỏi Cố Tu Qua có thể cho họ vài dây đạn 9.2mm được không, sau đó vui vẻ quay về.

Hai người đi tới một hào thông không có bóng ai, đột nhiên Hắc Cẩu đè Diệp Vinh Thu lên vách hào, ngấu nghiến hôn đôi môi anh. Diệp Vinh Thu sợ hãi, ngơ ngác mặc Hắc Cẩu hôn. Mãi đến khi gần đó truyền tới tiếng lính nói chuyện, anh mới sợ hãi liều mạng giãy giụa muốn đẩy Hắc Cẩu ra. Không ngờ Hắc Cẩu không chịu buông tha, còn cách quần mà nhéo nơi ấy của anh một cái. Diệp Vinh Thu sợ hãi, giọng nói của lính mỗi lúc một rõ ràng, anh cảm thấy cả người nóng rần như bị đuốc đốt, vừa sợ vừa kích động, hai chân như nhũn ra, gấp đến độ muốn khóc.

Mãi đến khi tiếng nói chuyện kia vang tới chỗ giáp giới, Hắc Cẩu mới buông Diệp Vinh Thu. Hai chân Diệp Vinh Thu mềm nhũn, phải bám lấy người Hắc Cẩu để đứng.

Hai người lính kia đi tới gần bọn họ, thấy sắc mặt Diệp Vinh Thu ửng hồng bất bình thường còn chột dạ cúi đầu thì nhìn chằm chằm.

Hắc Cẩu đưa tay sờ trán Diệp Vinh Thu, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Anh sao vậy, sao nóng thế này?”

Diệp Vinh Thu lén giẫm lên chân Hắc Cẩu.

Một cậu lính hỏi: “Ốm à? Gọi quân y xem? Nhưng hình như không có thuốc đâu?”

Diệp Vinh Thu cười gượng hai tiếng: “Không, không sao cả. Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”

Thế là hai người lính kia đi qua bọn họ.

Hai người kia đi rồi, Diệp Vinh Thu giận dữ trừng mắt với Hắc Cẩu: “Cậu làm cái gì thế? Bị người khác nhìn thấy thì sao?”

Hắc Cẩu cong môi cười xấu xa: “Anh càng nói không được hôn thì em càng không buông càng hôn đấy. Cho anh phải cưới em, cho đoàn trưởng làm chứng đám cưới của chúng mình, bái thiên địa tại đây luôn.”

Diệp Vinh Thu đạp hắn một cái: “Sau này không được làm vậy nữa.”

Hắc Cẩu cười cười, cùng Diệp Vinh Thu đi về lô cốt. Hắn phát hiện, mèo Tiểu Bạch của hắn thật sự trưởng thành rồi, thành thục chín chắn đến nỗi càng ngày càng được người ta nhìn bằng cặp mắt ưu ái sùng bái, hơn nữa còn nhìn vào chính bản thân anh, chứ không phải nhà anh, gia thế của anh, bối cảnh của anh nữa. Tuy rằng hắn rất cao hứng, nhưng cũng có chút bận tâm, cho nên mới không nhịn được muốn bắt nạt Diệp Vinh Thu, bắt nạt rồi mới dễ chịu hơn một chút, bất luận Diệp Vinh Thu trưởng thành ra sao, thì anh vẫn là mèo Tiểu Bạch đáng yêu, bị hắn bắt nạt sẽ giận dỗi khóc nhè.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện