Hoàng Mộ không do dự chút nào mà từ chối Diệp Vinh Thu, còn phái thêm đám Tiểu Triệu để ý Diệp Vinh Thu, tuy nói là không hạn chế tự do của anh, nhưng nếu anh có ý đồ trà trộn vào chiến khu, nhất định phải kiên quyết ngăn cản.
Hoàng Mộ cũng không đích thân hay cho người khác làm công tác tư tưởng cho Diệp Vinh Thu, khuyên anh từ bỏ ý định này đi, thậm chí Diệp Vinh Thu tới tìm anh, anh cũng đều tránh không gặp mặt, áp dụng thái độ lạnh. Mấy năm nay ở chung, anh rất hiểu con người Diệp Vinh Thu, thật ra người này bản tính bướng bỉnh, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không quay đầu lại, nghe nói trước kia Diệp Vinh Thu xuất thân thiếu gia, tuy rằng mấy năm nay chịu nhiều vất vả, nhưng bản chất kiêu ngạo vẫn còn đó, có thể nói, Diệp Vinh Thu là một người rất cố chấp, không muốn nghe ý kiến từ người khác.
Nhưng bướng bỉnh thì cũng có giới hạn của nó, nếu như là mấy năm trước, có lẽ Diệp Vinh Thu sẽ không từ bỏ ý định này, nhưng hiện tại trên vai anh gánh nặng chồng chất, anh cũng là người tương đối có ý thức trách nhiệm, Hoàng Mộ không phê chuẩn thỉnh cầu của anh, anh sẽ không thể mặc kệ công xưởng, cái gì cần làm vẫn sẽ làm. Cho nên thái độ lạnh này chính là biện pháp tốt nhất.
Quả thật giống như Hoàng Mộ nghĩ, Diệp Vinh Thu không dám thờ ơ với chuyện công xưởng, thậm chí còn tích cực hơn hẳn so với trước đây.
Trời còn chưa sáng anh đã rời giường, tới công xưởng làm việc, hoặc không thì tới đoàn giảng giải kiến thức súng ống, trời tối không về nghỉ mà vùi đầu biên soạn giáo trình, lên kế hoạch hoặc ngồi vẽ bản vẽ dưới ánh đèn tối mịt. Một ngày anh chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, ngay cả bờ sông cũng không ra nữa, chỉ vùi đầu vào công tác.
Nửa tháng sau, cuối cùng Hoàng Mộ cũng chủ động tìm tới Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu không còn là cậu nhóc mười mấy tuổi đầu, anh đã không còn trẻ, quanh năm suốt tháng ở tiền tuyến thiếu lương thiếu thực, thân thể vốn không tốt, nửa tháng mà anh ngất xỉu hai lần. Quân y rất muốn điều trị cho anh, nhưng thứ nhất là quân đội không có thuốc, thứ hai là Diệp Vinh Thu không chịu phối hợp, ai cũng không khuyên bảo được anh —— đây là cách Diệp Vinh Thu tỏ ý chống đối, anh dùng cách liều mạng công tác để đổi lấy sự nhượng bộ của Hoàng Mộ.
Diệp Vinh Thu đi tới phòng Hoàng Mộ. Nói là phòng đoàn trưởng, nhưng thực chất chỉ có bàn gỗ nhà tranh mà thôi, đây là đãi ngộ dành riêng cho đoàn trưởng.
Diệp Vinh Thu ngồi xuống trước mặt Hoàng Mộ, thoạt đầu Hoàng Mộ nhìn anh đăm đăm, nhìn chừng hơn một phút, sau đó mới cất lời: “Mấy ngày nay chi thư tìm tới chỗ tôi đập bàn hai lần, Tiểu Triệu và Khang Thất đi xin tôi, quân y thì tới mắng. Diệp Tử à, cậu cũng giỏi thật.”
Diệp Vinh Thu chỉ mỉm cười.
Hoàng Mộ nói: “Chi thư đoàn hỏi rốt cuộc tôi đã làm gì kích thích cậu, khiến cậu làm việc bạt mạng. Tôi nói cho cậu ta biết cậu muốn tới chiến khu, cậu ta không nói gì nữa. Khang Thất và quân y cũng không dám nói lời nào, chỉ có Tiểu Triệu, nó nói cậu muốn tới chiến khu thì cho cậu đi, nó sẽ đi cùng cậu, gặp phiền phức gì nó sẽ giúp cậu, nhất định sẽ bảo vệ chu toàn.”
Diệp Vinh Thu ồ một tiếng: “Cũng được đó, Tiểu Triệu tuy rằng tính hơi xung động, nhưng cậu ấy bắn súng rất cừ.”
Lần này Hoàng Mộ không còn bình tĩnh nữa, trực tiếp ném tập văn kiện trên bàn về phía Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu khẽ rụt cổ, nhưng anh không trốn tránh, văn kiện ném trúng, in trên mặt anh một dấu hồng.
Hoàng Mộ nhìn anh đăm đăm, Diệp Vinh Thu cũng nhìn thẳng, đáp lại ánh mắt ấy.
Sau một hồi, cuối cùng Hoàng Mộ đành phải chịu thua.
Nếu có thể, Hoàng Mộ thực sự muốn đập Diệp Vinh Thu một trận, đập cho anh tỉnh ra. Tiếc là anh không hạ thủ được, hơn nữa Diệp Vinh Thu cũng sẽ không tỉnh. Đối với Tân Tứ quân mà nói, Diệp Vinh Thu là một nhân tài khó có được, về công, Hoàng Mộ muốn đối xử tốt với anh, cho anh được hưởng những đãi ngộ tốt nhất về tư, Hoàng Mộ cũng mong Diệp Vinh Thu được vui vẻ, làm bằng hữu, sao anh không hy vọng Diệp Vinh Thu hoàn thành tâm nguyện chứ? Nếu không phải Diệp Vinh Thu tùy hứng muốn vào chiến khu thì dù cho anh có muốn cả bầu trời sao Hoàng Mộ cũng liều mạng hái xuống cho. Nhưng Diệp VInh Thu lại khăng khăng muốn tới chiến khu 9.
Hoàng Mộ phiền não cào đầu, hỏi: “Có đáng không? Hả? Tôi hỏi cậu có đáng không?!”
Diệp Vinh Thu giương mắt nhìn trời, vành mắt khô khốc. Năm năm trôi qua, giờ có muốn khóc cũng chẳng còn lệ. Anh nghèn nghẹn: “Đáng không? Tôi cũng không biết nữa. Tôi không còn cách nào, tôi chỉ muốn.. chỉ muốn biết rốt cuộc cậu ấy còn sống hay không.”
Hắc Cẩu đối với Diệp Vinh Thu mà nói đã trở thành một loại gánh nặng và trách nhiệm. Diệp Vinh Thu nợ Hắc Cẩu rất nhiều. Anh rất muốn bồi hoàn, còn có thể ở cùng Hắc Cẩu hay không cũng đã không còn quan trọng nữa. Biết bao lần gặp hiểm nguy, Hắc Cẩu bảo vệ anh trong lòng, nhưng lần sau cùng ấy, Hắc Cẩu đẩy anh xuống sông dài, đồng thời cũng đã đẩy anh xuống vực sâu, hơn ngàn ngày nay cả ngày lẫn đêm anh không ngừng kiếm tìm hắn dù chỉ một giây ngắn ngủi. Giờ hy vọng duy nhất của anh là được nhìn thấy Hắc Cẩu, dù cho chỉ có thể nhìn hắn từ xa, chỉ cần nhìn thấy thôi thì anh sẽ không còn mệt mỏi như vậy.
Hoàng Mộ nhìn Diệp Vinh Thu, nhiễm cả tâm tình anh mà chợt thấy không đành lòng. Anh nặng nề thở dài, nói: “Tôi có thể sắp xếp cho cậu tới chiến khu một lần, tôi sẽ phái năm người đi theo âm thầm bảo vệ cậu.”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Tôi tới chiến khu, không phải đi một lần là có thể tìm người được ngay, anh sắp xếp công việc, phái người đi theo bảo vệ như vậy, trái lại, thứ nhất là khiến người ta chú ý tới, thứ hai là làm lỡ chuyện của người khác.”
Hoàng Mộ hỏi: “Cậu muốn tới chiến khu công tác sao? Còn định ở lại đó bao lâu?”
Diệp Vinh Thu suy nghĩ một chút, đáp: “Nếu như xác định được ở đấy không có người, tôi sẽ quay trở về.”
Hoàng Mộ hỏi ngược lại: “Vậy nếu cậu tìm được người thì sao? Cậu có trở lại hay không? Nhỡ đâu người đó là Nhật ngụy hoặc làm đặc vụ cho địch, cậu định làm gì?”
Diệp Vinh Thu nói: “Cũng sẽ vẫn trở về. Nếu có thể đưa người về được, tôi sẽ đưa cậu ấy về. Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn tìm được cậu ấy.”
Hoàng Mộ cau mày lắc đầu, tức giận nói: “Cậu biến ngay, gọi chi thư đoàn tới cho tôi.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt một chút, sau đó lập tức vui mừng: Thái độ này của Hoàng Mộ, có lẽ đã thỏa hiệp! Diệp Vinh Thu lập tức đứng dậy, mặt mày hớn hở nói: “Tôi đi ngay đây.”
Hoàng Mộ cầm bút trên bàn lên làm bộ muốn ném vào mặt anh, Diệp Vinh Thu thức thời vội vã chạy ra ngoài.
Chốc lát sau, chi thư Trương Thanh đi tới.
Đúng là Hoàng Mộ không thể làm gì được Diệp Vinh Thu. Về chức vị mà nói, anh là đoàn trưởng, mà Diệp Vinh Thu là chính ủy, hai người đều là thủ trưởng trong bộ đội, có thể nói là cùng cấp. Chỉ là nhiều năm qua Diệp Vinh Thu vẫn luôn kính trọng Hoàng Mộ, anh được làm chính ủy cũng nhờ một phần công của Hoàng Mộ. Hơn nữa ngoài việc lo cho công xưởng ra thì anh không hề quản lý công việc nội bộ nào, cho nên anh tự coi mình như cấp dưới của Hoàng Mộ. Giờ Diệp Vinh Thu muốn tới chiến khu 9 công tác, anh xin ý kiến của Hoàng Mộ âu cũng vì nể mặt, nếu không anh cứ khăng khăng đi, Hoàng Mộ cũng không cản được. Huống hồ nếu anh thực sự làm loạn, chỉ sợ càng khiến việc thêm rắc rối, không bằng nhờ Hoàng Mộ giúp anh, chí ít cũng đúng mực hơn chút. Hơn nữa giờ anh dùng cách này để đòi thỏa hiệp, Hoàng Mộ cũng sợ thật.
Hoàng Mộ và Trương Thanh bàn bạc một chút, nghĩ xem làm cách nào để Diệp Vinh Thu có cơ hội tới chiến khu.
Ở Ngạc Nam có Vũ Xương, Ngạc Thành, Đại Trị, Trùng Dương, Thông Thanh.. tổng cộng mười huyện, trong đó có không ít vùng núi, vùng núi dễ thủ khó công, là nơi rất tốt để phát triển cách mạng. Trong đó quan trọng nhất là trấn Vũ Xương, mà nơi Diệp Vinh Thu muốn đi cũng chính là nơi này. Lần trước anh theo chân Phùng Chân tới Vũ Xương, sau đó nhìn thấy bóng lưng một người rất giống Hắc Cẩu. Vũ Xương là chiến khu phát triển nhất trong những trấn trên, nhưng cũng là nơi có điều kiện kháng chiến gian khổ nhất, không ít địch ngụy ngoan cường trấn thủ ở nơi này, ngăn cản sự nghiệp huy động cách mạng.
Diệp Vinh Thu là chính ủy, Hoàng Mộ không thể trực tiếp sắp xếp công việc cho anh mà phải xin chỉ thị từ phía lãnh đạo mới được. Thật ra việc này cũng làm khó Hoàng Mộ, nếu cứ bốc đồng xin chỉ thị, lãnh đạo nào đồng ý cho được? Nhưng nếu không giúp Diệp Vinh Thu làm việc cũng không xong, họ không thể làm gì hơn là vắt óc tìm cách.
Cuối cùng vẫn là Trương Thanh nghĩ ra cách. Nên nghĩ lý do chính đáng để xin cho Diệp Vinh Thu vào thành, tốt nhất là liên quan đến súng ống, như vậy cấp trên mới dễ dàng cho phép. Vừa hay gần đây họ mới được thông báo quốc dân đảng mới lấy được một nhóm vũ khí mới, muốn đi qua Vũ Xương, cho nên để Diệp Vinh Thu đi thăm dò thực hư một chút. Nhiệm vụ này tuy hơi mạo hiểm, nhưng ngoài Diệp Vinh Thu ra thì không ai đảm nhiệm được.
Diệp Vinh Thu đợi vài ngày, cuối cùng Hoàng Mộ cũng tới thông báo cho anh, còn phái một nhóm đi theo âm thầm bảo vệ, ngày mai sẽ hộ tống anh tới Vũ Xương.
Hoàng Mộ cũng không đích thân hay cho người khác làm công tác tư tưởng cho Diệp Vinh Thu, khuyên anh từ bỏ ý định này đi, thậm chí Diệp Vinh Thu tới tìm anh, anh cũng đều tránh không gặp mặt, áp dụng thái độ lạnh. Mấy năm nay ở chung, anh rất hiểu con người Diệp Vinh Thu, thật ra người này bản tính bướng bỉnh, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không quay đầu lại, nghe nói trước kia Diệp Vinh Thu xuất thân thiếu gia, tuy rằng mấy năm nay chịu nhiều vất vả, nhưng bản chất kiêu ngạo vẫn còn đó, có thể nói, Diệp Vinh Thu là một người rất cố chấp, không muốn nghe ý kiến từ người khác.
Nhưng bướng bỉnh thì cũng có giới hạn của nó, nếu như là mấy năm trước, có lẽ Diệp Vinh Thu sẽ không từ bỏ ý định này, nhưng hiện tại trên vai anh gánh nặng chồng chất, anh cũng là người tương đối có ý thức trách nhiệm, Hoàng Mộ không phê chuẩn thỉnh cầu của anh, anh sẽ không thể mặc kệ công xưởng, cái gì cần làm vẫn sẽ làm. Cho nên thái độ lạnh này chính là biện pháp tốt nhất.
Quả thật giống như Hoàng Mộ nghĩ, Diệp Vinh Thu không dám thờ ơ với chuyện công xưởng, thậm chí còn tích cực hơn hẳn so với trước đây.
Trời còn chưa sáng anh đã rời giường, tới công xưởng làm việc, hoặc không thì tới đoàn giảng giải kiến thức súng ống, trời tối không về nghỉ mà vùi đầu biên soạn giáo trình, lên kế hoạch hoặc ngồi vẽ bản vẽ dưới ánh đèn tối mịt. Một ngày anh chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, ngay cả bờ sông cũng không ra nữa, chỉ vùi đầu vào công tác.
Nửa tháng sau, cuối cùng Hoàng Mộ cũng chủ động tìm tới Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu không còn là cậu nhóc mười mấy tuổi đầu, anh đã không còn trẻ, quanh năm suốt tháng ở tiền tuyến thiếu lương thiếu thực, thân thể vốn không tốt, nửa tháng mà anh ngất xỉu hai lần. Quân y rất muốn điều trị cho anh, nhưng thứ nhất là quân đội không có thuốc, thứ hai là Diệp Vinh Thu không chịu phối hợp, ai cũng không khuyên bảo được anh —— đây là cách Diệp Vinh Thu tỏ ý chống đối, anh dùng cách liều mạng công tác để đổi lấy sự nhượng bộ của Hoàng Mộ.
Diệp Vinh Thu đi tới phòng Hoàng Mộ. Nói là phòng đoàn trưởng, nhưng thực chất chỉ có bàn gỗ nhà tranh mà thôi, đây là đãi ngộ dành riêng cho đoàn trưởng.
Diệp Vinh Thu ngồi xuống trước mặt Hoàng Mộ, thoạt đầu Hoàng Mộ nhìn anh đăm đăm, nhìn chừng hơn một phút, sau đó mới cất lời: “Mấy ngày nay chi thư tìm tới chỗ tôi đập bàn hai lần, Tiểu Triệu và Khang Thất đi xin tôi, quân y thì tới mắng. Diệp Tử à, cậu cũng giỏi thật.”
Diệp Vinh Thu chỉ mỉm cười.
Hoàng Mộ nói: “Chi thư đoàn hỏi rốt cuộc tôi đã làm gì kích thích cậu, khiến cậu làm việc bạt mạng. Tôi nói cho cậu ta biết cậu muốn tới chiến khu, cậu ta không nói gì nữa. Khang Thất và quân y cũng không dám nói lời nào, chỉ có Tiểu Triệu, nó nói cậu muốn tới chiến khu thì cho cậu đi, nó sẽ đi cùng cậu, gặp phiền phức gì nó sẽ giúp cậu, nhất định sẽ bảo vệ chu toàn.”
Diệp Vinh Thu ồ một tiếng: “Cũng được đó, Tiểu Triệu tuy rằng tính hơi xung động, nhưng cậu ấy bắn súng rất cừ.”
Lần này Hoàng Mộ không còn bình tĩnh nữa, trực tiếp ném tập văn kiện trên bàn về phía Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu khẽ rụt cổ, nhưng anh không trốn tránh, văn kiện ném trúng, in trên mặt anh một dấu hồng.
Hoàng Mộ nhìn anh đăm đăm, Diệp Vinh Thu cũng nhìn thẳng, đáp lại ánh mắt ấy.
Sau một hồi, cuối cùng Hoàng Mộ đành phải chịu thua.
Nếu có thể, Hoàng Mộ thực sự muốn đập Diệp Vinh Thu một trận, đập cho anh tỉnh ra. Tiếc là anh không hạ thủ được, hơn nữa Diệp Vinh Thu cũng sẽ không tỉnh. Đối với Tân Tứ quân mà nói, Diệp Vinh Thu là một nhân tài khó có được, về công, Hoàng Mộ muốn đối xử tốt với anh, cho anh được hưởng những đãi ngộ tốt nhất về tư, Hoàng Mộ cũng mong Diệp Vinh Thu được vui vẻ, làm bằng hữu, sao anh không hy vọng Diệp Vinh Thu hoàn thành tâm nguyện chứ? Nếu không phải Diệp Vinh Thu tùy hứng muốn vào chiến khu thì dù cho anh có muốn cả bầu trời sao Hoàng Mộ cũng liều mạng hái xuống cho. Nhưng Diệp VInh Thu lại khăng khăng muốn tới chiến khu 9.
Hoàng Mộ phiền não cào đầu, hỏi: “Có đáng không? Hả? Tôi hỏi cậu có đáng không?!”
Diệp Vinh Thu giương mắt nhìn trời, vành mắt khô khốc. Năm năm trôi qua, giờ có muốn khóc cũng chẳng còn lệ. Anh nghèn nghẹn: “Đáng không? Tôi cũng không biết nữa. Tôi không còn cách nào, tôi chỉ muốn.. chỉ muốn biết rốt cuộc cậu ấy còn sống hay không.”
Hắc Cẩu đối với Diệp Vinh Thu mà nói đã trở thành một loại gánh nặng và trách nhiệm. Diệp Vinh Thu nợ Hắc Cẩu rất nhiều. Anh rất muốn bồi hoàn, còn có thể ở cùng Hắc Cẩu hay không cũng đã không còn quan trọng nữa. Biết bao lần gặp hiểm nguy, Hắc Cẩu bảo vệ anh trong lòng, nhưng lần sau cùng ấy, Hắc Cẩu đẩy anh xuống sông dài, đồng thời cũng đã đẩy anh xuống vực sâu, hơn ngàn ngày nay cả ngày lẫn đêm anh không ngừng kiếm tìm hắn dù chỉ một giây ngắn ngủi. Giờ hy vọng duy nhất của anh là được nhìn thấy Hắc Cẩu, dù cho chỉ có thể nhìn hắn từ xa, chỉ cần nhìn thấy thôi thì anh sẽ không còn mệt mỏi như vậy.
Hoàng Mộ nhìn Diệp Vinh Thu, nhiễm cả tâm tình anh mà chợt thấy không đành lòng. Anh nặng nề thở dài, nói: “Tôi có thể sắp xếp cho cậu tới chiến khu một lần, tôi sẽ phái năm người đi theo âm thầm bảo vệ cậu.”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Tôi tới chiến khu, không phải đi một lần là có thể tìm người được ngay, anh sắp xếp công việc, phái người đi theo bảo vệ như vậy, trái lại, thứ nhất là khiến người ta chú ý tới, thứ hai là làm lỡ chuyện của người khác.”
Hoàng Mộ hỏi: “Cậu muốn tới chiến khu công tác sao? Còn định ở lại đó bao lâu?”
Diệp Vinh Thu suy nghĩ một chút, đáp: “Nếu như xác định được ở đấy không có người, tôi sẽ quay trở về.”
Hoàng Mộ hỏi ngược lại: “Vậy nếu cậu tìm được người thì sao? Cậu có trở lại hay không? Nhỡ đâu người đó là Nhật ngụy hoặc làm đặc vụ cho địch, cậu định làm gì?”
Diệp Vinh Thu nói: “Cũng sẽ vẫn trở về. Nếu có thể đưa người về được, tôi sẽ đưa cậu ấy về. Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn tìm được cậu ấy.”
Hoàng Mộ cau mày lắc đầu, tức giận nói: “Cậu biến ngay, gọi chi thư đoàn tới cho tôi.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt một chút, sau đó lập tức vui mừng: Thái độ này của Hoàng Mộ, có lẽ đã thỏa hiệp! Diệp Vinh Thu lập tức đứng dậy, mặt mày hớn hở nói: “Tôi đi ngay đây.”
Hoàng Mộ cầm bút trên bàn lên làm bộ muốn ném vào mặt anh, Diệp Vinh Thu thức thời vội vã chạy ra ngoài.
Chốc lát sau, chi thư Trương Thanh đi tới.
Đúng là Hoàng Mộ không thể làm gì được Diệp Vinh Thu. Về chức vị mà nói, anh là đoàn trưởng, mà Diệp Vinh Thu là chính ủy, hai người đều là thủ trưởng trong bộ đội, có thể nói là cùng cấp. Chỉ là nhiều năm qua Diệp Vinh Thu vẫn luôn kính trọng Hoàng Mộ, anh được làm chính ủy cũng nhờ một phần công của Hoàng Mộ. Hơn nữa ngoài việc lo cho công xưởng ra thì anh không hề quản lý công việc nội bộ nào, cho nên anh tự coi mình như cấp dưới của Hoàng Mộ. Giờ Diệp Vinh Thu muốn tới chiến khu 9 công tác, anh xin ý kiến của Hoàng Mộ âu cũng vì nể mặt, nếu không anh cứ khăng khăng đi, Hoàng Mộ cũng không cản được. Huống hồ nếu anh thực sự làm loạn, chỉ sợ càng khiến việc thêm rắc rối, không bằng nhờ Hoàng Mộ giúp anh, chí ít cũng đúng mực hơn chút. Hơn nữa giờ anh dùng cách này để đòi thỏa hiệp, Hoàng Mộ cũng sợ thật.
Hoàng Mộ và Trương Thanh bàn bạc một chút, nghĩ xem làm cách nào để Diệp Vinh Thu có cơ hội tới chiến khu.
Ở Ngạc Nam có Vũ Xương, Ngạc Thành, Đại Trị, Trùng Dương, Thông Thanh.. tổng cộng mười huyện, trong đó có không ít vùng núi, vùng núi dễ thủ khó công, là nơi rất tốt để phát triển cách mạng. Trong đó quan trọng nhất là trấn Vũ Xương, mà nơi Diệp Vinh Thu muốn đi cũng chính là nơi này. Lần trước anh theo chân Phùng Chân tới Vũ Xương, sau đó nhìn thấy bóng lưng một người rất giống Hắc Cẩu. Vũ Xương là chiến khu phát triển nhất trong những trấn trên, nhưng cũng là nơi có điều kiện kháng chiến gian khổ nhất, không ít địch ngụy ngoan cường trấn thủ ở nơi này, ngăn cản sự nghiệp huy động cách mạng.
Diệp Vinh Thu là chính ủy, Hoàng Mộ không thể trực tiếp sắp xếp công việc cho anh mà phải xin chỉ thị từ phía lãnh đạo mới được. Thật ra việc này cũng làm khó Hoàng Mộ, nếu cứ bốc đồng xin chỉ thị, lãnh đạo nào đồng ý cho được? Nhưng nếu không giúp Diệp Vinh Thu làm việc cũng không xong, họ không thể làm gì hơn là vắt óc tìm cách.
Cuối cùng vẫn là Trương Thanh nghĩ ra cách. Nên nghĩ lý do chính đáng để xin cho Diệp Vinh Thu vào thành, tốt nhất là liên quan đến súng ống, như vậy cấp trên mới dễ dàng cho phép. Vừa hay gần đây họ mới được thông báo quốc dân đảng mới lấy được một nhóm vũ khí mới, muốn đi qua Vũ Xương, cho nên để Diệp Vinh Thu đi thăm dò thực hư một chút. Nhiệm vụ này tuy hơi mạo hiểm, nhưng ngoài Diệp Vinh Thu ra thì không ai đảm nhiệm được.
Diệp Vinh Thu đợi vài ngày, cuối cùng Hoàng Mộ cũng tới thông báo cho anh, còn phái một nhóm đi theo âm thầm bảo vệ, ngày mai sẽ hộ tống anh tới Vũ Xương.
Danh sách chương