Người nọ mỗi lúc một tới gần, Diệp Vinh Thu, Khưu Tiến Bộ và Tiểu Triệu đều nín thở, toàn bộ tinh thần đều dồn vào thính giác để nghe tiếng bước chân người kia.
Bất chợt, bước chân người kia dừng lại, sau đó chuyển hướng.
Khưu Tiến Bộ hít sâu một hơi, nắm chặt súng bên hông — nghe tiếng hướng bước chân, người kia đang tiến về phía con hẻm nơi lão Quách đầu đứng chờ.
Khưu Tiến Bộ lập tức đưa mắt nhìn về phía Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu, dùng ánh mắt ý bảo họ chuẩn bị hành động, thật ra Tiểu Triệu đã nóng lòng muốn thử súng, nhưng Diệp Vinh Thu lại có vẻ khác thường.
Cả người Diệp Vinh Thu cứng ngắc, căng thẳng một cách bất bình thường, tựa như không phải anh đang đối mặt với một lão già và một người không biết mặt mà là thiên quân vạn mã. Sự khác thường này đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên người Diệp Vinh Thu, anh là người trải qua nhiều chuyện, từ lúc gây dựng xưởng vũ khí tới giờ, không biết bao nhiêu chuyện kinh tâm động phách đuổi giết anh, thậm chí anh đã luyện được khả năng nghe tiếng đạn pháo mà đoán được phía đối phương công kích.
Phản ứng đầu tiên của Khưu Tiến Bộ là: Lẽ nào người kia là người Diệp Vinh Thu muốn tìm? Nhưng rất nhanh ý nghĩ này bị bác bỏ — Diệp Vinh Thu không biết người kia tướng mạo ra sao, người nọ cũng chưa mở miệng nói chuyện, Diệp Vinh Thu không có mắt xuyên thấu, đâu thể xuyên qua tường mà nhìn được người đang tới kia.
Anh cho rằng mấy ngày nay Diệp Vinh Thu nghỉ ngơi không tốt, cho nên ảnh hưởng tới tinh thần, vì vậy nhẹ nhàng vỗ vai anh, ý bảo anh chuẩn bị.
Diệp Vinh Thu nhắm mắt, tay chạm tới khẩu súng dắt bên hông, lại buông xuống.
Ngay cả chính Diệp Vinh Thu cũng không biết mình thân thuộc với Hắc Cẩu đến mức độ này. Thanh âm của Hắc Cẩu, giọng nói của Hắc Cẩu, động tác Hắc Cẩu thường làm.. Thậm chí là tiếng bước chân của Hắc Cẩu. Lúc ở Trùng Khánh, vài tháng liền, chỉ cần anh vừa ra khỏi cửa, Hắc Cẩu đã lại tưng tửng bước theo sau. Lúc nhập ngũ, tối đến anh luôn ngủ cùng Hắc Cẩu, có đôi khi Hắc Cẩu phải thức dậy đi vệ sinh hoặc làm việc, những khi ấy anh sẽ không ngủ được, mãi đến khi tiếng bước chân thân thuộc vang lên trong bóng tối, anh biết Hắc Cẩu đã trở về, trái tim đang treo mới buông lỏng xuống.
Nhưng mà chỉ với tiếng bước chân, anh không thể xác định rõ người tới có phải Hắc Cẩu hay không. Mấy năm nay liên tục tìm kiếm khiến tinh thần anh có chút dị thường, anh thường xuyên nhận lầm người, chỉ cần nghe thấy cái gì quen thuộc sẽ lập tức nghĩ rằng Hắc Cẩu trở về. Có lẽ ban nãy anh đã quá nhạy cảm.
Diệp Vinh Thu véo lòng bàn tay của mình, khôi phục vẻ bình tĩnh, khẽ đứng dậy, đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Người kia đã đi vào ngõ nhỏ, giờ con phố không có một bóng người.
Diệp Vinh Thu ra dấu tay với Khưu Tiến Bộ và Tiểu Triệu, thế là ba người rón rén ra khỏi căn nhà bị tàn phá, đi gần về phía con hẻm kia, dừng lại bên tường. Ba người dựa sát vào tường, vừa quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh, vừa vểnh tai nghe ngóng tiếng động ở bên trong.
Lão Quách đầu và cái người thần bí kia hẹn nhau ở ngoài, đối với ba người theo dõi bọn họ vừa có lợi mà cũng vừa có hại. Hại là nơi này không có gì che chắn, rất dễ bị bại lộ. Lợi là ở đây họ có thể nghe thấy tiếng lão Quách đầu và người thần bí kia nói chuyện với nhau.
Chỉ nghe thấy giọng cười cười nịnh nọt của lão Quách đầu: “Yamadera tiên sinh, anh tới rồi.”
Ba người đứng ngoài ngõ cả kinh!
Yamadera! Không ngờ người đó là Yamadera!
Quan quân Nhật trong thành Vũ Xương có những ai, tình báo đảng đã sớm điều tra từ trước, những người tham gia nhiệm vụ lần này cũng biết, quân Nhật ngụy chỉ có một người tên Yamadera. Về phần có tên lính quèn nào tên Yamadera không, họ không rõ lắm, nhưng có chuyện trùng hợp như vậy sao? Người mới tới kia, liệu có phải là tên Hán gian Yamadera Kou nổi đình nổi đám?
Khưu Tiến Bộ cắn môi, buông tay cầm súng ra, lau bàn tay vì căng thẳng mà đẫm mồ hôi vào áo, sau đó lại nắm chặt khẩu súng lục, dè dặt di chuyển bên mép tường, ở góc độ không dễ bị phát hiện cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.
Lão Quách đầu và người tên Yamadera kia mặt đối mặt, quay lưng về ngõ, không nhìn thấy được người kia. Dáng Yamadera rất cao, tay dài lưng dài, để đầu đinh, từ sườn mặt có thể thấy sống mũi người kia rất cao, đường nét ngũ quan rõ ràng, có lẽ là một người đàn ông rất anh tuấn.
Khưu Tiến Bộ lặng lẽ chẹp miệng, tiếc là tên kia lại là một tên Hán gian. Nếu thực sự là Yamadera Kou, bắt được là tốt nhất, dù sao người này cũng biết không ít chuyện của giặc Nhật, thậm chí còn có thể biết chút chuyện của quốc quân. Nhưng nếu không thể bắt lại, đánh chết tại chỗ cũng không có gì là đáng tiếc, người này làm việc cho giặc, giết hắn, đối với người Trung Quốc mà nói là chuyện tốt.
“Cạch.”
Đột nhiên, con hẻm yên tĩnh vang lên tiếng lên đạn.
Chưa tới một giây Yamadera đã dí súng vào đầu lão Quách đầu.
Nhất thời, mọi người vì biến cố này mà ngây ra, trong đó bao gồm cả lão Quách đầu.
Tiểu Triệu và Diệp Vinh Thu càng hoảng sợ hơn.. Họ không thấy chuyện xảy ra trong hẻm, chỉ nghe thấy tiếng động, mới đầu họ còn tưởng rằng người mình không nhịn được mà lên đạn. Nhưng rất nhanh họ phát hiện, căn bản ba người họ không nhúc nhích, thanh âm kia từ trong hẻm truyền ra. Mà Khưu Tiến Bộ, anh nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong, không khỏi hoảng hốt: Cái tên Hán gian kia, động tác thực sự quá nhanh, căn bản anh không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lão Quách đầu luống cuống hoảng sợ, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, không dám cử động nhẹ, nhìn Yamadera đang chĩa súng vào đầu mình cười cười hòa giải: “Yamadera tiên sinh, mi mần chi rứa?”
Mấy lời này, ba người bên ngoài cũng rất muốn hỏi.
Lão Quách đầu hẹn Yamadera Kou gặp mặt ở đây, nhất định có chuyện gì đó cần thương lượng, hai bên không dẫn người đi cùng, còn hẹn ở một con hẻm hẻo lánh không có người đi qua, nếu muốn sống mái với nhau, nơi này không thích hợp, nhưng tại sao Yamadera vừa tới đã động súng?
Cuối cùng Yamadera cũng cất tiếng, hắn không nhanh không chậm nói: “Lão Quách à, tôi cũng đang muốn hỏi ông mấy lời này đây, ông tính mần chi? Ông kêu tôi một mình tới đây, lại cho người ngồi chồm hổm ở bên ngoài, ông định làm trò gì?”
Giọng hắn đan xen khẩu âm Tứ Xuyên và Vũ Hán, tuy rằng dùng tên Nhật Bản, nhưng xem ra là người Trung Quốc. Khưu Tiến Bộ thầm chửi trong lòng. Đến cái tên Trung của mình cũng đã đánh mất, khác quái gì ném hết công sinh dưỡng của cha mẹ? Nghe người khác nói giọng quê hương mình, có lẽ anh sẽ thấy thân thiết, nhưng nghe từ miệng Hán gian, anh chỉ thấy chán ghét!
Người Diệp Vinh Thu run lên.
Giọng nói này! Khẩu khí bất cần này! Nếu như chỉ với tiếng bước chân anh còn không dám xác định, nhưng ngay cả giọng nói cũng giống nhau như vậy mà chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thì hoặc là trên đời thật lắm chuyện hoang đường, hoặc là anh điên rồi!
Tiểu Triệu khẩn trương mà áy náy nhìn Diệp Vinh Thu. Nghe Yamadera Kou nói, e rằng ban nãy cậu đứng lên đã bị Yamadera nhìn thấy, cậu hối hận không thôi, tại mình không hiểu chuyện nên làm bại lộ hành tung của ba người, làm hỏng nhiệm vụ của bọn họ! Phản ứng của Diệp Vinh Thu vào mắt cậu, bị cậu cho là sợ hãi. Nhưng lúc này cậu cũng biết mình không được lên tiếng, chỉ có thể len lén kéo tay Diệp Vinh Thu trấn an anh.
Lúc này Khưu Tiến Bộ không rảnh để quan sát phản ứng của Diệp Vinh Thu, đầu óc anh không ngừng hoạt động. Xem ra Yamadera Kou đã phát hiện ra bọn họ, lúc này nếu họ liều mạng xông vào, ba người họ với hai người kia, lão Quách đầu thì là một ông lão già cả, phần thắng là rất lớn, nhưng làm như vậy sẽ phá hỏng nhiệm vụ của bọn họ. Nhưng nếu lúc này rút lui, lão Quách đầu và Yamadera Kou sẽ cảnh giác, sau này chỉ sợ không dễ dàng theo dõi được! Lúc này mà buông tha Yamadera Kou cũng rất đáng tiếc!
Lão Quách đầu sửng sốt: “Ai? Người nào?”
Yamadera nhíu mày quan sát vẻ mặt ông ta.
Lão Quách đầu cả kinh nói: “Tôi ra cửa có dẫn ai đi theo đâu, tôi tới gặp cậu là để thương lượng, nếu như muốn hại cậu, tôi trốn bên ngoài mai phục là được, việc gì phải chạy tới đây?” Ông ta rút từ bên hông ra một cái túi nặng trịch, xem ra bên trong đựng tiền.
Yamadera nhíu mày chặt hơn: “Vậy người kia không phải do ông dẫn tới?”
Lão Quách đầu sửng sốt, đã hiểu ra đang xảy ra chuyện gì. Yamadera Kou không dọa ông, chỉ sợ bên ngoài thật sự có người đang canh chừng.
Lão Quách đầu phản ứng mau lẹ, lập tức cất túi tiền vào bên hông. Hai người cùng nhau ra ngõ nhỏ nhìn, Khưu Tiến Bộ lập tức rụt đầu lại, căng thẳng dựa vào tường.
Lão Quách đầu rút khẩu súng lục ra, Yamadera Kou giữ tay ông ta lại.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, đạn nổ tung trên đầu Khưu Tiến Bộ, bụi tường rơi lả tả. Người nổ súng là Yamadera, nhưng hắn bắn hơi cao, không đả thương ai cả.
“Ngu ngốc, ông bị bọn nó bám theo rồi!” Họ nghe thấy tiếng Yamadera Kou mắng, “Đi, tới chợ số 5.”
Họ nghe thấy tiếng bước chân mất trật tự vang lên, hai người chạy về đầu bên kia của con hẻm.
Tiểu Triệu khẩn trương hỏi Diệp Vinh Thu: “Chính ủy, làm sao bây giờ, có đuổi hay không?” Cậu chỉ nghe lời Diệp Vinh Thu, không muốn hỏi Khưu Tiến Bộ.
Khưu Tiến Bộ cắn răng, nản lòng gục đầu xuống, nói: “Không thể đuổi theo, đã đánh rắn động cỏ, giờ chúng ta mau chạy đi, không thể để chính ủy bị lộ.”
Ba người đứng lên, Khưu Tiến Bộ nhanh chóng liếc mắt thăm dò trong con hẻm, lão Quách đầu và Yamadera đã chạy đi rồi. Anh nhìn bốn phía xung quanh, không thấy người khác đuổi theo, vì vậy nói: “Chúng ta mau đi thôi, chỉ sợ tên Hán gian kia sẽ gọi người tới.”
Tiểu Triệu kéo Diệp Vinh Thu chạy đi, nhưng Diệp Vinh Thu lại đến chỗ Khưu Tiến Bộ vừa ngồi, ngẩng đầu lên nhìn mặt tường vừa bị đạn bắn. Phát súng kia Yamadera bắn rất cao, thậm chí cao hơn thân ảnh một người bình thường, dù cho ban nãy có đứng thẳng ở đấy cũng chưa chắc đã trúng phát đạn này.
Khưu Tiến Bộ đã chạy tới bên kia, thấy Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu còn chưa chạy, gấp đến độ vẫy tay: “Chạy đi, mau chạy đi.”
Lúc này Diệp Vinh Thu mới theo Khưu Tiến Bộ chạy về hướng khác trong con hẻm.
Khưu Tiến Bộ rất thông thạo địa hình nơi này, đây cũng là lý do Hoàng Mộ phái anh ta đi làm nhiệm vụ này. Bọn họ chạy thục mạng trong các ngõ phố Vũ Xương, thuận lợi tránh được tuần tra Nhật và Nhật ngụy, đi tới địa điểm đã hẹn các đồng chí khác.
Ở đó có tình báo giúp đỡ bọn họ, họ nhanh chóng vào trong một nhà dân. Đây là một căn nhà có đường hầm, thường dùng để che giấu các đặc phái tình báo.
Về tới nơi an toàn, Khưu Tiến Bộ ném khẩu súng đi, tức giận mắng: “Mẹ nhà nó, mãi mới gặp được tên Hán gian lớn, lại cứ như vậy mà nhìn nó chạy! Nhiệm vụ cũng bị hỏng.”
Mặc dù anh ta không chỉ vào mũi Tiểu Triệu mắng đích danh, nhưng Tiểu Triệu biết anh ta đang chửi mình, xấu hổ cúi đầu.
Tiếp ứng ngầm của đảng chạy tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khưu Tiến Bộ kể lại chuyện vừa xảy ra, người kia cũng lấy làm kinh hãi: “Yamadera? Là Yamadera Kou sao?”
Khưu Tiến Bộ nói: “Tám phần mười là tên ấy! Trừ giặc Nhật ra thì nó là thế lực lớn nhất ở cái thành Vũ Xương này, lão Quách hẹn gặp nó, nhất định là muốn nhờ vả giúp ông ta vận chuyển pháo đạn! Cái tên Hán gian kia ranh như hồ ly, bao nhiêu đồng chí của ta còn chưa được gặp nó, lần này khó khăn lắm mới gặp, cũng sắp thấy tin tức vận chuyển vũ khí! Nhưng cứ như vậy mà bại trong gang tấc!”
Tiểu Triệu áy náy muốn khóc, cậu kéo tay áo Diệp Vinh Thu, nhỏ giọng nói: “Chính ủy, em không cố ý!”
Diệp Vinh Thu thở dài, vỗ vỗ bờ vai cậu: “Tôi biết.” Anh đi tới bên người Khưu Tiến Bộ, “Chuyện đã như vậy, Tiểu Triệu cũng không cố ý, giờ anh trách cậu ấy cũng vô ích. Muốn trách thì trách.. cái người Yamadera kia quá giảo hoạt, khả năng quan sát quá tốt.” Trong lòng anh cũng cảm thấy đáng tiếc, anh còn chưa thấy dáng vẻ Yamadera ra sao, tuy rằng giọng nói người này khiến lòng anh dao động lớn, nhưng một khi chưa được nhìn thấy người, anh vẫn không thể kết luận được. Hơn nữa cơ hội thám thính tốt lại bị lỡ, lão Quách đầu nhất định sẽ đổi địa điểm, sau đó hành động sẽ cẩn thận và chú ý hơn, sợ rằng khó có thể thám thính được nữa.
Tiếp ứng ngầm của đảng hỏi: “Diệp chính ủy, tiểu đội trưởng Khưu, tiếp theo nên làm gì đây?”
Khưu Tiến Bộ nói: “Sao tôi biết được? Đợi những người khác quay về rồi thì nói sau!”
Chờ đến tối, người Khưu Tiến Bộ phái đi điều tra căn nhà lão Quách đầu tới trở về. Cậu ta nghe ngóng được một tin, ở đó có một người lái đò, làm lái đò ở phụ cận.
Lúc này sắc mặt Khưu Tiến Bộ mới dễ chịu hơn một chút: “Lái đò sao? Xem ra bọn nó muốn vận chuyển đường thủy.”
Những người khác nhìn Diệp Vinh Thu: “Chính ủy, anh có ý kiến gì?”
Diệp Vinh Thu là chính ủy, chuyện anh gây dựng xưởng công binh ai cũng biết, đây chính là anh hùng của dân chúng! Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, họ đều coi Diệp Vinh Thu như tâm phúc mà đối đãi.
Diệp Vinh Thu rũ mắt, thái độ vô cùng lạnh lùng: “Nhiệm vụ còn chưa kết thúc, chúng ta phải tiếp tục nghe ngóng tin tức của lão Quách đầu và Yamadera!”
“Được!” Khưu Tiến Bộ đứng lên: “Nhiệm vụ còn chưa kết thúc… ta không thể bỏ cuộc!”
Bất chợt, bước chân người kia dừng lại, sau đó chuyển hướng.
Khưu Tiến Bộ hít sâu một hơi, nắm chặt súng bên hông — nghe tiếng hướng bước chân, người kia đang tiến về phía con hẻm nơi lão Quách đầu đứng chờ.
Khưu Tiến Bộ lập tức đưa mắt nhìn về phía Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu, dùng ánh mắt ý bảo họ chuẩn bị hành động, thật ra Tiểu Triệu đã nóng lòng muốn thử súng, nhưng Diệp Vinh Thu lại có vẻ khác thường.
Cả người Diệp Vinh Thu cứng ngắc, căng thẳng một cách bất bình thường, tựa như không phải anh đang đối mặt với một lão già và một người không biết mặt mà là thiên quân vạn mã. Sự khác thường này đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên người Diệp Vinh Thu, anh là người trải qua nhiều chuyện, từ lúc gây dựng xưởng vũ khí tới giờ, không biết bao nhiêu chuyện kinh tâm động phách đuổi giết anh, thậm chí anh đã luyện được khả năng nghe tiếng đạn pháo mà đoán được phía đối phương công kích.
Phản ứng đầu tiên của Khưu Tiến Bộ là: Lẽ nào người kia là người Diệp Vinh Thu muốn tìm? Nhưng rất nhanh ý nghĩ này bị bác bỏ — Diệp Vinh Thu không biết người kia tướng mạo ra sao, người nọ cũng chưa mở miệng nói chuyện, Diệp Vinh Thu không có mắt xuyên thấu, đâu thể xuyên qua tường mà nhìn được người đang tới kia.
Anh cho rằng mấy ngày nay Diệp Vinh Thu nghỉ ngơi không tốt, cho nên ảnh hưởng tới tinh thần, vì vậy nhẹ nhàng vỗ vai anh, ý bảo anh chuẩn bị.
Diệp Vinh Thu nhắm mắt, tay chạm tới khẩu súng dắt bên hông, lại buông xuống.
Ngay cả chính Diệp Vinh Thu cũng không biết mình thân thuộc với Hắc Cẩu đến mức độ này. Thanh âm của Hắc Cẩu, giọng nói của Hắc Cẩu, động tác Hắc Cẩu thường làm.. Thậm chí là tiếng bước chân của Hắc Cẩu. Lúc ở Trùng Khánh, vài tháng liền, chỉ cần anh vừa ra khỏi cửa, Hắc Cẩu đã lại tưng tửng bước theo sau. Lúc nhập ngũ, tối đến anh luôn ngủ cùng Hắc Cẩu, có đôi khi Hắc Cẩu phải thức dậy đi vệ sinh hoặc làm việc, những khi ấy anh sẽ không ngủ được, mãi đến khi tiếng bước chân thân thuộc vang lên trong bóng tối, anh biết Hắc Cẩu đã trở về, trái tim đang treo mới buông lỏng xuống.
Nhưng mà chỉ với tiếng bước chân, anh không thể xác định rõ người tới có phải Hắc Cẩu hay không. Mấy năm nay liên tục tìm kiếm khiến tinh thần anh có chút dị thường, anh thường xuyên nhận lầm người, chỉ cần nghe thấy cái gì quen thuộc sẽ lập tức nghĩ rằng Hắc Cẩu trở về. Có lẽ ban nãy anh đã quá nhạy cảm.
Diệp Vinh Thu véo lòng bàn tay của mình, khôi phục vẻ bình tĩnh, khẽ đứng dậy, đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Người kia đã đi vào ngõ nhỏ, giờ con phố không có một bóng người.
Diệp Vinh Thu ra dấu tay với Khưu Tiến Bộ và Tiểu Triệu, thế là ba người rón rén ra khỏi căn nhà bị tàn phá, đi gần về phía con hẻm kia, dừng lại bên tường. Ba người dựa sát vào tường, vừa quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh, vừa vểnh tai nghe ngóng tiếng động ở bên trong.
Lão Quách đầu và cái người thần bí kia hẹn nhau ở ngoài, đối với ba người theo dõi bọn họ vừa có lợi mà cũng vừa có hại. Hại là nơi này không có gì che chắn, rất dễ bị bại lộ. Lợi là ở đây họ có thể nghe thấy tiếng lão Quách đầu và người thần bí kia nói chuyện với nhau.
Chỉ nghe thấy giọng cười cười nịnh nọt của lão Quách đầu: “Yamadera tiên sinh, anh tới rồi.”
Ba người đứng ngoài ngõ cả kinh!
Yamadera! Không ngờ người đó là Yamadera!
Quan quân Nhật trong thành Vũ Xương có những ai, tình báo đảng đã sớm điều tra từ trước, những người tham gia nhiệm vụ lần này cũng biết, quân Nhật ngụy chỉ có một người tên Yamadera. Về phần có tên lính quèn nào tên Yamadera không, họ không rõ lắm, nhưng có chuyện trùng hợp như vậy sao? Người mới tới kia, liệu có phải là tên Hán gian Yamadera Kou nổi đình nổi đám?
Khưu Tiến Bộ cắn môi, buông tay cầm súng ra, lau bàn tay vì căng thẳng mà đẫm mồ hôi vào áo, sau đó lại nắm chặt khẩu súng lục, dè dặt di chuyển bên mép tường, ở góc độ không dễ bị phát hiện cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.
Lão Quách đầu và người tên Yamadera kia mặt đối mặt, quay lưng về ngõ, không nhìn thấy được người kia. Dáng Yamadera rất cao, tay dài lưng dài, để đầu đinh, từ sườn mặt có thể thấy sống mũi người kia rất cao, đường nét ngũ quan rõ ràng, có lẽ là một người đàn ông rất anh tuấn.
Khưu Tiến Bộ lặng lẽ chẹp miệng, tiếc là tên kia lại là một tên Hán gian. Nếu thực sự là Yamadera Kou, bắt được là tốt nhất, dù sao người này cũng biết không ít chuyện của giặc Nhật, thậm chí còn có thể biết chút chuyện của quốc quân. Nhưng nếu không thể bắt lại, đánh chết tại chỗ cũng không có gì là đáng tiếc, người này làm việc cho giặc, giết hắn, đối với người Trung Quốc mà nói là chuyện tốt.
“Cạch.”
Đột nhiên, con hẻm yên tĩnh vang lên tiếng lên đạn.
Chưa tới một giây Yamadera đã dí súng vào đầu lão Quách đầu.
Nhất thời, mọi người vì biến cố này mà ngây ra, trong đó bao gồm cả lão Quách đầu.
Tiểu Triệu và Diệp Vinh Thu càng hoảng sợ hơn.. Họ không thấy chuyện xảy ra trong hẻm, chỉ nghe thấy tiếng động, mới đầu họ còn tưởng rằng người mình không nhịn được mà lên đạn. Nhưng rất nhanh họ phát hiện, căn bản ba người họ không nhúc nhích, thanh âm kia từ trong hẻm truyền ra. Mà Khưu Tiến Bộ, anh nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong, không khỏi hoảng hốt: Cái tên Hán gian kia, động tác thực sự quá nhanh, căn bản anh không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lão Quách đầu luống cuống hoảng sợ, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, không dám cử động nhẹ, nhìn Yamadera đang chĩa súng vào đầu mình cười cười hòa giải: “Yamadera tiên sinh, mi mần chi rứa?”
Mấy lời này, ba người bên ngoài cũng rất muốn hỏi.
Lão Quách đầu hẹn Yamadera Kou gặp mặt ở đây, nhất định có chuyện gì đó cần thương lượng, hai bên không dẫn người đi cùng, còn hẹn ở một con hẻm hẻo lánh không có người đi qua, nếu muốn sống mái với nhau, nơi này không thích hợp, nhưng tại sao Yamadera vừa tới đã động súng?
Cuối cùng Yamadera cũng cất tiếng, hắn không nhanh không chậm nói: “Lão Quách à, tôi cũng đang muốn hỏi ông mấy lời này đây, ông tính mần chi? Ông kêu tôi một mình tới đây, lại cho người ngồi chồm hổm ở bên ngoài, ông định làm trò gì?”
Giọng hắn đan xen khẩu âm Tứ Xuyên và Vũ Hán, tuy rằng dùng tên Nhật Bản, nhưng xem ra là người Trung Quốc. Khưu Tiến Bộ thầm chửi trong lòng. Đến cái tên Trung của mình cũng đã đánh mất, khác quái gì ném hết công sinh dưỡng của cha mẹ? Nghe người khác nói giọng quê hương mình, có lẽ anh sẽ thấy thân thiết, nhưng nghe từ miệng Hán gian, anh chỉ thấy chán ghét!
Người Diệp Vinh Thu run lên.
Giọng nói này! Khẩu khí bất cần này! Nếu như chỉ với tiếng bước chân anh còn không dám xác định, nhưng ngay cả giọng nói cũng giống nhau như vậy mà chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thì hoặc là trên đời thật lắm chuyện hoang đường, hoặc là anh điên rồi!
Tiểu Triệu khẩn trương mà áy náy nhìn Diệp Vinh Thu. Nghe Yamadera Kou nói, e rằng ban nãy cậu đứng lên đã bị Yamadera nhìn thấy, cậu hối hận không thôi, tại mình không hiểu chuyện nên làm bại lộ hành tung của ba người, làm hỏng nhiệm vụ của bọn họ! Phản ứng của Diệp Vinh Thu vào mắt cậu, bị cậu cho là sợ hãi. Nhưng lúc này cậu cũng biết mình không được lên tiếng, chỉ có thể len lén kéo tay Diệp Vinh Thu trấn an anh.
Lúc này Khưu Tiến Bộ không rảnh để quan sát phản ứng của Diệp Vinh Thu, đầu óc anh không ngừng hoạt động. Xem ra Yamadera Kou đã phát hiện ra bọn họ, lúc này nếu họ liều mạng xông vào, ba người họ với hai người kia, lão Quách đầu thì là một ông lão già cả, phần thắng là rất lớn, nhưng làm như vậy sẽ phá hỏng nhiệm vụ của bọn họ. Nhưng nếu lúc này rút lui, lão Quách đầu và Yamadera Kou sẽ cảnh giác, sau này chỉ sợ không dễ dàng theo dõi được! Lúc này mà buông tha Yamadera Kou cũng rất đáng tiếc!
Lão Quách đầu sửng sốt: “Ai? Người nào?”
Yamadera nhíu mày quan sát vẻ mặt ông ta.
Lão Quách đầu cả kinh nói: “Tôi ra cửa có dẫn ai đi theo đâu, tôi tới gặp cậu là để thương lượng, nếu như muốn hại cậu, tôi trốn bên ngoài mai phục là được, việc gì phải chạy tới đây?” Ông ta rút từ bên hông ra một cái túi nặng trịch, xem ra bên trong đựng tiền.
Yamadera nhíu mày chặt hơn: “Vậy người kia không phải do ông dẫn tới?”
Lão Quách đầu sửng sốt, đã hiểu ra đang xảy ra chuyện gì. Yamadera Kou không dọa ông, chỉ sợ bên ngoài thật sự có người đang canh chừng.
Lão Quách đầu phản ứng mau lẹ, lập tức cất túi tiền vào bên hông. Hai người cùng nhau ra ngõ nhỏ nhìn, Khưu Tiến Bộ lập tức rụt đầu lại, căng thẳng dựa vào tường.
Lão Quách đầu rút khẩu súng lục ra, Yamadera Kou giữ tay ông ta lại.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, đạn nổ tung trên đầu Khưu Tiến Bộ, bụi tường rơi lả tả. Người nổ súng là Yamadera, nhưng hắn bắn hơi cao, không đả thương ai cả.
“Ngu ngốc, ông bị bọn nó bám theo rồi!” Họ nghe thấy tiếng Yamadera Kou mắng, “Đi, tới chợ số 5.”
Họ nghe thấy tiếng bước chân mất trật tự vang lên, hai người chạy về đầu bên kia của con hẻm.
Tiểu Triệu khẩn trương hỏi Diệp Vinh Thu: “Chính ủy, làm sao bây giờ, có đuổi hay không?” Cậu chỉ nghe lời Diệp Vinh Thu, không muốn hỏi Khưu Tiến Bộ.
Khưu Tiến Bộ cắn răng, nản lòng gục đầu xuống, nói: “Không thể đuổi theo, đã đánh rắn động cỏ, giờ chúng ta mau chạy đi, không thể để chính ủy bị lộ.”
Ba người đứng lên, Khưu Tiến Bộ nhanh chóng liếc mắt thăm dò trong con hẻm, lão Quách đầu và Yamadera đã chạy đi rồi. Anh nhìn bốn phía xung quanh, không thấy người khác đuổi theo, vì vậy nói: “Chúng ta mau đi thôi, chỉ sợ tên Hán gian kia sẽ gọi người tới.”
Tiểu Triệu kéo Diệp Vinh Thu chạy đi, nhưng Diệp Vinh Thu lại đến chỗ Khưu Tiến Bộ vừa ngồi, ngẩng đầu lên nhìn mặt tường vừa bị đạn bắn. Phát súng kia Yamadera bắn rất cao, thậm chí cao hơn thân ảnh một người bình thường, dù cho ban nãy có đứng thẳng ở đấy cũng chưa chắc đã trúng phát đạn này.
Khưu Tiến Bộ đã chạy tới bên kia, thấy Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu còn chưa chạy, gấp đến độ vẫy tay: “Chạy đi, mau chạy đi.”
Lúc này Diệp Vinh Thu mới theo Khưu Tiến Bộ chạy về hướng khác trong con hẻm.
Khưu Tiến Bộ rất thông thạo địa hình nơi này, đây cũng là lý do Hoàng Mộ phái anh ta đi làm nhiệm vụ này. Bọn họ chạy thục mạng trong các ngõ phố Vũ Xương, thuận lợi tránh được tuần tra Nhật và Nhật ngụy, đi tới địa điểm đã hẹn các đồng chí khác.
Ở đó có tình báo giúp đỡ bọn họ, họ nhanh chóng vào trong một nhà dân. Đây là một căn nhà có đường hầm, thường dùng để che giấu các đặc phái tình báo.
Về tới nơi an toàn, Khưu Tiến Bộ ném khẩu súng đi, tức giận mắng: “Mẹ nhà nó, mãi mới gặp được tên Hán gian lớn, lại cứ như vậy mà nhìn nó chạy! Nhiệm vụ cũng bị hỏng.”
Mặc dù anh ta không chỉ vào mũi Tiểu Triệu mắng đích danh, nhưng Tiểu Triệu biết anh ta đang chửi mình, xấu hổ cúi đầu.
Tiếp ứng ngầm của đảng chạy tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khưu Tiến Bộ kể lại chuyện vừa xảy ra, người kia cũng lấy làm kinh hãi: “Yamadera? Là Yamadera Kou sao?”
Khưu Tiến Bộ nói: “Tám phần mười là tên ấy! Trừ giặc Nhật ra thì nó là thế lực lớn nhất ở cái thành Vũ Xương này, lão Quách hẹn gặp nó, nhất định là muốn nhờ vả giúp ông ta vận chuyển pháo đạn! Cái tên Hán gian kia ranh như hồ ly, bao nhiêu đồng chí của ta còn chưa được gặp nó, lần này khó khăn lắm mới gặp, cũng sắp thấy tin tức vận chuyển vũ khí! Nhưng cứ như vậy mà bại trong gang tấc!”
Tiểu Triệu áy náy muốn khóc, cậu kéo tay áo Diệp Vinh Thu, nhỏ giọng nói: “Chính ủy, em không cố ý!”
Diệp Vinh Thu thở dài, vỗ vỗ bờ vai cậu: “Tôi biết.” Anh đi tới bên người Khưu Tiến Bộ, “Chuyện đã như vậy, Tiểu Triệu cũng không cố ý, giờ anh trách cậu ấy cũng vô ích. Muốn trách thì trách.. cái người Yamadera kia quá giảo hoạt, khả năng quan sát quá tốt.” Trong lòng anh cũng cảm thấy đáng tiếc, anh còn chưa thấy dáng vẻ Yamadera ra sao, tuy rằng giọng nói người này khiến lòng anh dao động lớn, nhưng một khi chưa được nhìn thấy người, anh vẫn không thể kết luận được. Hơn nữa cơ hội thám thính tốt lại bị lỡ, lão Quách đầu nhất định sẽ đổi địa điểm, sau đó hành động sẽ cẩn thận và chú ý hơn, sợ rằng khó có thể thám thính được nữa.
Tiếp ứng ngầm của đảng hỏi: “Diệp chính ủy, tiểu đội trưởng Khưu, tiếp theo nên làm gì đây?”
Khưu Tiến Bộ nói: “Sao tôi biết được? Đợi những người khác quay về rồi thì nói sau!”
Chờ đến tối, người Khưu Tiến Bộ phái đi điều tra căn nhà lão Quách đầu tới trở về. Cậu ta nghe ngóng được một tin, ở đó có một người lái đò, làm lái đò ở phụ cận.
Lúc này sắc mặt Khưu Tiến Bộ mới dễ chịu hơn một chút: “Lái đò sao? Xem ra bọn nó muốn vận chuyển đường thủy.”
Những người khác nhìn Diệp Vinh Thu: “Chính ủy, anh có ý kiến gì?”
Diệp Vinh Thu là chính ủy, chuyện anh gây dựng xưởng công binh ai cũng biết, đây chính là anh hùng của dân chúng! Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, họ đều coi Diệp Vinh Thu như tâm phúc mà đối đãi.
Diệp Vinh Thu rũ mắt, thái độ vô cùng lạnh lùng: “Nhiệm vụ còn chưa kết thúc, chúng ta phải tiếp tục nghe ngóng tin tức của lão Quách đầu và Yamadera!”
“Được!” Khưu Tiến Bộ đứng lên: “Nhiệm vụ còn chưa kết thúc… ta không thể bỏ cuộc!”
Danh sách chương