Dịch: Hé

Màn đêm buông xuống, phố cũng lên đèn, "Mục Hựu Ân" và Bách Nguyên Tú đứng trước cổng Thánh đường Xanh, một chiếc xe lao ra khỏi bóng tối, dừng lại trước mặt hai người.

"Mục Hựu Ân" và Bách Nguyên Tú lên xe, xe đưa họ đến nhà hàng ăn tối.

Đứng trước nhà hàng xuất hiện trên truyền hình Thổ Nhĩ Kỳ với tần xuất dày đặc, "Mục Hựu Ân" bỗng thấy ngần ngại, cô cúi xuống nhìn bộ đồ quê mùa trên người mình, rồi nhìn Bách Nguyên Tú lắc đầu.

Mười mấy phút sau, giám đốc nhà hàng vội vàng dẫn theo mấy người xuất hiện trước mặt hai người. Lúc ấy, "Mục Hựu Ân" được Bách Nguyên Tú dẫn vào phòng nghỉ VIP của nhà hàng, mấy người đi theo giám đốc liền mang trang phục, giày dép và trang sức bắt mắt vào phòng.

"A Thác nói tôi không cần những thứ kia." "Mục Hựu Ân" cất cao giọng.

Bách Nguyên Tú chọn một bộ đầm trong đó, đặt trước mặt cô, hỏi: "Thật sự không cần?"

"Mục Hựu Ân" liếc nhìn bộ đầm, rồi không thể dời mắt khỏi nó nữa.

Bộ lễ phục dài chấm đất mặc trên người cô, hoa tai cùng lắc tay tinh xảo cũng được đeo lên người cô. Bàn tay của nhà tạo mẫu tóc và chuyên gia trang điểm giống như có phép thuật, chỉ vài thao tác đơn giản đã khiến "Mục Hựu Ân" không thể nhận ra mình ở trong gương. Dáng vẻ hiện tại của cô giống y như những người phụ nữ sang chảnh trên bìa tạp chí.

"Mục Hựu Ân" nhìn dáng vẻ của mình trong gương, ánh đèn rực rỡ trên trần nhà chiếu xuống tóc cô, cùng trang sức lấp lánh trên người khiến "Mục Hựu Ân" bỗng cảm thấy hốt hoảng. Một số hình ảnh mơ hồ không ngừng lướt qua đầu cô, cô loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng xa xăm của một người phụ nữ, khuôn mặt của người phụ nữ ra sao cô không biết, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người phụ nữ kia nhất định giống với dáng vẻ hiện tại của cô, nếu không sao cô lại muốn dang tay ôm lấy "cô ấy" đến vậy.

"Mục Hựu Ân" nhanh chóng cụp mắt xuống, thở dài, bóng dáng người phụ nữ cũng lập tức biến mất.

Lúc ngước mắt lên lần nữa, "Mục Hựu Ân" thấy trong gương có thêm một người, Bách Nguyên Tú đang đứng bên cạnh cô, nhìn hình ảnh vai kề vai của hai người trong gương không chớp mắt giống như cô.

"Tôi đoán, cô ấy nhất định cũng có dáng vẻ này." "Mục Hựu Ân" chỉ vào người phụ nữ ăn mặc sang trọng trong gương.

"Ừm, phần lớn thời gian cố ấy đều có dáng vẻ này." Bách Nguyên Tú trả lời.

Buổi tối giữa hè, "Mục Hựu Ân" và Bách Nguyên Tú cùng dùng bữa tối. Họ ăn tối tại tầng thượng lộ thiên của nhà hàng. Cả tầng thượng chỉ có hai người. Bách Nguyên Tú đã nói với cô rất nhiều chuyện thú vị, ban đầu cô còn hào hứng lắng nghe, nhưng khi màn đêm càng lúc càng sâu hơn, cô cảm thấy nụ cười của cô đã trở nên miễn cưỡng.

Sau khi "Mục Hựu Ân" ăn xong, Bách Nguyên Tú cũng làm một chuyện giống như "An Thác Hải" đã làm, anh ta đưa thuốc và cốc nước đến trước mặt cô, giọng anh ta hối cô uống thuốc còn dịu dàng hơn cả "An Thác Hải", chỉ là...

"Mục Hựu Ân" ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó mượn cớ đi vệ sinh mà lén gọi điện cho "An Thác Hải".

May sao, điện thoại đổ vài hồi chuông thì có người bắt máy, có điều, dường như giọng của "An Thác Hải" hơi hờ hững.

"A Thác, vì sao anh còn không đến đón em về?" Tự ý ăn mặc xinh đẹp khiến "Mục Hựu Ân" bất giác nói với vẻ nũng nịu.

"Chẳng phải em chơi vui lắm sao." Giọng của "An Thác Hải" lại lạnh hơn một chút.

"Em làm gì có vui." "Mục Hựu Ân" cuống quít nói.

"Vậy sao?" Không chỉ lạnh lùng mà còn có ý châm chọc.

"Mục Hựu Ân" chột dạ, bèn thành thật khai báo: "A Thác, thật ra, giờ em đang mặc bộ lễ phục đẹp đẽ trên tạp chí, còn... còn có giày và trang sức."

"Ừm." Anh hờ hững đáp một tiếng.

Sau đó tự dưng hai người đều rơi vào im lặng.

"A Thác." "Mục Hựu Ân" phá vỡ sự trầm mặc.

"Ừm."

"Bao giờ anh đến đón em?"

"Nhanh thôi."

"Nhanh là bao giờ?"

"Chơi vui nhé." Anh nói với cô.

Trước khi cúp điện thoại, "Mục Hựu Ân" vội vàng gọi "An Thác Hải" lại: "A Thác, em rất nhớ anh."

Tiếng cười khẽ khàng truyền ra từ điện thoại, gần đến mức như thể có thể chạm vào, khiến con tim cô trở nên mềm nhũn và an tĩnh. Siết chặt điện thoại trong tay, cô tuôn ra một tràng những lời mà cô rất ngại nói ra lúc bình thường: "A Thác, tối nay em vô cùng nhớ anh, em đang nghĩ không biết có phải vì quá nhớ anh nên thời gian mới trôi chậm như vậy hay không. Em đã làm bao nhiêu việc mà thời gian mới trôi qua một ít, mấy lần em còn tưởng đồng hồ của em hỏng rồi. A Thác, anh có nhớ em không?"

"Mục Hựu Ân" nín thở chờ đợi.

Bách Nguyên Tú nhìn người phụ nữ ngồi phía đối diện, từ lúc cô đi vệ sinh về, khóe môi cô cứ nhướn lên mãi, rồi như nhớ ra gì đó, cô lại lập tức mím chặt miệng, nhưng chưa được bao lâu khóe miệng mím chặt lại từ từ nhếch lên.

Người phụ nữ trước mặt anh ta rất giống Triệu Hương Nông nhưng cũng không giống Triệu Hương Nông mà anh ta quen biết. Nhưng dù có giống hay không thì Bách Nguyên Tú có thể khẳng định "Mục Hựu Ân" vui vẻ hơn Triệu Hương Nông, có lẽ đây cũng là lí do khiến Triệu Diên Đình lặng lẽ rời đi.

Rời khỏi nhà hàng, họ đi dọc theo con đường trước nhà hàng, đến khu chợ xe bus mà Tiểu Nông của anh ta muốn đến từ lâu về trước.

Cuối cùng vào lúc mười rưỡi theo giờ Istanbul, Bách Nguyên Tú cũng nhìn thấy khung cảnh hiện lên trong đầu anh ta vô số lần:

Trong khu chợ đông người, hàng hóa bày la liệt hai bên đường, ánh đèn leo lét trong khu chợ cùng với tiếng chào hàng khoa trương của chủ quầy, du khách khác màu da, không cùng quốc tịch, nói những ngôn ngữ khác nhau đi lướt qua nhau. Bách Nguyên Tú cẩn thận dang tay bảo vệ để người khác không đụng phải "Mục Hựu Ân", còn cô vẫn vô tư ngó nghiêng, không hề để ý tới chiếc áo sơ mi của anh ta đã thấm đẫm mồ hôi. Cuối cùng, đi hết đoạn đường tấp nập của khu chợ, họ đến quảng trường. Trên quảng trường có người đang biểu diễn bài hát Thổ Nhĩ Kỳ vui tươi. Cô đi về khu vực phát ra tiếng nhạc, anh ta đứng giữa quảng trường nhìn cô kiễng chân, cố gắng vượt qua đám người châu Âu cao to, dáng vẻ của cô đáng yêu vô cùng.

Giây phút này, chính là khung cảnh mà Triệu Hương Nông hằng ao ước:

Nếu có một ngày bọn họ kết hôn, bọn họ nhất định sẽ hưởng tuần trăng mật ở Istanbul. Đợi đến lúc ấy, cô nhất định sẽ ăn mặc thật tùy tiện, mặc chiếc quần sặc sỡ của Thổ Nhĩ Kỳ, đeo trên tay những chiếc lắc tay kêu tinh tang mỗi khi cô bước đi, hai tay cầm hai xiên thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, miệng cười vang, vừa đi vừa gặm xiên thịt, nghênh ngang đi qua khu chợ.

Giây phút này, tuy chiếc quần sặc sỡ đã được thay thế bởi chiếc váy dài; tuy xiên thịt nướng đã được thay thế bởi xiên hoa quả; tuy chiếc khẩu trang trên mặt cô khiến anh ta không thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô; tuy tên của cô đã từ Triệu Hương Nông biến thành Mục Hựu Ân, nhưng hiện tại, cô vẫn sống, vẫn nói vẫn cười, biết ngượng ngùng, biết giận dỗi, đối với Bách Nguyên Tú nhiêu đấy thôi cũng đã đủ quý giá rồi, dù cô đã không còn mang tên Triệu Hương Nông nữa.

Qua một đêm, hừng đông ghé đến, thời gian ước định giữa Bách Nguyên Tú và Tống Ngọc Trạch chỉ còn một tiếng hai mươi phút. Bách Nguyên Tú và "Mục Hựu Ân" ngồi trên bờ cát. Sau khi biết một tiếng sau người đàn ông của cô sẽ đến đây đón cô, cô mới an tâm ngồi bên cạnh anh ta.

Ừm, cô còn mua quà cho anh ta, đó là chiếc nơ cài cổ màu xanh Địa Trung Hải, lúc này Bách Nguyên Tú mới biết "Mục Hựu Ân" có hảo cảm với những người đàn ông thắt nơ, nghe nói, là vì nam minh tinh mà cô thích thích thắt nơ. Nhận chiếc nơ, Bách Nguyên Tú cảm thấy buồn cười, chẳng trách Tống Ngọc Trạch lại phải đến tận nơi "khuyên bảo" anh ta không nên thắt nơ như vậy.

Tặng quà xong, cô còn nghiêm túc dặn dò anh ta: "Đây là bí mật của chúng ta, anh không được nói cho anh ấy."

Đúng là cô gái ngốc nghếch, còn nghĩ rằng công phu bảo mật của cô chuyên nghiệp lắm không bằng.

"Nếu một ngày nào đó, nam minh tinh mà em thích xuất hiện trước mặt em, nói thích em thì em có đi cùng anh ta không?" Bách Nguyên Tú nói đùa.

"Tất nhiên là không." Cô trả lời mà không cần suy nghĩ: "Kiểu thích mà tôi vừa nói là một loại tiêu khiển cho cuộc sống đỡ tẻ nhạt, giống như Saina, dù yêu người đàn ông của cô ấy, nhưng lần nào cô ấy cũng sàm sỡ vòng ba nảy nở của đám đàn ông bằng ánh mắt đấy."

Bách Nguyên Tú bắt được từ "cuộc sống tẻ nhạt" trong lời của cô.

"Em cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt sao?" Anh ta hỏi cô. Khoảnh khắc nghe thấy cô nói như vậy, lòng anh ta bỗng nảy sinh kích động, suy nghĩ hiện lên trong đầu anh ta là: Nếu cuộc sống của cô đã buồn tẻ như vậy, thì anh ta có thể đưa cô về nhà của cô hay không.

"Có chút." Cô trả lời rất thẳng thắn.

"Tiểu... Mục Hựu Ân..." Anh ta nghe thấy giọng mình không kiềm chế được sự run rẩy.

"Bách Nguyên Tú." Cô cười khẽ, gọi tên anh ta.

Ánh đèn trên bờ biển hắt lên mặt cô, Bách Nguyên Tú có thể nhìn thấy nụ cười của cô, an nhiên, mãn nguyện, biết ơn, ngọt ngào.

Nụ cười đó nhanh chóng dập tắt cơn sóng xô trong lòng anh ta, Bách Nguyên Tú biết là mình đã nghĩ nhiều.

Cô mỉm cười, quay mặt ra mặt biển, giọng nói lộ ra sự thanh thản như đã trải qua một đời: "Tôi rất thích, rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tôi cùng người tôi yêu sống cùng một nhà. Mỗi ngày, khi nhắm mắt lại tôi liền ngóng chờ một ngày mới lại đến, khi một ngày nữa bước qua, tôi sẽ cố gắng ăn được nhiều hơn, để tôi có thể đi một mạch hết ba mươi bậc thang, để tôi có thể trèo lên lưng anh ấy, quắp chân quanh thắt lưng anh ấy để biểu đạt sự bất mãn của tôi khi tôi giận dỗi. Sau thật nhiều thật nhiều ngày mới qua đi, những cố gắng của tôi sẽ được đền đáp, tôi trở thành người phụ nữ khỏe mạnh, trở thành người phụ nữ bình thường có thể sinh con cho người đàn ông của tôi."

"Đây chính là cách tôi yêu anh ấy."

Bách Nguyên Tú quay ra nhìn ánh đèn dập dềnh trên mặt biển, ánh đèn cùng hình ảnh phản chiếu của Istanbul phiêu bềnh trên mặt biển. Xem kìa, Bách Nguyên Tú, mày đã bỏ lỡ một người phụ nữ đáng yêu như thế đấy. Khoảnh khắc ấy, Bách Nguyên Tú có thể khẳng định rằng, người phụ nữ "Mục Hựu Ân" nói những lời ấy bằng chính linh hồn của Triệu Hương Nông.

Tiểu Nông của anh ta, những khát vọng của cô sao mà giản đơn, vì sao ngày đó anh ta lại không hiểu!

"Bách Nguyên Tú."

"Ừm."

"Tôi đoán anh luôn gọi cô ấy là Tiểu Nông, đã mấy lần anh thêm chữ "Tiểu" vào trước khi anh gọi tên tôi rồi. Tôi đoán, vừa rồi, anh nhất định rất nhớ Tiểu Nông của anh?"

Bách Nguyên Tú không trả lời, anh ta nhìn chăm chú vào những luồng sáng đổ nghiêng trên mặt biển, cho đến khi những hình bóng phản chiếu mờ đi, thế giới trước mắt trở nên sáng tỏ.

"Bách Nguyên Tú, hãy quên cô ấy đi, như anh đã ước nguyện, anh sẽ gặp lại cô ấy ở kiếp sau, đến lúc đó, không ích kỷ, không hèn nhát, không nhỏ nhen, không sợ hãi gánh vác trách nhiệm; đến lúc đó, cố gắng học cách chung thủy và giữ gìn, và cả hy sinh."

"Được!" Bách Nguyên Tú đáp.

"Bách Nguyên Tú, anh đã hoàn thành nghi lễ cáo biệt của mình chưa?"

"Xong rồi, vừa nãy, tôi đã nói tạm biệt cô ấy rồi."

"Vậy thì tốt." Cô trả lời: "Bách Nguyên Tú, hôm nay tôi đi nhiều quá, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ, tôi muốn đi ngủ, đợi A Thác đến đón tôi, anh hãy gọi tôi dậy nhé."

"Được."

Cô cuộn chân lại, gối đầu lên đầu gối, nhắm mắt lại. Chỉ một thoáng sau, Bách Nguyên Tú đã nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.

Cô ngủ như này rất không thoải mái, Bách Nguyên Tú nghĩ, thế là, anh ta để đầu cô tựa vào vai mình, rồi Bách Nguyên Tú nghĩ, ngày mai anh ta phải quay về rồi, trước khi rời đi có thể...

Ánh đèn hắt xuống, vừa vặn chiếu lên môi cô.

Đôi môi của Triệu Hương Nông giống như cánh hoa hồng, rất nhiều chàng trai khát khao được hôn lên bờ môi ấy.

Lúc này, môi của cô vẫn đẹp tựa cánh hồng.

Chỉ một lần thôi, chỉ một lần cuối cùng thôi, Bách Nguyên Tú từ từ cúi đầu xuống.

Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu anh ta: "Nếu anh dám hôn cô ấy thì anh khỏi cần rời khỏi Istanbul nữa."

Bách Nguyên Tú ngẩng đầu lên, Tống Ngọc Trạch đang đứng phía sau nhìn anh ta.

Tống Ngọc Trạch nhanh chóng bế cô lên, đưa cô vào trong xe.

Gần ba giờ sáng, Bách Nguyên Tú và Tống Ngọc Trạch ngồi trên bờ biển uống bia. Sau khi uống hết nửa chai bia, Bách Nguyên Tú mới hỏi Tống Ngọc Trạch, nếu một ngày cô ấy nhớ ra mọi chuyện thì anh sẽ làm gì? Tống Ngọc Trạch dõi mắt về khoảng không trước mắt: "Trong vòng mười năm, có khả năng cô ấy không thể nhớ lại. Nếu hết quãng thời gian ấy mà cô ấy nhớ lại, lúc đó tôi nghĩ tôi không cần phải lo lắng cho cô ấy nữa, vì tôi tin cô ấy, tôi tin Triệu Hương Nông của khi ấy đã học được cách đối mặt với mọi chuyện."

"Triệu Hương Nông, là cô gái đáng yêu, lương thiện và dũng cảm hơn bất cứ ai khác."

Tống Ngọc Trạch đã đi khỏi đó, mang theo "Mục Hựu Ân" của anh ta đi khỏi đó. Anh không nói lời tạm biệt với Bách Nguyên Tú, vì hai người đều biết Bách Nguyên Tú và "An Thác Hải" không có bất cứ lí do gì để gặp lại. Có lẽ họ sẽ gặp nhau ở một nơi khác, với một thân phận khác. Bách Nguyên Tú tin, khi bọn họ giáp mặt nhau lần nữa, đứng trước mặt anh ta sẽ là một Tống Ngọc Trạch thắt nơ trên cổ, chải chuốt lịch lãm.

Bỗng nhiên Bách Nguyên Tú tin rằng, dù sống dưới thân phận "An Thác Hải" hay "Tống Ngọc Trạch" thì người đàn ông đó đều sẽ xử lí ổn thỏa mọi việc.

Bách Nguyên Tú nhìn theo chiếc xe màu tím than rời khỏi bờ biển, đi xa, cho đến khi biến thành một chấm nhỏ, rồi biến mất hoàn toàn, anh ta vẫn không thu mắt lại.

Chiếc nơ màu xanh nằm trên tay anh ta, bả vai của anh ta tựa như vẫn còn xót lại hơi ấm của cô. Dù anh ta và cô không thể ở bên nhau, nhưng giữa hai người vẫn còn đoạn tình thanh mai trúc mã tươi đẹp.

Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.

Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai.

*Trích trong bài thơ Trường Can hành – Lý Bạch

Tạm biệt, Triệu Hương Nông!

Bây giờ, Bách Nguyên Tú phải bắt đầu học cách chờ đợi.

Chờ đến kiếp sau, Bách Nguyên Tú sẽ gặp lại Triệu Hương Nông.

- ------------------------------------------------------

Ôi sắp hết truyện thật rồi, BNT đã tạm biệt THN, còn mị sắp phải nói lời tạm biệt các nhân vật và mọi người rồi:"((((((
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện