Đêm khuya, trong căn phòng vô cùng đơn sơ, có tiếng thì thầm của cặp nam nữ.

"A Trạch, em gọi anh là A Trạch được không?" Giọng cô gái vô cùng khẽ khàng.

Không có ai đáp lời cô.

"Tống Ngọc Trạch!" Giọng nói lí nhí mang theo sự tức giận cùng một chút vẻ bối rối. Đây giống như một màn kịch một vai, còn người mở màn chính là cô.

Sự tức giận và bối rối khiến cô muốn thoát khỏi lồng ngực anh, quay lưng lại với anh để bày tỏ sự kháng nghị của cô.

"Đừng giẫy." Anh thấp giọng cảnh cáo. Khi người phụ nữ vẫn tiếp tục giẫy giụa thì anh lại nói: "Về sau gọi anh là A Trạch."

Cô gái bật cười, tiếng cười giống như đứa trẻ đang giận dỗi: "Muộn rồi Tống Ngọc Trạch à! Sau này em chẳng thèm gọi anh như vậy đâu."

"Vậy gọi anh là gì?"

"A Trạch."

Người đàn ông khẽ bật cười. Khi nhận ra mình đã mắc bẫy của anh, người phụ nữ chửi ầm lên: "Tống Ngọc Trạch, anh chẳng chịu nghe những lời em nói với anh lúc chiều gì cả. Đồ khốn này, chẳng phải em đã nói giữa chúng ta em phải sở hữu quyền chủ động tuyệt đối sao?"

"Quyền chủ động tuyệt đối? Ví dụ như..." Giọng điệu của người đàn ông khiến người khác phải liên tưởng xa xôi.

"Tên khốn này!" Người phụ nữ tức điên lên: "Không được nghĩ linh tinh. Quyền chủ động mà em nói chính là về sau dù em đúng hay em sai thì em vẫn luôn đúng! Chuyện như vừa rồi không được phép xảy ra nữa!"

"Được." Người đàn ông đồng ý một cách dứt khoát.

"Thật á?"

"Thật!"

"Tống..."

"Triệu Hương Nông, còn như vậy nữa thì người chịu thiệt là em đấy." Người đàn ông nói một cách đầy ẩn ý.

Hiểu ý của người đàn ông, cô gái ngoan ngoãn nép vào lòng anh, không dám hó hé nửa lời.

Màn đêm vẫn bao trùm vạn vật.

Triệu Hương Nông lại bị tiếng tàu hỏa đánh thức một lần nữa, cô mơ màng lẩm bẩm: "Tống Ngọc Trạch, chỗ này của anh rất tốt, cái dở duy nhất chính là trạm tàu hỏa, trạm tàu hỏa..."

Nói được mấy lời cô lại chìm vào cơn mộng mị.

Tiếng động ầm ĩ lại vang lên, cô lại bắt đầu cằn nhằn: "Tống Ngọc Trạch, chúng ta có nên chuyển nhà không, chỗ nào cũng được chỉ cần không có trạm tàu hỏa..."

Ngẫm nghĩ, Triệu Hương Nông lại lắc đầu: "Thôi không cần chuyển nhà nữa, Tống Ngọc Trạch..."

Lời của cô không nhận được hồi đáp, cô lại tiếng tục nói: "Em thích nơi này, em... em nhớ lần đầu tiên đến đây tìm anh... tên trộm đã trộm mất giày của em... Tống Ngọc Trạch, anh biết không? Khi em biết... biết giày của mình bị trộm mất, em rất vui, vì em chẳng thích đôi giày kia tẹo nào. Tống Ngọc Trạch anh biết không? Ngày hôm đó... ngày hôm đó em đi giày của anh, em cảm thấy rất vui."

"Đôi giày đó..." Cô mỉm cười: "Em đã cất kỹ rồi."

Triệu Hương Nông có một chiếc rương nhỏ, bên trong toàn là những thứ đồ cổ quái. Đó là những thứ cô nhặt được ở trên đường như chìa khóa, túi hay ví tiền. Đôi giày của Tống Ngọc Trạch cũng được cô đặt vào trong đó. Mỗi lần cô cảm thấy buồn bã cô đều mở chiếc rương đó ra.

Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy giọng nói như từ phương xa vọng lại bên tai cô: "Triệu Hương Nông, nếu em thông minh hơn một chút thì tốt rồi."

Tống Ngọc Trạch đang chê cô ngốc sao? Có điều bây giờ cô đang rất buồn ngủ, nếu không cô đã nổi đóa lên rồi. Dùng chút lí trí còn xót lại, cô bày tỏ sự bất mãn của mình: "Em đâu có ngốc, em rất thông minh đấy."

Dường như, một lúc sau cô mới nhận được hồi đáp: "Nhưng tôi hi vọng em có thể thông minh hơn chút nữa."

Lúc trời hửng sáng, anh cúi đầu hôn lên trán cô, dặn dò: "Hôm nay ngoan ngoãn ở nhà, đồ ăn sáng anh đã để trong lò vi sóng, tí nữa em dậy hâm nóng lại là được. Anh đi làm đây, nhớ là không được đi lung tung nhé, nơi này không an toàn lắm đâu."

Cô gật đầu, anh vuốt tóc cô. Khi tay anh chạm lên mặt cô, cô liền áp mặt vào lòng bàn tay anh.

Lúc đứng bên xe máy, Tống Ngọc Trạch mới nhận ra thời gian mình đi xuống cầu thang hôm nay chậm hơn bất cứ lúc nào khác. Bởi vì khi anh bước xuống cầu thang, ánh mắt anh cứ dính lấy cánh cửa phòng với vẻ trầm tư.

Anh xòe bàn tay ra nhìn, trong lòng bàn tay tựa như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, hơi ấm đó như một loại hương bền lâu.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời không có ánh nắng trông xám xịt như khuôn mặt của một người. Những giọt lệ chảy ào ạt trên khuôn mặt ấy. Trong đôi mắt giống như đã nhìn thấy cái chết giăng đầy vẻ không cam lòng và sự bất lực, còn có cả nỗi bi thương: Em chẳng làm gì sai cả.

Tống Ngọc Trạch nhắm mắt lại, ấn tay lên một vật góc cạnh. Chưa đủ đau lại ấn mạnh hơn, cho đến khi cơn đau thay thế độ ấm trong lòng bàn tay anh.

Anh rồ ga thật lớn rồi nhanh chóng phóng xe rời khỏi đó.

Nhất định Tống Ngọc Trạch đang khoe khoang trình xe cộ của mình rồi, tiếng động cơ xe rền vang khiến Triệu Hương Nông nhếch miệng cười. Cô đang thầm hân hoan trong lòng: Tống Ngọc Trạch bảo cô ngoan ngoãn ở trong nhà. Tống Ngọc Trạch còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô. Tống Ngọc Trạch bảo cô không được đi lung tung.

Cả ngày Triệu Hương Nông ở trong phòng vừa xem phim vừa nhìn điện thoại. Cô thầm mong điện thoại mau đổ chuông, nhưng từ đầu đến cuối điện thoại đều nằm im lìm ở đó.

4 giờ chiều, Tống Ngọc Trạch về đến nhà. Lúc mở cửa phòng ra, anh liền nhìn thấy người phụ nữ mặc quần áo của anh ngồi trên tấm thảm, nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại.

"Triệu Hương Nông." Tống Ngọc Trạch cảm thấy mình đang tức giận, anh nhìn thấy đồ ăn mà anh chuẩn bị cho cô vẫn còn nguyên xi.

Cô không phản ứng.

Tống Ngọc Trạch đi đến, khẽ đá vào chân cô, giọng anh đầy vẻ bực bội: "Triệu Hương Nông? Em bị điếc hay bị câm vậy?"

Vẫn không trả lời. Khi anh nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống tay cô, anh nhanh chóng quay mặt cô lại.

Quả nhiên!

"Làm sao vậy?" Tống Ngọc Trạch nghe thấy giọng anh không còn chút vẻ bực dọc nào, thay vào đó là sự lo lắng và hốt hoảng.

Cô cụp mắt xuống, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã. Tống Ngọc Trạch nhớ mình rất ghét con gái khóc lóc. Mỗi lần nhìn mấy cô nàng sướt mướt anh đều cảm thấy cạn lời, nhưng lúc này...

Giọng anh rất đỗi dịu dàng, không dám to tiếng, anh chỉ sợ lỡ nói to quá nước mắt cô lại tuôn ra không ngừng thì phải làm sao? "Có phải là anh về muộn quá rồi không? Nếu vậy thì về sau anh sẽ tranh thủ về sớm nhé?"

Cô vẫn không hé răng nửa lời, nước măt vẫn lặng lẽ rơi.

"Chắc em đang giận anh vừa nãy dùng chân đá em hả? Anh bảo đảm về sau anh không làm như vậy nữa."

Cô vẫn không chịu cất lời.

"Hay là tại anh vừa mắng em khiến em giận? Hửm? Nếu không thì anh cho em mắng lại anh đấy. Em mắng Tống Ngọc Trạch anh bị câm hay Tống Ngọc Trạch anh bị điếc ấy." Anh dùng những lời kỳ quặc để dỗ cô thôi khóc.

Cuối cùng, lời của anh cũng làm cô chịu nhìn anh, nhưng cô vẫn không nói gì.

Thôi được rồi!

Đến anh cũng cảm thấy ngượng mồm trước lời giải thích như này: "Triệu Hương Nông, em nghe này, vừa rồi anh giận là vì anh nhìn thấy đồ ăn anh chuẩn bị cho em em không ăn chút nào. Sau đó anh nhận ra có thể là em đã đói bụng lâu rồi. Anh nghĩ có lẽ anh giận vì những chuyện này đấy."

"Đó là vì anh không gọi điện về." Cô như đang lên án hành vi của anh.

Tống Ngọc Trạch sắp tức điên vì lời này của cô rồi. Chỉ vì anh không gọi điện về bảo cô ăn cơm cô liền không ăn? Cái cô Triệu Hương Nông chảnh chọe gọi anh là "Tên trộm rượu vang" đi đâu mất rồi.

"Triệu Hương Nông!" Tống Ngọc Trạch gằn từng chữ một.

"Là lỗi của anh, chẳng lẽ anh không lo lắng cho em một chút nào sao? Em cảm thấy ít nhất anh nên gọi một cuộc điện thoại về mới đúng. Em giận vì chuyện này đấy. Vì giận nên em cũng quên ăn cơm luôn rồi." Cô cao giọng nói. Cái khuôn mặt đáng yêu cùng với đôi mắt to tròn của cô, thật muốn...

Thật sự khiến người khác muốn cắn một phát lên mặt cô. Ừm, nên ra tay từ đâu đây nhỉ?

Đôi môi bị hôn sưng lên, đầu cô vẫn còn lưu lại cơn sóng tình mà ngón tay anh mang lại. Hai người đều không thể kìm nén nổi lòng mình.

Cô được anh bế ngang lên, cảm nhận được anh đang đi về phía giường.

"Tống Ngọc Trạch, em vẫn chưa ăn cơm trưa, giờ em đói rồi." Cô lắp bắp nói: "Em nghĩ, giờ em không có sức lực nào cả."

Ở khoảng cách gần, cô lập tức nhìn thấy mặt anh đỏ bừng lên.

Một tiếng sau, Triệu Hương Nông vui vẻ nhìn đồ ăn mà Tống Ngọc Trạch mua về, thứ nào cũng đều là món cô thích. Nhưng hễ là món ăn được làm từ đậu cô đều thích, ăn mãi mà không thấy chán.

Mở bao thức ăn ra, Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch nói: "Tống Ngọc Trạch, sao anh biết em thích ăn những thứ này?"

Tống Ngọc Trạch cúi đầu, ngập ngừng nói: "Trên báo, tạp chí còn có trang web đều viết rành rành như vậy."

Lời của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông thầm nghĩ: Anh đang âm thầm quan tâm đến cô. Ý nghĩ này khiến tâm trạng Triệu Hương Nông trở nên vui vẻ. Cô đưa mặt lại gần anh: "Thành thật khai báo, anh để mắt tới em bao lâu rồi? Hử?"

Tống Ngọc Trạch nghiêng mặt đi, lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với cô: "Triệu Hương Nông, không phải em bảo đói bụng rồi sao?"

Khi nhìn thấy nhãn hiệu đồ ăn mà Tống Ngọc Trạch mua, Triệu Hương Nông bắt đầu đăm chiêu, cô than thở: "Tống Ngọc Trạch, không lẽ em lại đốt sạch tiền trong túi anh rồi sao?"

Lúc này, Triệu Hương Nông coi việc Tống Ngọc Trạch biết đồ ăn mà cô thích, thậm chí cô thích ăn đồ ăn ở tiệm nào là chuyện hiển nhiên.

Lời của Triệu Hương Nông khiến Tống Ngọc Trạch ý thức được mình đã để lộ sơ hở trước mặt người phụ nữ này, còn là một sơ hở vô cùng sơ đẳng.

Lúc cô nói cô đói bụng, lẽ ra anh nên đáp ứng cô như lúc bình thường, chỉ cần cho cô ăn no là được. Đằng này, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cầm chìa khóa xe, nói anh đi mua đồ ăn cho em. Lúc đó trong đầu còn nghĩ: Hình như cô gầy đi rồi. Tuy cô không nói nhưng anh có thể nhận thấy cô không thích đồ ăn anh chuẩn bị cho cô.

Tiếp theo đó, một loạt những sai lầm cơ bản nhất bắt đầu diễn ra. Anh lại ngu ngốc đến mức dựa vào tài liệu anh điều tra được mua đồ cô thích ăn về nhà, hơn nữa còn là nhãn hiệu mà cô quen ăn.

Thế mà, người phụ nữ trước mặt vẫn ngu ngốc không phát hiện ra. Anh chỉ tùy tiện bịa ra một câu cô cũng tin ngay. Tống Ngọc Trạch cảm thấy anh cần phải trốn đi hút một điếu thuốc.

Anh cầm chiếc áo vắt ở một bên lên, tay lập tức bị nắm lại.

"Tống Ngọc Trạch, anh định đi đâu vậy?" Triệu Hương Nông cầm tay Tống Ngọc Trạch.

"Anh ra ngoài một lúc rồi về."

"Không!" Triệu Hương Nông gây khó dễ cho Tống Ngọc Trạch: "Anh phải ăn cùng em. Ăn xong anh cũng không được đi đâu."

"Triệu Hương Nông." Tống Ngọc Trạch cúi đầu nhìn tay cô, giọng điệu cứng rắn.

"Nếu không thì, mỗi người nhường một tí. Cùng em ăn xong thì anh hãy đi, nhé?" Triệu Hương Nông dịu giọng: "Em ghét ăn cơm một mình."

Cuối cùng, Tống Ngọc Trạch ngồi xuống trước mặt cô.

Đây là đồ ăn Tống Ngọc Trạch mua cho cô, nghĩ đến đây Triệu Hương Nông lại tỏ ra trân trọng. Tống Ngọc Trạch cúi đầu yên lặng ăn.

Khi Triệu Hương Nông đang ăn bánh chẻo, giọng nói khiến Triệu Hương Nông mất khẩu vị vang lên bên ngoài cửa sổ.

"Tống, em yêu anh!" Tiếng hò lanh lảnh bằng thứ tiếng Trung không mấy lưu loát của cô gái vang lên.

Triệu Hương Nông bỏ cốc xuống, nhìn Tống Ngọc Trạch, đợi anh ngẩng đầu lên để nhìn vẻ mặt bất mãn của cô, nhưng anh vẫn cúi gằm mặt.

Giọng nói khiến người ta mắc ói lại tiếp tục: "Tống, em vì anh mà nỗ lực học tiếng Trung."

Người nói những lời này là cô gái sống ở gần đây, họ đều gọi cô ta là Kylie. Nghe nói hễ cô ta rảnh rỗi đều đến đây làm chuyện như vậy.

"Tống, em muốn hẹn hò với anh, em vẫn giữ nụ hôn đầu cho anh." Cô gái càng ăn nói bạo dạn hơn.

Lời này khiến ngọn lửa giận của Triệu Hương Nông bốc lên đùng đùng, cô đá Tống Ngọc Trạch.

Cuối cùng, Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu lên nhìn cô, lông mày anh hơi cau lại.

"Tống Ngọc Trạch, đuổi cô ta đi. Dùng mọi cách để về sau cô ta không xuất hiện ở đây nữa, em ghét cô ta." Triệu Hương Nông cũng nhíu mày.

"Con bé vẫn là một đứa trẻ con." Tống Ngọc Trạch không nhúc nhích.

"Trẻ con? 16 tuổi đã không còn là trẻ con nữa rồi." Triệu Hương Nông cười lạnh: "Hơn nữa, anh không nhìn thấy sao? Mỗi lần cô ta đến đây đều ăn mặc rất mát mẻ."

"Triệu Hương Nông, ba của Kylie đang ở trong tù, nó sống cùng người mẹ tái hôn của mình. Bố dượng nó là kẻ nghiện rượu, cuộc sống của nó rất buồn tẻ."

"Vì thế anh cho rằng hành vi này của cô ta là vì cuộc sống buồn tẻ tạo thành sao?"

"Anh chỉ muốn nói cho em biết Kylie là một đứa trẻ đáng thương."

"Tống Ngọc Trạch, anh nên biết mình không phải nhà từ thiện."

"Triệu Hương Nông..."

"Hay là, em đoán, thực ra trong mắt anh cô ả ăn mặc mát mẻ kia rất đáng yêu, đến mức anh không ngại cùng cô ta xem phim, hoặc ra công viên ngồi hóng mát với cô ta chẳng hạn. Cũng giống như lần trước, anh mượn lễ phục của bạn để tham gia hôn lễ của cô gái mà anh cho là đáng yêu ấy."

Triệu Hương Nông nói một tràng không ngừng nghỉ, nói xong cô nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch càng cau chặt mày, anh uống một ngụm nước rồi đặt mạnh cốc xuống bàn, lạnh lùng nói: "Xin lỗi nhé Triệu tiểu thư à, chỗ này là nơi công cộng, tôi không có quyền đưa ra lời cảnh cáo giống như cô nói đâu."

"Anh đừng phét lác, em không tin anh không có cách khiến cô ta từ bỏ. Nói không chừng anh còn đang hưởng thụ chuyện này giống như mấy tay tự cho mình là đúng kia ấy chứ."

"Triệu Hương Nông, em vô lý nó vừa." Tống Ngọc Trạch đứng dậy, với tay lấy áo khoác để bên cạnh.

Lấy áo khoác, mở cửa, đi xuống cầu thang.

"Tống, em yêu anh." Cô gái đứng dưới cầu thang mỉm cười với Tống Ngọc Trạch. Anh không mỉm cười nói cảm ơn cô ta như trước kia.

Lúc này, Tống Ngọc Trạch mới phát hiện Triệu Hương Nông nói đúng, Kylie ăn mặc rất thiếu vải.

Anh hút xong một điếu thuốc, xe dừng một bên. Ánh mắt anh từ trên chiếc xe ngước lên nhìn nhà anh, Triệu Hương Nông đang ở trong nhà anh. Hút thêm một điếu thuốc nữa, Tống Ngọc Trạch nghĩ ngợi chốc lát, đôi chân không tự chủ được mà quay về nhà.

Mở cửa phòng ra, Tống Ngọc Trạch nhìn thấy Triệu Hương Nông vẫn giữ nguyên tư thế lúc anh rời khỏi nhà, nhưng đầu cô cúi gằm. Nếu anh đoán không nhầm thì...

"Lại khóc rồi?" Tống Ngọc Trạch nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của mình.

Cô vẫn cúi gằm mặt.

Tống Ngọc Trạch cúi xuống định chạm vào mặt Triệu Hương Nông, thế là cô lại quay phắt đi. Lại thế rồi...

Sơ hở sơ đẳng kia biến thành cảm xúc tồi tệ khiến Tống Ngọc Trạch vô cùng bực dọc. Anh duỗi tay ép cô quay mặt lại, giọng nói càng lúc càng mất kiên nhẫn: "Triệu Hương Nông, tôi thật sự chịu đủ..."

Những lời phía sau lập tức im bặt khi anh nhìn thấy mặt Triệu Hương Nông, biến thành: "Sao lại như này?"

Đôi môi lúc nãy còn căng mọng của Triệu Hương Nông đã biến thành hai cây xúc xích từ bao giờ.

Bị Tống Ngọc Trạch nâng mặt lên bất ngờ, Triệu Hương Nông có thể nhìn thấy bộ dạng xấu xí của bản thân trong đáy mắt anh. Cô cuống quít giơ tay che miệng mình.

Đôi môi sưng vù khiến cô nói chuyện một cách khó khăn: "Tống Ngọc Trạch, anh không được nhìn."

Bàn tay đang che miệng bị lấy ra, sau đó...

"Triệu Hương Nông, mẹ kiếp em nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?"

Đây là lần đầu tiên Triệu Hương Nông thấy Tống Ngọc Trạch giận dữ đến vậy. Không những nổi giận, anh còn chửi thề. Một Tống Ngọc Trạch như vậy khiến Triệu Hương Nông cảm thấy hơi sợ, cô chỉ tay về phía đồ ăn trên mặt bàn.

"Trong bánh chẻo có bột tôm, em bị dị ứng với tôm."

Bánh chẻo là do Tống Ngọc Trạch mua, vì mải giận dỗi mà cô...

Hai người ngồi trên xe taxi, Tống Ngọc Trạch quấn chiếc khăn lên người cô rồi ôm chặt cô vào lòng. Dị ứng khiến cô nhanh chóng lên cơn sốt, trán cô nóng bỏng như lửa đốt. Gần như lúc vừa lên xe Tống Ngọc Trạch đã bắt đầu giục giã tài xế không ngừng. Dù Triệu Hương Nông bảo Tống Ngọc Trạch không cần lo lắng, cô chỉ bị dị ứng cấp tốc nên cơn dị ứng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nhưng cùng với tình trạng ùn tắc giờ cao điểm, lúc đầu Tống Ngọc Trạch còn lịch sự thúc giục tài xế, về sau lại biến thành những lời thúc giục kèm theo tiếng chửi thề.

Tài xế là phụ nữ, hiển nhiên cô ta cũng bị khí thế của anh chàng đẹp tai này dọa sợ nên không dám hó hé nửa lời. Khi Tống Ngọc Trạch định chửi thề lần thứ n, Triệu Hương Nông lập tức kéo anh lại: "Tống Ngọc Trạch..."

"Em câm miệng cho anh." Tống Ngọc Trạch giận cá chém thớt.

Triệu Hương Nông rất muốn lườm Tống Ngọc Trạch một cái, rõ ràng người khó chịu là cô mà, sao cô lại thấy dường như anh còn khó chịu hơn cô vậy.

Người trút giận lên cô lại bắt đầu trách mắng, rằng trông cô có vẻ hiểu biết vậy chứ thực ra cũng là cô nàng được nuông chiều không thể sống thiếu bảo mẫu giống Clara.

Cô nhớ lời này rồi, kể cả anh nói cô phiền phức cô cũng nhớ rồi nhé, nhưng bây giờ cô không có sức cãi nhau với Tống Ngọc Trạch.

Cô vùi mặt vào lòng anh, nói: "Tống Ngọc Trạch, anh có thể yên lặng một lúc không, em khó chịu."

Lời của cô nhanh chóng thu được hiệu quả.

"Khó chịu lắm à?" Anh khẽ hỏi cô.

Triệu Hương Nông gật đầu, sau đó Tống Ngọc Trạch siết chặt cô vào lòng, không lên tiếng nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện