Chu Nhan đã rời khách sạn để đến nhà Tống Ngọc Trạch từ sớm. Hôm nay cô ta sẽ cùng anh đến bệnh viện khám tay cho anh. Leo lên hết các bậc thang, Chu Nhan cảm thấy có gì đó sai sai, cửa nhà và cửa sổ nhà Tống Ngọc Trạch đang mở toang. Sau khi đóng cửa chính và cửa sổ lại, Chu Nhan phát hiện phòng tắm là một đống lộn xộn.

Trước khi Tống Ngọc Trạch chặn môi cô ta, tay cô ta đang đặt trên trán Tống Ngọc Trạch, cô ta nhận ra anh đang bị sốt. Cô ta vừa định lên tiếng thì bàn tay đang đặt trên trán anh bị bắt lấy, ngay tức khắc cô ta bị anh kéo mạnh rồi ngã nhào lên người anh. Một giây sau anh lật người đè cô ta xuống, sau đó môi cô ta bị chặn lại.

Hai đôi môi dán lên nhau, chỉ trong nháy mắt Chu Nhan quyết định nhắm mắt lại, khẽ níu lấy cổ áo anh.

Như mồi rơm vừa bén lửa, đôi môi anh lưu lại trên môi cô ta một hồi rồi lướt đến thùy tai cô ta, ngậm lấy, khẽ thì thầm.

"Sao em vào được vậy, anh đã đóng kín cửa rồi mà. Nói cho anh biết sao em lại vào được thế?"

Nếu nghe kỹ có thể nhận ra giọng điệu của anh có chút mừng rỡ. Có thể đi vào từ cửa sổ chỉ có...

Cắn răng, Chu Nhan chủ động hôn lên thái dương Tống Ngọc Trạch, một ngày nào đó cô ta sẽ tống khứ hình bóng của Chu Nhuận ra khỏi trái tim Tống Ngọc Trạch.

Khoác tay lên cổ Tống Ngọc Trạch, đáp lại anh.

Cuối cùng, tay anh lần đến trước ngực cô ta, cách một lớp áo nắm lấy nơi mềm mại của cô ta. Gần như vừa chạm vào liền bắt đầu cuộc xâm lược, mấy giây sau thì ngừng lại, rồi...

Tống Ngọc Trạch phải mất một lúc nới nhận ra khuôn mặt của người anh đang đè dưới thân.

Ngay lập tức, anh nhổm dậy như bị điện giật.

Từ lúc đến bệnh viện đến lúc ra khỏi bệnh viện, phần lớn thời gian Tống Ngọc Trạch đều im lặng, có vài lần Chu Nhan nói chuyện với anh mà anh làm như không nghe thấy. Anh và cô ta đang ngồi trên xe taxi, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa xe.

"Anh à." Chu Nhan gọi một tiếng.

Dường như anh vẫn không nghe thấy như mấy lần trước.

Chu Nhan đành chạm vào tay anh, to tiếng hơn một chút: "Anh!"

Tống Ngọc Trạch nghiêng mặt qua nhìn cô ta, ánh mắt từ khuôn mặt cô rơi xuống bàn tay đang đặt trên tay anh, anh lập tức hất tay cô ta ra giống như lúc ở trên giường sáng nay.

"Anh, em biết đó là hiểu lầm, em không để ý đâu." Chu Nhan nhìn bàn tay bị anh hất ra.

"Chu Nhan, có một chuyện anh muốn hỏi ý kiến em." Dường như Tống Ngọc Trạch không muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Có muốn làm em gái của anh không, chính là kiểu quan hệ thân nhân được pháp luật công nhận ấy."

"Anh có ý gì?" Lờ mờ đoán được ý của Tống Ngọc Trạch, lòng Chu Nhan rất hoảng loạn.

Quả nhiên!

"Mấy ngày trước anh đã hỏi qua rồi, hai người không có chung huyết thống có thể trở thành người thân thông qua pháp luật."

Một lúc sau.

"Anh à, chuyện này em cần hỏi ý kiến mẹ em." Chu Nhan nói.

Lúc này Chu Nhan biết Tống Ngọc Trạch đã đánh hơi được điều gì đó, trước mắt việc quan trọng hơn cả là đập tan sự nghi ngờ của Tống Ngọc Trạch. Chẳng hạn như bảo mẹ cô ta gọi cho Tống Ngọc Trạch một cú điện thoại, giọng điệu thành khẩn hợp tình hợp lý một chút, còn cô ta sẽ tạm thời yên phận trong khoảng thời gian này, vậy thì tin chắc rằng cô ta và Tống Ngọc Trạch sẽ có thể trở về trạng thái như lúc trước. Cô ta cần biến bản thân mình thành một thói quen của Tống Ngọc Trạch, Chu Nhan biết thói quen là một sự ỷ lại đáng sợ.

Về đến nhà Tống Ngọc Trạch, đi siêu thị mua ít đồ dùng sinh hoạt, giục anh uống thuốc rồi ngồi trong phòng anh chơi game như lúc trước. Khi trời dần tối, cô ta lấy cớ có hẹn với bạn để ra về. Khi đi đến cửa nhà, cô ta chỉ vào tay Tống Ngọc Trạch: "Anh, mình anh có ổn không?"

Anh vẫy tay với cô ta.

Đợi cánh cửa kia đóng lại, Tống Ngọc Trạch ngồi trên thảm. Cơn sốt khiến anh trở nên mệt mỏi, mệt hơn bất cứ lúc nào. Anh nhấc chân ấn vào công tác đèn, nháy mắt căn phòng chìm vào bóng tối.

Anh ngửa đầu ra sau gối lên đệm giường.

Trong cơn mơ màng, Tống Ngọc Trạch lại nghe thấy tiếng bước chân, âm thanh luôn khiến anh không tự chủ được mà dỏng tai lên lắng nghe.

Người phụ nữ ngốc nghếch này, sao đuổi mãi không đi vậy.

"Em đi đi." Anh đuổi cô đi, giọng nói vô cùng mềm yếu.

"Tống Ngọc Trạch, anh bị ốm rồi." Cô đang than thở.

"Đi đi!" Anh tiếp tục nói.

Sau đó Tống Ngọc Trạch không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, bầu không khí tĩnh lặng khiến anh hoảng loạn.

"Triệu Hương Nông?" Giọng anh vô cùng hoảng hốt.

Không ai đáp lời anh, cô bị anh đuổi đi rồi sao? "Triệu Hương Nông, đừng đi."

Sau đó, có bàn tay áp lên trán anh, hơi thở dịu dàng quanh quẩn bên tai anh, khiến anh rất đỗi vui mừng.

Cô ngoan ngoãn vùi trong lòng anh.

Anh khẽ thầm thì với cô: "Người ta nói em bị bệnh rồi, anh cảm thấy đây không phải vấn đề anh nên quan tâm, nhưng anh không nhịn được mà lướt xem những tin tức dạo gần đây. Thế nhưng, chẳng có gì cả, em đang bị bệnh sao? Đau ở đâu? Hửm?"

Trong bóng tối, anh chạm lên mặt cô, cô có gầy đi không?

Trong bóng tối, anh chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. Những giọt lệ kia khiến tay anh ẩm ướt. Cô quay mặt đi nhưng anh lại bưng lấy mặt cô.

"Chẳng phải anh nói ghét phụ nữ suốt ngày khóc lóc sao?" Giọng cô đầy vẻ ấm ức.

"Ngốc ạ, bây giờ em vẫn không hiểu sao?" Giọng anh đè thật thấp để biểu đạt sự thỏa hiệp: "Đó là vì em vừa khóc anh lập tức không biết nên làm thế nào mới hay."

Cúi đầu, hôn sạch những giọt lệ trên mặt cô, rồi hai đôi môi chạm vào nhau, anh lập tức đặt cô nằm dưới người anh.

Anh trực tiếp nắm lấy nơi mềm mại trước ngực cô, không to nhưng cũng không nhỏ, rất vừa vặn với bàn tay anh. Anh khẽ bóp chặt khiến nơi mềm mại kia tràn ra từ kẽ tay anh. Lần này anh vô cùng vui mừng, bởi vì anh không nhận nhầm người khác thành cô.

Đương nhiên, như vậy vẫn chưa đủ.

Tìm đến mục tiêu, chọc vào cô. Sự cường hãn của anh tựa như khiến cô sợ hãi, cô bắt đầu rụt người lại. Anh lại dịu dàng dỗ dành cô bằng giọng điệu ngọt lịm tim.

"A Nông, nó rất nhớ em."

"Vậy anh có nhớ em không?"

"Không."

"Phét lác, tối qua em đã nhìn thấy anh mở toang cửa rồi, anh sợ em không vào được."

Thế là anh không cãi lại cô nữa, anh kề sát tai cô khẽ thầm thì, những lời vô cùng hư hỏng. Cô nổi đóa lên, nhưng đôi tay vẫn ngoan ngoãn cầm chặt lấy nó.

Gần như lúc cô chạm vào thì âm thanh như con thú bị nhốt lập tức phát ra từ trong cổ họng anh.

Tống Ngọc Trạch bị tiếng rên của mình đánh thức, sau đó...

Cảm giác kia rất đỗi xa lạ tối qua nhưng đến hôm nay đã trở nên quen thuộc khiến anh vô cùng sợ hãi. Trong bóng tối, anh mở cửa phòng tắm ra.

Nửa tiếng sau, Tống Ngọc Trạch châm một điếu thuốc. Anh vẫn không dám bật điện lên, trong bóng tối tâm trí anh phiêu du tận nơi đâu. Cuối cùng tập trung ở một nơi nào đó: ngoài cửa sổ, có vài cây sồi. Những cái cây lớn lên mà không được ai chăm sóc, cành lá của nó đan cài vào nhau tạo nên một màn chắn tự nhiên. Trên cành cây vươn vào cửa sổ nhà anh có mắc một thứ. Anh nhìn một lúc mới nhận ra món đồ mắc trên cành cây là cái mà anh đã ném ra ngoài cửa sổ trong lúc giận sôi, đó là bộ đồ nữ tu cô mặc khi đến gõ cửa nhà anh.

Tống Ngọc Trạch đóng cửa sổ lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Một lúc sau, có tiếng mở cửa sổ.

Đợi đến khi anh chạm tay vào bộ nữ tu đó, Tống Ngọc Trạch cho rằng đó chỉ là ảo giác do tác dụng của aspirin gây ra, đến mai khi anh khỏi ốm thì ảo giác cũng biến mất.

Nhờ tác dụng của hai viên thuốc ngủ, cuối cùng Tống Ngọc Trạch cũng ngủ một giấc thật say mà không bị quấy rầy lần nào nữa. Khi anh tỉnh dạy, ánh nắng bên ngoài đã chói chang, anh sờ trán, cuối cùng cũng đã hạ sốt rồi.

Việc đầu tiên Tống Ngọc Trạch làm sau khi tỉnh dậy là ném bộ đồ nữ tu mà tối qua anh đã tốn rất nhiều công sức mới lấy được vào thùng rác bên ngoài cửa, anh đứng nhìn nó bị ném vào xe rác và bị mang đi.

Khoảnh khắc khi anh đặt chân lên bậc thang đầu tiên, Tống Ngọc Trạch nghĩ nên đến lúc kết thúc thật sự rồi, cũng giống như lúc mẹ rời khỏi anh, lúc Chu Nhuận rời khỏi anh hay lúc ba rời khỏi anh vậy.

Một tuần sau, Tống Ngọc Trạch đến trung tâm trượt băng rồi đẩy cánh cửa văn phòng chú Chung ra. Vừa đi vào cửa, người đàn ông Đài Loan luôn có vẻ mặt ôn hòa dễ gần kia lập tức vung một đấm về phía anh. Anh nghiêng người theo bản năng, nắm đấm của người đàn ông bị chặn lại giữa chừng.

"Chú Chung?" Tống Ngọc Trạch cau mày.

"Câm mồm!"

Hai khuôn mặt đối diện nhau, một khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi, một khuôn mặt bừng bừng phẫn nộ.

"Chú Chung, có phải chú hiểu lầm cháu chuyện gì không?" Tống Ngọc Trạch nhẫn nhịn hỏi.

"Hiểu lầm?" Chung Khoa lạnh lùng nói: "Hôm qua tôi đã nhìn thấy Triệu Hương Nông."

Trong gang tấc, Chung Khoa nhìn thấy Tống Ngọc Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt ban nãy, anh chỉ hờ hững hỏi: "Thế cho nên?"

"Thế cho nên?" Cô gái ngồi trên ghế dài ngẩn ngơ nhìn bầu trời khiến lòng Chung Khoa phừng phừng lửa giận: "Sau khi nhìn thấy Triệu Hương Nông tôi quay về bắt đầu tra tài liệu. Khi tôi nhìn thấy Chu Nhuận trong tài liệu tôi mới hiểu ra. Tôi cũng đoán được rồi, cậu đến đây là vì Chu Nhuận, mà cậu tiếp cận Triệu Hương Nông cũng là vì Chu Nhuận. Cô giáo hướng dẫn Triệu Hương Nông và Chu Nhuận là bạn tôi, những chuyện xảy ra với họ tôi ít nhiều cũng hiểu đôi chút."

"Tống Ngọc Trạch, ai mà chả làm ra vài chuyện ngu ngốc, sai trái lúc tuổi trẻ dại dột. Tôi cho rằng chuyện mà Triệu Hương Nông làm khi ấy không nghiêm trọng đến mức khiến cô ấy chịu sự trừng phạt nặng nề như bây giờ."

"Nếu chú đã hiểu chút chuyện thì chú nên biết rằng Triệu Hương Nông cũng góp một tay hủy hoại cuộc đời Chu Nhuận, chú cũng biết chuyện xảy ra với Chu Nhuận là một bi kịch từ đầu đến cuối." Giọng nói hờ hững trở nên cao hơn đầy sự phẫn nộ: "Chẳng lẽ lương thiện cũng là sai sao? Chỉ vì đố kỵ mà Triệu Hương Nông đã hủy hoại cuộc đời của một người. Chú Chung, lúc Chu Nhuận chết cô ấy mới vừa tròn 17 tuổi."

Hai người như thể đang âm thầm giằng co với nhau, men theo những ký ức xa xôi Chung Khoa nhớ lại những chuyện trước kia.

"Tống Ngọc Trạch, nếu tôi nói Chu Nhuận của trước kia không hề vô tội như cậu tưởng tượng thì sao. Tôi đã từng nhìn thấy cô ta của khi ấy, không lâu sau khi cô ta giành được giải quán quân của cuộc thi, tôi từng nhìn thấy cô ta ngồi trong xe của người đàn ông khác. Lúc ấy Chu Nhuận khiến tôi cảm thấy cô ta đã thay đổi quá nhanh, cả về ngoại hình lẫn bản chất."

Tống Ngọc Trạch bỗng cảm thấy người đàn ông Đài Loan đang kể lể những chuyện ngày xưa là một chuyện vô cùng ngu xuẩn. Người đàn ông không hiểu rõ chân tướng này đang nói những chuyện ở góc nhìn phiến diện.

Bỏ tay ông ta ra, quay người đi khỏi đó, Tống Ngọc Trạch cảm thấy bây giờ mình không cần phải tốn nước bọt nói mấy câu dài dòng như "Chú Chung, lần này cháu sẽ rời khỏi đây thật" hay "Chú Chung, tạm biệt" nữa.

Vừa chạm tay vào nắm đấm cửa.

"Tống Ngọc Trạch, nếu tôi đoán không nhầm cậu đến để nói lời tạm biệt với tôi nhỉ? Cậu thật sự có thể yên tâm thoải mái mà rời khỏi đây sao? Tống Ngọc Trạch à, câu có biết cái gọi là báo thù của cậu đang đẩy một cô gái khác xuống vực sâu không. Tôi vừa mới nói hôm qua tôi đã nhìn thấy Triệu Hương Nông, cậu biết tôi gặp con bé ở đâu không?"

Tống Ngọc Trạch không thèm quan tâm, anh mở cửa, bước ra ngoài.

"Ở bệnh viện."

Bước chân vừa bước lên phía trước liền thu lại.

"Cho nên?"

"Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông đã mất giọng rồi, cô ấy không thể nói được nữa."

"Ông có ý gì?" Nếu nghe kỹ có thể nhận ra giọng nói kia đang thoáng run rẩy, mà ẩn giấu trong giọng nói run rẩy đó là sự hoảng loạn đến tột cùng.

"Chứng mất ngôn ngữ, người ta nói Triệu Hương Nông bị mắc chứng mất ngôn ngữ rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện