Càng nghĩ, cô càng không muốn nương tay với Thẩm Liên Đình. Người em gái này chơi cô một vố lớn, lại còn ngược đãi bảo bối nhỏ của cô, chính là chê cuộc sống quá yên bình.

Hiện tượng mạng vẫn chỉ là hiện tượng mạng, chỉ cần cô cho vài câu chữ vào bài báo, dư luận chắc chắn sẽ đổi chiều, nhìn Thẩm Liên Đình bằng ánh mắt khác. Chiếc lá đứng đầu ngọn gió, chỉ cần cành cây lung lay là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Trừ khi cô ta có chỗ chống lưng vô cùng lớn mới có thể ngăn cản được hành động của cô.

Ngoại trừ tòa soạn hiện nay Thẩm Họa Minh đang làm, cô còn quen biết nhiều người ở những tòa soạn khác, hơn nữa quan hệ vô cùng tốt, luôn sẵn sàng giúp đỡ nhau bất cứ lúc nào. Lần này Thẩm Liên Đình chắc chắn sẽ nếm đủ mùi vị.

Thẩm Kim Vũ thấy mẹ mãi không ăn một miếng nào, cô bé dùng dĩa, chọc vào miếng thịt ngon rồi đưa lên bên miệng của cô, giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo cất lên.

“Mẹ ăn đi.”

Cô giật mình, nhìn đứa con gái đáng yêu của mình, mỉm cười rồi há miệng để con bé đưa thịt vào miệng mình. Lâu rồi không gặp, con bé vẫn ngoan như vậy, dễ thương như vậy, hoàn toàn không hề bị Thẩm Liên Đình vấy bẩn.

Sau khi ăn xong, hai mẹ con lại đi dạo phố. Thẩm Kim Vũ thích cái gì, cô đều mua cho. Con bé cũng rất hiểu chuyện, không đòi những thứ quá đắt, chỉ muốn có những thứ dễ thương. Hai người vào trong cửa hàng thú nhồi bông, Thẩm Kim Vũ nhìn thấy thì đôi mắt to tròn sáng rực, ngây ngô mà thốt lên: “Dễ thương quá!”

“Thích cái gì thì chọn cái đó đi.” Cô ngồi xổm xuống, ghé sát tai con gái, âm thanh dịu dàng như dòng nước ấm chảy qua.

“Vâng!” Thẩm Kim Vũ gật đầu, lon ton chạy đến quầy hàng, cô chậm rãi bước theo con gái.

Trong lúc đang chờ Thẩm Kim Vũ chọn đồ, cô lại chứng kiến được một chuyện vô cùng đặc sắc. Một cặp đôi đang đứng ở khu vui chơi dành cho trẻ con, lại còn ôm nhau tình tứ. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như người đàn ông kia không phải là người quen cũ.

Mạc Du Cẩn, hắn đang ôm hôn một người phụ nữ khác không phải Thẩm Liên Đình. Cô mỉm cười, không ngờ ngày nghỉ cũng cần phải làm việc. Bệnh nghề nghiệp sẽ không trỗi dậy nếu như đó không phải người cô quen.

Là người đã có vợ rồi mà còn ra ngoài léng phéng với người phụ nữ khác, còn cô vợ thì tối ngày đi gây chuyện ở những nơi đâu đâu. Đúng là nồi nào úp vung nấy, cô cũng phải cảm thán là cặp đôi này vô cùng hợp nhau.

Cầm điện thoại sẵn trong tay, bộ lọc và camera sắc nét của máy tuy không bằng máy ảnh nhưng vẫn có thể nhìn rõ. Một phóng viên như cô, đi đâu cũng không thể thiếu được ống kính, cho dù là đang thư giãn. Ngay cả điện thoại, cũng phải là dòng máy có độ phân giải tốt và thật sắc nét khi chụp. Thích hợp với nghề nghiệp của cô.

Những tấm ảnh đặc sắc được thu vào ống kính, nhưng thông qua cửa kính của tiệm thú nhồi bông thì lại bị mất nét. Cô cúi xuống, nói với con gái.

“Kim Vũ, con cứ từ từ chọn, mẹ ra ngoài nghe điện thoại.”



“Vâng! Mẹ đi đi.” Cô bé gật đầu, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi đám thú nhồi bông dễ thương.

Dặn dò con gái xong, cô bước ra ngoài. Cặp đôi đó dường như vẫn còn níu kéo nhau, cô chọn chỗ góc khuất và bắt đầu hành nghề. Đôi mắt thăm dò với kỹ thuật chụp đỉnh cao khiến cho máy điện thoại không lâu sau đã có những tấm hình vô cùng chất lượng.

Cô vốn dĩ muốn tìm Thẩm Liên Đình để tính sổ, nhưng đối đầu trực tiếp thì quá chán. Thông qua cây cột nhà của ả mà ném đá có lẽ sẽ vui hơn.

Mạc Du Cẩn không hề biết là có nguy hiểm sau lưng mình, hắn chỉ muốn níu kéo người con gái trước mặt. Cô gái này là người hắn theo đuổi khi đang hẹn hò với Thẩm Liên Đình. Tốn hơn một năm mới khiến cho cô ta có chút hảo cảm, vậy mà tin tức hắn kết hôn nhanh như vậy đã đến tai cô ta.

“Mộc Cẩn Hà, em phải nghe anh. Là cô ta quyến rũ anh, lấy em ra uy hiếp, anh thực sự không còn cách nào khác.”

“Anh nói sao?” Mộc Cẩn Hà nhướn mày, trái tim bị lay động khi thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn.

“Cô ta theo đuổi anh, nhưng năm lần bảy lượt bị anh từ chối. Lần này gia đình hai bên lại muốn tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt. Thẩm Liên Đình đã lấy an nguy của em ra để đe dọa anh. Cẩn Hà, em là người anh yêu nhất. Anh không thể không có em.” Hắn đáng thương lên tiếng.

Thẩm Họa Minh vì muốn được chụp được ở những góc đẹp nhất nên đã đi vòng quanh khu vui chơi của trẻ em. Ai ngờ khi cô ngồi trên ghế đá cạnh gốc cây thì lại nghe thấy những lời nói vô cùng thú vị. Chuyện này không để cho nhân vật chính kia biết thì đúng là không phải phép.

Máy điện thoại từ chụp ảnh, chuyển sang chế độ ghi âm, ghi được toàn bộ những lời mà hắn nói một cách chân thật nhất.

Mộc Cẩn Hà nghe hắn nói vậy thì mâu thuẫn không ngừng. Hắn là người đã kết hôn, cô không thể mãi dây dưa. Nhưng hắn là vì cô nên mới kết hôn, hy sinh hạnh phúc đời mình vì sự an toàn của cô. Chuyện này ngày càng rắc rối, cô cũng càng khó xử.

“Em không cần lo nghĩ gì, cứ ở bên anh là được.”

Thẩm Họa Minh ở đằng đó nghe được thì muốn thổ huyết. Tuyệt chiêu cua gái này đã quá xưa rồi, hắn vậy mà vẫn lôi ra dùng sao? Mộc Cẩn Hà bối rối, cất tiếng: “Em cần suy nghĩ kỹ đã.”

Thấy vẻ mặt khó xử của Mộc Cẩn Hà, Mạc Du Cẩn dường như đã biết trước kết quả. Hắn mỉm cười, đặt tay lên bờ vai nhỏ bé ấy, vỗ nhẹ. Giọng nói dịu dàng hơn trước.

“Không cần tự ép bản thân mình, anh sẽ chờ câu trả lời của em.”



“Ừm.” Cô ta gật đầu, sau đó rời đi.

Cô cũng đứng dậy, về lại tiệm thú nhồi bông mà con gái đang chờ. Vừa bước vào tiệm thì thấy con gái đang ngồi trên ghế chờ, ôm một con gấu bông to hơn cả người của nó. Con bé đúng là có mắt chọn.

Thẩm Kim Vũ nhìn thấy mẹ bước vào thì lập tức nhảy xuống ghế, chạy đến trước mặt mẹ. Giọng nói phấn khích cất lên.

“Mẹ xem nè, con gấu này mềm quá!”

“Con thích nó à?”

“Vâng!” Con bé gật đầu khẳng định.

Cô thấy vậy thì mỉm cười, xoa đầu con gái rồi bước tới quầy thanh toán. Nhân viên thấy vậy thì cất tiếng nói.

“Không cần trả tiền đâu ạ, ban nãy đã có người trả rồi.”

“Sao cơ?”

“Khi nãy có một chú đẹp trai đi ngang qua, thấy con đứng ngoài tiệm chờ mẹ nên đã dẫn con vào đây. Xong rồi chú ấy đưa con cái con thú bông bự chà bá này nè.” Thẩm Kim Vũ vô tư giải thích, người đàn ông đó chắc cũng không phải kẻ xấu.

Cô nghe vậy thì nhíu mày, nghi hoặc. Chú đẹp trai nào? Con cô có diễm phúc gặp được người tốt bụng đến vậy sao? Hay là mưu đồ của ai đó?

“Con trả lại con gấu bông này đi.”

“Không trả.” Con bé chu môi, chạy đến chỗ cô. Bàn tay nhỏ nắm lấy tay cô, lay lay làm nũng. “Mẹ à, chú ấy tặng con mà.”

Cô vẫn im lặng khiến cho Thẩm Kim Vũ rưng rưng nước mắt, đây chính là tuyệt chiêu cuối cùng của con bé, hiệu quả thì không cần phải nói. Cô thở dài, gật đầu. Không hiểu sao bản thân lại tạo ra tiểu tổ tông vừa đáng yêu vừa rắc rối thế này cơ chứ?

Nhưng mà, người đàn ông mà con bé nói là ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện