“Anh xin lỗi, anh không thể rút đơn được.”
Trái tim quặn đau càng khiến cho Bạch Khả Châu nhận thức ra được vấn đề hơn. Cô nhanh chóng thụt lùi về phía sau, rời xa bờ vai của Âu Thiếu Thượng.
“Em phải là người xin lỗi mới đúng, anh không làm gì sai cả. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Cô vừa nói vừa lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo nhất có thể.
“Em ổn không?!”
Sau giây phút hỏi xong câu hỏi ấy Âu Thiếu Thượng mới chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời, nhưng hắn chẳng có cơ hội để thu lại lời mình đã nói, cũng như đơn kiện kia. Cô đứng đối diện với hắn cố chịu đựng cảm giác đau thấu xương mà nở một nụ cười hết sức gượng gạo cho hắn thấy, nhẹ giọng trả lời: “Em ổn...”
Âm thanh yếu ớt cô thốt ra như biến thành từng mũi kim nhỏ từng đợt...từng đợt xuyên qua trái tim hắn. Hắn đau, cô cũng đau, nhưng hai kẻ mang theo những cơn đau dằn xé lòng lại chẳng thể bên nhau để chữa lành những vết thương của năm tháng.
“Nếu không có việc gì nữa thì em xin phép đi trước.”
Dứt câu, Bạch Khả Châu gấp gáp xoay lưng về phía hắn, cất bước chân nhanh nhất có thể đi vào trong xe.
*Két!!!*
Một chiếc xe màu trắng sang trọng phanh gấp, đỗ ở đằng sau đuôi xe cô. Hàn Nhất Vĩ ăn mặc chỉnh tề bước ra từ trong xe, đứng dưới cái nắng ấm chói chang càng tôn lên nhan sắc điển trai và khí chất cao cao tại thượng của anh ngay lúc này. Anh bước từng bước đi tới chỗ Bạch Khả Châu, siết chặt cổ tay nhỏ, mạnh bạo kéo cô đi ngược trở lại chỗ Âu Thiếu Thượng.
“Nhất Vĩ, anh đang làm tôi đau đó.”
“Ai cho cậu tư cách làm Khả Châu của tôi đau hả?!!!”
Âu Thiếu Thượng trông thấy Hàn Nhất Vĩ không hề thương hoa tiếc ngọc, mạnh bạo siết chặt cổ tay của cô hắn liền nổi trận lôi đình. Hai tay nắm thành đấm, hắn tiến nhanh về trước muốn đẩy Hàn Nhất Vĩ sang chỗ khác. Nhưng tiếc cho hắn...lần này anh tới đây không chỉ đơn giản là muốn gây sự, cũng không đơn thuần là cướp lại Bạch Khả Châu - người con gái vốn dĩ thuộc riêng mỗi mình anh, mà còn “có lòng” muốn mời hắn đến dự hôn lễ sắp diễn ra của hai người.
Hàn Nhất Vĩ không hề nhân nhượng đáp trả lại đẩy Âu Thiếu Thượng ra sau. Nhìn thấy Âu Thiếu Thượng bị tác động cô không kiềm được cảm xúc nóng giận liền trừng mắt lên, lớn giọng; “Hàn Nhất Vĩ, anh đang làm cái trò gì vậy hả?”
Anh chẳng hề để mấy lời cô nói cho lọt vào tai. Hiên ngang đứng trước mặt Âu Thiếu Thượng, một bầu không khí căng như dây đàn, nặng nề bắt đầu bủa vây xung quanh nơi ba người họ đang đứng.
“Nhẫn.” Hàn Nhất Vĩ bình thản thốt lên một câu.
Âu Thiếu Thượng và Bạch Khả Châu ngỡ ngàng ngước mắt nhìn anh một cách khó hiểu.
“Chiếc nhẫn em đang đeo mau tháo nó ra đi.” Hàn Nhất Vĩ kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
“Đây là nhẫn của tôi, anh không có quyền gì kêu tôi phải tháo nó ra cả.”
Không cần phiền đến cô Hàn Nhất Vĩ đã cả gan nắm chặt lấy bàn tay phải, ra sức tháo chiếc nhẫn kim cương đang yên vị trên ngón tay áp út của Bạch Khả Châu, sau đó sử dụng hết sức quăng chiếc nhẫn đó đi.
“Tên điên này, anh có biết anh vừa làm gì không hả?!!!”
Bạch Khả Châu dằn tay thoát khỏi vòng vây của Hàn Nhất Vĩ, sốt sắng chuẩn bị chạy đi kiếm lại chiếc nhẫn đáng thương vừa bị anh ném đi.
“Bắt đầu kể từ bây giờ em là của tôi, những gì của người khác hiện diện ở trên người em tôi đều không muốn nhìn thấy.”
Hàn Nhất Vĩ vừa gằn giọng nói vừa giữ chặt cô lại không cho cô có cơ hội chạy thoát khỏi tầm mắt của mình.
“Tôi là của anh? Anh có bị chạm đầu ở chỗ nào không vậy?” Cô nhíu mày, thái độ tỏ ra chán ghét trước những việc anh đang làm.
“Mẹ em đã đồng ý và chấp nhận ký giấy chấp thuận cho em làm dâu nhà họ Hàn để cứu cha em ra khỏi tù rồi.”
Anh đem ra một tờ giấy có đầy đủ nội dung trao đổi giữa hai bên gia tộc, rõ ràng nhất trên tờ giấy trắng mà cô thấy được là nét chữ ký quen thuộc của mẹ cô. Tâm trạng của Bạch Khả Châu lúc này hoàn toàn suy sụp.
Cô liếc mắt sang nhìn lấy Âu Thiếu Thượng một cái, cuối cùng tình yêu giữa hai người lại đứt đoạn theo cách đau đớn đến mức này.
“Khả Châu.” Hắn cất giọng.
“Làm ơn đừng gọi vợ tôi với cái giọng tha thiết như vậy.”
Hàn Nhất Vĩ nhếch mép cười nhưng ý cười lại chẳng hề có, tồn đọng trên cánh môi anh là sự châm biếm cực kỳ thâm độc chỉ dành riêng cho người đàn ông đối diện.
“Tôi đã từng nói với anh tôi sẽ không để cô ấy ở bên cạnh anh lâu đâu. Bây giờ, coi như tôi đã nói được làm được, anh thua rồi.”
Từng lời anh nói đều mang theo sự giễu cợt.
Gió lớn ngoài khơi ùa vào trong đất liền tàn nhẫn xuyên tạc qua bức tranh tình yêu trải đầy hoa, biến từng cánh hoa tươi tắn tung bay trong gió trở nên héo úa nằm trên lớp đất cát khô cằn.
Trái tim quặn đau càng khiến cho Bạch Khả Châu nhận thức ra được vấn đề hơn. Cô nhanh chóng thụt lùi về phía sau, rời xa bờ vai của Âu Thiếu Thượng.
“Em phải là người xin lỗi mới đúng, anh không làm gì sai cả. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Cô vừa nói vừa lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo nhất có thể.
“Em ổn không?!”
Sau giây phút hỏi xong câu hỏi ấy Âu Thiếu Thượng mới chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời, nhưng hắn chẳng có cơ hội để thu lại lời mình đã nói, cũng như đơn kiện kia. Cô đứng đối diện với hắn cố chịu đựng cảm giác đau thấu xương mà nở một nụ cười hết sức gượng gạo cho hắn thấy, nhẹ giọng trả lời: “Em ổn...”
Âm thanh yếu ớt cô thốt ra như biến thành từng mũi kim nhỏ từng đợt...từng đợt xuyên qua trái tim hắn. Hắn đau, cô cũng đau, nhưng hai kẻ mang theo những cơn đau dằn xé lòng lại chẳng thể bên nhau để chữa lành những vết thương của năm tháng.
“Nếu không có việc gì nữa thì em xin phép đi trước.”
Dứt câu, Bạch Khả Châu gấp gáp xoay lưng về phía hắn, cất bước chân nhanh nhất có thể đi vào trong xe.
*Két!!!*
Một chiếc xe màu trắng sang trọng phanh gấp, đỗ ở đằng sau đuôi xe cô. Hàn Nhất Vĩ ăn mặc chỉnh tề bước ra từ trong xe, đứng dưới cái nắng ấm chói chang càng tôn lên nhan sắc điển trai và khí chất cao cao tại thượng của anh ngay lúc này. Anh bước từng bước đi tới chỗ Bạch Khả Châu, siết chặt cổ tay nhỏ, mạnh bạo kéo cô đi ngược trở lại chỗ Âu Thiếu Thượng.
“Nhất Vĩ, anh đang làm tôi đau đó.”
“Ai cho cậu tư cách làm Khả Châu của tôi đau hả?!!!”
Âu Thiếu Thượng trông thấy Hàn Nhất Vĩ không hề thương hoa tiếc ngọc, mạnh bạo siết chặt cổ tay của cô hắn liền nổi trận lôi đình. Hai tay nắm thành đấm, hắn tiến nhanh về trước muốn đẩy Hàn Nhất Vĩ sang chỗ khác. Nhưng tiếc cho hắn...lần này anh tới đây không chỉ đơn giản là muốn gây sự, cũng không đơn thuần là cướp lại Bạch Khả Châu - người con gái vốn dĩ thuộc riêng mỗi mình anh, mà còn “có lòng” muốn mời hắn đến dự hôn lễ sắp diễn ra của hai người.
Hàn Nhất Vĩ không hề nhân nhượng đáp trả lại đẩy Âu Thiếu Thượng ra sau. Nhìn thấy Âu Thiếu Thượng bị tác động cô không kiềm được cảm xúc nóng giận liền trừng mắt lên, lớn giọng; “Hàn Nhất Vĩ, anh đang làm cái trò gì vậy hả?”
Anh chẳng hề để mấy lời cô nói cho lọt vào tai. Hiên ngang đứng trước mặt Âu Thiếu Thượng, một bầu không khí căng như dây đàn, nặng nề bắt đầu bủa vây xung quanh nơi ba người họ đang đứng.
“Nhẫn.” Hàn Nhất Vĩ bình thản thốt lên một câu.
Âu Thiếu Thượng và Bạch Khả Châu ngỡ ngàng ngước mắt nhìn anh một cách khó hiểu.
“Chiếc nhẫn em đang đeo mau tháo nó ra đi.” Hàn Nhất Vĩ kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
“Đây là nhẫn của tôi, anh không có quyền gì kêu tôi phải tháo nó ra cả.”
Không cần phiền đến cô Hàn Nhất Vĩ đã cả gan nắm chặt lấy bàn tay phải, ra sức tháo chiếc nhẫn kim cương đang yên vị trên ngón tay áp út của Bạch Khả Châu, sau đó sử dụng hết sức quăng chiếc nhẫn đó đi.
“Tên điên này, anh có biết anh vừa làm gì không hả?!!!”
Bạch Khả Châu dằn tay thoát khỏi vòng vây của Hàn Nhất Vĩ, sốt sắng chuẩn bị chạy đi kiếm lại chiếc nhẫn đáng thương vừa bị anh ném đi.
“Bắt đầu kể từ bây giờ em là của tôi, những gì của người khác hiện diện ở trên người em tôi đều không muốn nhìn thấy.”
Hàn Nhất Vĩ vừa gằn giọng nói vừa giữ chặt cô lại không cho cô có cơ hội chạy thoát khỏi tầm mắt của mình.
“Tôi là của anh? Anh có bị chạm đầu ở chỗ nào không vậy?” Cô nhíu mày, thái độ tỏ ra chán ghét trước những việc anh đang làm.
“Mẹ em đã đồng ý và chấp nhận ký giấy chấp thuận cho em làm dâu nhà họ Hàn để cứu cha em ra khỏi tù rồi.”
Anh đem ra một tờ giấy có đầy đủ nội dung trao đổi giữa hai bên gia tộc, rõ ràng nhất trên tờ giấy trắng mà cô thấy được là nét chữ ký quen thuộc của mẹ cô. Tâm trạng của Bạch Khả Châu lúc này hoàn toàn suy sụp.
Cô liếc mắt sang nhìn lấy Âu Thiếu Thượng một cái, cuối cùng tình yêu giữa hai người lại đứt đoạn theo cách đau đớn đến mức này.
“Khả Châu.” Hắn cất giọng.
“Làm ơn đừng gọi vợ tôi với cái giọng tha thiết như vậy.”
Hàn Nhất Vĩ nhếch mép cười nhưng ý cười lại chẳng hề có, tồn đọng trên cánh môi anh là sự châm biếm cực kỳ thâm độc chỉ dành riêng cho người đàn ông đối diện.
“Tôi đã từng nói với anh tôi sẽ không để cô ấy ở bên cạnh anh lâu đâu. Bây giờ, coi như tôi đã nói được làm được, anh thua rồi.”
Từng lời anh nói đều mang theo sự giễu cợt.
Gió lớn ngoài khơi ùa vào trong đất liền tàn nhẫn xuyên tạc qua bức tranh tình yêu trải đầy hoa, biến từng cánh hoa tươi tắn tung bay trong gió trở nên héo úa nằm trên lớp đất cát khô cằn.
Danh sách chương