*Đùng!!!*
Cô kinh hãi mở to mắt, nước mắt tự động tuôn rơi trên đôi gò má, gào thét tên hắn trong sợ hãi tột cùng “THIẾU THƯỢNG!”
Cô lồm cồm ngồi dậy, hối hả chạy lại đỡ Âu Thiếu Thượng từ phía sau “Thiếu Thượng, anh có sao không?!”
Viên đạn ghim thẳng vào cánh tay phải của hắn khiến cho máu không ngừng chảy ra ngoài, ướt nhũng hết cả một mảng áo màu xanh da trời. Bạch Khả Châu liếc mắt lên nhìn Hàn Nhất Vĩ, cả hai nhìn nhau cũng chỉ tồn đọng lại sự khinh bỉ.
“Phát đạn này chỉ là để cảnh cáo, tôi không ngu gì giết hắn để mang tội giết người.”
“Đồ cầm thú!” Bạch Khả Châu cay nghiến, “dành tặng” riêng cho Hàn Nhất Vĩ một câu.
Anh chẳng để tâm đến lời cô nói, hạ khẩu súng xuống, mũi súng chỉa thẳng vào Âu Thiếu Thượng “Nếu em không muốn hắn ta bị phế tốt nhất nên cùng tôi trở về.”
Bạch Khả Châu im lặng chừng vài giây, cổ họng như nghẹn lại cực kỳ khó chịu.
“Khả Châu, dù cho anh có chết anh cũng không để em phải trở về cái nơi địa ngục đó đâu.” Âu Thiếu Thượng chịu đựng cơn đau, cố gắng khuyết phục cô bằng mọi cách.
Kỳ lạ làm sao, trông khi cánh tay vừa bị đạn bắn xuyên qua dù một chút hắn cũng chẳng hề cảm thấy đau đớn, nhưng đến khoảnh khắc hắn cảm giác được rằng cô sắp bỏ hắn mà đi, đáy lòng hắn bất giác âm ỉ đau nhói.
Hắn liều mạng đem cô đi công khai trước mặt Hàn Nhất Vĩ chẳng lý nào tới thời điểm này lại trân trọng mạng sống của mình rồi để cô trở về cái lồng giam đó, sao hắn có thể đành lòng làm chuyện như vậy đối với cô chứ.
Hàn Nhất Vĩ kiên nhẫn chờ đợi kết quả từ Bạch Khả Châu, thời gian trôi qua nhẹ nhàng nhưng mỗi một người đều có gánh nặng riêng trong lòng. Anh không chờ nữa, trực tiếp “ban” thêm một viên đạn nữa vào chân của Âu Thiếu Thượng.
Máu bắn tung toé ra ngoài, Âu Thiếu Thượng vì không muốn để Bạch Khả Châu bị tâm lý tội lỗi bủa vây mà cố gắng gồng người, cắn chặt răng đến bật máu để chịu đựng cơn đau thấu xương.
“Được...Tôi...tôi sẽ cùng về với anh.” Bạch Khả Châu quay đầu sang hướng khác, nghẹn ngào cất giọng.
“Bạch Khả Châu!!! Dù tôi có chết tôi cũng không chấp nhận việc em trở về bên cạnh hắn.”
Âu Thiếu Thượng cắn răng ngồi dậy. Hắn sẽ không bao giờ chấp nhận được việc bản thân sẽ phải đánh mất cô, hắn cố gắng làm mọi thứ tới ngày hôm nay cũng chỉ vì tương lai hạnh phúc của cả hai, Thiéu Thượng hắn sẽ không bao giờ chấp nhận buông xuôi.
Bạch Khả Châu đứng dậy, chiếc váy hồng hoa nhí lấm lem bùn đất, nhăn nhúm cả một mảng lớn.
“Về thôi.” Bạch Khả Châu đi lướt qua Hàn Nhất Vĩ.
“BẠCH KHẢ CHÂU!!!”
Hắn tập tễnh đứng dậy đuổi theo phía sau. Tim cô thắt lại khi nghe thấy tiếng gào thét đó, Bạch Khả Châu biết điều hôm nay cô làm đối với Âu Thiếu Thượng là không thể chấp nhận, nhưng cô vẫn mong sau khi mọi chuyện trở về với quỹ đạo cũ của nó, hắn lấy lại được sự bình tĩnh sẽ hiểu cho quyết định của cô ngày hôm nay.
Bạch Khả Châu bỏ ngoài tai mọi tiếng kêu thống khổ, tiến bước nhanh ra khỏi khu rừng với sự chỉ dẫn của Hàn Nhất Vĩ.
...
- Dinh thự Bạch gia -
Hàn Nhất Vĩ đẩy cô vào trong phòng, kéo mạnh cô xuống giường. Chưa kịp để cô định thần anh đã nhắm thẳng vào đôi môi mọng nước của cô mà gặm nhấm như một con thú hoang.
Bạch Khả Châu thở gấp, trừng mắt kinh ngạc nhìn tên cưỡng hôn kề sát trong tầm mắt mình. Cô hoảng hốt phản xạ nhanh đặt hai tay lên vai Hàn Nhất Vĩ, muốn đẩy anh ra nhưng vì sức lực bản thân có hạn, Hàn Nhất Vĩ lại đang dồn hết sức ghì sát cả người cô xuống dưới nệm, không tài nào nhúc nhích được dù chỉ là một chút.
Chiếc lưỡi điêu luyện của Hàn Nhất Vĩ không ngừng càn quét cả khoang miệng nhỏ của cô. Cho đến lúc bản thân đã đủ thỏa mãn anh mới chịu buông tha cho cô, từ từ rời khỏi cánh môi hồng.
“CÚT!!!”
Bạch Khả Châu căm phẫn liên tục lấy gối đập vào người anh. Hàn Nhất Vĩ dùng một tay đỡ tất cả những đòn tấn công “không trọng lượng” của cô, nghe lời, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hàn Nhất Vĩ đi rồi Bạch Khả Châu liền lao thẳng vào trong phòng tắm lấy một lượng lớn kem đánh răng để tẩy đi mọi thứ dơ bẩn trong khoang miệng hàng chục lần, ngón tay liên tục chà sát vào cánh môi hàng trăm lần đến mức rách toạc khiến cho cả cánh môi nhuốm phải màu máu đỏ tươi.
Thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tanh Bạch Khả Châu cuối cùng cũng dừng lại. Cô nhìn bản thân trong gương tự cảm thấy bản thân đã quá héo úa.
Xả đầy một bồn nước nóng cô mang theo tâm trạng đau khổ cùng cực bước vào trong. Da thịt tiếp xúc với làn nước nóng liền cảm thấy dễ chịu vô cùng. Bạch Khả Châu thẩn thờ dựa cổ vào thành bồn, suy nghĩ miên man về Âu Thiếu Thượng. Vừa nghĩ tới hình ảnh của hắn trong một khắc cõi lòng cô thoáng run rẩy, khoé mắt không tự chủ được tuôn rơi lã chã.
Cô kinh hãi mở to mắt, nước mắt tự động tuôn rơi trên đôi gò má, gào thét tên hắn trong sợ hãi tột cùng “THIẾU THƯỢNG!”
Cô lồm cồm ngồi dậy, hối hả chạy lại đỡ Âu Thiếu Thượng từ phía sau “Thiếu Thượng, anh có sao không?!”
Viên đạn ghim thẳng vào cánh tay phải của hắn khiến cho máu không ngừng chảy ra ngoài, ướt nhũng hết cả một mảng áo màu xanh da trời. Bạch Khả Châu liếc mắt lên nhìn Hàn Nhất Vĩ, cả hai nhìn nhau cũng chỉ tồn đọng lại sự khinh bỉ.
“Phát đạn này chỉ là để cảnh cáo, tôi không ngu gì giết hắn để mang tội giết người.”
“Đồ cầm thú!” Bạch Khả Châu cay nghiến, “dành tặng” riêng cho Hàn Nhất Vĩ một câu.
Anh chẳng để tâm đến lời cô nói, hạ khẩu súng xuống, mũi súng chỉa thẳng vào Âu Thiếu Thượng “Nếu em không muốn hắn ta bị phế tốt nhất nên cùng tôi trở về.”
Bạch Khả Châu im lặng chừng vài giây, cổ họng như nghẹn lại cực kỳ khó chịu.
“Khả Châu, dù cho anh có chết anh cũng không để em phải trở về cái nơi địa ngục đó đâu.” Âu Thiếu Thượng chịu đựng cơn đau, cố gắng khuyết phục cô bằng mọi cách.
Kỳ lạ làm sao, trông khi cánh tay vừa bị đạn bắn xuyên qua dù một chút hắn cũng chẳng hề cảm thấy đau đớn, nhưng đến khoảnh khắc hắn cảm giác được rằng cô sắp bỏ hắn mà đi, đáy lòng hắn bất giác âm ỉ đau nhói.
Hắn liều mạng đem cô đi công khai trước mặt Hàn Nhất Vĩ chẳng lý nào tới thời điểm này lại trân trọng mạng sống của mình rồi để cô trở về cái lồng giam đó, sao hắn có thể đành lòng làm chuyện như vậy đối với cô chứ.
Hàn Nhất Vĩ kiên nhẫn chờ đợi kết quả từ Bạch Khả Châu, thời gian trôi qua nhẹ nhàng nhưng mỗi một người đều có gánh nặng riêng trong lòng. Anh không chờ nữa, trực tiếp “ban” thêm một viên đạn nữa vào chân của Âu Thiếu Thượng.
Máu bắn tung toé ra ngoài, Âu Thiếu Thượng vì không muốn để Bạch Khả Châu bị tâm lý tội lỗi bủa vây mà cố gắng gồng người, cắn chặt răng đến bật máu để chịu đựng cơn đau thấu xương.
“Được...Tôi...tôi sẽ cùng về với anh.” Bạch Khả Châu quay đầu sang hướng khác, nghẹn ngào cất giọng.
“Bạch Khả Châu!!! Dù tôi có chết tôi cũng không chấp nhận việc em trở về bên cạnh hắn.”
Âu Thiếu Thượng cắn răng ngồi dậy. Hắn sẽ không bao giờ chấp nhận được việc bản thân sẽ phải đánh mất cô, hắn cố gắng làm mọi thứ tới ngày hôm nay cũng chỉ vì tương lai hạnh phúc của cả hai, Thiéu Thượng hắn sẽ không bao giờ chấp nhận buông xuôi.
Bạch Khả Châu đứng dậy, chiếc váy hồng hoa nhí lấm lem bùn đất, nhăn nhúm cả một mảng lớn.
“Về thôi.” Bạch Khả Châu đi lướt qua Hàn Nhất Vĩ.
“BẠCH KHẢ CHÂU!!!”
Hắn tập tễnh đứng dậy đuổi theo phía sau. Tim cô thắt lại khi nghe thấy tiếng gào thét đó, Bạch Khả Châu biết điều hôm nay cô làm đối với Âu Thiếu Thượng là không thể chấp nhận, nhưng cô vẫn mong sau khi mọi chuyện trở về với quỹ đạo cũ của nó, hắn lấy lại được sự bình tĩnh sẽ hiểu cho quyết định của cô ngày hôm nay.
Bạch Khả Châu bỏ ngoài tai mọi tiếng kêu thống khổ, tiến bước nhanh ra khỏi khu rừng với sự chỉ dẫn của Hàn Nhất Vĩ.
...
- Dinh thự Bạch gia -
Hàn Nhất Vĩ đẩy cô vào trong phòng, kéo mạnh cô xuống giường. Chưa kịp để cô định thần anh đã nhắm thẳng vào đôi môi mọng nước của cô mà gặm nhấm như một con thú hoang.
Bạch Khả Châu thở gấp, trừng mắt kinh ngạc nhìn tên cưỡng hôn kề sát trong tầm mắt mình. Cô hoảng hốt phản xạ nhanh đặt hai tay lên vai Hàn Nhất Vĩ, muốn đẩy anh ra nhưng vì sức lực bản thân có hạn, Hàn Nhất Vĩ lại đang dồn hết sức ghì sát cả người cô xuống dưới nệm, không tài nào nhúc nhích được dù chỉ là một chút.
Chiếc lưỡi điêu luyện của Hàn Nhất Vĩ không ngừng càn quét cả khoang miệng nhỏ của cô. Cho đến lúc bản thân đã đủ thỏa mãn anh mới chịu buông tha cho cô, từ từ rời khỏi cánh môi hồng.
“CÚT!!!”
Bạch Khả Châu căm phẫn liên tục lấy gối đập vào người anh. Hàn Nhất Vĩ dùng một tay đỡ tất cả những đòn tấn công “không trọng lượng” của cô, nghe lời, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hàn Nhất Vĩ đi rồi Bạch Khả Châu liền lao thẳng vào trong phòng tắm lấy một lượng lớn kem đánh răng để tẩy đi mọi thứ dơ bẩn trong khoang miệng hàng chục lần, ngón tay liên tục chà sát vào cánh môi hàng trăm lần đến mức rách toạc khiến cho cả cánh môi nhuốm phải màu máu đỏ tươi.
Thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tanh Bạch Khả Châu cuối cùng cũng dừng lại. Cô nhìn bản thân trong gương tự cảm thấy bản thân đã quá héo úa.
Xả đầy một bồn nước nóng cô mang theo tâm trạng đau khổ cùng cực bước vào trong. Da thịt tiếp xúc với làn nước nóng liền cảm thấy dễ chịu vô cùng. Bạch Khả Châu thẩn thờ dựa cổ vào thành bồn, suy nghĩ miên man về Âu Thiếu Thượng. Vừa nghĩ tới hình ảnh của hắn trong một khắc cõi lòng cô thoáng run rẩy, khoé mắt không tự chủ được tuôn rơi lã chã.
Danh sách chương