“Đến một ngày vào buổi sáng tôi thức dậy bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng trẻ con khóc, khi ấy tôi còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, cho đến khi đẩy cửa ra thì thấy ngoài cửa có một cái tã lót cùng một tờ giấy viết ngày tháng năm sinh của Điềm Điềm.

”Bác gái Trần đưa tay gạt đi giọt nước mắt bên khóe mắt rồi nói tiếp: “Năm đó nhà tôi cách ga xe lửa và bệnh viện không xa, người đến người đi cũng không tìm thấy được là ai đã đặt đứa trẻ ở đây, chúng tôi lập tức lên đồn công an khai báo một chút tình huống, sau đó xử lý thủ tục nhận nuôi.

Tôi với cha con bé mất đi hai đứa con, Điềm Điềm chính là ông trời tặng để bồi thường cho chúng tôi, chúng tôi xem con bé như báu vật, cẩn thận che chở con bé lớn lên.

”Nhớ đến đứa con gái xuất sắc của mình, trên mặt bác gái Trần bất giác nở một nụ cười tươi hạnh phúc: “Con gái tôi cũng không chịu thua kém ai, thi vào đại học cũng khá, nếu không phải vì hai vợ chồng già chúng tôi, hẳn là con bé sẽ ở lại thành phố hạng nhất.


Cũng may sau khi con bé trở về không lâu thì gặp con rể của chúng tôi, hai vợ chồng ân ân ái ái, cách đây ít lâu lại sinh được cặp sinh đôi long phượng, cuộc đời quá rực rỡ.

”Thầy bói Vướng nhớ tới vừa rồi Lâm Thanh Âm bói ra chuyện thai long phượng, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Thanh Âm cũng khác hẳn, chẳng lẽ hôm nay hắn đụng đến người thực sự tài giỏi rồi sao? Tuy nhiên, người tài này còn quá trẻ!“Bác gái nhà bác hòa thuận êm ấm vậy rồi sao còn phải tìm mẹ đẻ nữa chi vậy?” Người bán hàng ngồi cạnh không nhịn được xen vào nói: “Theo như kinh nghiệm nhiều năm xem TV của cháu, không cần quan tâm lúc trước bỏ đi vì lý do gì, nhưng ở giây phút bỏ đi kia đồng nghĩa với việc đã từ bỏ đứa trẻ này, bình thường chủ động tìm tới nhà cũng không phải chuyện gì tốt, không phải đòi tiền thì cũng là hiến xương tủy gì đó, không phải cái loại thật sự thương con.

”Bác gái Trần thở dài, dáng vẻ có chút cô đơn.


Năng lực xem mặt đoán ý của thầy bói Vương rốt cuộc cũng phát huy tác dụng, lập tức dịch hai bước lên phía trước, ngồi xổm bên cạnh bác gái Trần: “Có phải chị có lý do gì khó nói không?”Bác gái cười khổ, sờ sờ cổ: “Hôm trước tôi có xem bản báo cáo sức khỏe, cơ thể tôi có một số vấn đề nhỏ, tôi nghĩ chờ đến khi qua sinh nhật tuổi ba mươi của con gái sẽ đi bệnh viện tái khám lần nữa.

”Bà thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn: “Tôi không muốn Điềm Điềm nhà tôi không có mẹ, con bé sẽ không chịu được cú sốc như vậy.

”Thầy bói Vương và người bán hàng rong hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua nhau nhưng không dám nói gì, giống như sợ chọc đến bác gái Trần.

Bỗng nhiên Lâm Thanh Âm mở miệng: “Ai nói bác muốn chết bệnh? Rõ ràng bác là chết không bệnh tật, tướng mạo trường thọ!”Bác gái Trần chưa kịp phản ứng: “Cháu gái, cháu nói vậy là có ý gì?”“Đúng thật là năm nay bác có gặp trắc trở nhỏ, nhưng không nghiêm trọng, may mắn sẽ đến thôi.

”Lâm Thanh Âm đứng lên nhét lại bìa cứng vào túi, nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Bác là khách đầu tiên của cháu kể từ khi khai trương, quẻ thứ hai xem như cháu tặng bác, có duyên sẽ gặp lại!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện