Mấy câu này dường như đã chạm vào trái tim của chàng trai trẻ, cậu nhìn xem Lâm Thanh Âm đang ngồi xếp bằng trên cỏ, có chút nghi ngờ mà đi tới: “Cô ấy là thầy bói sao?” Cậu cúi đầu nhìn giá trên cuộn giấy, rồi quay đầu lại nhìn mấy bác trai bác gái người quen: “Cô ấy nhỏ tuổi như vậy mà cũng xem bói được sao?”Một bác lớn tuổi dùng tay làm động tác cố lên với cậu: “Cứ bói xem thử là biết được ngay không phải sao?”“Được rồi.” Chàng trai cười khổ móc điện thoại ra muốn chuyển khoản: “Dù sao tôi cũng chỉ có hơn một nghìn tệ, tiêu hết thì thôi.”Sau khi chuyển khoản cho Vương béo, Vương béo đếm đủ một nghìn rồi đặt vào trong túi Lâm Thanh Âm.
Đám người hóng hớt lùi ra sau nhường chỗ, để lại cho chàng trai một chỗ ngồi trên mặt đất.Đôi mắt của Lâm Thanh Âm nhìn thấy mây đen bao phủ số mệnh của chàng trai khiến cho trên mặt cậu toàn là vận rủi, cô hơi đồng cảm nhìn cậu: “Tên gọi như thế nào?”“Tôi tên là Khương Duy.”“Khương Duy!” Lâm Thanh Âm gật gật đầu: “Muốn xem mệnh hay xem chữ?”“Có cái gì khác nhau sao?” Khương Duy lau mặt, dáng vẻ sống không còn gì để luyến tiếc: “Cứ xem đại đi, dù sao tôi cũng không biết phải xem cái gì, nếu như cô tính ra tình hình của tôi thì tôi cũng chẳng biết bây giờ phải làm sao.”Lâm Thanh Âm đưa giấy bút qua: “Viết bát tự của anh vào đây đi.”Lúc Khương Duy sinh ra đã có giấy khai sinh, trên đó có giờ phút chính xác.
Hồi trước Khương Duy đã xem qua nên có thể nhớ kỹ giờ sinh của mình.Lâm Thanh Âm chỉ nhìn lướt qua bát tự của Khương Duy rồi vứt nó sang một bên, cô biết rằng trong thời đại này người ta không thích nghiền ngẫm từng chữ một, vì thế cô đã giải thích cho cậu theo kiểu ngắn gọn xúc tích nhất: “Mệnh của anh vốn là mệnh một bước lên mây, sau khi sinh ra anh công việc buôn bán của cha mẹ mọi thứ đều thuận lợi, dành dụm được một gia tài thật lớn để cho anh được sống một cuộc sống tốt nhất.
Phục tê cốt(*) nổi ụ lên ngay ấn đường, anh lại có vận ghi tên lên bảng vàng…”[Chú thích: (*) Phục tê cốt là một loại xương nổi ụ lên ngay nơi ấn đường hoặc cao hơn trông như con tê giác phủ phục, hoặc nó là một miếng vuông ở giữa vầng trán.]“Nói quá đúng!” Còn chưa chờ Lâm Thanh Âm nói xong, bác gái Lý nhịn không được mà phải cho một tràng pháo tay: “Sau khi cháu trai này sinh ra lão Khương mới bắt đầu phát đạt, hơn nữa năm đó cậu ấy còn là thủ khoa trong kỳ thi đại học ở chỗ chúng ta đấy.” Nói xong còn hất cằm về phía dì Trương, trên mặt biểu lộ rõ vẻ đắc ý.Dì Trương cũng hừ một tiếng đáp trả lại, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Có khi là nghe ai nói cũng không chừng!” Nhưng rốt cuộc bà vẫn không bỏ đi, bà có mối quan hệ khá tốt với bà nội Khương Duy cho nên muốn đứng đây nhìn một lát xem cô bé này lúc sau có nói đúng hay không.
Nếu Khương Duy bị lừa, bà cũng có thể giúp đỡ khích lệ một chút.Lâm Thanh Âm nói tiếp: “Từ bát tự và tướng mạo có thể thấy, cho dù anh có làm bất cứ cái gì cũng sẽ ưu việt hơn người.
Chỉ là hiện tại ấn đường lại bị đen đủi che phủ, xem ra thời gian có vẻ như cũng được hai năm rồi, mấy năm nay trong gia đình anh làm ăn lụn bại, tiền tài tan biến, việc học của anh bị cản trở, tình yêu vô vọng, không có chuyện gì thành công.”.