Hứa Phượng Lâm oan ức như chó lớn không thấy được chủ nhân, vô cùng đáng thương mà trả lời: “Em gần đây không để ý tới anh.”

Bạch Dạ Thần không né tránh ánh mắt của hắn, rất nghiêm túc trả lời: “Là chính anh Hứa Phượng Lâm không cần ta, anh có cuộc sống của riêng anh, em cũng có. Anh nếu đối với học tập không quan tâm, chơi bóng rổ mới là trọng yếu, anh có thể thoả thích chơi đùa. Trong miệng anh cái gì gọi là nỗ lực vì chúng ta, em không nhìn thấy.”

Hứa Phượng Lâm bị một trận chỉ trích này làm cho nổi nóng: “Em không nhìn thấy tương lai của chúng ta? Anh nhìn thấy xem là thích con gái nhỉ? Không muốn cùng với anh, cứ việc nói thẳng! Hà tất tìm mượn nhiều cớ như vậy hả?”

Bạch Dạ Thần ánh mắt càng ngày càng lạnh, nghe đến cuối cùng, đôi môi mím chặt thành một đường. Cậu thất vọng gật gật đầu, dựa vào tường không nhìn hắn, “Được, được.”

Bạch Dạ Thần đẩy ra Hứa Phượng Lâm trên người mình, lại bị Hứa Phượng Lâm ấn trở về.

“Anh tránh ra.”

“Anh không.”

Hứa Phượng Lâm tâm lý đều là hoang mang cùng sợ sệt, tay hắn đều run lên, miệng mấp máy, không biết nên giải thích thế nào. Hắn không phải có ý đó, hắn thật sự ăn dấm, hắn vừa tức lại vừa sợ. Khi Bạch Dạ Thần cười cùng nữ sinh khác, chính mình kích động mới nói thế kia.

“Cút.”

Hứa Phượng Lâm nghe cậu chửi mình cũng không tránh, vẫn luôn cầm tay Bạch Dạ Thần, chỉ lo lần này buông ra rồi sau này mãi không thể chạm tới.

“Bạch Bạch, em đừng đi, em đừng đi.”

Hắn nắm tay Bạch Dạ Thần đặt trên mặt mình, trong ánh mắt để lộ ra nội tâm bất an.

“Là anh nói nặng, anh không nên nói như vậy với em. Em đừng giận anh, là anh kích động, anh biết sai rồi. Anh, anh chính là đố kị, anh đố kị em với nữ sinh khác cười vui vẻ như vậy, lại không tới xem anh chơi bóng rổ. Anh đố kị nàng có thể ở bên em, anh lại muốn em liếc mắt nhìn anh một cái, em không chịu. Anh không nên như vậy, xin lỗi.”

Bạch Dạ Thần nghe Hứa Phượng Lâm hốt hoảng áy náy, trên mặt không có buông lỏng, nội tâm thì đã dao động. Cậu cũng tỉnh lại, chính mình cũng nói nặng lời, hai người khuyết thiếu câu thông. Mới vừa thay đổi thân phận với nhau, không giống bạn hữu không kiêng dè tí nào, sự che chở của người yêu là cậu không làm được. Trái lại cậu vẫn luôn dùng tư thái bạn tốt, không ngừng mà chỉ trích Hứa Phượng Lâm.

Hứa Phượng Lâm nhìn cậu không phản ứng, tâm lý càng lúc càng nguội lạnh. Hắn chưa từng yêu ai, không biết dỗ người khác thế nào, gấp đến độ như con kiến bò trên chảo, đột nhiên đầu óc nóng lên liền hôn một cái. Đang ở dưới cầu thang chật chột, hắn dùng tay đã gáy Bạch Dạ Thần, đè cậu lên tường. Môi lưỡi thuần thục tiến vào miệng Bạch Dạ Thần, tiếng nước bọt trao đổi với nhau ở bên tai càng rõ ràng.

Bạch Dạ Thần vừa mới bắt đầu giãy giụa tượng trưng mấy lần, Hứa Phượng Lâm lại dùng chiều cao áp chế cậu, khiến cho cậu không thể động đậy. Hôn càng sau, eo Bạch Dạ Thần càng mềm, đến mức chân có chút đừng không vững, phía dưới cũng nổi lên phản ứng.

Hứa Phượng Lâm đặt tay vào đũng quần Bạch Dạ Thần, khá là thành thạo mà nắn bóp, không ít chất lỏng thấp vào quần đồng phục, làm cho quần ướt một góc. Quần đồng phục học sinh vốn rộng rãi, hơn nữa thân hình Bạch Dạ Thần tinh tế, tay Hứa Phượng Lâm dễ như ăn cháo chui vào trong quần. Hắn ôm Bạch Dạ Thần vào trong lòng, tay ở bên trong hướng phía dưới dùng sức kéo quần lót, chỉ chừa nửa cái mông ở bên ngoài.

Hứa Phượng Lâm hôn chuyển qua chếch trên cổ, mút vào gặm cắn, lại một đường hướng lên trên liễm lỗ tai, hắn đem vành tai Bạch Dạ Thần ngậm vào trong miệng đùa bỡn. Lỗ tại Bạch Dạ Thần chỉnh là điểm mẫn cảm, hắn thừoi điểm này mà cắn cái lỗ tai khéo léo kia, đầu lưỡi cắm vào rút ra, như mô phỏng tính giao.

Bạch Dạ Thần không có cách nào đề xuống tiếng rên rỉ, hai tay cậu cầm lấy tay Hứa Phượng Lâm, không biết là đẩy ra ngoài hay để hắn dùng sức một chút, Hứa Phượng Lâm một bên ở tai mẫn cảm của Bạch Dạ Thần làm chuyện xấu, một bên phối hợp với động tác trên tay, đem Bạch Dạ Thần đẩy lên cao trào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện