Âm thanh Tiểu Kiều mềm mại: "Anh họ, không phải anh rất muốn ăn kẹo sao? Nếu như chị có thể lấy ra kẹo hoặc là tiền để trao đổi với anh, vậy thì anh cho chị con cá có được hay không?"Thời đại này cái bụng của mọi người cũng không thể ăn no, càng khỏi nói là đồ ăn vặt, đã là trẻ con thì luôn có thời điểm sẽ thèm ăn.

Phương Hữu Lương nghe xong không khỏi có chút động lòng: "Vậy phải xem nó có thể lấy ra cái gì đã.

"Đại Kiều rất túng quẫn, sờ sờ túi áo, nhưng chỉ móc ra được một xu, là do ngày hôm trước ông nội đã cho cô.

Phương Hữu Lương đoạt lấy tiền, bất mãn nói: "Chỉ có một xu đã muốn lấy cá của tao, nằm mơ đi.

" Thế nhưng không trả lại tiền cho Đại Kiều.

Phương Hữu Nhục: "Nằm mơ đi.

"Tiểu Kiều nhìn xem Đại Kiều không móc ra vật gì có giá trị, rốt cục yên tâm, cô ta chỉ sợ lúc cô ta không ở đây thì ông bà nội sẽ đối xử tốt với Đại Kiều.

Cô ta kéo Đại Kiều qua một bên, nhỏ giọng nói: "Chị, có phải là chị thật sự rất muốn con cá kia không?"Đại Kiều nghiêm túc gật đầu.

"Nếu chị như thế muốn, vậy thì em giúp chị lần này, một lúc nữa em lừa gạt anh họ nói con cá kia có độc, để anh ấy ném nó vào trong rãnh nước, chờ bọn họ đi rồi thì lại đi tìm nó.

""Em gái.

" Em gái đối với cô quá tốt rồi, Đại Kiều cảm thấy mũi chua xót.

Quay đầu, Tiểu Kiều nói với Phương Hữu Lương: "Anh họ, chị muốn đánh cược với anh, chị ấy nói chỉ cần anh dám đem con cá này ném vào trong hố phân, chị ấy sẽ dám vào trong đó tìm con cá ra, anh họ, anh có dám hay không?"Đàn ông tối kỵ nhất là bị người ta khiêu khích, dù cho cậu ta vẫn còn là con nít.

Phương Hữu Lương trừng mắt nhìn Đại Kiều, cái cổ xoay ngang: "Đi thì đi, có cái gì không dám.

"Đại Kiều:???"Mọi người đi theo tôi.

" Phương Hữu Lương vung tay lên, vắt chân lên cổ chạy như bay về phía thôn đông.

Một hô vạn ứng, đám trẻ con kêu đi theo.

Tiểu Kiều chớp mắt: "Anh họ nói phải ném con cá vào trong hố phân, em không khuyên nổi anh ấy, chị, nếu không thì chị đừng muốn con cá đó nữa.

"Đại Kiều nháy mắt một cái, lắc đầu: "Chị, muốn.

"Nhìn bóng lưng Đại Kiều chạy như bay, Tiểu Kiều nhẹ giọng cười cợt.

Cô ta biết Đại Kiều sẽ không dễ dàng từ bỏ, đời trước cô chính là có tính cách như vậy.

Có điều, lần trước rơi vào cạm bẫy của Tây Lâm không thể giết chết cô, lần này trái lại cô ta muốn xem Đại Kiều còn có thể tiếp tục có được vận may như vậy hay không.

Thu hồi nụ cười, cô ta bước chân theo sau.

Lúc này, cửa viện nhà của Tống Kim Lai ở phía đông thôn đang đóng chặtKiều Tú Chi vỗ một chưởng ở trên cửa, cửa gỗ lắc lư: "Vợ Tống Kim Lai, mở cửa.

Tôi biết cô ở nhà, nếu không mở cửa, có phải là không cần cánh cửa này nữa hay không?"Vợ Tống Kim Lai trốn ở trong phòng, hai chân như nhũn ra.

Bà ta không nghĩ tới, con đàn bà Lâm Tuệ đó thật sự đi cáo trạng.

Bây giờ bà ta chỉ muốn đào một cái lỗ chôn mình!Bà cụ Tống nghe thấy tiếng động, cầm quải trượng từ phòng bên cạnh đi lại đây: "Cô cái con đàn bà phá nhà, có phải cô lại ở bên ngoài nói hưu nói vượn nữa hay không?"Vợ của con trai nhà mình lắm mồm cỡ nào, bà cụ Tống không phải chưa từng trải nghiệm qua, vì cái mồm này của bà ta, bà cụ Tống không biết đã trả cho người ta bao nhiêu nhiều câu xin lỗi.

Bà ta đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng con đàn bà phá nhà này nhớ ăn không nhớ đánh, bất kể lúc ấy cam đoan như thế nào, quay đầu lại tiếp tục nói hưu nói vượn!Cẳng chân của vợ Tống Kim Lai đã trúng một gậy, đau đến mức nước mắt của bà ta đều rơi xuống: "Mẹ, mẹ đừng đánh, con cũng không biết thím Tú Chi vì sao sẽ tìm con!""Cô không biết? Vậy sao bà ta không tìm người khác, cố tình tới tìm cô? Chắc chắn là cô lại bên ngoài nói gì đó, bây giờ cô lập tức đi ra ngoài giải thích ngay cho tôi!""Đừng mà, mẹ, mẹ còn đánh con, con không ra đâu!" Nghĩ đến thím Tú Chi một quyền đánh chết lợn rừng, cả người vợ Tống Kim Lai liền như nhũn ra.

Bà ta tình nguyện bị mẹ chồng đánh một trận, cũng không nguyện ý đi ra ngoài đối mặt thím Tú Chi.

Thật là đáng sợ!"Phanh" một tiếng!Cửa gỗ đáng thương của nhà họ Tống rốt cục không chống đỡ nổi, ầm ầm một tiếng đổ xuống.

Các thôn dân xem kịch không chê chuyện lớn, ồn ào nói: "Cửa đổ, cửa đổ!"Nhìn thấy cửa nhà mình bị Kiều Tú Chi đập đổ, bà cụ Tống lộ ra khuôn mặt đen như đáy nồi, quải trượng trên tay không nói hai lời liền đánh qua.

Vợ Tống Kim Lai đau đến gào khóc kêu to, nhảy qua trốn vào viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện