Nhóm dịch: Bánh Bao
Tảo Tảo nghi hoặc nhìn đối phương, bỗng nhiên hiểu được, thì ra ông lão râu bạc này chính là bạn già của bà Đường
“Vậy đĩa để làm gì ông ơi?”
“Hả?”
Ông lão thấy cô bé hỏi tác dụng của đĩa tròn, bỗng dưng lúng túng sờ râu.
“Chuyện này... Cái đó... Ha ha, ông cũng không biết nó dùng để làm cái gì, khi còn trẻ ông đã cứu một đạo cô, người đó tặng nó cho ông, nói cho ông biết cái đĩa này chỉ dùng máu tươi của người hữu duyên mới có thể mở ra.”
Chỉ tiếc, ông lão đã thử rất nhiều máu của người đều không có tác dụng.
Ngay cả máu gà, máu chó cũng được sử dụng.
“Được rồi, được rồi, trời sắp sáng rồi, đồ đệà, sau này chúng ta lại gặp nhau.”
Nói đến đây, dường như ông lão nhớ tới cái gì đó.
“Đồ đệ, ông có quyển ghi chép đặt ở chỗ bạn già, cháu tỉnh lại nhớ kỹ đòi bà ấy đưa cho, đó chính là ghi chép mà cả đời ông học được đó!”
Khi âm thanh càng ngày càng nhỏ, ông lão cũng biến mất.
Tảo Tảo mạnh mẽ mở mắt ra, không khỏi nhìn về phía ánh nắng ban mai từ khe hở rèm cửa sổ hắt vào phòng.
Hóa ra thật sự đã sáng rồi.
Ngẫm lại giấc mộng vừa rồi, Tảo Tảo nhìn bà Đường bên cạnh còn đang ngủ say, sau đó dúi đĩa tròn kia vào chăn.
Tảo Tảo đã hạ quyết tâm rất lớn, cô cắn rách ngón tay, nhỏ máu lên cái đĩa.
Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt hiện ra, không ngờ cô đã đi tới không gian.
Không gian vốn màu trắng song hiện giờ đã thay đổi, nơi đây biến thành một gian phòng, ngoại trừ bài trí đơn giản, thì toàn bộ bức tường đều là màn hình LCD.
Tảo Tảo vung tay lên, trên màn hình di chuyển, lộ ra cửa phòng.
Ngoài cửa phòng vẫn là tiếng chim hót hoa thơm.
Chẳng qua trên màn hình có nhiều thêm lựa chọn, hiển thị tinh đấu mệnh bàn.
Tảo Tảo nhấn vào, tinh đấu mệnh bàn lập tức bay lên, cuối cùng rơi vào trên tay cô.
Nhìn tinh bàn màu trắng bạc trên tay, trong lòng cô cảm khái, thì ra đây mới là bộ mặt thật của đĩa tròn.
Lại nhìn chữ “Càn Khôn Bàn” khắc trên đó.
Cô đúng là người hữu duyên, bây giờ đã kích hoạt càn khôn bàn.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng ho khan, Tảo Tảo bị dọa vội vàng bước ra khỏi không gian.
Cô lập tức nghe thấy tiếng bà Đường mang giày dưới giường sưởi.
Cũng may cô còn nhỏ, dễ dàng ủn người trong chăn, cũng may bà không phát hiện vừa nãy cô không có ở đây.
Sau khi bà Đường đi rồi, Tảo Tảo vội vàng xốc chăn lên, hít mạnh hai hơi, lúc này mới đứng lên mặc quần áo.
Tuy rằng không biết càn khôn bàn dùng để làm gì, nhưng có thể có loại kỳ ngộ này chứng tỏ vận khí của cô tăng mạnh, căn bản không phải là hung sát ôn thần gì đó.
Sau khi gấp chăn trên giường sưởi, Tảo Tảo xuống giường chuẩn bị rửa mặt.
Mới đi vào phòng bếp, Tảo Tảo lại nghe thấy tiếng Bà Đường ho khan mãnh liệt.
“Bà ơi, bà nghỉ ngơi đi, cứ để đó cho con.”
“Sao cháu biết châm lửa chứ.”
“Cháu biết mà, trước kia ở trên núi thì cháu thường xuyên làm loại công việc này, rất thuần thục.”
Tảo Tảo cúi đầu, cầm lấy củi trong tay bà Đường, dựa theo các bước trong trí nhớ, rất nhanh lửa đã bốc lên.
Nhìn Tảo Tảo hiểu chuyện như vậy, bà Đường lại bắt đầu cảm thấy không đành lòng.
“Bà ơi, bà vào phòng chờ đi, đợi nước sôi thì cháu bưng vào cho bà.”
Đừng nhìn Tảo Tảo dáng người nhỏ nhắn, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.
Đương nhiên cô cũng không muốn người khác nhìn ra sơ hở gì, cho nên chỉ làm chút chuyện mà đứa nhỏ tám chín tuổi có thể làm.
Ví dụ như hái rau, chẳng hạn như rửa rau, rửa chén.
Bữa sáng thì một già một trẻ ăn chống đói mà thôi, hai chén canh gạo, hai miếng bánh mì gạo, còn có một đĩa nước sốt mặn.
Chỉ có ngần ấy nhưng Tảo Tảo ăn rất vui vẻ.
Tảo Tảo nghi hoặc nhìn đối phương, bỗng nhiên hiểu được, thì ra ông lão râu bạc này chính là bạn già của bà Đường
“Vậy đĩa để làm gì ông ơi?”
“Hả?”
Ông lão thấy cô bé hỏi tác dụng của đĩa tròn, bỗng dưng lúng túng sờ râu.
“Chuyện này... Cái đó... Ha ha, ông cũng không biết nó dùng để làm cái gì, khi còn trẻ ông đã cứu một đạo cô, người đó tặng nó cho ông, nói cho ông biết cái đĩa này chỉ dùng máu tươi của người hữu duyên mới có thể mở ra.”
Chỉ tiếc, ông lão đã thử rất nhiều máu của người đều không có tác dụng.
Ngay cả máu gà, máu chó cũng được sử dụng.
“Được rồi, được rồi, trời sắp sáng rồi, đồ đệà, sau này chúng ta lại gặp nhau.”
Nói đến đây, dường như ông lão nhớ tới cái gì đó.
“Đồ đệ, ông có quyển ghi chép đặt ở chỗ bạn già, cháu tỉnh lại nhớ kỹ đòi bà ấy đưa cho, đó chính là ghi chép mà cả đời ông học được đó!”
Khi âm thanh càng ngày càng nhỏ, ông lão cũng biến mất.
Tảo Tảo mạnh mẽ mở mắt ra, không khỏi nhìn về phía ánh nắng ban mai từ khe hở rèm cửa sổ hắt vào phòng.
Hóa ra thật sự đã sáng rồi.
Ngẫm lại giấc mộng vừa rồi, Tảo Tảo nhìn bà Đường bên cạnh còn đang ngủ say, sau đó dúi đĩa tròn kia vào chăn.
Tảo Tảo đã hạ quyết tâm rất lớn, cô cắn rách ngón tay, nhỏ máu lên cái đĩa.
Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt hiện ra, không ngờ cô đã đi tới không gian.
Không gian vốn màu trắng song hiện giờ đã thay đổi, nơi đây biến thành một gian phòng, ngoại trừ bài trí đơn giản, thì toàn bộ bức tường đều là màn hình LCD.
Tảo Tảo vung tay lên, trên màn hình di chuyển, lộ ra cửa phòng.
Ngoài cửa phòng vẫn là tiếng chim hót hoa thơm.
Chẳng qua trên màn hình có nhiều thêm lựa chọn, hiển thị tinh đấu mệnh bàn.
Tảo Tảo nhấn vào, tinh đấu mệnh bàn lập tức bay lên, cuối cùng rơi vào trên tay cô.
Nhìn tinh bàn màu trắng bạc trên tay, trong lòng cô cảm khái, thì ra đây mới là bộ mặt thật của đĩa tròn.
Lại nhìn chữ “Càn Khôn Bàn” khắc trên đó.
Cô đúng là người hữu duyên, bây giờ đã kích hoạt càn khôn bàn.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng ho khan, Tảo Tảo bị dọa vội vàng bước ra khỏi không gian.
Cô lập tức nghe thấy tiếng bà Đường mang giày dưới giường sưởi.
Cũng may cô còn nhỏ, dễ dàng ủn người trong chăn, cũng may bà không phát hiện vừa nãy cô không có ở đây.
Sau khi bà Đường đi rồi, Tảo Tảo vội vàng xốc chăn lên, hít mạnh hai hơi, lúc này mới đứng lên mặc quần áo.
Tuy rằng không biết càn khôn bàn dùng để làm gì, nhưng có thể có loại kỳ ngộ này chứng tỏ vận khí của cô tăng mạnh, căn bản không phải là hung sát ôn thần gì đó.
Sau khi gấp chăn trên giường sưởi, Tảo Tảo xuống giường chuẩn bị rửa mặt.
Mới đi vào phòng bếp, Tảo Tảo lại nghe thấy tiếng Bà Đường ho khan mãnh liệt.
“Bà ơi, bà nghỉ ngơi đi, cứ để đó cho con.”
“Sao cháu biết châm lửa chứ.”
“Cháu biết mà, trước kia ở trên núi thì cháu thường xuyên làm loại công việc này, rất thuần thục.”
Tảo Tảo cúi đầu, cầm lấy củi trong tay bà Đường, dựa theo các bước trong trí nhớ, rất nhanh lửa đã bốc lên.
Nhìn Tảo Tảo hiểu chuyện như vậy, bà Đường lại bắt đầu cảm thấy không đành lòng.
“Bà ơi, bà vào phòng chờ đi, đợi nước sôi thì cháu bưng vào cho bà.”
Đừng nhìn Tảo Tảo dáng người nhỏ nhắn, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.
Đương nhiên cô cũng không muốn người khác nhìn ra sơ hở gì, cho nên chỉ làm chút chuyện mà đứa nhỏ tám chín tuổi có thể làm.
Ví dụ như hái rau, chẳng hạn như rửa rau, rửa chén.
Bữa sáng thì một già một trẻ ăn chống đói mà thôi, hai chén canh gạo, hai miếng bánh mì gạo, còn có một đĩa nước sốt mặn.
Chỉ có ngần ấy nhưng Tảo Tảo ăn rất vui vẻ.
Danh sách chương