Nhóm dịch: Bánh Bao

Lời nói của người đàn ông lập tức khiến Đường An ngây người.

“Tiên sinh, lời ngài nói có ý gì?”

“Theo nghĩa đen, hẳn là chú nghe hiểu, nếu như còn muốn sống thì không ngại thu lưu tôi vài ngày chứ.”

Một người đàn ông xinh đẹp nói chuyện có văn hóa, vả lại còn lịch sự.

Đường An nghĩ đến dân chúng trong thôn, chú ta không muốn chậm trễ lộ trình của mình.

Vì vậy Đường An đương nhiên không đồng ý với đề nghị của bên kia.

Bỗng nhiên, bên cạnh người đàn ông xinh đẹp kia, có một người đàn ông với chùm râu tiếp lời.

“Điều mà cậu chủ nhà chúng tôi nói, tốt nhất cậu nên tin, đừng đến lúc đó hối hận.”

Chính vì thế, Đường An cũng không dám nữa.

Cha chú ta đã từng nói rằng, một số điều thà tin nó có, không tin nó sẽ không có.

Cuối cùng, Đường An trở về nhà với mấy người này.

Tảo Tảo trốn sau đám đông, nhìn khách đến nhà.

Liếc mắt một cái cô đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở phía trên với diện mạo cực kỳ yêu nghiệt kia.

Không, phải gọi anh là cậu trai mới đúng.

Dáng vẻ anh trông không quá lớn tuổi, chắc tầm mười bảy mười tám tuổi, nhưng khí chất quanh người phá lệ trầm ổn.

Ngay cả tư thế cầm chén trà cũng vô cùng lịch sự.

Người như vậy tại sao lại đến nhà họ Đường ở nhờ mấy ngày?

Tảo Tảo nhìn vài lần, vừa định không để ý nữa thì chỉ thấy đối phương cũng nhìn về phía mình.

Nhất thời, tầm mắt của hai người đan xen trên không trung.

Mẹ kiếp!

Người này đúng là chiếm tiện nghi nhan sắc.

Đẹp quá!

Tảo Tảo nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trái tim nhỏ có chút rối loạn.

Kiếp trước là phụ nữ lớn tuổi còn chưa từng yêu đương, lúc này cô thật sự có chút hoảng hốt.

Mà ngay tại giây phút Khương Thừa Nghiệp nhìn thấy Tảo Tảo, trong lòng anh có chút kinh ngạc.

Mấy ngày trước anh quan sát thiên tượng, chỉ thấy sao tử vi bỗng nhiên trở nên sáng ngời, cuối cùng rơi thẳng xuống khu vực Đông Bắc.

Có thể thấy khu vực Đông Bắc xuất hiện biến số.

Vì thế anh quyết định cùng người mình đến xem thử, rốt cuộc biến số ở đâu.

Không ngờ rằng điều này lại xảy ra với một cô bé.

Thú vị, thú vị!

“Em ấy là...”

Lúc này, Đường An thấy Khương Thừa Nghiệp vẫn nhìn Tảo Tảo, hơn nữa còn hỏi, chú ta vội vàng giải thích một câu.

“Con bé tên Đường Tảo Tảo, là... con gái tôi.”

“Con gái của chú?”



Khương Thừa Nghiệp nhịn nghi ngờ trong lòng, vẫy tay với Tảo Tảo: “Bé con, em lại đây.”

Bé con!

Anh còn là đồ con nít, mà còn gọi cô là bé con.

Tảo Tảo trong lòng không tiếng động chửi bới, nhưng vẫn rất phối hợp đi tới trước mặt cái người yêu nghiệt kia.

Khương Thừa Nghiệp không để ý đến vẻ khó chịu trên mặt đối phương, trực tiếp cầm lấy tay đối phương nhìn.

Sau đó, ngón tay của anh nhấn một vài lần, cuối cùng mỉm cười.

“Bé gái này mệnh rất cứng! Nếu không giáo dục tốt, e rằng tương lai nhất định sẽ gây họa cho người nhà, gây họa cho tộc dân.”

Anh vừa nói như thế, tất cả mọi người có mặt đều khiếp sợ.

Kể cả Đường Tảo Tảo!

Mẹ kiếp! Cái đồ yêu nghiệt này còn nói mình là tai họa!

“Anh mới là tai họa, cả nhà anh đều là tai họa!”

Nhất thời không nhịn được, Tảo Tảo lập tức mắng Khương Thừa Nghiệp một câu.

“Ha ha... Tôi đang nói sự thật.”

“Quỷ mới tin lời anh nói là thật! Anh cho rằng anh là Viên Thiên Cương còn sống hả, ngón tay chỉ vài cái là có thể kết luận người khác cả đời? Cái đồ ngốc nghếch!”

Đường Tảo Tảo trừng mắt nhìn kẻ yêu nghiệt kia, sau đó tức giận xoay người chạy đi.

Khương Thừa Nghiệp thấy vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhíu mày.

Khó khăn lắm mới bói cho người ta một quẻ, kết quả còn không ai chịu tin nữa.

Đúng là nhàm chán mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện