Nhóm dịch: Bánh Bao

Càng nói, trong lòng bà Đường càng lo lắng.

Cuối cùng căn bản không ngồi yên được.

“Không được, bà phải đi tìm người.”

Thấy vậy, Tảo Tảo vội vàng giữ chặt bà Đường.

“Bà ơi, bà đừng nóng vội, cho dù có nguy hiểm, bà đi cũng vô dụng thôi, nếu không như vậy, con đi ra ngoài xem, bà xem cần tìm ai, cháu giúp bà báo tin nhé.”

Còn chưa nói, bà Đường nghe Tảo Tảo nói như vậy, ngược lại bình tĩnh trong chốc lát.

“Được, vậy thì cháu đi tìm…”

Tảo Tảo dựa theo dặn dò của bà Đường, cô tìm năm sáu hộ gia đình có quan hệ tương đối tốt với Đường gia.

Hy vọng họ có thể giúp tìm người trên núi Lạc Đà.

Mấy người kia cũng không kéo dài, cả đám buộc mấy cây gậy, sau đó nhanh chóng lên núi.

Sau khi về nhà, Tảo Tảo và bà Đường ở trong đường chờ tin tức.

Thời gian dần dần trôi qua, cho đến hơn bốn giờ chiều, trời đã tối rồi mà cũng không có ai quay về cả.

Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên đến giúp nấu bữa tối.

Thấy mẹ chồng lo lắng cho mấy đứa con trai và cháu trai, cả hai vội vàng nhìn nhau.



Thật ra bọn họ cũng lo lắng, chủ yếu là lúc ông Đường còn sống đã cảnh cáo cả nhà bọn họ, không thể đi núi Lạc Đà.

Lần này thì hay rồi, không chỉ có con trẻ lên đó, mà ngay cả cha và mấy chú cũng đều đi hết.

Sau khi ăn tối xong, Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên ngồi trong bếp lo lắng.

“Chị thấy không nên qua tâm tới sống chết của những thôn dân kia.”

Nếu như là bọn họ làm, thì đám người sẽ không biết ơn nhau.

Giải quyết được thì người ta cũng chỉ nói vài câu nịnh hót.

Làm không tốt, thì sẽ ở sau lưng xì xào bàn tán, nói bọn họ giúp vô ích.

Chuyện như thế trước đây đã xảy ra không ít rồi.

“Chậc… đám anh cả làm người như thế nào, chị còn không rõ sao?”

Đỗ Quyên giơ ngón tay lên chỉ vào vị trí nhà chính, ý tứ kia rất rõ ràng, bà Đường ở đây thì bớt nói vài câu đi.

Trần Mỹ Lệ gật đầu.

Cho dù chị ta có ý kiến gì, thì cũng không dám nhắc tới trước mặt bà Đường.

Mà những lời này lại bị Lạc Đà đứng ở ngoài cửa phòng bếp nghe được.

Để xác định xem gieo quẻ của cô là chính xác.

Thì Tảo Tảo lại bói thử một lần nữa, kết quả giống nhau, chỉ là không xác định được rốt cuộc là ai.



Vì vậy, cô thực sự không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

Tảo Tảo đẩy cửa ra đi vào nhà bếp.

“Thím hai, thím ba ơi, chi bằng chúng ta đi tới đầu thôn đón mọi người đi?”

Nghe rõ đề nghị của Tảo Tảo, Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên cảm thấy có thể làm được.

“Cũng được, có điều cháu còn nhỏ, bên ngoài rất lạnh, cháu không cần đi ra ngoài đâu, đỡ cho bị cảm nhé.”

Trần Mỹ Lệ sờ đầu Tảo Tảo, nhẹ giọng giải thích vài câu.

Nhưng sao Tảo Tảo có thể đồng ý được.

“Thím hai, thím dẫn cháu đi với, cháu đảm bảo không gây chuyện đâu, cháu cũng lo lắng cho bác và các chú!”

Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên thấy Tảo Tảo hiểu chuyện như vậy, nghĩ lại lúc đó có hai người bọn họ chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì, cuối cùng đồng ý.

Trước khi đi, Đỗ Quyên ôm Tiểu Bảo đến trước mặt bà Đường, hy vọng bà có thể tạm thời chăm bé giúp chị ta.

Sau đó tất cả mặc áo bông dày, lại buộc thêm hai thanh vải dầu để đốt que lửa, lúc này mới dẫn theo Tảo Tảo rời khỏi nhà.

Phía Đông Bắc vào ban đêm vẫn còn lạnh.

Gió bắc thổi vù vù, thổi vào mặt giống như dao cắt.

Đỗ Quyên cúi đầu nhìn Tảo Tảo, từ trong túi vải mang theo bên người lấy ra một cái khăn quàng cổ rất dày.

Tảo Tảo cảm thấy chỉ cần cổ không lọt gió, thì sẽ ấm áp hơn rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện