Nhóm dịch: Bánh Bao
Mà những người khác của nhà họ Đường khi nhìn thấy nhiều lương thực và tiền như vậy, ngoại trừ kích động ra còn có chút sợ hãi.
“Tảo Tảo, đây là các cược của cháu… với Khương tiên sinh sao?”
Đường An nhìn lương thực chất đầy đất, cảm thấy cứ thế nhận lấy lương thực của người ta thoạt nhìn có chút không chính cống.
“Bác ơi, chúng cháu cá cược rõ ràng thua phải trả giá.”
“Cháu thua thì làm đồ đệ của anh ta, anh ta thua thì sẽ cho cháu tiền vào lương thực.”
Giải thích rõ ràng mọi chuyện, tất cả mọi người đều hiểu được.
Bao gồm cả bà Đường ngồi ở đầu trên.
Lúc này, quản gia đứng ở cửa thấy mọi người đã bàn bạc xong mọi chuyện, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng.
“Đây là những thứ mà cậu chủ nhà tôi đưa tới, đã thua thì phải chịu, đây là việc chúng tôi nên làm.”
Lão quản gia rất lễ phép, hơn nữa rất chừng mực, cũng không nói đến chuyện gì khác.
Sau khi gửi tiền và lương thực, ông ta nhanh chóng rời đi.
Thấy người đi rồi, Đường Hưng Nghiệp và Đường Hưng Lợi đi tới trước mặt lương thực, ngồi xổm xuống mở túi ra, cả hai bỗng nhiên giật mình.
“Cha, mẹ, bà nội, tất cả đều là gạo đó!”
Năm tám năm, đừng nói là gạo, ngay cả mì gạo có thể ăn no đã là chuyện rất xa xỉ rồi.
Nhưng bây giờ, trước mắt có ít nhất năm túi gạo cỡ năm mươi cân, trong túi tất cả đều đựng gạo.
Thế này sao không khiến người ta kích động cơ chứ? “Thật sao, con chưa từng thấy nhiều gạo như vậy! Ngửi mùi hình như đều rất thơm.”
Cậu hai Đường Hưng Nghiệp vốc một nắm gạo, đặt ở trước mũi, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con trai nhà mình, Đường An đi lên đạp cho cậu ta một cước.
Song Đường An vẫn nói đến việc mấu chốt.
“Mẹ, những túi gạo này chúng ta xử lý như thế nào đây?”
Hơn hai trăm cân gạo đó!
Chỉ nghĩ đến con số này thôi, Đường An đều cảm thấy lòng run rẩy.
“Thằng cả à, gạo này là Tảo Tảo thắng cược được, chúng ta đều không có quyền xử lý đống gạo này.”
Đừng nhìn bà Đường đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tâm tư của bà rất rõ ràng, bà rất hiểu con trai mình.
Nhiều gạo như vậy bày ra trước mắt, nếu để cho thằng cả xử lý, thì e rằng một giây sau nó sẽ chia cho thôn dân.
Bà không muốn thấy kết quả như vậy.
Đường An nghe mẹ nói thế, chú ta lập tức nhìn Tảo Tảo.
Tảo Tảo mở to đôi mắt hạnh trong suốt, nhìn Đường An, lại nhìn bà Đường.
Trong lòng cô khẽ bấm like cho bà Đường.
Bà Đường thật sự rất sắc sảo!
“Bác ơi, cháu nghĩ gạo này vẫn nên giữ để chúng ta ăn đi, hoặc là đổi lấy vật phẩm khác chúng ta có thể dùng được.”
Tuy rằng Tảo Tảo không hiểu rõ giá cả của thế giới này, nhưng có thể thấy được trình độ mức độ nâng niu hạt gạo của nhà họ Đường, e rằng gạo ở thế giới này có phần trân quý.
“Hả...” Đường An hiểu Tảo Tảo nói rất đúng, nhưng thật ra việc đó hơi khác với suy nghĩ trong lòng chú ta.
“Bác ơi, về sau Tảo Tảo ở nhà họ Đường cũng không thể ở không công, những thứ này coi như là khẩu phần ăn của Tảo Tảo đi.”
“Vả lại ông nội đưa sổ ghi chép của ông truyền cho cháu, đương nhiên cháu phải suy nghĩ cho mọi người rồi.”
Nghe được hai câu giải thích này, bà Đường vui mừng gật đầu.
Trong lòng cảm kích người bạn già, chính ông đã tìm cho nhà bọn họ một cô bé thông minh như vậy đến để báo ân.
“Được rồi, vậy gạo này để lại trong nhà đi.”
Thấy Đường An đồng ý để lại đống gạo đó, tất cả mọi người trong nhà đều vui vẻ tý thì nhảy dựng cả lên.
Mà những người khác của nhà họ Đường khi nhìn thấy nhiều lương thực và tiền như vậy, ngoại trừ kích động ra còn có chút sợ hãi.
“Tảo Tảo, đây là các cược của cháu… với Khương tiên sinh sao?”
Đường An nhìn lương thực chất đầy đất, cảm thấy cứ thế nhận lấy lương thực của người ta thoạt nhìn có chút không chính cống.
“Bác ơi, chúng cháu cá cược rõ ràng thua phải trả giá.”
“Cháu thua thì làm đồ đệ của anh ta, anh ta thua thì sẽ cho cháu tiền vào lương thực.”
Giải thích rõ ràng mọi chuyện, tất cả mọi người đều hiểu được.
Bao gồm cả bà Đường ngồi ở đầu trên.
Lúc này, quản gia đứng ở cửa thấy mọi người đã bàn bạc xong mọi chuyện, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng.
“Đây là những thứ mà cậu chủ nhà tôi đưa tới, đã thua thì phải chịu, đây là việc chúng tôi nên làm.”
Lão quản gia rất lễ phép, hơn nữa rất chừng mực, cũng không nói đến chuyện gì khác.
Sau khi gửi tiền và lương thực, ông ta nhanh chóng rời đi.
Thấy người đi rồi, Đường Hưng Nghiệp và Đường Hưng Lợi đi tới trước mặt lương thực, ngồi xổm xuống mở túi ra, cả hai bỗng nhiên giật mình.
“Cha, mẹ, bà nội, tất cả đều là gạo đó!”
Năm tám năm, đừng nói là gạo, ngay cả mì gạo có thể ăn no đã là chuyện rất xa xỉ rồi.
Nhưng bây giờ, trước mắt có ít nhất năm túi gạo cỡ năm mươi cân, trong túi tất cả đều đựng gạo.
Thế này sao không khiến người ta kích động cơ chứ? “Thật sao, con chưa từng thấy nhiều gạo như vậy! Ngửi mùi hình như đều rất thơm.”
Cậu hai Đường Hưng Nghiệp vốc một nắm gạo, đặt ở trước mũi, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con trai nhà mình, Đường An đi lên đạp cho cậu ta một cước.
Song Đường An vẫn nói đến việc mấu chốt.
“Mẹ, những túi gạo này chúng ta xử lý như thế nào đây?”
Hơn hai trăm cân gạo đó!
Chỉ nghĩ đến con số này thôi, Đường An đều cảm thấy lòng run rẩy.
“Thằng cả à, gạo này là Tảo Tảo thắng cược được, chúng ta đều không có quyền xử lý đống gạo này.”
Đừng nhìn bà Đường đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tâm tư của bà rất rõ ràng, bà rất hiểu con trai mình.
Nhiều gạo như vậy bày ra trước mắt, nếu để cho thằng cả xử lý, thì e rằng một giây sau nó sẽ chia cho thôn dân.
Bà không muốn thấy kết quả như vậy.
Đường An nghe mẹ nói thế, chú ta lập tức nhìn Tảo Tảo.
Tảo Tảo mở to đôi mắt hạnh trong suốt, nhìn Đường An, lại nhìn bà Đường.
Trong lòng cô khẽ bấm like cho bà Đường.
Bà Đường thật sự rất sắc sảo!
“Bác ơi, cháu nghĩ gạo này vẫn nên giữ để chúng ta ăn đi, hoặc là đổi lấy vật phẩm khác chúng ta có thể dùng được.”
Tuy rằng Tảo Tảo không hiểu rõ giá cả của thế giới này, nhưng có thể thấy được trình độ mức độ nâng niu hạt gạo của nhà họ Đường, e rằng gạo ở thế giới này có phần trân quý.
“Hả...” Đường An hiểu Tảo Tảo nói rất đúng, nhưng thật ra việc đó hơi khác với suy nghĩ trong lòng chú ta.
“Bác ơi, về sau Tảo Tảo ở nhà họ Đường cũng không thể ở không công, những thứ này coi như là khẩu phần ăn của Tảo Tảo đi.”
“Vả lại ông nội đưa sổ ghi chép của ông truyền cho cháu, đương nhiên cháu phải suy nghĩ cho mọi người rồi.”
Nghe được hai câu giải thích này, bà Đường vui mừng gật đầu.
Trong lòng cảm kích người bạn già, chính ông đã tìm cho nhà bọn họ một cô bé thông minh như vậy đến để báo ân.
“Được rồi, vậy gạo này để lại trong nhà đi.”
Thấy Đường An đồng ý để lại đống gạo đó, tất cả mọi người trong nhà đều vui vẻ tý thì nhảy dựng cả lên.
Danh sách chương