Nhóm dịch: Bánh Bao

Tại nhà chính.

Bà Đường ngồi ở phía đầu bàn vuông, mặt không cảm xúc nhìn con trai cả

“Trước không nói cái khác, điều kiện của thôn chúng ta ra sao, thôn trưởng con đây biết rất rõ, tình huống của chúng ta như nào, con càng rõ hơn, con...”

Kết quả còn không đợi bà Đường nói xong, Đường An vội vàng lên tiếng.

“Mẹ, trong cái bọc của Tảo Tảo có một bức thư viết cho cha con.”

Nghe thấy những lời này, không chỉ có bà Đường trợn tròn mắt, mà ngay cả những người khác đứng trong phòng cũng giật mình.

“Con nói gì? Con nói lại lần nữa đi?”

Bà Đường đi tới trước mặt con trai cả, giữ chặt cánh tay đối phương, giọng điệu có chút vội vàng.

“Mẹ, Tảo Tảo có một bức thư cho cha.”

Nói đến đây, Đường An cúi đầu nhìn Tảo Tảo.

Đường Tảo Tảo lập tức nhớ tới cái bọc của mình, sau đó từ bên trong lấy ra một bức thư đưa cho Đường An.

Trên phong bì viết, “Đường Học Lễ thân khải”.

Nhìn thấy mấy chữ này, nước mắt bà Đường rơi xuống.

Bạn già của bà đã mất tích hơn mười năm, còn không có chút tin tức nào.

Bây giờ, bây giờ... cuối cùng có manh mối rồi.

Bà Đường nhanh chóng mở phong bì, lấy bức thư ra.



Nội dung trong thư không nhiều, song đã đủ nỗi lo lắng mười mấy năm của bà Đường tan biến.

Bức thư do đạo cô viết cho người của nhà họ Đường.

Bởi vì không biết tên của những người khác trong nhà họ Đường, nên đạo cô viết tên “Đường Học Lễ”.

Trong thư, đạo cô nhờ người nhà họ Đường chăm sóc Tảo Tảo.

Nói thân thế của Tảo Tảo phức tạp, từ nhỏ cô đơn một mình.

Còn nói thật ra Đường Học Lễ đã qua đời từ mười mấy năm trước.

Vì lưu lại tưởng nhớ cho người nhà, ông không để đạo cô nói cho người nhà biết.

Bức thư cũng đề cập đến nguyên nhân cái chết của Đường Học Lễ và vị trí ngôi mộ.

Tóm lại, điều kiện tiên quyết để thông báo cho người nhà họ Đường tất cả những điều này, chính là hy vọng nhà họ Đường đối xử tử tế với Tảo Tảo.

Hồi lâu, bà Đường cất kỹ bức thư, bà nhìn thoáng qua Tảo Tảo.

“Cháu bằng lòng ở lại nhà họ Đường không?”

Đường Tảo Tảo sững sờ hai giây, sau đó gật đầu.

“Bà ơi, Tảo Tảo rất nghe lời, sẽ không ồn ào, bà cho cháu ở lại đi.”

Nghe thấy những lời này, trong lòng bà Đường nghẹn ngào, thôi, coi như tích đức cho bạn già vậy.

“Có thể ở lại đây, nhưng nhà chúng ta ăn mặc không thể so với nhà khác, còn phải làm việc, cháu cũng đừng nhàn rỗi.”

Dứt lời, bà Đường đứng lên vặn vẹo từng bước rời đi.



Đường An lúc này mới tỉnh táo lại, mẹ mình đồng ý giữ lại Tảo Tảo rồi, chú ta vội vàng đi tới ngồi xổm xuống.

“Tảo Tảo, sau này cháu sẽ ở lại đây nhé.”

Đường Tảo Tảo ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại vững vàng vài phần.

Xuyên qua dị thế, cuối cùng cô cũng có lên để ở rồi.

“Mẹ sắp nhỏ, em dẫn Tảo Tảo đi tắm đi, tìm quần áo sạch sẽ, lại cho con bé uống chút thuốc.”

Đường An thấy trên người Tảo Tảo có vết thương, còn hơi nóng sốt, ta vội vàng dặn dò một câu, còn mình thì ra ngoài.

Thấy mọi người đều đi rồi, Thôi Tú Vinh lúc này mới kéo tay Tảo Tảo, chuẩn bị mang theo bé con đi tắm rửa uống thuốc.

Lúc này em dâu thứ hai là Trần Mỹ Lệ đi tới, nhỏ giọng thì thầm với chị dâu.

“Chị dâu, mẹ chúng ta thật sự muốn giữ lại Tảo Tảo sao? Việc này không giống như phong cách của mẹ mà?”

“Phải đó chị dâu, ngay cả mẹ chồng cũng thế, em có hơi sợ.”

Vợ thằng ba là Đỗ Quyên cũng đi tới, có điều giọng nói chị ta hơi to.

Thôi Tú Vinh nhìn Tảo Tảo, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con như thường, chị ấy đuổi hai đứa em dâu đi.

“Mẹ có ý gì, chị cũng không dám đoán, hai em đừng có nhăn nhó mãi, đến lúc đó khéo mà chọc giận mẹ đấy.”

Nghĩ đến tư thế đánh người của mẹ chồng, Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên rụt cổ, sau đó vội vàng chuồn đi.

Giờ phút này, nhà chính cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Thôi Tú Vinh sờ sờ đầu Tảo Tảo: “Cháu đừng sợ, thím là con dâu của thôn trưởng Đường, cháu có thể gọi là thím, bây giờ thím dẫn cháu đi tắm rửa, uống thuốc, thay quần áo nhé.”

Sau đó Thôi Tú Vinh dẫn Đường Tảo Tảo đến phòng bọn họ ở, lại từ phòng bếp lấy ra một chậu gỗ rất lớn đổi sang nước ấm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện