Nhóm dịch: Bánh Bao
Đây là lúc mang thai đứa con thứ ba, cha mẹ chị chuẩn bị cho bé con, tưởng rằng đứa này sẽ là một bé gái, ai ngờ kết quả lại là con trai.
Thế nên Thôi Tú Vinh vẫn luôn cất kỹ.
Thứ đồ đáng giá nhất ở nhà họ Đường có thể chính là cái khóa vàng nhỏ này.
Mặc dù không lớn, rất nhỏ, nhưng điêu khắc rất tinh tế.
Thôi Tú Vinh cầm khóa nhỏ đeo lên trên cổ Tảo Tảo.
“Đây là bà, là ông con chuẩn bị, thứ này vẫn chưa được dùng bao giờ, bây giờ nó thuộc về con gái mẹ.”
Nhìn cái khóa nhỏ trước ngực, Tảo Tảo nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“A, bác cả, đây có phải là cái khóa mà lúc bác mang thai em ba, nên ông bà cho hay không? Lúc đó mọi người còn tưởng bác mang thai bé gái.”
Lúc này, Đường Hiểu Hiểu ầm ĩ kêu lên.
Nghe thấy những lời này, bấy giờ Tảo Tảo mới biết được Thôi Tú Vinh thật sự thích con gái.
“Cảm ơn mẹ!”
“Ui chao, con gái ngoan!” Thôi Tú Vinh lại có chút kích động muốn khóc.
Cuối cùng chị ấy cũng có con gái rồi.
“Được rồi, ngày đại hỉ, hôm nay chúng ta sẽ đóng cửa để chúc mừng, về phần chuyện khác thì sau này tính sau.”
Đường Minh nhìn vợ Đỗ Quyên, đối phương lập tức hiểu ý, chạy đến trong sân đóng cửa lớn.
Chân trước mới đóng cửa lại, chân sau còn chưa tới gần phòng đã nghe thấy tiếng gõ cửa lớn dồn dập.
Thậm chí căn bản không giống như gõ, mà ngược lại giống như dùng chân đạp thì đúng hơn.
“Mau mở cửa ra, mau mở cửa!”
Đỗ Quyên kinh ngạc nhìn cửa viện, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, đây không phải là giọng nói của đội trưởng an ninh, không đúng, hiện tại đã trở thành thôn trưởng Dương Đại Quốc sao? Sao hắn ta lại tìm đến đây?
Đỗ Quyên cũng phản ứng nhanh nhẹn, chị ta không định mở mở ngay, mà trực tiếp chạy vào nhà chính.
Vào giây phút khi nhìn thấy người nhà, bấy giờ trong lòng chị ta mới coi như yên ổn một chút.
“Xong rồi, Dương Đại Quốc tìm tới! Phải làm sao đây?”
Thấy em dâu ba bối rối như thế, Đường An chậm rãi đứng lên.
Sau đó vung tay với em dâu ba: “Em ba, em đi mở cửa đi, việc nên tới cũng sẽ tới.”
Đường Minh mím môi, trên mặt mang theo nét tức giận đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn, Dương Đại Quốc nghểnh cổ, rất có dáng vẻ nếu như không có người mở cửa, thì hắn ta cứ đạp mãi đến khi mở thì thôi.
“Thôn trưởng, rốt cuộc Đường An có ý gì? Không phải đã nói xong muốn sửa chữa từ đường cho thôn sao?”
Nghe thấy lời người bên cạnh nói, Dương Đại Quốc liếc đối phương một cái.
“Gấp cái gì! Không phải đang giải quyết vấn đề sao hay sao?”
Dương Đại Quốc trước kia từng làm lính, sau đó bởi vì bị thương mà lui xuống, vóc dáng hắn ta cao, công phu quyền cước cũng tốt, cho nên được bầu làm đội trưởng anh ninh của thôn Đồng Sơn.
Lúc đầu, hắn ta rất chính trực và sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bản thân hắn ta đã thay đổi.
Đối với sự thay đổi như vậy, Đường An biết, nhưng không có cách nào khác.
Cho dù người biến thành cái dạng gì, thì trị an ở thôn Đồng Sơn quả thật đảm bảo nhất trong mấy thôn phụ cận.
Đặc biệt là hàng năm khi dòng sông khô hạn, cần nước để tưới cây trồng.
Dân làng ở mấy thôn khác bởi vì e ngại Dương Đại Quốc, thế nên cho tới bây giờ chưa từng gây chuyện.
Đây là lúc mang thai đứa con thứ ba, cha mẹ chị chuẩn bị cho bé con, tưởng rằng đứa này sẽ là một bé gái, ai ngờ kết quả lại là con trai.
Thế nên Thôi Tú Vinh vẫn luôn cất kỹ.
Thứ đồ đáng giá nhất ở nhà họ Đường có thể chính là cái khóa vàng nhỏ này.
Mặc dù không lớn, rất nhỏ, nhưng điêu khắc rất tinh tế.
Thôi Tú Vinh cầm khóa nhỏ đeo lên trên cổ Tảo Tảo.
“Đây là bà, là ông con chuẩn bị, thứ này vẫn chưa được dùng bao giờ, bây giờ nó thuộc về con gái mẹ.”
Nhìn cái khóa nhỏ trước ngực, Tảo Tảo nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
“A, bác cả, đây có phải là cái khóa mà lúc bác mang thai em ba, nên ông bà cho hay không? Lúc đó mọi người còn tưởng bác mang thai bé gái.”
Lúc này, Đường Hiểu Hiểu ầm ĩ kêu lên.
Nghe thấy những lời này, bấy giờ Tảo Tảo mới biết được Thôi Tú Vinh thật sự thích con gái.
“Cảm ơn mẹ!”
“Ui chao, con gái ngoan!” Thôi Tú Vinh lại có chút kích động muốn khóc.
Cuối cùng chị ấy cũng có con gái rồi.
“Được rồi, ngày đại hỉ, hôm nay chúng ta sẽ đóng cửa để chúc mừng, về phần chuyện khác thì sau này tính sau.”
Đường Minh nhìn vợ Đỗ Quyên, đối phương lập tức hiểu ý, chạy đến trong sân đóng cửa lớn.
Chân trước mới đóng cửa lại, chân sau còn chưa tới gần phòng đã nghe thấy tiếng gõ cửa lớn dồn dập.
Thậm chí căn bản không giống như gõ, mà ngược lại giống như dùng chân đạp thì đúng hơn.
“Mau mở cửa ra, mau mở cửa!”
Đỗ Quyên kinh ngạc nhìn cửa viện, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, đây không phải là giọng nói của đội trưởng an ninh, không đúng, hiện tại đã trở thành thôn trưởng Dương Đại Quốc sao? Sao hắn ta lại tìm đến đây?
Đỗ Quyên cũng phản ứng nhanh nhẹn, chị ta không định mở mở ngay, mà trực tiếp chạy vào nhà chính.
Vào giây phút khi nhìn thấy người nhà, bấy giờ trong lòng chị ta mới coi như yên ổn một chút.
“Xong rồi, Dương Đại Quốc tìm tới! Phải làm sao đây?”
Thấy em dâu ba bối rối như thế, Đường An chậm rãi đứng lên.
Sau đó vung tay với em dâu ba: “Em ba, em đi mở cửa đi, việc nên tới cũng sẽ tới.”
Đường Minh mím môi, trên mặt mang theo nét tức giận đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn, Dương Đại Quốc nghểnh cổ, rất có dáng vẻ nếu như không có người mở cửa, thì hắn ta cứ đạp mãi đến khi mở thì thôi.
“Thôn trưởng, rốt cuộc Đường An có ý gì? Không phải đã nói xong muốn sửa chữa từ đường cho thôn sao?”
Nghe thấy lời người bên cạnh nói, Dương Đại Quốc liếc đối phương một cái.
“Gấp cái gì! Không phải đang giải quyết vấn đề sao hay sao?”
Dương Đại Quốc trước kia từng làm lính, sau đó bởi vì bị thương mà lui xuống, vóc dáng hắn ta cao, công phu quyền cước cũng tốt, cho nên được bầu làm đội trưởng anh ninh của thôn Đồng Sơn.
Lúc đầu, hắn ta rất chính trực và sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bản thân hắn ta đã thay đổi.
Đối với sự thay đổi như vậy, Đường An biết, nhưng không có cách nào khác.
Cho dù người biến thành cái dạng gì, thì trị an ở thôn Đồng Sơn quả thật đảm bảo nhất trong mấy thôn phụ cận.
Đặc biệt là hàng năm khi dòng sông khô hạn, cần nước để tưới cây trồng.
Dân làng ở mấy thôn khác bởi vì e ngại Dương Đại Quốc, thế nên cho tới bây giờ chưa từng gây chuyện.
Danh sách chương