Khi Bắc Đường Ngạo trở về, đã qua giờ ngọ. Lâm Yên Yên vẫn còn hoàn hương (thắp hương), lại muốn đi thăm hỏi thân thích trong thành. Bắc Đường với chuyện đi chúc Tết không có chút hứng thú, Lâm Yên Yên không dám ép hắn, liền một mình đi.
Bắc Đường Ngạo cưỡi ái mã Mặc Tuyết trở về, thấy những bông tuyết đã bắt đầu rơi, nhớ tới người kia còn đang quỳ ở Trầm Mai viện, trong lòng buồn bực nan giải.
…
Bất kể thế nào, chuyện về hài tử tuyệt đối không thể thay đổi. Y dám giấu chuyện mang thai, đã là tội không thể tha, giờ còn muốn mang hài tử về, tuyệt đối không thể!
Bắc Đường Ngạo chưa trở lại nội viện mà đích thân dắt ái mã tới chuồng ngựa, chải lông phủi tuyết cho nó.
Một bóng người vô thanh vô tức bay đến phía sau Bắc Đường, nhẹ nói:
“Môn chủ, chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”
Bắc Đường Ngạo gật nhẹ, không nói gì, thậm chí còn không quay đầu lại, vẫn tiếp tục vuốt ve ái mã.
Lại vô tung, bóng dáng kia trong nháy mắt rời đi, ngay cả bóng dáng cũng không lưu lại. Tất thảy chỉ phát sinh trong chốc lát.
Ai mà trông thấy cảnh đó, có thể còn tưởng mình hoa mắt, ban ngày trông thấy quỷ ảnh.
…
Trở lại trong phòng, Bắc Đường Ngạo cố tránh tiền viện, từ sau chuồng ngựa trở về.
Hắn biết lúc này Ngôn Phi Ly nhất định còn quỳ ở tiền viện. Hắn không muốn thấy y lại phiền lòng.
Đúng vậy, phiền lòng!
Bắc Đường Ngạo bây giờ tuy nét mặt lãnh tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại tâm phiền ý loạn. Hai mươi hai năm qua hắn chưa từng thế này.
Rời khỏi Tổng đà nửa năm, Bắc Đường cố gắng quên đi chuyện xảy ra vào ngày ấy. Nhưng hắn càng muốn quên, lại càng nhớ rõ mồn một. Tuy rằng khi đó, thần chí hắn mơ hồ, nhưng khoái cảm lúc ở trong cơ thể Ngôn Phi Ly, lại khắc sâu trong đầu hắn. Chỗ đó chặt, nóng, so với cùng nữ nhân rất khác biệt. Cứ thế ở trong hầu phủ của Minh quốc, bao nhiêu mỹ nữ do quốc quân đưa tới, vậy mà ‘tính’ (thú tính chăng? ;__;) tất cả như không.
Bắc Đường Ngạo thích nữ nhân, nhất là mỹ nữ. Nhưng hắn không háo sắc, cũng không đắm chìm trong nhục dục. Trong mắt hắn, nữ nhân chẳng qua chỉ là công cụ để nối dõi tông đường. Kể cả vị hôn thê Lâm Yên Yên cũng thế. Bất quá Lâm Yên Yên thân phận cao quý, khéo léo nhanh nhạy, sau này sẽ là chính thê của hắn mà thôi.
Sau khi trở lại Tổng đà, trong niên yến, Bắc Đường Ngạo ý chí phong phát (hăng hái, hăm hở), giai nhân ở bên, hoàn toàn không chú ý tới Ngôn Phi Ly. Sau khi Lâm Yên Yên say rượu, Bắc Đường đưa nàng về phòng, vốn định quay lại tiếp tục bữa tiệc, cùng các huynh đệ uống thêm vài chén. Nhưng lúc đi ngang qua Trúc viên của Ngôn Phi Ly, lại đột nhiên giật mình, nhớ tới Hoa Hương Diễm của Đông Môn lúc chạng vạng truyền lời bảo Ngôn Phi Ly thân thể không khỏe, sớm đã lui xuống.
Gần đây Ngôn Phi Ly không được khỏe, sao đột nhiên lại không khỏe? Bắc Đường Ngạo suy nghĩ chốc lát, vẫn còn chút quan tâm tới Ngôn Phi Ly, liền đi vào Trúc viên. Ai ngờ nghe thấy tiếng rên rỉ từ ngọa thất, lại trông thấy Ngôn Phi Ly nằm trên giường hai chân mở lớn, bị Hoa Hương Diễm và Thu Diệp Nguyên đè xuống.
Cho dù ai nhìn thấy cảnh đó, cũng sẽ liên tưởng đến những chuyện tục tĩu. Bắc Đường đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là còn chưa kịp quở mắng thuộc hạ làm những chuyện đáng nhục thế này, đã bị một câu của Thu Diệp Nguyên làm chấn kinh!
Bắc Đường Ngạo tuổi trẻ nhưng tâm tính thì không, đọc nhiều thi thư, thưởng thức rộng rãi, từng xem qua rất nhiều tạp văn dã ký. Người thông minh như hắn, thấy rõ dáng vẻ của Ngôn Phi Ly là quả thật sắp sinh, sửng sốt trong chốc lát, những ghi chép về Ma Da tộc hiện lên trong đầu.
Ngôn Phi Ly vật lộn một đêm, cuối cùng cũng sinh được một đứa bé trai. Bắc Đường Ngạo nhìn thoáng cái bớt trước ngực đứa trẻ, liền minh bạch mọi chuyện.
Việc này vô cùng khó tin, chắc chắn không ai có thể tưởng tượng được. Bắc Đường Ngạo sau khi trở về suy nghĩ cẩn thận một ngày, buổi tối ngày thứ hai đích thân mang đứa bé đi.
Hiện giờ Ngôn Phi Ly quỳ gối ở tiền viện, vì sao cầu xin trong lòng Bắc Đường Ngạo đương nhiên rõ. Hắn cáu giận y đem chuyện đứa bé giấu mình, giờ còn ngang nhiên chạy tới đây xin tha thứ, Bắc Đường Ngạo quyết tâm tạm thời không để ý đến y.
…
“Môn chủ, Thu đại phu cầu kiến.” Hạ phó báo lại.
“Bắc Đường môn chủ…” Không chờ phó nhân thông báo xong, Thu Diệp Nguyên đã xông vào.
“Thu đại phu, có chuyện gì vậy?” Phẩy tay, cho phó nhân lui xuống, Bắc Đường ngồi trên cao mộc đàn cạnh bàn, nâng ly trà nhấp một ngụm.
Thu Diệp Nguyên không chỉ là thần y của Tứ Thiên Môn, còn là bào đệ (em trai ruột) của Nam Cung phu nhân Thu Diệp Lam. Nể mặt nhị ca, Bắc Đường cũng nên cho hắn chút mặt mũi.
Thu Diệp Nguyên nhanh như cắt, bất chấp thân phận liền xông vào, thấy Bắc Đường môn chủ đang nhàn nhã uống trà, trong lòng càng sốt ruột.
“Thu mỗ mạo muội xông vào, thỉnh môn chủ thứ lỗi.”
“Thu đại phu không cần đa lễ, có chuyện gì xin cứ nói thắng.”
“Môn chủ, không biết Ngôn tướng quân đã vi phạm chuyện gì, môn chủ vì sao phạt hắn quỳ ở tiền viện?”
Bắc Đường Ngạo lạnh lùng nói:
“Bản tọa không phạt hắn, là hắn muốn quỳ ở đó.”
Thu Diệp Nguyên nghe vậy cả kinh.
“Thu đại phu nếu không tin, có thể tự mình hỏi hắn.” Bắc Đường Ngạo thấy vẻ mặt nghi ngờ của hắn, không tức giận, đáp.
“Ngôn tướng quân thần chí đã không rõ ràng rồi, hoàn toàn không nghe thấy Thu mỗ nói gì!” Thu Diệp Nguyên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, giậm chân nói.
Vừa rồi hắn vất vả lắm mới tìm được Ngôn Phi Ly, đã thấy sắc mặt y tái xanh, toàn thân cứng đờ, thần chí tê dại, với tiếng gọi và lời hỏi thăm của hắn đều ngơ ngẩn, không có chút phản ứng. Hắn đưa tay cố kéo Ngôn Phi Ly, lại bị y đẩy ra, vẫn ngoan cố quỳ, dường như căn bản không nhận ra người trước mặt là ai.
Thu Diệp Nguyên biết thần chí y đã mơ màng, tâm tư tán loạn, chỉ dựa vào một ý niệm mạnh mẽ nào đó mà chống đỡ.
“Cái gì?!” Bắc Đường Ngạo cả kinh, đặt ly trà xuống, đứng dậy, từ cửa sổ nhìn ra.
Thấy Ngôn Phi Ly vẫn quỳ ở xa xa, trên đầu và vai tuyết đọng đầy, mái tóc đen như mực rối tung, hắc bạch tương ảnh, tựa như nhất bút huy hào (2), tuyết trắng vẫn rơi lên người y.
“Môn chủ, chuyện của Bắc Môn Thu mỗ không tiện nhiều lời. Nhưng Ngôn tướng quân đối nhân xử thế nhất quán khiêm tốn, tính tình cẩn trọng, lại luôn vì Thiên Môn mà cống hiến rất nhiều… Cho dù Ngôn tướng quân làm sai chuyện gì, thỉnh ngài nhìn vào tấm lòng trung thành của hắn, xin ngài mau đi khuyên nhủ hắn. Ngài cũng biết, hắn vừa sinh xong không lâu, quỳ dưới trời đại tuyết cả ngày, tính mạng sẽ nguy hiểm a!” Thu Diệp Nguyên vốn là một y giả có tâm, lấy việc cứu người làm trọng, ở bên khuyên nhủ.
Bắc Đường không nghĩ tới thân thể sản hậu của Ngôn Phi Ly sẽ bị ảnh hướng, bây giờ nghe Thu Diệp Nguyên nói, mới thấy quả thực là không ổn, vội vàng xoay người ra khỏi cửa.
…
Theo hương thơm nhàn nhàn đến gần, trước mặt y là một đôi nhuyễn bì trường ngoa (giày da bò mềm =.=) màu trắng hiện ra. Ngôn Phi Ly cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Bắc Đường Ngạo nhìn thấy dáng vẻ của y, tuy không có biểu tình gì, nhưng trong ngực khẽ nhói. Nhớ lại đêm đầu tiên quen nhau, nhãn thần của Ngôn Phi Ly nhìn thẳng hắn.
Lúc đó chỉ cảm thấy người thanh niên tuấn tú kia và thân phận võ tướng của y thật không tương xứng, đôi mắt đen nhánh. Trong ánh mắt ấy toát lên một vẻ cô tịch, khao khát, bi thương. Giống như một tiểu cẩu sắp bị chủ nhân bỏ rơi, đang cầu xin chủ nhân hãy ấu yếm, thương yêu nó.
Cũng chẳng biết bản thân sao lại làm vậy, có muốn theo ta không? Lời đơn giản vậy mà thốt ra.
Bây giờ trong đôi mắt kia vẫn là vẻ buồn bã, đẹp lạ như trước, nhưng quang mang khao khát năm đó đã bị một màng tuyệt vọng lờ mờ thay thế.
“Phi Ly, ngươi đứng lên đi.”
Ngôn Phi Ly chậm rãi lắc đầu, thoáng thấy hoa mắt.
“Môn, môn chủ, xin ngài… Van cầu ngài…” Ngôn Phi Ly run rẩy khô rát cầu khẩn Bắc Đường Ngạo.
“Không thể!” Bắc Đường Ngạo không chờ y nói xong, cự tuyệt lần nữa. Chỉ thấy con ngươi Ngôn Phi Ly ánh thêm một tầng tuyệt vọng. Bắc Đường Ngạo hạ giọng:
“Hài nhi đã đi rồi, ta sẽ đối xử không tệ với nó. Chỉ là ngươi kiếp này không thể gặp lại nó!”
Hai mắt Ngôn Phi Ly thoáng trở nên trống rỗng, đứng lên, cả người đột nhiên run rẩy, ngã thẳng về phía trước.
(*) nhất bút huy hào: nôm na là như tranh vẽ.
Bắc Đường Ngạo cưỡi ái mã Mặc Tuyết trở về, thấy những bông tuyết đã bắt đầu rơi, nhớ tới người kia còn đang quỳ ở Trầm Mai viện, trong lòng buồn bực nan giải.
…
Bất kể thế nào, chuyện về hài tử tuyệt đối không thể thay đổi. Y dám giấu chuyện mang thai, đã là tội không thể tha, giờ còn muốn mang hài tử về, tuyệt đối không thể!
Bắc Đường Ngạo chưa trở lại nội viện mà đích thân dắt ái mã tới chuồng ngựa, chải lông phủi tuyết cho nó.
Một bóng người vô thanh vô tức bay đến phía sau Bắc Đường, nhẹ nói:
“Môn chủ, chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”
Bắc Đường Ngạo gật nhẹ, không nói gì, thậm chí còn không quay đầu lại, vẫn tiếp tục vuốt ve ái mã.
Lại vô tung, bóng dáng kia trong nháy mắt rời đi, ngay cả bóng dáng cũng không lưu lại. Tất thảy chỉ phát sinh trong chốc lát.
Ai mà trông thấy cảnh đó, có thể còn tưởng mình hoa mắt, ban ngày trông thấy quỷ ảnh.
…
Trở lại trong phòng, Bắc Đường Ngạo cố tránh tiền viện, từ sau chuồng ngựa trở về.
Hắn biết lúc này Ngôn Phi Ly nhất định còn quỳ ở tiền viện. Hắn không muốn thấy y lại phiền lòng.
Đúng vậy, phiền lòng!
Bắc Đường Ngạo bây giờ tuy nét mặt lãnh tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại tâm phiền ý loạn. Hai mươi hai năm qua hắn chưa từng thế này.
Rời khỏi Tổng đà nửa năm, Bắc Đường cố gắng quên đi chuyện xảy ra vào ngày ấy. Nhưng hắn càng muốn quên, lại càng nhớ rõ mồn một. Tuy rằng khi đó, thần chí hắn mơ hồ, nhưng khoái cảm lúc ở trong cơ thể Ngôn Phi Ly, lại khắc sâu trong đầu hắn. Chỗ đó chặt, nóng, so với cùng nữ nhân rất khác biệt. Cứ thế ở trong hầu phủ của Minh quốc, bao nhiêu mỹ nữ do quốc quân đưa tới, vậy mà ‘tính’ (thú tính chăng? ;__;) tất cả như không.
Bắc Đường Ngạo thích nữ nhân, nhất là mỹ nữ. Nhưng hắn không háo sắc, cũng không đắm chìm trong nhục dục. Trong mắt hắn, nữ nhân chẳng qua chỉ là công cụ để nối dõi tông đường. Kể cả vị hôn thê Lâm Yên Yên cũng thế. Bất quá Lâm Yên Yên thân phận cao quý, khéo léo nhanh nhạy, sau này sẽ là chính thê của hắn mà thôi.
Sau khi trở lại Tổng đà, trong niên yến, Bắc Đường Ngạo ý chí phong phát (hăng hái, hăm hở), giai nhân ở bên, hoàn toàn không chú ý tới Ngôn Phi Ly. Sau khi Lâm Yên Yên say rượu, Bắc Đường đưa nàng về phòng, vốn định quay lại tiếp tục bữa tiệc, cùng các huynh đệ uống thêm vài chén. Nhưng lúc đi ngang qua Trúc viên của Ngôn Phi Ly, lại đột nhiên giật mình, nhớ tới Hoa Hương Diễm của Đông Môn lúc chạng vạng truyền lời bảo Ngôn Phi Ly thân thể không khỏe, sớm đã lui xuống.
Gần đây Ngôn Phi Ly không được khỏe, sao đột nhiên lại không khỏe? Bắc Đường Ngạo suy nghĩ chốc lát, vẫn còn chút quan tâm tới Ngôn Phi Ly, liền đi vào Trúc viên. Ai ngờ nghe thấy tiếng rên rỉ từ ngọa thất, lại trông thấy Ngôn Phi Ly nằm trên giường hai chân mở lớn, bị Hoa Hương Diễm và Thu Diệp Nguyên đè xuống.
Cho dù ai nhìn thấy cảnh đó, cũng sẽ liên tưởng đến những chuyện tục tĩu. Bắc Đường đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là còn chưa kịp quở mắng thuộc hạ làm những chuyện đáng nhục thế này, đã bị một câu của Thu Diệp Nguyên làm chấn kinh!
Bắc Đường Ngạo tuổi trẻ nhưng tâm tính thì không, đọc nhiều thi thư, thưởng thức rộng rãi, từng xem qua rất nhiều tạp văn dã ký. Người thông minh như hắn, thấy rõ dáng vẻ của Ngôn Phi Ly là quả thật sắp sinh, sửng sốt trong chốc lát, những ghi chép về Ma Da tộc hiện lên trong đầu.
Ngôn Phi Ly vật lộn một đêm, cuối cùng cũng sinh được một đứa bé trai. Bắc Đường Ngạo nhìn thoáng cái bớt trước ngực đứa trẻ, liền minh bạch mọi chuyện.
Việc này vô cùng khó tin, chắc chắn không ai có thể tưởng tượng được. Bắc Đường Ngạo sau khi trở về suy nghĩ cẩn thận một ngày, buổi tối ngày thứ hai đích thân mang đứa bé đi.
Hiện giờ Ngôn Phi Ly quỳ gối ở tiền viện, vì sao cầu xin trong lòng Bắc Đường Ngạo đương nhiên rõ. Hắn cáu giận y đem chuyện đứa bé giấu mình, giờ còn ngang nhiên chạy tới đây xin tha thứ, Bắc Đường Ngạo quyết tâm tạm thời không để ý đến y.
…
“Môn chủ, Thu đại phu cầu kiến.” Hạ phó báo lại.
“Bắc Đường môn chủ…” Không chờ phó nhân thông báo xong, Thu Diệp Nguyên đã xông vào.
“Thu đại phu, có chuyện gì vậy?” Phẩy tay, cho phó nhân lui xuống, Bắc Đường ngồi trên cao mộc đàn cạnh bàn, nâng ly trà nhấp một ngụm.
Thu Diệp Nguyên không chỉ là thần y của Tứ Thiên Môn, còn là bào đệ (em trai ruột) của Nam Cung phu nhân Thu Diệp Lam. Nể mặt nhị ca, Bắc Đường cũng nên cho hắn chút mặt mũi.
Thu Diệp Nguyên nhanh như cắt, bất chấp thân phận liền xông vào, thấy Bắc Đường môn chủ đang nhàn nhã uống trà, trong lòng càng sốt ruột.
“Thu mỗ mạo muội xông vào, thỉnh môn chủ thứ lỗi.”
“Thu đại phu không cần đa lễ, có chuyện gì xin cứ nói thắng.”
“Môn chủ, không biết Ngôn tướng quân đã vi phạm chuyện gì, môn chủ vì sao phạt hắn quỳ ở tiền viện?”
Bắc Đường Ngạo lạnh lùng nói:
“Bản tọa không phạt hắn, là hắn muốn quỳ ở đó.”
Thu Diệp Nguyên nghe vậy cả kinh.
“Thu đại phu nếu không tin, có thể tự mình hỏi hắn.” Bắc Đường Ngạo thấy vẻ mặt nghi ngờ của hắn, không tức giận, đáp.
“Ngôn tướng quân thần chí đã không rõ ràng rồi, hoàn toàn không nghe thấy Thu mỗ nói gì!” Thu Diệp Nguyên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, giậm chân nói.
Vừa rồi hắn vất vả lắm mới tìm được Ngôn Phi Ly, đã thấy sắc mặt y tái xanh, toàn thân cứng đờ, thần chí tê dại, với tiếng gọi và lời hỏi thăm của hắn đều ngơ ngẩn, không có chút phản ứng. Hắn đưa tay cố kéo Ngôn Phi Ly, lại bị y đẩy ra, vẫn ngoan cố quỳ, dường như căn bản không nhận ra người trước mặt là ai.
Thu Diệp Nguyên biết thần chí y đã mơ màng, tâm tư tán loạn, chỉ dựa vào một ý niệm mạnh mẽ nào đó mà chống đỡ.
“Cái gì?!” Bắc Đường Ngạo cả kinh, đặt ly trà xuống, đứng dậy, từ cửa sổ nhìn ra.
Thấy Ngôn Phi Ly vẫn quỳ ở xa xa, trên đầu và vai tuyết đọng đầy, mái tóc đen như mực rối tung, hắc bạch tương ảnh, tựa như nhất bút huy hào (2), tuyết trắng vẫn rơi lên người y.
“Môn chủ, chuyện của Bắc Môn Thu mỗ không tiện nhiều lời. Nhưng Ngôn tướng quân đối nhân xử thế nhất quán khiêm tốn, tính tình cẩn trọng, lại luôn vì Thiên Môn mà cống hiến rất nhiều… Cho dù Ngôn tướng quân làm sai chuyện gì, thỉnh ngài nhìn vào tấm lòng trung thành của hắn, xin ngài mau đi khuyên nhủ hắn. Ngài cũng biết, hắn vừa sinh xong không lâu, quỳ dưới trời đại tuyết cả ngày, tính mạng sẽ nguy hiểm a!” Thu Diệp Nguyên vốn là một y giả có tâm, lấy việc cứu người làm trọng, ở bên khuyên nhủ.
Bắc Đường không nghĩ tới thân thể sản hậu của Ngôn Phi Ly sẽ bị ảnh hướng, bây giờ nghe Thu Diệp Nguyên nói, mới thấy quả thực là không ổn, vội vàng xoay người ra khỏi cửa.
…
Theo hương thơm nhàn nhàn đến gần, trước mặt y là một đôi nhuyễn bì trường ngoa (giày da bò mềm =.=) màu trắng hiện ra. Ngôn Phi Ly cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Bắc Đường Ngạo nhìn thấy dáng vẻ của y, tuy không có biểu tình gì, nhưng trong ngực khẽ nhói. Nhớ lại đêm đầu tiên quen nhau, nhãn thần của Ngôn Phi Ly nhìn thẳng hắn.
Lúc đó chỉ cảm thấy người thanh niên tuấn tú kia và thân phận võ tướng của y thật không tương xứng, đôi mắt đen nhánh. Trong ánh mắt ấy toát lên một vẻ cô tịch, khao khát, bi thương. Giống như một tiểu cẩu sắp bị chủ nhân bỏ rơi, đang cầu xin chủ nhân hãy ấu yếm, thương yêu nó.
Cũng chẳng biết bản thân sao lại làm vậy, có muốn theo ta không? Lời đơn giản vậy mà thốt ra.
Bây giờ trong đôi mắt kia vẫn là vẻ buồn bã, đẹp lạ như trước, nhưng quang mang khao khát năm đó đã bị một màng tuyệt vọng lờ mờ thay thế.
“Phi Ly, ngươi đứng lên đi.”
Ngôn Phi Ly chậm rãi lắc đầu, thoáng thấy hoa mắt.
“Môn, môn chủ, xin ngài… Van cầu ngài…” Ngôn Phi Ly run rẩy khô rát cầu khẩn Bắc Đường Ngạo.
“Không thể!” Bắc Đường Ngạo không chờ y nói xong, cự tuyệt lần nữa. Chỉ thấy con ngươi Ngôn Phi Ly ánh thêm một tầng tuyệt vọng. Bắc Đường Ngạo hạ giọng:
“Hài nhi đã đi rồi, ta sẽ đối xử không tệ với nó. Chỉ là ngươi kiếp này không thể gặp lại nó!”
Hai mắt Ngôn Phi Ly thoáng trở nên trống rỗng, đứng lên, cả người đột nhiên run rẩy, ngã thẳng về phía trước.
(*) nhất bút huy hào: nôm na là như tranh vẽ.
Danh sách chương