Bắc Đường trở lại Lưu Hương cư, trời đã gần sáng. Lâm Yên Yên vẫn mặc thường phục, gục trên trường. Bắc Đường nhìn một lát, lấy chăn, nhẹ đắp cho nàng, rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

Trong Phu Du cư đã có vài hạ phó đi làm việc. Bắc Đường cảm thấy không thoải mái mới đi dạo trong vườn hồi lâu, bất tri bất giác, lại đến Trúc viên của Ngôn Phi Ly. Thoáng ngây người, không ngờ đã vào tận bên trong.

Hỉ Mai đã được gọi về Trầm Mai viện, nhưng vẫn đúng giờ đến đây lau dọn, không để bụi bặm, mạng nhện bám dính.

Bắc Đường lặng lẽ mở cửa, khí lạnh tràn vào.

Nhìn khắp phòng yên ắng, Bắc Đường chợt nhớ tới đêm 30 đó, bản thân biết được người kia thân thể không được khỏe, mới đến xem y thế nào. Ai ngờ lại bắt gặp một màn kinh khiếp như thế.

Sắc mặt Ngôn Phi Ly trắng bệch, dáng vẻ thống khổ vật lộn sinh con lại hiện lên trước mặt.

Bắc Đường Ngạo không thể tưởng tượng được, một nam nhân sinh con sẽ phải chịu đựng đau đớn như thế nào. Hắn quan niệm, đó là chuyện của nữ nhân. Nữ nhân sinh hài tử là thiên kinh địa nghĩa (1), dù có khổ cực đến đâu cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ mà ông trời dành cho các nàng. Nam nhân không cần quan tâm, nam nhân có những chuyện phải làm của nam nhân.

(1) thiên kinh địa nghĩa: lý lẽ chính đáng ~> ý anh Ngạo là lẽ đương nhiên á.

Nhưng hiện giờ, Bắc Đường chậm rãi ngồi xuống bên giường, nhớ tới đã từng cùng Ngôn Phi Ly mấy lần dây dưa ở đây.

Nam nhân có chuyện phải làm và không cần làm, có thể làm hay không thể làm, Ngôn Phi Ly đều đã làm rồi…

Bắc Đường Ngạo không ngờ chính mình, lần đầu tiên tường tận suy nghĩ hành động của bản thân, xem xem hắn với Ngôn Phi Ly rốt cục là có tình cảm gì.

Trước kia, y chỉ là thuộc hạ của hắn, là đại tướng vì hắn mà khuếch trương ranh giới, ổn định quân tâm. Sau đó xảy ra chuyện ở Quỷ lâm, y vì cứu hắn thoát khỏi mị dược, lấy thân làm giải dược… Sự tình coi như miễn cưỡng bình ổn.

Nhưng chuyện hài tử đã xáo trộn tất cả, phá hủy thế cân bằng mà hắn khổ sở duy trì, khiến quan hệ của hắn và Ngôn Phi Ly hầu như thay đổi hoàn toàn. Tuy hắn rất muốn làm mối quan hệ của cả hai trở về như ban đầu, nhưng không được. Dù có mang hài tử đi, che giấu hết mọi truyện trong im lặng, hắn và Ngôn Phi Ly vẫn không thể như xưa. Ngôn Phi Ly bởi vậy mà nhất định muốn ly khai hắn.

Khi hắn biết chuyện, quả thực đã nổi điên. Chẳng lẽ y muốn vứt bỏ lời thề năm đó? Y không còn để môn chủ trong mắt sao? Đúng là Đông Phương Hi đã cho hắn một chậu nước lạnh, khiến hắn vừa sợ vừa giận. Nhưng việc làm người ta phải khiếp sợ hơn chính là trong cơn say, hắn đã lần thứ hai cùng y làm chuyện đó. Tư vị đến tiêu hồn của đêm ấy đầu độc hắn đến tận xương tủy, khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên, thầm muốn tiếp tục được thỏa mãn trong sự dễ chịu vui thích đấy.

Hắn đã trúng độc, đã nghiện mất rồi.

Mặc dù muốn gì được nấy đến cao ngạo, khiến hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn thực sự đã mê luyến thượng Ngôn Phi Ly.

Điều này chỉ là hấp dẫn xác thịt mà thôi!

Cho nên khi Ngôn Phi Ly nói phải ly khai, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt, đại gia phân khai lưỡng địa, hai bên cùng lãnh tĩnh một chút. Vậy hắn mới không phản đối nữa, để Ngôn Phi Ly ly khai. Bản thân cũng thực hiện kế hoạch thành hôn với Lâm Yên Yên.

Vốn tưởng rằng tân hôn kiều thê có thể khiến hắn quên đi mọi chuyện, nhưng lần nữa mọi sự tuột khỏi tâm tay, vì hắn lúc nào cũng vô thức nghĩ tới Ngôn Phi Ly. Điều này khiến hắn rất không vui, hắn không thích loại cảm giác này.

Từ năm 12 tuổi đã bắt đầu tiếp nhận thân phận Bắc Môn môn chủ vị, mọi chuyện đều có thể điều khiển được. Hắn ưa cảm giác tự mình nắm giữ được mọi chuyện, thích tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch của bản thân.

Nhưng bây giờ, lần đầu tiên hắn không thể nào khống chế được cái chuyện này, chính là nó, hài tử. Sai người đem hài tử đi, đoạn tuyệt quan hệ với Ngôn Phi Ly. Lúc đầu nghĩ, dù sao cũng là trưởng tử của mình, cho nên thỉnh thoảng sẽ đi xem nó thế nào. Nhưng sau đó, hài tử mỗi lúc một lớn, càng ngày càng khả ái. Mỗi lần trông thấy cái chân dung nho nhỏ của mình, trong lòng lại cảm thấy kiêu hãnh. Hắn sớm đã yêu thương đứa con, cốt nhục của hắn.

Vậy mà nghĩ đến người sinh ra nó, trong lòng lại rất phức tạp. Con mình cũng có bóng dáng của y, nhất là đôi mắt đen nhánh, sáng như ban lộc, rất giống người kia, khiến bản thân hắn không muốn nhớ tới cũng không được.

Lúc người kia quỳ gối thỉnh cầu hắn trả hài tử lại cho y, hắn quyết cự tuyệt. Bởi lúc đó, hắn còn đang rất gai mắt vì sự việc vượt quá tầm kiểm soát của hắn. Hắn không thích thế, hắn muốn phải có được biện pháp giải quyết việc này tốt nhất. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn cho rằng mình đã làm đúng.

Nhưng không biết từ khi nào, hắn đã thay đổi. Hắn biết, hắn đã bị dao động rồi.

Biết người y yêu là mình, hắn cảm thấy phẫn nộ, nhưng lại không hề ác cảm. Nếu là người khác, hắn chỉ thấy đây là vu nhục, sẽ không do dự mà giết kẻ đó. Còn với Ngôn Phi Ly, sau khi phẫn nộ, hắn lại có những ý nghĩ kì lạ. Nếu y mà là nữ nhân, mình nhất định sẽ lấy y.

Bắc Đường Ngạo lắc đầu. Ngôn Phi Ly không thể là nữ nhân. Cho dù y sinh hài tử, cũng không thể chối bỏ sự thực y là nam nhân. Cho nên mình không thể lấy y, cũng không thể sống cùng y.

Bắc Đường Ngạo bỏ qua tạp niệm, trở lại Trần Mai viện, quay lại làm môn chủ của Tứ Thiên Môn, trượng phu của Lâm Yên Yên.

Hai ngày sau, nhận được một phong thư ngầm, khiến Bắc Đường Ngạo kinh hãi. Lập tức đi tìm Nam Cung Yến, vội vàng thu xếp, liền chạy tới chiến trường phía tây nam.



Đau!

Trong người đau quá, ngực cũng đau.

Ngôn Phi Ly toàn thân không thể động đậy, cơ thể như không phải của mình. Rất nhiều hình ảnh từ trong mộng liên tục lao về phía y. Cơ hồ là lão khất cái đã nuôi y và Lưu Thất lang bạc đầu đường xó chợ, ăn xin qua ngày. Cơ hồ là sư phụ ném y lên lưng ngựa đào tẩu trên chiến trường. Cơ hồ là các huynh đệ nơi sa trường đã đoạn mạng. Cuối cùng, tất cả những ảo ảnh đó lại tụ tập lại dưới ánh trăng bạc sáng tỏ ấy. Bạch y thiếu niên có khuôn mặt lãnh diễm cao ngạo. Dần dần, thần tình thiếu niên thay đổi, càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng xa xôi, đang do dự không biết làm sao, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nỉ non của bé con.

Hài tử khóc! Hài tử khóc!

Hai tay Ngôn Phi Ly vươn ra, nhưng không bắt được gì.

“Ngôn tướng quân? Ngôn tướng quân?” Thanh âm mơ hồ của Thu Diệp Nguyên truyền đến, Ngôn Phi Ly mơ màng mở mắt, vẫn chưa nhận biết được người trước mặt là ai, chỉ nắm lấy tay hắn: “Có thấy con ta không?”

Chưa nói xong, đã lại hôn mê.

Khi Bắc Đường Ngạo đến nơi, bắt gặp dáng vẻ của Ngôn Phi Ly như vậy.

“Sao lại thế này?” Bắc Đường kinh hoàng hỏi.

Trong đại trướng, chỉ có Thu Diệp Nguyên và Lăng Thanh. Ngôn Phi Ly sau trận chiến, vẫn hôn mê liên tục từ bấy đến giờ. Thi thoảng tỉnh lại, nhưng ý thức cũng mơ hồ, không có tiêu cự, hoàn toàn không nhận ra ai với ai.

“Bắc Đường môn chủ, Ngôn tướng quân sản hậu có gốc bệnh, thân thể vốn sẽ không thể khôi phục, khí hư huyết nhược, không thích hợp thụ thai.” Nhìn sắc mặt Bắc Đường Ngạo, Thu Diệp Nguyên vẫn phải nói tiếp, “Nhưng hắn không chỉ mới sản hậu ba tháng đang thụ thai lần nữa, ở chiến trường bôn ba khổ cực, cho nên thai chết lưu, thân thể thực sự đại thương. Hiện giờ cơn sốt đã lui, nhưng còn hôn mê bất tỉnh, nếu tiếp tục ở đây, chỉ sợ, chỉ sợ…”

“Chỉ sợ gì?” Bắc Đường trầm thanh.

Sắc mặt Thu Diệp Nguyên nhăn dúm, thấp giọng: “Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”



Bắc Đường Ngạo ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt tái nhợt gầy gò của Ngôn Phi Ly, trong ngực như bị vật nặng đè xuống, nói không nên lời.

Thu Diệp Nguyên đã lui, để Bắc Môn bọn họ ở lại. Lăng Thanh lên tiếng:

“Thu đại phu nói Ngôn tướng quân vẫn chưa thanh tỉnh, chỉ sợ cũng chưa biết bản thân đã hư thai, e sẽ kích động. Thuộc hạ thấy tình cảnh của tướng quân quả thật không ổn, mới ngầm đưa khẩn lệnh truyền về cho môn chủ. Thuộc hạ không thể hoàn thành chuyện môn chủ giao phó, xin tạ tội với môn chủ.” Nói xong, quỳ xuống trước giường.

Bắc Đương trở tay tặng hắn hai chưởng.

“Làm việc bất lợi, tội thứ nhất. Hộ chủ bất chu, tội thứ hai.”

Làm việc bất lợi, là chỉ nhiệm vụ Bắc Đường Ngạo giao cho hắn, chính là trông coi Ngôn Phi Ly, hắn không làm được. Hộ chủ bất chu, là chỉ Bắc Đương đưa hắn đến bên cạnh Ngôn Phi Ly, trên danh nghĩa Ngôn Phi Ly là chủ tử của hắn, nhưng hắn không thể hoàn thành trách nhiệm bảo hộ chủ tử.

Lăng Thanh nhận hai chưởng, kêu lên đau đớn một tiếng, ngã xuống, khóe miệng chảy máu, rồi lại lập tức không nhúc nhích, phục tùng trên mặt đất.

“Thuộc hạ thất trách, thỉnh môn chủ trách phạt.”

“Bản tọa đương nhiên sẽ phạt ngươi, bất quá không phải bây giờ. Nếu không phải ngươi làm việc sơ suất, Ngôn tướng quân sao bây giờ lại nằm đây, bản tọa cũng không phải buông quân vụ để đến chỗ này.” Bắc Đường Ngạo lạnh lùng nói, “Bút trướng (2) của ngươi, bản tọa trước tiên sẽ ký. Nếu Ngôn tướng quân không tốt lên, ngươi khó thoát hình phạt.”

(2) bút trường: tớ nghĩ là tiền lương á ‘__’

“Vâng.”

“Ngươi lui xuống đi.” Bắc Đường Ngạo mặt không biểu cảm, quay đầu không nhìn hắn.

Lăng Thanh ôm lấy ngực, chậm rãi lui ra. Trước khi đi còn quay đầu lại, thấy môn chủ vẫn đang ngắm nhìn người trên giường. Nhớ tới tiếng gọi của người kia khi hôn mê, ngực Lăng Thanh lại thêm đau nhức. Giải linh hoàn tu hệ linh nhân (3), chỉ mong, chỉ mong môn chủ có thể khiến người kia tỉnh lại, chỉ cần y có thể bình an vô sự, muốn hắn làm cái gì hắn cũng nguyện ý…

(3) giải linh hoàn tu hệ linh nhân: Muốn cởi chuông thì phải kiếm người buộc chuông – thành ngữ TQ, nghĩa là ai khơi mào thì người ấy phải kết thúc (ko tìm được cụm nào để thay ;__;)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện