Giữa rừng, mơ hồ xuất hiện những xao động, địch nhân hiển nhiên không ngờ bên ta lại bắn ra loại mây mù thanh sắc này, không biết có độc hay không, lập tức hoàng loạn.
Màn sương như có sinh mệnh, nhanh chóng tỏa ra, không hề mỏng, ngược lại ngày một dày lên.
Bắc Đường Ngạo lần thứ hai giơ tay, ra hiệu tấn công, bình đựng khói xanh được thu hồi, phía sau lập tức xuất hiện thân binh đã chỉnh tề tiến quân, châm ngòi tiễn nổ, lần nữa không lưu tình bắn về phía địch.
Hỏa diễm lập tức bốc lên, hừng hực cháy. Chỉ nghe thấy tiếng gào thét, ngựa hí móng đập, vài mũi tên lạc bay ra, dần dần có bóng người ngựa xuất hiện.
Bắc Đường Ngạo ra lệnh một tiếng, dẫn một phần thân bình áp sau. Lăng Thanh mang những người còn lại trật tự hộ tống mã xa của Ngôn Phi Ly, cấp tốc theo hướng tây mà chạy.
Chừng mấy trăm tên địch nhân toán loạn đào tẩu. Cả người lẫn ngựa đều bị thiêu cháy, chật vật không chịu nổi.
Vài tên vẫn còn chưa rõ tình thế, đã bị đợt tên thứ hai của Bắc Đường Ngạo bắn trúng, ngã xuống rào rào. Ngựa theo hậu diện chạy đi, lập tức quẩn chân, nhất thời người ngã ngựa đổ, sơn đạo vốn rộng lớn giờ chen chúc thành một đống. Bị lửa dọa, người cưỡi ngựa bỏ chạy ngày càng dồn dập, chung quanh loạn, lửa càng lớn thêm.
Toàn sơn đạo và rừng rậm, nháy mắt đã thành một trận hỏa hoạn lớn.
Bắc Đường Ngạo nhếch miệng, đôi môi hồng diễm lộ ra nụ cười lạnh lùng tuyệt đẹp.
Ung dung xoay người phóng ngựa, Bắc Đường Ngạo mang theo nhân mã, để lại địch nhân phía sau trong tiếng khóc thét.
Một trận này đã để cho đại tướng Điền tộc Ngột Kiệt, lần đầu tiên mở mang tầm mắt, nhận thức được thực lực của Bắc Đường Ngạo.
Một trăm thân vệ Thiên Môn không hề bị tổn thất, mà năm trăm nhân mã của mình lại gần như bị diệt trừ. Đã sớm trù tính mai phục nhiều cạm bẫy, giờ đã không có lấy một cơ hội sử dụng.
Một khinh kỵ mặc xích sắc (màu đỏ), dáng người cao tráng kiệt chạy khỏi hỏa diễm. Nhìn chiến trường mình dày công chuẩn bị, giờ đã bị thiêu thành một đống hỗn độn. Cả tiểu phân đội năm trăm người, những kẻ sống sót, chỉ có hơn mười mạng.
Trên mặt Ngột Kiệt phủ đầy lãnh ngạnh, che kín lo lắng, nhìn về đoàn người phía xa.
Bắc Đường Ngạo! Nghĩ đến cái bóng mờ đã khuất dạng sau tầng tầng cây rừng kia, vẫn có thể tượng tượng được rõ rệt bóng dáng cao ngạo, hai nắm tay Ngột Kiệt rất nhanh siết lại.
Ta, nhớ kĩ ngươi rồi!
…
Dù Ngôn Phi Ly ngồi trong xe ngựa, nhưng với những chuyện đã xảy ra vẫn thanh thanh sở sở.
Lén vén rèm cửa sổ, trông thấy Bắc Đường Ngạo đang bình thản như thường chỉ huy đám lính, không uổng công ai đó đã chuẩn bị trước, phá tan kế hoạch của địch nhân. Gần đây, trên khuôn mặt thanh lãnh luôn lộ ra vẻ sắc thái lãnh diễm ngoạn tuyệt (1).
(1) lãnh diễm ngoạn tuyệt:
“lãnh diễm” – vẻ đẹp lạnh lùng
“ngoạn tuyệt” – vô cùng độc ác.
“Bắc Đường môn chủ thật lợi hại…” Thu Diệp Nguyên tặc lưỡi thán phục, thoáng sợ sệt.
Ngôn Phi Ly không nói gì, một cảm giác mông lung xa xăm bao phủ y.
Đó là môn chủ. Một người vĩnh viễn không thất bại. Bất luận là mưu kế hiểm nguy cỡ nào, ở trước hắn đều nhỏ nhặt không đáng kể như thế.
Ngôn Phi Ly nhìn chiếc bóng mị hoặc kia, trong lòng có chút quen thuộc, người nóng lên.
Cái cảm giác ấy đã có từ khi lần đầu y gặp hắn, chưa bao giờ biến mất.
Tên vẫn bắn không ngừng.
Ngôn Phi Ly hiểu, đoạn tình kết này, trọn kiếp, dù đến ngày y hôi phi yên diệt (2), cũng không thể dứt được…
(2) hôi phi yên diệt: thành tro bụi.
…
Ra khỏi Hà sơn, nhanh chóng thấy được nhân mã tiếp viện của Hoa Thành phân đà.
Bọn họ đang kinh ngạc nhìn khói đặc ngất trời từ đại hỏa trong sơn lâm. Chỉ thấy Bắc Đường ngạo mang người thong dong bình ổn từ đường rừng bước ra, vội vàng nghênh đón.
Người của phân đà ở phía sau hộ tống, tốc độ đi nhanh hơn rất nhiều. Vì Ngôn Phi Ly bệnh quá nghiêm trọng, cho dù cố gắng chống chọi vài ngày đường nay, nhưng tới cảnh nội Việt quốc thì không chịu được nữa. Thu Diệp Nguyên không thể làm gì hơn, dứt khoát hạ trọng dược, làm y ngày nào cũng mê man, tiết kiệm thể lực.
Bắc Đường Ngạo thấy vậy, hạ lệnh dốc hết tốc lực, mau chóng đến Hoa Thành.
Bốn ngày sau, nhân mã chạy vội cũng đã đến ngoại ô kinh đô Hoa Thành.
Ngôn Phi Ly tỉnh lại, một hương thơm nhàn nhạt tỏa ra trong xe. Mở mắt, Bắc Đường Ngạo đang ngồi bên cạnh.
“Môn chủ?” Thanh âm của Ngôn Phi Ly khàn khàn suy yếu.
“Phi Ly, ngươi tỉnh lại.” Bắc Đường Ngạo tiến sát lại, nói nhỏ với y: “Chúng ta đã đến ngoại ô Hoa Thành, một canh giờ nữa sẽ vào thành.”
“Ngô…” Ngôn Phi Ly lên tiếng, nghĩ thật chua chát làm sao. Y cứ thế mà qua nhiều ngày, thỉnh thoảng có tỉnh lại, ăn chút thức ăn, uống thuốc, rồi lại trầm trầm thiếp đi, vẫn chưa có cơ hội gặp môn chủ.
“Thu đại phu đâu?”
“Ngồi ở ngoài.”
Thật ra Thu Diệp Nguyên thứ nhất muốn hít thở không khí, thứ hai thấy Bắc Đường Ngạo hôm nay lại ở trong xe, dẫu sao nghĩ cũng không được tự nhiên, liền thức thời mà chạy ra ngoài ngồi, bồi đánh xe.
Ngôn Phi Ly cố tỉnh táo lên, muốn ngồi dậy. Bắc Đường Ngạo vừa mới đưa tay đỡ y, mã xa đột nhiên xóc một cái, thân thể Ngôn Phi Ly hơi nghiêng, lập tức ngã vào lòng hắn.
Ngôn Phi Ly cảm thấy phi thường xấu hổ, yếu ớt tránh ra, nghĩ Bắc Đường Ngạo sẽ buông y, ai ngờ, lại bị hắn ôm hẳn vào lòng. Trong mã xa chỉ có hai người, bầu không khí vốn kì lạ, giờ còn có thêm tư thái này, Ngôn Phi Ly không khỏi có chút bối rối.
Kỳ thực Bắc Đường Ngạo không nghĩ nhiều như thế. Mấy ngày nay mã xa liên tục đi vội, Ngôn Phi Ly nếu mê man sẽ không cảm thấy gì, nhưng sau khi tỉnh lại nhất định sẽ cảm thấy khó chịu bởi những chuyển động lắc lư. Chi bằng tựa vào ngực mình, tìm chút thoải mái. Kì quái chính là, ôm nam nhân này là điều cực quen thuộc, đáy lòng Bắc Đường Ngạo như thế mà phát ra một cảm xúc thỏa mãn lờ mờ.
“… Môn chủ, ngày đó, kẻ tập kích chúng ta ở Hà sơn là ai?” Ngôn Phi Ly thấy Bắc Đường Ngạo không có ý định buông y ra, còn giúp y điều chỉnh tư thế một chút, để y dựa vào lòng mình thêm thư thái, có chút minh bạch dụng ý của hắn. Nhưng hai người thế này thân thiết quá mức, Ngôn Phi Ly cho rằng rất không tự nhiên, bèn phá vỡ không gian yên lặng đến khó hiểu này.
“Chỉ là vài phỉ nhân bất tri tử hoạt (3) mà thôi. Phi Ly không cần quan tâm.” Bắc Đường Ngạo trả lời qua loa. Hắn không muốn Ngôn Phi Ly biết chuyện Ngột Kiệt đã hạ lệnh truy sát y.
(3) bất tri tử hoạt: không biết sống chết.
Ngôn Phi Ly đương nhiên không còn nghĩ thêm, mặc dù thấy cũng kì lạ, bọn đạo tặc này to gan thế sao, dám tấn công Thiên Môn, nhưng chung quy là không nghĩ đến nữa.
Tựa vào lòng môn chủ, Ngôn Phi Ly dần dần thấy an tâm.
Đột nhiên nhận thấy, cảm giác này sao mà quen. Kỹ lưỡng hồi tường, dường như khi mình hôn mê, cũng đã từng được hắn nhẹ nhàng ôm vậy, cũng từng được hương thơm nhàn nhạt của hắn bao quanh. Cảm giác quen thuộc ấm áp này, trấn an cơn ác mộng lạnh buốt và bi thương của y…
Ngôn Phi Ly có chút khó xác định. Chính là y vô pháp mở lời hỏi. Không gian lần thứ hai lắng xuống trong mã xa. Thanh âm lộc lộc vang lên, mang theo sự yên lòng.
Chợt, mã xa lắc lư một hồi, ngừng lại. Ngoài xe truyền đến nhiều tiếng bước chân lần tiếng người.
Màn sương như có sinh mệnh, nhanh chóng tỏa ra, không hề mỏng, ngược lại ngày một dày lên.
Bắc Đường Ngạo lần thứ hai giơ tay, ra hiệu tấn công, bình đựng khói xanh được thu hồi, phía sau lập tức xuất hiện thân binh đã chỉnh tề tiến quân, châm ngòi tiễn nổ, lần nữa không lưu tình bắn về phía địch.
Hỏa diễm lập tức bốc lên, hừng hực cháy. Chỉ nghe thấy tiếng gào thét, ngựa hí móng đập, vài mũi tên lạc bay ra, dần dần có bóng người ngựa xuất hiện.
Bắc Đường Ngạo ra lệnh một tiếng, dẫn một phần thân bình áp sau. Lăng Thanh mang những người còn lại trật tự hộ tống mã xa của Ngôn Phi Ly, cấp tốc theo hướng tây mà chạy.
Chừng mấy trăm tên địch nhân toán loạn đào tẩu. Cả người lẫn ngựa đều bị thiêu cháy, chật vật không chịu nổi.
Vài tên vẫn còn chưa rõ tình thế, đã bị đợt tên thứ hai của Bắc Đường Ngạo bắn trúng, ngã xuống rào rào. Ngựa theo hậu diện chạy đi, lập tức quẩn chân, nhất thời người ngã ngựa đổ, sơn đạo vốn rộng lớn giờ chen chúc thành một đống. Bị lửa dọa, người cưỡi ngựa bỏ chạy ngày càng dồn dập, chung quanh loạn, lửa càng lớn thêm.
Toàn sơn đạo và rừng rậm, nháy mắt đã thành một trận hỏa hoạn lớn.
Bắc Đường Ngạo nhếch miệng, đôi môi hồng diễm lộ ra nụ cười lạnh lùng tuyệt đẹp.
Ung dung xoay người phóng ngựa, Bắc Đường Ngạo mang theo nhân mã, để lại địch nhân phía sau trong tiếng khóc thét.
Một trận này đã để cho đại tướng Điền tộc Ngột Kiệt, lần đầu tiên mở mang tầm mắt, nhận thức được thực lực của Bắc Đường Ngạo.
Một trăm thân vệ Thiên Môn không hề bị tổn thất, mà năm trăm nhân mã của mình lại gần như bị diệt trừ. Đã sớm trù tính mai phục nhiều cạm bẫy, giờ đã không có lấy một cơ hội sử dụng.
Một khinh kỵ mặc xích sắc (màu đỏ), dáng người cao tráng kiệt chạy khỏi hỏa diễm. Nhìn chiến trường mình dày công chuẩn bị, giờ đã bị thiêu thành một đống hỗn độn. Cả tiểu phân đội năm trăm người, những kẻ sống sót, chỉ có hơn mười mạng.
Trên mặt Ngột Kiệt phủ đầy lãnh ngạnh, che kín lo lắng, nhìn về đoàn người phía xa.
Bắc Đường Ngạo! Nghĩ đến cái bóng mờ đã khuất dạng sau tầng tầng cây rừng kia, vẫn có thể tượng tượng được rõ rệt bóng dáng cao ngạo, hai nắm tay Ngột Kiệt rất nhanh siết lại.
Ta, nhớ kĩ ngươi rồi!
…
Dù Ngôn Phi Ly ngồi trong xe ngựa, nhưng với những chuyện đã xảy ra vẫn thanh thanh sở sở.
Lén vén rèm cửa sổ, trông thấy Bắc Đường Ngạo đang bình thản như thường chỉ huy đám lính, không uổng công ai đó đã chuẩn bị trước, phá tan kế hoạch của địch nhân. Gần đây, trên khuôn mặt thanh lãnh luôn lộ ra vẻ sắc thái lãnh diễm ngoạn tuyệt (1).
(1) lãnh diễm ngoạn tuyệt:
“lãnh diễm” – vẻ đẹp lạnh lùng
“ngoạn tuyệt” – vô cùng độc ác.
“Bắc Đường môn chủ thật lợi hại…” Thu Diệp Nguyên tặc lưỡi thán phục, thoáng sợ sệt.
Ngôn Phi Ly không nói gì, một cảm giác mông lung xa xăm bao phủ y.
Đó là môn chủ. Một người vĩnh viễn không thất bại. Bất luận là mưu kế hiểm nguy cỡ nào, ở trước hắn đều nhỏ nhặt không đáng kể như thế.
Ngôn Phi Ly nhìn chiếc bóng mị hoặc kia, trong lòng có chút quen thuộc, người nóng lên.
Cái cảm giác ấy đã có từ khi lần đầu y gặp hắn, chưa bao giờ biến mất.
Tên vẫn bắn không ngừng.
Ngôn Phi Ly hiểu, đoạn tình kết này, trọn kiếp, dù đến ngày y hôi phi yên diệt (2), cũng không thể dứt được…
(2) hôi phi yên diệt: thành tro bụi.
…
Ra khỏi Hà sơn, nhanh chóng thấy được nhân mã tiếp viện của Hoa Thành phân đà.
Bọn họ đang kinh ngạc nhìn khói đặc ngất trời từ đại hỏa trong sơn lâm. Chỉ thấy Bắc Đường ngạo mang người thong dong bình ổn từ đường rừng bước ra, vội vàng nghênh đón.
Người của phân đà ở phía sau hộ tống, tốc độ đi nhanh hơn rất nhiều. Vì Ngôn Phi Ly bệnh quá nghiêm trọng, cho dù cố gắng chống chọi vài ngày đường nay, nhưng tới cảnh nội Việt quốc thì không chịu được nữa. Thu Diệp Nguyên không thể làm gì hơn, dứt khoát hạ trọng dược, làm y ngày nào cũng mê man, tiết kiệm thể lực.
Bắc Đường Ngạo thấy vậy, hạ lệnh dốc hết tốc lực, mau chóng đến Hoa Thành.
Bốn ngày sau, nhân mã chạy vội cũng đã đến ngoại ô kinh đô Hoa Thành.
Ngôn Phi Ly tỉnh lại, một hương thơm nhàn nhạt tỏa ra trong xe. Mở mắt, Bắc Đường Ngạo đang ngồi bên cạnh.
“Môn chủ?” Thanh âm của Ngôn Phi Ly khàn khàn suy yếu.
“Phi Ly, ngươi tỉnh lại.” Bắc Đường Ngạo tiến sát lại, nói nhỏ với y: “Chúng ta đã đến ngoại ô Hoa Thành, một canh giờ nữa sẽ vào thành.”
“Ngô…” Ngôn Phi Ly lên tiếng, nghĩ thật chua chát làm sao. Y cứ thế mà qua nhiều ngày, thỉnh thoảng có tỉnh lại, ăn chút thức ăn, uống thuốc, rồi lại trầm trầm thiếp đi, vẫn chưa có cơ hội gặp môn chủ.
“Thu đại phu đâu?”
“Ngồi ở ngoài.”
Thật ra Thu Diệp Nguyên thứ nhất muốn hít thở không khí, thứ hai thấy Bắc Đường Ngạo hôm nay lại ở trong xe, dẫu sao nghĩ cũng không được tự nhiên, liền thức thời mà chạy ra ngoài ngồi, bồi đánh xe.
Ngôn Phi Ly cố tỉnh táo lên, muốn ngồi dậy. Bắc Đường Ngạo vừa mới đưa tay đỡ y, mã xa đột nhiên xóc một cái, thân thể Ngôn Phi Ly hơi nghiêng, lập tức ngã vào lòng hắn.
Ngôn Phi Ly cảm thấy phi thường xấu hổ, yếu ớt tránh ra, nghĩ Bắc Đường Ngạo sẽ buông y, ai ngờ, lại bị hắn ôm hẳn vào lòng. Trong mã xa chỉ có hai người, bầu không khí vốn kì lạ, giờ còn có thêm tư thái này, Ngôn Phi Ly không khỏi có chút bối rối.
Kỳ thực Bắc Đường Ngạo không nghĩ nhiều như thế. Mấy ngày nay mã xa liên tục đi vội, Ngôn Phi Ly nếu mê man sẽ không cảm thấy gì, nhưng sau khi tỉnh lại nhất định sẽ cảm thấy khó chịu bởi những chuyển động lắc lư. Chi bằng tựa vào ngực mình, tìm chút thoải mái. Kì quái chính là, ôm nam nhân này là điều cực quen thuộc, đáy lòng Bắc Đường Ngạo như thế mà phát ra một cảm xúc thỏa mãn lờ mờ.
“… Môn chủ, ngày đó, kẻ tập kích chúng ta ở Hà sơn là ai?” Ngôn Phi Ly thấy Bắc Đường Ngạo không có ý định buông y ra, còn giúp y điều chỉnh tư thế một chút, để y dựa vào lòng mình thêm thư thái, có chút minh bạch dụng ý của hắn. Nhưng hai người thế này thân thiết quá mức, Ngôn Phi Ly cho rằng rất không tự nhiên, bèn phá vỡ không gian yên lặng đến khó hiểu này.
“Chỉ là vài phỉ nhân bất tri tử hoạt (3) mà thôi. Phi Ly không cần quan tâm.” Bắc Đường Ngạo trả lời qua loa. Hắn không muốn Ngôn Phi Ly biết chuyện Ngột Kiệt đã hạ lệnh truy sát y.
(3) bất tri tử hoạt: không biết sống chết.
Ngôn Phi Ly đương nhiên không còn nghĩ thêm, mặc dù thấy cũng kì lạ, bọn đạo tặc này to gan thế sao, dám tấn công Thiên Môn, nhưng chung quy là không nghĩ đến nữa.
Tựa vào lòng môn chủ, Ngôn Phi Ly dần dần thấy an tâm.
Đột nhiên nhận thấy, cảm giác này sao mà quen. Kỹ lưỡng hồi tường, dường như khi mình hôn mê, cũng đã từng được hắn nhẹ nhàng ôm vậy, cũng từng được hương thơm nhàn nhạt của hắn bao quanh. Cảm giác quen thuộc ấm áp này, trấn an cơn ác mộng lạnh buốt và bi thương của y…
Ngôn Phi Ly có chút khó xác định. Chính là y vô pháp mở lời hỏi. Không gian lần thứ hai lắng xuống trong mã xa. Thanh âm lộc lộc vang lên, mang theo sự yên lòng.
Chợt, mã xa lắc lư một hồi, ngừng lại. Ngoài xe truyền đến nhiều tiếng bước chân lần tiếng người.
Danh sách chương