“Môn chủ, sau này ta đi rồi, xin hãy hảo hảo chiếu cố Ly nhi.”

“Ngươi không cần phải nói vậy.”

“Ta biết môn chủ thương nó.” Ngôn Phi Ly mỉm cười, nụ cười vương chút mệt mỏi, lại có cả phần bất đắc dĩ. “Ở chỗ phu nhân…”

Bắc Đường Ngạo hiểu ý y: “Ngươi hãy yên tâm. Yên Yên ngoại nhu nội cương, luôn biết chừng mực, với Ly nhi, dù không giống như Huy nhi, nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi.”

“Ta tin.” Ngôn Phi Ly cúi đầu, nhìn Ly nhi: “Ta tin nàng sẽ là một hảo mẫu thân…”

Ngày đó trông thấy vẻ hiếu kỳ mà an tĩnh của Ly nhi trong lòng nàng, y đã biết, nữ nhân đó có lẽ sẽ không thương đứa trẻ này, nhưng sẽ là một người mẹ tuyệt vời nhất của Ly nhi. Bởi vì nàng có một bản năng mà bản thân y không có. Chính là thứ bản năng của người mẹ, kiểu như tình mẫu tử.

Ngôn Phi Ly biết, cả đời này mình cũng không thể có loại tình cảm ấy, nhưng đã từng là một đứa trẻ, còn là một cô nhi, y đã từng có một khát vọng thật mờ mịt. Giờ, đừa bé trong lòng y cũng có y một cảm giác đến khát khao như thế. Với cả hai, đó là cảm giác giúp mình an tâm. Lâm Yên Yên tuy không phải là người thân sinh ra đứa nhỏ, nhưng có thể cho nó một thứ mà nam nhân không thể. Với Ly nhi mà nói, thế này thật tốt.

Bắc Đường Ngạo có chút bất an, cảm thấy thái độ của Ngôn Phi Ly có phần kì quái. Nhưng lại nghĩ, mình chắc nhạy cảm quá. Dù sao hắn cũng đã điều y đi, bắt y ly khai Tổng đà, rời xa đứa con, trong lòng y không thoải mái, cũng là điều đương nhiên.

“Môn chủ, dẫn hài tử đi đi.” Ngôn Phi Ly ôm Ly nhi một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, dứt khoát đưa con cho Bắc Đường Ngạo.

Bắc Đường Ngạo gọi nha hoàn tới, mang hài tử đang ngủ lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian trầm tịch, Ngôn Phi Ly yên lặng nhìn Bắc Đường Ngạo, thần sắc này, tựa như muốn khắc sâu dáng vẻ của hắn vào đầu.

Bắc Đường Ngạo nhất thời bị mê hoặc, chỉ là chốc lát, mà tựa nghìn năm.

Sự bất an của Bắc Đường Ngạo càng lúc càng tăng, tiến lại một bước, muốn tới gần y, rồi lại dừng bước.

Ngôn Phi Ly cười, nói nhỏ: “Môn chủ, sau này ta đi rồi, ngươi phải bảo trọng.”

“Phi Ly, ngươi… Cũng phải chú ý sức khỏe.” Bắc Đường Ngạo muốn nói thêm một chút, mà cuối cùng chỉ có vậy.

“Ta biết rồi.” Ngôn Phi Ly đột nhiên nghiêm mặt, kính cẩn cúi đầu trước hắn: “Thuộc hạ bái biệt môn chủ.”

Bắc Đường Ngạo ngẩn ngơ.

Từ lúc sau khi rời Hoa Thành, hai người bọn họ chỉ trước mặt người ngoài mới xưng hô như vậy. Giờ khắc này thấy Ngôn Phi Ly tự dưng xưng ‘thuộc hạ’, hắn có chút không thoải mái.

“Đứng lên đi.”

Ngôn Phi Ly chậm rại đứng dậy, lặng lẽ cười, nhìn kỹ hắn lần nữa mới từ từ xoay người. Thanh bào phất qua khiến gió bay nhẹ, thoang thoảng rồi tan.

Bắc Đường Ngạo cau mày, trầm ngâm nhìn theo bóng dáng của Ngôn Phi Ly. Nó tiêu thất khỏi Trầm Mai viện rồi, lòng hắn như xao động, gió lạnh ào ạt lướt vào. Vươn tay ra khoảng không mênh mông, rốt cuộc… Không bắt được…

Từ ngực Bắc Đường Ngạo, có một dự cảm bất hảo.

Xuân hàn, đông tuyết tan.

Ngôn Phi Ly một người một ngựa, mang theo hành lý đơn bạc, ngoài Bắc Đường Ngạo, không bái biệt bất kì ai nữa, cô độc ra đi. Nhưng y không hướng về biên chi phía nam, cũng không đến một chi nhánh phân đà nào khác của Thiên Môn. Cứ như vậy, biến mất khỏi giới hạn Thiên Môn.

Mười ngày sau, Bắc Đường Ngạo nhận được tin tức, ly trà trong tay buột rơi, trà bắn tung tóe lên vạt áo trắng, mà hắn dường như không hay biết.

“Môn chủ, Ngôn tướng quân hiện giờ hành tung bất minh, không biết là gặp sự cố gì, thuộc hạ sẽ phái người đi tìm người.” Trầm phó tướng quỳ gối bẩm báo.

Một hồi trầm tịch, mới có một thanh âm thanh thanh lãnh lãnh truyền tới: “Không cần, không cần tìm…”

Trầm phó tướng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trống rỗng đến lạnh lùng của môn chủ. Hắn đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn xuân sắc trong viện đang dần sống lại, thản nhiên nói: “Từ hôm nay, ngươi được thăng chức làm đệ nhất võ tướng của môn ta.”

“Vậy, Ngôn tướng quân…?”

“… Ba tháng. Ba tháng sau, nếu các phân đà biên chi không nhận được tin tức của hắn nữa, lập tức… Gạch cái tên ‘Ngôn Phi Ly’ ra khỏi danh sách Thiên Môn.”

Trầm phó tướng cả kinh, há miệng muốn nói gì thêm, nhưng thấy môn chủ nghiêng người, vẻ lạnh lẽo lãnh diễm, nhất định là cô ý rất nặng, diện mục túc liêu (*), dồn nén nhân tâm sa sút.

(*) túc liêu: túc – nghiêm túc, liêu – trống trải ~> nói chung là Ngạo ca sốc a ;___; thương quá~

Lời đã ra đến miệng, Trầm tướng quân cũng đành nuốt lại, nhẹ đáp: “Vâng.” Lĩnh mệnh rồi lui.

Tay nắm chặt lại, móng tay bất giác bấm cả vào thịt. Bắc Đường Ngạo khép mắt, chậm rãi thở, không biết bao lâu sau, mới mở mắt ra, con ngươi thanh lãnh bắn ra một tia kiên định.

— ngươi nếu đã muốn chạy, ta sẽ để ngươi chạy! Bởi vì, thời gian, sẽ nói cho ta hết thảy! Nếu có một ngày, ta tìm được đáp án, khi đó, bất luận ngươi có trốn ở chân trời góc bể nào, ta cũng sẽ không tha cho ngươi! Đã nghĩ thông, Bắc Đường Ngạo có chút nhẹ nhõm, buông tay ra, khẽ cười.

— ba năm. Ba năm thôi. Khoảng thời gian ba năm, cũng đủ để chúng ta xác định rõ rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện