Bắc Đường Ngạo ôm lấy Ngôn Phi Ly, đi ra khỏi noãn các, đi tới ngọa thất sớm đã chuẩn bị, đưa y vào giường.

“Môn chủ, ngươi, ngươi…” Mặt Ngôn Phi Ly đỏ bừng, cũng không còn khí lức, trừng mắt nhìn hắn, từng thứ từng thứ, chậm rãi cởi y vật của mình.

“Phi Ly, ngươi quá coi thường chính ngươi, cũng quá coi thường ta. Ta biết, nếu ta thực sự muốn, ngươi sẽ không thể không cho ta. Nhưng ngươi lại chưa từng cầu xin ta.” Hai tay Bắc Đường Ngạo vừa giúp y thoát y, vừa từ từ chạy dọc thân thể y, lướt qua bờ ngực kiện mỹ, cơ bụng khỏe khoắn, kích thích mẫn cảm của y.

“Phi Ly, có lúc ta thấy rất lạ, ngươi chẳng lẽ chưa từng ham muốn? Đã nhiều năm như thế, hài tử cũng đã có, ngươi cái gì cũng chưa từng cầu xin ta, chỉ thích đợi. Duy nhất một lần làm trái với mệnh lệnh của ta, cư nhiên ly khai ta. Ta lúc đầu rất tức giận, nhưng khi đã nguôi ngoai, minh bạch, ngươi không tới tìm ta, ta phải tới gặp ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi thấy ta còn dám muốn chạy…”

Bắc Đường Ngạo móc ra một bình sứ chẳng biết lấy được từ đâu, đổ một ít dịch thể màu trắng, mặt mang đậm vẻ tà mị, mi dài nhướng lên, mỉm cười, đưa tay xuống tiết khố của y.

“Biết rõ rằng ta sẽ tức giận mà ngươi vẫn muốn chạy, cho nên bây giờ ta phải phạt ngươi. Đừng có trách ta đấy.” Nói rồi, cởi hẳn cái thứ che chắn cuối cùng của y ra, chậm rãi đưa tay ra sau u huyệt.

Thần sắc Ngôn Phi Ly không thể tốt được, đã hiểu đại khái đó không phải là thứ gì tốt, vừa vội vừa tức. Toàn thân y lúc này xích lõa trước mặt Bắc Đường Ngạo, bị con ngươi thâm trầm của hắn nhìn không xót tấc nào. Mà đây có phải là lần đầu tiên y đối mặt với hắn như thế này đâu. Thế nhưng, việc làm y khó chịu chính là bị đưa cái gì đó vào người.

Bắc Đường Ngạo tinh tế bôi thứ dịch thể kia vào nội bích của y, lúc đầu còn nông, càng về sau lại càng thâm nhập, hết cả chiểu dài một ngón tay.

Ngôn Phi Ly vô pháp phản kháng, toàn thân đều vô lực. Hậu huyệt theo phản xạ lại co rút, nuốt hết dược vật. Nơi đó của y so với thường nhân mẫn cảm hơn, lúc này hết rượu lại đến thuốc, cảm giác cương rất mau. Chẳng cần hỏi cũng biết là gì rồi.

Cảm giác tê dại đầy kỳ quái, chốc lát truyền khắp cơ thể, gây nên một trận rùng mình. Cả ngươi Ngôn Phi Ly không thể kiềm nén nổi hơi nóng, nhu cầu ham muốn dần dần từ hậu diện truyền lại, khiến y khó chịu mà cuộn mình trên giường.

“Ngươi, ngươi dám cho ta dùng thứ này…” Ngôn Phi Ly khàn giọng thở hắt, con ngươi dấy lên sắc lửa, nhưng vẫn cố đè nén.

Bắc Đường Ngạo cởi y phục của mình, đi đến ôm y, đôi môi đỏ liễm diễm nhẹ hôn mi mắt y, rồi hôn đến mắt, đến gò má, xuống đến quai hàm… Nhưng không chạm vào môi y.

“Ai bảo ngươi chưa từng chủ động. Ta nếu dùng vũ lực, chẳng phải sẽ mất hết cả lạc thú sao? Phi Ly, đoán ra vì sao ta phạt ngươi chưa?” Bắc Đường Ngạo vô cùng hào hứng mà ôm lấy mặt y, không ngừng khiêu khích, cũng không chạm vào nhưng nơi y đang đói khát.

Ngôn Phi Ly bị hắn hành đến muốn chết, khô nóng hết cả người. Biết con người này hận nhất kẻ khác trái lệnh hắn. Không nói đến chuyện ba năm trước mình bất cáo nhi biệt, chỉ chuyện hôm nay cũng đủ khiến hắn bực mình rồi. Lại không ngờ, hắn sẽ làm ra cái loại sự tình này.

Cái người này, đã lớn tuổi rồi, vẫn còn trẻ con thế hử? Trong đầu Ngôn Phi Ly rối tinh, lòng vừa yêu vừa hận, xấu hổ buồn bực cực kỳ.

“Phi Ly, đừng nhẫn như thế, ta không thích. Nhịn không được thì cầu ta, ta sẽ thỏa mãn ngươi.” Bắc Đường Ngạo cầm lấy dục vọng của y, chậm rãi đùa nghịch, ghé vào lỗ tai y mà hà hơi.

Ngôn Phi Ly tựa hẳn vào hắn, cơ hồ đã không nhẫn nổi nữa mà phải rên rỉ. Nhưng so với dục vọng sung huyết đang dần đứng thẳng lên kia, u huyệt phía sau còn ngứa ngáy hơn, khiến y chịu không nổi, hận không có vật nào có thể hảo hảo khuấy động thống khoái một phen.

Khi phân thân của y muốn đạt cao trào lắm rồi, Bắc Đường Ngạo lại đột nhiên dừng tay, từ từ lướt đến an ủi hậu huyệt y.

“Ngô…” Ham muốn trước sau đều bị kìm hãm, Ngôn Phi Ly gần như sắp sụp đến nơi. Y biết hắn cố tình giày vò mình, y không muốn nhận thua trước mặt hắn. Nhưng chống cự một hồi, cuối cùng không chịu nổi, muốn vươn tay tự giải quyết thứ đang đứng lên kia, lại bị Bắc Đường Ngạo ngăn lại.

“Không, đừng mà, Khiêm Chi…”

Bắc Đường Ngạo bật cười nhẹ: “Không chịu nổi sao? Phi Ly, cầu ta a…”

Tay hắn vuốt ve vùng cận hậu huyệt, nhẹ ấn, lúc chọc ghẹo mà đi vào chốc lát, nhưng lúc y khó chịu mà co rút lại thu tay về.

Ngôn Phi Ly đầu đầy mồ hôi, cắn chặt môi. Mị huyệt sớm đã bị hắn khiêu khích dần rộng ra, cơ khát khó nhịn mà mở khép, chờ đợi sự tiến nhập của hắn. Nhưng phân thân Bắc Đường Ngạo chỉ dừng ở mông y mà thôi, lần lữa không chịu cho y.

Bắc Đường Ngạo nắm tay y, không cho y tự an ủi, cũng không cho y phóng xuất, khiến mật dược kia cứ ăn mòn y. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của y nhiễm sắc tình dục, rõ ràng đang bị dục hỏa thiêu đốt, vẫn quật cường không chịu thua, lòng hắn vừa yêu vừa hận.

“Phi Ly, cầu ta khó vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ những ngày chúng ta ở ôn tuyền ư?”

Ngôn Phi Ly nghe vậy, trong lòng khẽ động, hơi quay đầu đi, thâm tâm lại mong mỏi vĩnh viễn kiếp này được nhập vào đôi mắt của hắn. Hai năm nay, mỗi khi mộng, y đều mộng về ngày hai người tại nơi núi sâu biên cảnh Việt quốc, ba ngày ngắn ngủi, chính là hạnh phúc một đời này y sở hữu.

“Cầu ta…” Bắc Đường Ngạo khàn khàn nói khẽ, môi dán lên môi y, con ngươi không cho phép bỏ lỡ thâm tình mình chờ mong.

“Khiêm Chi…” Lòng Ngôn Phi Ly run lên, nơi nào đó ở đáy tâm mở rộng ra, nhu tình bị lý trí giam giữ cuộn trào mãnh liệt. Y xoay người lại, yếu ớt nằm trên cánh tay hắn, thanh âm run rẩy: “Xin ngươi…”

Bắc Đường Ngạo tựa như thở phào nhẹ nhõm, tuyệt diễm mà cười, hôn lên đôi môi y, ái ngữ nỉ non…

“Ta yêu ngươi, Phi Ly…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện