Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly chậm rãi tản bộ dọc đồng cỏ.
Nhiều ngày nay hai người tình nồng ý đậm, hệt như tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nào cũng hoan hảo, hết sức triền miên. Bắc Đường Ngạo tính tình đạm bạc, vốn không phải một kẻ háo sắc, nhưng giờ hàng đêm đều ôm Ngôn Phi Ly, đến khi y mệt lử mới tha. Ngôn Phi Ly gần đây rất ngoan ngoãn với hắn, dùng chân tâm mà đáp lại, chân thành hồi báo, còn cho hắn tùy ý hưởng hết mấy tư thế hoan du hơi mất thể diện.
Bất quá, ngày tháng càng ngọt ngào, càng khiến người ta lo lắng sẽ có một ngày kết thúc. Hôm nay, Diệu Nhật vô tình hỏi câu hỏi kia, chính là chạm vào vấn đề không muốn nhắc tới nhất trong lòng Ngôn Phi Ly.
“Khiêm Chi, ngươi đưa Ly nhi tới đây đã mấy ngày rồi, dự định bao giờ quay về?”
“Vài ngày nữa. Sao ngươi cũng hỏi chuyện này?”
“Dù ta không hỏi, sớm muộn cũng phải đến lúc. Mấy ngày nay ngươi không phải thượng triều sao?”
“Lần này ta chiến thắng trở về, Hoàng thượng đã hạ lệnh cử quốc đồng khánh (*). Hơn nữa ta vẫn còn bị thương chưa khỏi, Hoàng thượng cố ý cho ta đóng cửa tĩnh dưỡng, lúc nào thượng triều thì tùy ta quyết định.”
(*) cử quốc đồng khánh: mạn phép đoán là coi như lễ quốc khánh.
Bắc Đường Ngạo bị thương vào gân mạch vùng vai, nếu là thường nhân, cánh tay đã sớm bị phế. Đơn giản là hắn tu luyện Minh Nguyệt thần công phi thường, có công hiệu tự chữa lành vết thương, cho nên khôi phục rất mau. Nhưng sau này muốn thoải mái như đương sơ, cũng khó.
Ngôn Phi Ly nghĩ đến mấy ngày sau này nên ở chung thế nào, càng nghĩ càng thấy khó xử. Cứ cho là theo hắn về vương phủ đi, nhưng y là người đã thoát ly Thiên Môn, cũng không muốn quay lại nữa. Huống hồ hồi đó vẫn còn chút ly gián với Lâm Yên Yên phu nhân, rất nhiều chuyện sợ không giải thích nổi.
“Phi Ly, ngươi có muốn cùng ta trở về không?” Bắc Đường Ngạo thấy y thất thần, đã biết y suy nghĩ gì. Nếu như trước đây, vấn đề này hắn căn bản sẽ không hỏi, đương nhiên là muốn y đi cùng mình. Nhưng lúc này, không thể không tôn trọng ý kiến của y.
Ngôn Phi Ly lắc đầu: “Ta đã ly khai Thiên Môn rồi.”
“Ngươi ly khai Thiên Môn chứ có ly khai ta đâu. Huống chi ở chỗ này ta cũng không phải môn chủ Thiên Môn, ngươi cũng không cần lấy thân phận lúc đầu quay lại.”
“Như vậy càng không thể. Ngươi đường đường là Bắc Đường vương, quyền cao chức trọng. Ta chỉ là một dân thường, ngươi muốn ta lấy thân phận gì ở bên ngươi? Võ tướng tùy thân của ngươi sao?”
“Có gì không thể?”
“Khiêm Chi, ngươi biết thể lực của ta đã không còn như trước. Đã không còn khả năng theo ngươi chinh chiến sa trường như xưa. Một kẻ không ra chiến trường được, làm sao có thể làm võ tướng?” Ngôn Phi Ly nói đến đây, vẻ mặt có chút buồn phiền.
Bắc Đường Ngạo cầm lấy tay y: “Phi Ly, ta không hề muốn ngươi ra chiến trường.”
Ngôn Phi Ly khẽ thở dài, miễn cưỡng cười. Y từ khi hai mươi đã giương kiếm xuất trận, tập võ luyện binh, giữa đao quang kiếm ảnh đã nhiều năm, không phải nói buông là buông được ngay. Vốn tưởng sống an ổn ở mã tràng này là niềm mơ ước của y, nhưng có khi nhớ lại năm tháng đao mã đã qua, mơ hồ có chút hoài niệm. Hèn chi các danh tướng lịch đại, sau khi về hưu vẫn nhớ mãi cuộc sống trên sa trường.
“Phi Ly, kỳ thực không làm võ tướng cũng được. Ta không muốn lại ban cho ngươi một thân phận cấp dưới để trở về.”
“… Khiêm Chi, thân phận nào chăng nữa, ta cũng sẽ không trở về cùng ngươi đâu.”
Bắc Đường Ngạo nhíu nhíu mày: “Là vì Yên Yên?”
Ngôn Phi Ly ngừng lại một chút, thoáng cân nhắc mới chậm rãi nói: “Một phần nguyên nhân. Chính là, quan hệ giữa chúng ta… Thế nào cũng là không thể cho phép được.” Mấy chữ cuối cùng, cơ hồ bị hãm trong răng mà bật ra.
Bắc Đường Ngạo nghe y nói, lòng cũng phiền muộn. Nhưng vẫn nắm chặt tay y: “Dù sao cũng sẽ có cách giải quyết. Ngươi không đi cùng ta, chẳng lẽ vẫn muốn xa cách ta và Ly nhi? Lẽ nào ngươi không muốn được trông thấy con?”
Ngôn Phi Ly nhìn về nơi xa, Diệu Nhật đang cưỡi trên lưng một tiểu mã, băng băng chạy khắp nơi. Tuổi còn nhỏ mà dáng người đã hết sức mạnh mẽ, hàng rào cao hai trượng như thế mà dễ dàng nhảy ngựa qua.
Ngôn Phi Ly bất giác lộ vẻ vẻ tự hào trìu mến, hồi lâu mới đáp: “Ta tất nhiên luôn muốn ở cùng với các ngươi. Nhưng Khiêm Chi, chúng ta có thể vậy sao?”
Bắc Đường Ngạo trầm ngâm không nói. Tuy bọn họ đã một lòng yêu nhau, nhưng loại quan hệ này, hiện tại không thể chịu nổi áp lực quá lớn. Huống chi hắn còn là thân vương, dưới một người trên vạn người, nhất cử nhất động không biết bao nhiêu ngươi chú ý, há có thể tùy tâm sở dục làm chính mình? Ngày đó, Minh quốc Sùng Hâm đế si luyến một nam tử, đại niên nam phong rất tốt, vì kẻ đó mà khuynh quốc khuynh thành, cơ nghiệp mấy trăm năm của Minh quốc suýt bị chôn vùi, cho nên gần trăm năm nay, Minh quốc đối với Long Dương cũng đả kích như những quốc gia khác, thậm chí còn ác liệt hơn. Nếu quan hệ giữa hắn và Ngôn Phi Ly bị phát hiện, mình thì không nói làm gì, nhưng Ngôn Phi Ly sẽ vô cùng bất lợi.
Hơn nữa, còn có Lâm Yên Yên.
Bắc Đường Ngạo nghĩ tới đây, thở dài, nhưng vẫn nắm chặt tay y.
“Phụ vương! Nghĩa phụ!”
Hai người cùng nhìn lại, Ly nhi xa xa trên lưng ngựa đang đắc ý, vẫy tay với bọn họ.
***
Chuyện hôm nay hai người thương lượng còn chưa thỏa đáng, hôm sau vương phủ đã gửi người cấp báo, nói nhị thế tử bệnh nặng, sốt cao không giảm, thỉnh vương gia và thế tử nhanh chóng trở về.
“Phụ vương, Huy nhi bị bệnh, chúng ta mau trở về đi.” Diệu Nhật nghe vậy, trong lòng lo lắng, kéo ống tay áo Bắc Đường Ngạo, giục.
Bắc Đường Ngạo phân phó hạ nhân đi chuẩn bị, sẽ lên đường ngay.
Ngôn Phi Ly nói: “Khiêm Chi, các ngươi đã đi, ta không tiện ở đây, nên về trước thôi.”
Bắc Đường Ngạo đáp: “Cũng được, ngươi về chỗ Lưu Thất chờ tin của ta.”
“Nghĩa phụ, người không đi cùng chúng ta sao?”
Ngôn Phi Ly ôm nhi tử một cái, trả lời: “Nghĩa phụ không đi cùng được. Ly nhi trở về vương phủ, đừng quên nghĩa phụ.”
“Ly nhi sẽ không quên nghĩa phụ đâu. Chờ Huy nhi khỏi bệnh, ta sẽ dẫn hắn đến đây thăm nghĩa phụ.”
Ngôn Phi Ly có chút lưu luyến. Nhưng vẫn nghĩ, từ kinh thành đến vùng ngoại ô này chỉ là một lộ trình dài mấy canh giờ, không xa lắm, nếu nhớ có thể tới bất kì lúc nào.
Bắc Đường Ngạo tháo một ngọc bài từ thắt lưng xuống. “Phi Ly, vật này ngươi biết là gì rồi. Cầm lấy nó, có việc sẽ tiện hơn.”
Ngôn Phi Ly không từ chối, nhận lấy ngọc bài. Đợi sau khi bọn họ rời đi, thu thập một chút đồ đạc, trở về chỗ Lưu Thất.
…
Bắc Đường Ngạo mang theo Diệu Nhật, vội vã trở về vương phủ.
“Vương gia!”
Đi tới ngọa thất của Diệu Huy, vài nha hoàn lão mụ tử trông thấy hắn thì vội quỳ xuống hành lễ.
“Huy nhi làm sao vậy?” Bắc Đường Ngạo ngồi bên giường, nhìn tiểu nhân nhi trên giường, không khỏi cả kinh. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lốm đốm điểm đỏ, từ cổ lan ra.
“Chuyện này là sao?!”
Lão ngự y một bên lẩy bẩy, quỳ trên đất: “Hồi vương gia, nhị thế tử e, e là…”
“E là gì?!” Bắc Đường Ngạo không kiên nhẫn mà gắt.
“E là mắc bệnh đậu mùa.”
“Cái gì?!” Bắc Đường Ngạo đã thầm đoán ra, nhưng nghe lời khẳng định của lão, vẫn không khỏi chấn động.
Lại là… Đậu mùa!
Nhiều ngày nay hai người tình nồng ý đậm, hệt như tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nào cũng hoan hảo, hết sức triền miên. Bắc Đường Ngạo tính tình đạm bạc, vốn không phải một kẻ háo sắc, nhưng giờ hàng đêm đều ôm Ngôn Phi Ly, đến khi y mệt lử mới tha. Ngôn Phi Ly gần đây rất ngoan ngoãn với hắn, dùng chân tâm mà đáp lại, chân thành hồi báo, còn cho hắn tùy ý hưởng hết mấy tư thế hoan du hơi mất thể diện.
Bất quá, ngày tháng càng ngọt ngào, càng khiến người ta lo lắng sẽ có một ngày kết thúc. Hôm nay, Diệu Nhật vô tình hỏi câu hỏi kia, chính là chạm vào vấn đề không muốn nhắc tới nhất trong lòng Ngôn Phi Ly.
“Khiêm Chi, ngươi đưa Ly nhi tới đây đã mấy ngày rồi, dự định bao giờ quay về?”
“Vài ngày nữa. Sao ngươi cũng hỏi chuyện này?”
“Dù ta không hỏi, sớm muộn cũng phải đến lúc. Mấy ngày nay ngươi không phải thượng triều sao?”
“Lần này ta chiến thắng trở về, Hoàng thượng đã hạ lệnh cử quốc đồng khánh (*). Hơn nữa ta vẫn còn bị thương chưa khỏi, Hoàng thượng cố ý cho ta đóng cửa tĩnh dưỡng, lúc nào thượng triều thì tùy ta quyết định.”
(*) cử quốc đồng khánh: mạn phép đoán là coi như lễ quốc khánh.
Bắc Đường Ngạo bị thương vào gân mạch vùng vai, nếu là thường nhân, cánh tay đã sớm bị phế. Đơn giản là hắn tu luyện Minh Nguyệt thần công phi thường, có công hiệu tự chữa lành vết thương, cho nên khôi phục rất mau. Nhưng sau này muốn thoải mái như đương sơ, cũng khó.
Ngôn Phi Ly nghĩ đến mấy ngày sau này nên ở chung thế nào, càng nghĩ càng thấy khó xử. Cứ cho là theo hắn về vương phủ đi, nhưng y là người đã thoát ly Thiên Môn, cũng không muốn quay lại nữa. Huống hồ hồi đó vẫn còn chút ly gián với Lâm Yên Yên phu nhân, rất nhiều chuyện sợ không giải thích nổi.
“Phi Ly, ngươi có muốn cùng ta trở về không?” Bắc Đường Ngạo thấy y thất thần, đã biết y suy nghĩ gì. Nếu như trước đây, vấn đề này hắn căn bản sẽ không hỏi, đương nhiên là muốn y đi cùng mình. Nhưng lúc này, không thể không tôn trọng ý kiến của y.
Ngôn Phi Ly lắc đầu: “Ta đã ly khai Thiên Môn rồi.”
“Ngươi ly khai Thiên Môn chứ có ly khai ta đâu. Huống chi ở chỗ này ta cũng không phải môn chủ Thiên Môn, ngươi cũng không cần lấy thân phận lúc đầu quay lại.”
“Như vậy càng không thể. Ngươi đường đường là Bắc Đường vương, quyền cao chức trọng. Ta chỉ là một dân thường, ngươi muốn ta lấy thân phận gì ở bên ngươi? Võ tướng tùy thân của ngươi sao?”
“Có gì không thể?”
“Khiêm Chi, ngươi biết thể lực của ta đã không còn như trước. Đã không còn khả năng theo ngươi chinh chiến sa trường như xưa. Một kẻ không ra chiến trường được, làm sao có thể làm võ tướng?” Ngôn Phi Ly nói đến đây, vẻ mặt có chút buồn phiền.
Bắc Đường Ngạo cầm lấy tay y: “Phi Ly, ta không hề muốn ngươi ra chiến trường.”
Ngôn Phi Ly khẽ thở dài, miễn cưỡng cười. Y từ khi hai mươi đã giương kiếm xuất trận, tập võ luyện binh, giữa đao quang kiếm ảnh đã nhiều năm, không phải nói buông là buông được ngay. Vốn tưởng sống an ổn ở mã tràng này là niềm mơ ước của y, nhưng có khi nhớ lại năm tháng đao mã đã qua, mơ hồ có chút hoài niệm. Hèn chi các danh tướng lịch đại, sau khi về hưu vẫn nhớ mãi cuộc sống trên sa trường.
“Phi Ly, kỳ thực không làm võ tướng cũng được. Ta không muốn lại ban cho ngươi một thân phận cấp dưới để trở về.”
“… Khiêm Chi, thân phận nào chăng nữa, ta cũng sẽ không trở về cùng ngươi đâu.”
Bắc Đường Ngạo nhíu nhíu mày: “Là vì Yên Yên?”
Ngôn Phi Ly ngừng lại một chút, thoáng cân nhắc mới chậm rãi nói: “Một phần nguyên nhân. Chính là, quan hệ giữa chúng ta… Thế nào cũng là không thể cho phép được.” Mấy chữ cuối cùng, cơ hồ bị hãm trong răng mà bật ra.
Bắc Đường Ngạo nghe y nói, lòng cũng phiền muộn. Nhưng vẫn nắm chặt tay y: “Dù sao cũng sẽ có cách giải quyết. Ngươi không đi cùng ta, chẳng lẽ vẫn muốn xa cách ta và Ly nhi? Lẽ nào ngươi không muốn được trông thấy con?”
Ngôn Phi Ly nhìn về nơi xa, Diệu Nhật đang cưỡi trên lưng một tiểu mã, băng băng chạy khắp nơi. Tuổi còn nhỏ mà dáng người đã hết sức mạnh mẽ, hàng rào cao hai trượng như thế mà dễ dàng nhảy ngựa qua.
Ngôn Phi Ly bất giác lộ vẻ vẻ tự hào trìu mến, hồi lâu mới đáp: “Ta tất nhiên luôn muốn ở cùng với các ngươi. Nhưng Khiêm Chi, chúng ta có thể vậy sao?”
Bắc Đường Ngạo trầm ngâm không nói. Tuy bọn họ đã một lòng yêu nhau, nhưng loại quan hệ này, hiện tại không thể chịu nổi áp lực quá lớn. Huống chi hắn còn là thân vương, dưới một người trên vạn người, nhất cử nhất động không biết bao nhiêu ngươi chú ý, há có thể tùy tâm sở dục làm chính mình? Ngày đó, Minh quốc Sùng Hâm đế si luyến một nam tử, đại niên nam phong rất tốt, vì kẻ đó mà khuynh quốc khuynh thành, cơ nghiệp mấy trăm năm của Minh quốc suýt bị chôn vùi, cho nên gần trăm năm nay, Minh quốc đối với Long Dương cũng đả kích như những quốc gia khác, thậm chí còn ác liệt hơn. Nếu quan hệ giữa hắn và Ngôn Phi Ly bị phát hiện, mình thì không nói làm gì, nhưng Ngôn Phi Ly sẽ vô cùng bất lợi.
Hơn nữa, còn có Lâm Yên Yên.
Bắc Đường Ngạo nghĩ tới đây, thở dài, nhưng vẫn nắm chặt tay y.
“Phụ vương! Nghĩa phụ!”
Hai người cùng nhìn lại, Ly nhi xa xa trên lưng ngựa đang đắc ý, vẫy tay với bọn họ.
***
Chuyện hôm nay hai người thương lượng còn chưa thỏa đáng, hôm sau vương phủ đã gửi người cấp báo, nói nhị thế tử bệnh nặng, sốt cao không giảm, thỉnh vương gia và thế tử nhanh chóng trở về.
“Phụ vương, Huy nhi bị bệnh, chúng ta mau trở về đi.” Diệu Nhật nghe vậy, trong lòng lo lắng, kéo ống tay áo Bắc Đường Ngạo, giục.
Bắc Đường Ngạo phân phó hạ nhân đi chuẩn bị, sẽ lên đường ngay.
Ngôn Phi Ly nói: “Khiêm Chi, các ngươi đã đi, ta không tiện ở đây, nên về trước thôi.”
Bắc Đường Ngạo đáp: “Cũng được, ngươi về chỗ Lưu Thất chờ tin của ta.”
“Nghĩa phụ, người không đi cùng chúng ta sao?”
Ngôn Phi Ly ôm nhi tử một cái, trả lời: “Nghĩa phụ không đi cùng được. Ly nhi trở về vương phủ, đừng quên nghĩa phụ.”
“Ly nhi sẽ không quên nghĩa phụ đâu. Chờ Huy nhi khỏi bệnh, ta sẽ dẫn hắn đến đây thăm nghĩa phụ.”
Ngôn Phi Ly có chút lưu luyến. Nhưng vẫn nghĩ, từ kinh thành đến vùng ngoại ô này chỉ là một lộ trình dài mấy canh giờ, không xa lắm, nếu nhớ có thể tới bất kì lúc nào.
Bắc Đường Ngạo tháo một ngọc bài từ thắt lưng xuống. “Phi Ly, vật này ngươi biết là gì rồi. Cầm lấy nó, có việc sẽ tiện hơn.”
Ngôn Phi Ly không từ chối, nhận lấy ngọc bài. Đợi sau khi bọn họ rời đi, thu thập một chút đồ đạc, trở về chỗ Lưu Thất.
…
Bắc Đường Ngạo mang theo Diệu Nhật, vội vã trở về vương phủ.
“Vương gia!”
Đi tới ngọa thất của Diệu Huy, vài nha hoàn lão mụ tử trông thấy hắn thì vội quỳ xuống hành lễ.
“Huy nhi làm sao vậy?” Bắc Đường Ngạo ngồi bên giường, nhìn tiểu nhân nhi trên giường, không khỏi cả kinh. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lốm đốm điểm đỏ, từ cổ lan ra.
“Chuyện này là sao?!”
Lão ngự y một bên lẩy bẩy, quỳ trên đất: “Hồi vương gia, nhị thế tử e, e là…”
“E là gì?!” Bắc Đường Ngạo không kiên nhẫn mà gắt.
“E là mắc bệnh đậu mùa.”
“Cái gì?!” Bắc Đường Ngạo đã thầm đoán ra, nhưng nghe lời khẳng định của lão, vẫn không khỏi chấn động.
Lại là… Đậu mùa!
Danh sách chương