Bắc Đường Ngạo cười nhạt: “Yên Yên, việc này nàng không cần phải biết. Những năm gần đây nàng thay đổi rất nhiều, từ khi trở về Minh quốc, nàng ngày ngày đều ở Phật đường lễ Phật, ta đã chẳng còn nhận ra nàng nữa rồi. Hoặc có thể, ta chưa từng biết nàng thế này. Ta giao Nhật nhi Huy chi cho nàng nuôi dưỡng, nhưng nàng lại chăm sóc Huy nhi thành thế đây. Nàng đã hứa sẽ làm mẫu phi của chúng. Tốt nhất nói được làm được.”
Lâm Yên Yên mỉm cười: “Phu quân, lời hứa của chàng, chàng đã làm được chưa?”
Bắc Đường Ngạo nhướng mày: “Ta chưa làm được sao? Vốn ta cũng đã muốn cùng nàng đầu bạc răng long, cầm sắt hài hòa. Chỉ tiếc chúng ta bây giờ càng lúc càng xa cách. Lời hứa năm đó của ta, chưa từng nói muốn cùng nàng phu thê ân ái, nhất sinh nhất thế!”
Vốn Lâm Yên Yên hung hăng nhìn hắn chòng chọc, phút chốc lại lặng xuống, xoay người, nhàn nhạt đáp: “Chàng nói phải. Chúng ta chỉ là cần thì đến thôi. Chẳng qua thiếp nắm dài trong mộng, quên mất phải có ngày tỉnh giấc. Chàng quay về đi, thiếp sẽ trông Huy nhi, sẽ làm một mẫu phi tốt của hắn. Đương nhiên, cả Nhật nhi nữa.”
Bắc Đường Ngạo im lặng nhìn bóng lưng nàng chốc lát, quay người rời đi. Hắn không nhìn thấy, móng tay sơn đỏ của Lâm Yên Yên găm thật sâu vào lòng bàn tay. Cũng không thấy, dung nhan tú mỹ thanh lệ của nàng trở nên dữ tợn thế nào.
…
Bắc Đường Diệu Nhật vẫn trốn ở một góc. Khinh công của nó rất tốt, lại liên tục bế khí, Bắc Đường Ngạo tâm tình kích động, còn chưa phát hiện ra.
Vừa nãy phụ mẫu nói gì nó đều nghe được hết. Cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng có vài chuyện nó đã minh bạch. Tỷ như, nó không phải là thân sinh nhi tử của mẫu phi.
Chuyện này, trước đây khi ở Phù Du cư, lắm kẻ hạ nhân lắm mồm đã từng bàn tán, cho nên cũng không quá kinh ngạc. Không biết nên nói nó trời sinh lãnh tính hay tuổi còn quá nhỏ để hiểu ý nghĩa bên trong, chỉ nói chung, nó cũng không lưu tâm lắm, mà cũng chẳng hỏi ai, hệt như có hay không có thân sinh mẫu thân không quan trọng với nó.
Còn Huy nhi… Nửa năm trước nó và Huy nhi vẫn ở Phù Du cư, cả hai đứa đều bệnh. Nó bị bệnh rất lâu, ngủ mê man biết bao nhiêu ngày, đợi đến khi bệnh khỏi, đi tìm Huy nhi, đã không phải Huy nhi trước kia. Tuy mẫu phi vẫn luôn nói với nó rằng, Huy nhi chẳng qua sinh bệnh nên dáng vẻ thay đổi, nhưng nó vẫn biết, người này không phải Huy nhi. Nhưng nó rất thích thằng nhóc đó. Vì vậy Huy nhi vẫn luôn quấn lấy nó, yêu mến nó. Hơn nữa, thằng nhỏ trông cũng thật đẹp, tuy không so được bằng với Huy nhi trước đây, nhưng rất láu lỉnh, rất nghe lời.
Còn có nghĩa phụ. Mẫu phi nói Ngôn tướng quân gì đó, nhất định là nghĩa phụ.
Mẫu phi hình như không thích nghĩa phụ, vì sao vậy? Có liên quan gì đến mình sao? Nhưng mình lại rất thích nghĩa phụ. Ở một chỗ với người thấy thật thân thiết, đặc biệt là lúc ở cùng với phụ vương nữa.
Được cả phụ vương và nghĩa phụ sủng ái, khiến Diệu Nhật thấy thỏa mãn vô cùng. Loại cảm giác có được trong vài ngày này, còn hơn cả so với quãng thời gian ba năm ở cùng Lâm Yên Yên.
Diệu Nhật tuổi còn nhỏ, tư duy lại thập phần rõ ràng. Nó thấy Lâm Yên Yên, sau khi phụ vương rời đi, đã đập phá hết Phật đường, vẻ mặt vặn vẹo thê lương, mơ hồ thấy mẫu phi thật đáng sợ, khiến nó không thích chút nào. Thế là nó bèn dè dặt ly khai.
Nếu mình đã không phải là hài tử của mẫu phi, vậy là hài tử của ai? Cả Huy nhi nữa, là hài tử của ai? Nghĩa phụ và phụ vương đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nghĩa phụ phải ly khai? Trong cái đầu nhỏ của Diệu Nhật có rất nhiều câu hỏi.
***
Ngôn Phi Ly rời giường, giật mình, cảm thấy cơn mệt mỏi như chưa từng có, liền chuẩn bị một chút, dự định tới mã tràng xem sao. Ra cửa, trông thấy đại tẩu đang ở trong sân sàng gạo.
“Tiểu Ngôn, dậy rồi à.”
“Vâng. Đại tẩu, hôm nay trời đẹp, ta muốn đi xem mã tràng.” Ngôn Phi Ly mỉm cười nói. Lưu đại tẩu cũng là một người thẳng thắn, thấy Lưu Thất vẫn gọi y là ‘tiểu Ngôn’, liền gọi theo. Bất qua trước mặt người khác vẫn nhớ, phải gọi y theo cái tên giả là ‘Phan Ly’, mới không gây ra phiền toái. Nhưng dù có cẩn thận đến thế, sớm muộn vẫn bị Bắc Đường Ngạo tìm ra.
Ngôn Phi Ly nhớ tới người kia, bất giác nở nụ cười. Kỳ thực sâu trong lòng, vẫn mong bị hắn tìm thấy, cho nên mới cố ý ở chỗ gần hắn thế này, lại nương tựa được nơi huynh đệ tốt nhất của mình.
“Tiểu Ngôn, ngươi cười gì thế?”
“Ân? Ta cười sao?”
“Cười a! Từ hai ngày trước đã thấy ngươi thích cười một mình rồi.” Lưu đại tẩu tít mắt mà nhìn y.
Ngôn Phi Ly có chút xấu hổ. Y lúc nào cũng nhớ đến Bắc Đường Ngạo và Ly nhi, vừa nghĩ đến họ, trong lòng đã thấy ngọt ngào, cười một cách không tự chủ.
Lưu đại tẩu tuy ngay thẳng nhưng cũng là một người phụ nữ chu đáo, lại có sự nhạy cảm đặc biệt của nữ nhân. Sau khi Ngôn Phi Ly trở về, dáng vẻ xuân phong đắc ý, lúc nào cũng tươi cười, khiến nàng nhận ra sự khác biệt.
Không biết mấy ngày nay rời đi, có phải là để gặp người trong lòng không?
Lưu đại tẩu không nhịn được mà thầm phán đoán. Nghĩ một tí, tiểu Ngôn cũng không còn trẻ gì, sớm nên thành gia lập nghiệp. Hai năm nay mình giới thiệu cô nương cho y mà không được, chắc trong lòng sớm đã có người.
“Đại tẩu, ta đến mã tràng đây.”
“Hảo.” Lưu đại tẩu thầm tính toán, hôm nào phải bảo Lưu Thất hảo hảo hỏi Ngôn Phi Ly, xem người trong lòng y là ai, sớm sắp xếp hôn nhân cho y. Chuyện này, hai huynh đệ bọn họ không dám nói đâu. Mình dù không thể sinh cho Lưu Thất nhi tử, nhưng tốt xấu cũng đã có một Lưu Nhã thông minh, tương lai tìm một anh rể, hai người coi như cũng có nữ nhân dưỡng lão. Để tiểu Ngôn huynh đệ cứ cô đơn như thế thật không phải.
Ngôn Phi Ly không biết những dự tính này của đại tẩu. Đi tới mã tràng, trông thấy Lưu Nhã kéo chàng thú y tiểu Viên nói nói gì đó. Tiểu Viên lắc đầu liên tục, khuôn mặt đỏ ửng lên. Hắn chỉ là một người thọt, còn bị nói lắp, sao có thể đấu lại Lưu tiểu thư mồm miệng tép nhảy kia.
Ngôn Phi Ly đi lướt qua nghe bọn họ đấu võ mồm, hỏi: “Nhã nhi, cha con đâu?”
Lưu Nhã nhảy đến bên y, kéo y nói: “Cha con đi chăn ngựa rồi.”
Ngôn Phi Ly lại hỏi tiểu Viên: “Hai con ngựa mẹ kia sao rồi?”
“Rất, rất, rất… tốt.” Tiểu Viên lắp bắp trả lời: “Khai, khai… xuân là lúc phối, phối, phối xứng, tổng cộng có, có có…”
“Có mười bảy con ngựa đẻ.” Lưu Nhã nghe hắn nói thực mệt quá, bèn trả lời hộ.
Ngôn Phi Ly vỗ vỗ vai Lưu Nhã, hòa nhã nói: “Nhã nhi, nữ hài tử không nên nói như vậy, rất thô lỗ.”
Lưu Nhã nhăn đôi tú mi, liếc Viên Thanh một cái: “Ai kêu hắn nói chuyện vất vả thế chứ.”
Viên Thanh lại đỏ mặt: “Tiểu thư, ta, ta, ta đáng nhẽ kết, kết, kết… Mong.”
Lưu Nhã lập tức nhại lại cách hắn nói, khiến hắn tức, nói càng lắp bắp hơn.
Ngôn Phi Ly cười cười, biết Lưu Nhã chẳng qua nghịch ngợm, kỳ thật hai đứa chúng nó rất thích nhau, cho nên không lo lắng, hỏi Lưu Thất chăn ngựa ở chỗ nào xong, y xoay người rời đi, tìm gã.
***
Bắc Đường Ngạo vừa từ hoàng cung về. Hoàng thượng đưa cho hắn một tin mật. Đông Phương Hi xuất thủ rất nhanh, sau khi tiêu diệt tiểu quốc cuối cùng ở phía nam, mượn tay Đông Cung thái tử soán vị, phất cờ cần vương, phế bỏ một già một trẻ hoàng đế, ba ngày trước đã danh chính ngôn thuận đăng cơ xưng vương, chính thức trở thành Văn quốc quốc chủ.
Hiện tại Minh-Văn lưỡng quốc, có thể nói, chia đều thiên hạ, Tứ Thiên Môn lại có bốn người bọn họ mỗi người một phương. Đông Phương hôm nay làm hoàng đế, đương nhiên sẽ không làm môn chủ nữa, vị trí của hắn sớm muộn cũng sẽ được chuyển giao. Lòng Hoàng thượng rất rõ, Thiên Môn trong võ lâm đã vững vàng ba trăm năm nay, thâm căn cố đế, thế lực khổng lồ, có Bắc Đường Ngạo tọa trấn Bắc Môn một ngày, với Minh quốc chỉ lợi vô hại. Lần này gọi hắn vào cung, đơn giản chỉ là thăm dò phản ứng của Thiên Môn.
Kỳ thật cũng không có gì để tò mò. Không phải lần đầu có một vị vua ở Thiên Môn. Chỉ bất quá hiện tại thiên hạ dần bình định, thế cục Minh-Văn lưỡng quốc ổn định, quốc phú dân cường, địa vị của Thiên Môn sẽ có chút biến chuyển nhỏ.
Ân! Có lẽ nên bàn bạc với Nam Cung một chút, có nên điều chỉnh quân chế của Thiên Môn một chút cho thỏa đáng không.
Bắc Đường Ngạo thử phân tích tình hình thiên hạ, thầm suy tính.
Trở lại phủ, gặp ngự y nói rắng, thể trạng của Huy nhi đã khá hơn. Chỉ cần không gãi vỡ bọc mủ, sau này cũng sẽ không để lại sẹo.
Bắc Đường Ngạo cuối cùng cũng thở phào được. Hắn đã có một nhi tử bị chết bởi đậu mùa, cho nên hết sức lo lắng, hy vọng Huy nhi có thể vượt qua bão bệnh, dù sao huyết mạch của nó cũng không phải bình thường.
Vừa thay xong triều phục đại tử sắc, liền có hạ nhân tới báo, nói Úc tướng quân cầu kiến.
“Úc Phi Khanh?” Bắc Đường Ngạo có phần sửng sốt. Từ lúc khải hoàn hồi triều, ngoại trừ lần ở yến thượng đón tiếp, mình chưa từng thượng triều, cũng phải hơn nửa tháng. Đầu tiên là ở biệt viện vùng ngoại ô với Ngôn Phi Ly, sau khi trở về thì Huy nhi bệnh nặng, cũng chưa gặp ai. Huống chi, giới quý tộc ở Diêu Kinh cũng biết tính hắn thanh lãnh, quan hệ chỉ xã giao, thời gian qua phớt lờ hết mấy kẻ a dua nịnh nọt, cho nên cũng rất thức thời, không đến quấy rầy. Đến bái hạ đếu tự động đưa vật phẩm và lễ hàm trực tiếp cho đại tổng quản, không dám tùy tiện xin gặp.
“Biết rồi, dẫn hắn đến tiểu thính, ta sẽ ra.”
Úc Phi Khanh này là một tướng lĩnh trẻ tuổi khó thấy hai năm nay ở Minh quốc. Úc gia đều là trung lương văn thần, phụ thân y là thái phó của Đông Dương thái tử, huynh trưởng là đại học sĩ Hàn Lâm viện, y là con út trong nhà, hơn mười tuổi thì đột nhiên vứt bút tòng quân, dấn thân vào quân lữ, tuổi trẻ như vậy mà đã đạt đến vị tướng quân, quả thực là một nhân tài.
Nhưng bất luận y là một chàng thanh niên tài tuấn cỡ nào, cũng không phải chuyện của Bắc Đường Ngạo. Dù y từng làm bộ hạ của hắn trên chiến trường, theo hắn suốt một năm trời, nhưng với Bắc Đường Ngạo mà nói, không có gì là đặc biệt. Chính là hắn có chút quan tâm với phương thức hành động của y, không khác lắm, có điểm… giống giống…
Lâm Yên Yên mỉm cười: “Phu quân, lời hứa của chàng, chàng đã làm được chưa?”
Bắc Đường Ngạo nhướng mày: “Ta chưa làm được sao? Vốn ta cũng đã muốn cùng nàng đầu bạc răng long, cầm sắt hài hòa. Chỉ tiếc chúng ta bây giờ càng lúc càng xa cách. Lời hứa năm đó của ta, chưa từng nói muốn cùng nàng phu thê ân ái, nhất sinh nhất thế!”
Vốn Lâm Yên Yên hung hăng nhìn hắn chòng chọc, phút chốc lại lặng xuống, xoay người, nhàn nhạt đáp: “Chàng nói phải. Chúng ta chỉ là cần thì đến thôi. Chẳng qua thiếp nắm dài trong mộng, quên mất phải có ngày tỉnh giấc. Chàng quay về đi, thiếp sẽ trông Huy nhi, sẽ làm một mẫu phi tốt của hắn. Đương nhiên, cả Nhật nhi nữa.”
Bắc Đường Ngạo im lặng nhìn bóng lưng nàng chốc lát, quay người rời đi. Hắn không nhìn thấy, móng tay sơn đỏ của Lâm Yên Yên găm thật sâu vào lòng bàn tay. Cũng không thấy, dung nhan tú mỹ thanh lệ của nàng trở nên dữ tợn thế nào.
…
Bắc Đường Diệu Nhật vẫn trốn ở một góc. Khinh công của nó rất tốt, lại liên tục bế khí, Bắc Đường Ngạo tâm tình kích động, còn chưa phát hiện ra.
Vừa nãy phụ mẫu nói gì nó đều nghe được hết. Cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng có vài chuyện nó đã minh bạch. Tỷ như, nó không phải là thân sinh nhi tử của mẫu phi.
Chuyện này, trước đây khi ở Phù Du cư, lắm kẻ hạ nhân lắm mồm đã từng bàn tán, cho nên cũng không quá kinh ngạc. Không biết nên nói nó trời sinh lãnh tính hay tuổi còn quá nhỏ để hiểu ý nghĩa bên trong, chỉ nói chung, nó cũng không lưu tâm lắm, mà cũng chẳng hỏi ai, hệt như có hay không có thân sinh mẫu thân không quan trọng với nó.
Còn Huy nhi… Nửa năm trước nó và Huy nhi vẫn ở Phù Du cư, cả hai đứa đều bệnh. Nó bị bệnh rất lâu, ngủ mê man biết bao nhiêu ngày, đợi đến khi bệnh khỏi, đi tìm Huy nhi, đã không phải Huy nhi trước kia. Tuy mẫu phi vẫn luôn nói với nó rằng, Huy nhi chẳng qua sinh bệnh nên dáng vẻ thay đổi, nhưng nó vẫn biết, người này không phải Huy nhi. Nhưng nó rất thích thằng nhóc đó. Vì vậy Huy nhi vẫn luôn quấn lấy nó, yêu mến nó. Hơn nữa, thằng nhỏ trông cũng thật đẹp, tuy không so được bằng với Huy nhi trước đây, nhưng rất láu lỉnh, rất nghe lời.
Còn có nghĩa phụ. Mẫu phi nói Ngôn tướng quân gì đó, nhất định là nghĩa phụ.
Mẫu phi hình như không thích nghĩa phụ, vì sao vậy? Có liên quan gì đến mình sao? Nhưng mình lại rất thích nghĩa phụ. Ở một chỗ với người thấy thật thân thiết, đặc biệt là lúc ở cùng với phụ vương nữa.
Được cả phụ vương và nghĩa phụ sủng ái, khiến Diệu Nhật thấy thỏa mãn vô cùng. Loại cảm giác có được trong vài ngày này, còn hơn cả so với quãng thời gian ba năm ở cùng Lâm Yên Yên.
Diệu Nhật tuổi còn nhỏ, tư duy lại thập phần rõ ràng. Nó thấy Lâm Yên Yên, sau khi phụ vương rời đi, đã đập phá hết Phật đường, vẻ mặt vặn vẹo thê lương, mơ hồ thấy mẫu phi thật đáng sợ, khiến nó không thích chút nào. Thế là nó bèn dè dặt ly khai.
Nếu mình đã không phải là hài tử của mẫu phi, vậy là hài tử của ai? Cả Huy nhi nữa, là hài tử của ai? Nghĩa phụ và phụ vương đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nghĩa phụ phải ly khai? Trong cái đầu nhỏ của Diệu Nhật có rất nhiều câu hỏi.
***
Ngôn Phi Ly rời giường, giật mình, cảm thấy cơn mệt mỏi như chưa từng có, liền chuẩn bị một chút, dự định tới mã tràng xem sao. Ra cửa, trông thấy đại tẩu đang ở trong sân sàng gạo.
“Tiểu Ngôn, dậy rồi à.”
“Vâng. Đại tẩu, hôm nay trời đẹp, ta muốn đi xem mã tràng.” Ngôn Phi Ly mỉm cười nói. Lưu đại tẩu cũng là một người thẳng thắn, thấy Lưu Thất vẫn gọi y là ‘tiểu Ngôn’, liền gọi theo. Bất qua trước mặt người khác vẫn nhớ, phải gọi y theo cái tên giả là ‘Phan Ly’, mới không gây ra phiền toái. Nhưng dù có cẩn thận đến thế, sớm muộn vẫn bị Bắc Đường Ngạo tìm ra.
Ngôn Phi Ly nhớ tới người kia, bất giác nở nụ cười. Kỳ thực sâu trong lòng, vẫn mong bị hắn tìm thấy, cho nên mới cố ý ở chỗ gần hắn thế này, lại nương tựa được nơi huynh đệ tốt nhất của mình.
“Tiểu Ngôn, ngươi cười gì thế?”
“Ân? Ta cười sao?”
“Cười a! Từ hai ngày trước đã thấy ngươi thích cười một mình rồi.” Lưu đại tẩu tít mắt mà nhìn y.
Ngôn Phi Ly có chút xấu hổ. Y lúc nào cũng nhớ đến Bắc Đường Ngạo và Ly nhi, vừa nghĩ đến họ, trong lòng đã thấy ngọt ngào, cười một cách không tự chủ.
Lưu đại tẩu tuy ngay thẳng nhưng cũng là một người phụ nữ chu đáo, lại có sự nhạy cảm đặc biệt của nữ nhân. Sau khi Ngôn Phi Ly trở về, dáng vẻ xuân phong đắc ý, lúc nào cũng tươi cười, khiến nàng nhận ra sự khác biệt.
Không biết mấy ngày nay rời đi, có phải là để gặp người trong lòng không?
Lưu đại tẩu không nhịn được mà thầm phán đoán. Nghĩ một tí, tiểu Ngôn cũng không còn trẻ gì, sớm nên thành gia lập nghiệp. Hai năm nay mình giới thiệu cô nương cho y mà không được, chắc trong lòng sớm đã có người.
“Đại tẩu, ta đến mã tràng đây.”
“Hảo.” Lưu đại tẩu thầm tính toán, hôm nào phải bảo Lưu Thất hảo hảo hỏi Ngôn Phi Ly, xem người trong lòng y là ai, sớm sắp xếp hôn nhân cho y. Chuyện này, hai huynh đệ bọn họ không dám nói đâu. Mình dù không thể sinh cho Lưu Thất nhi tử, nhưng tốt xấu cũng đã có một Lưu Nhã thông minh, tương lai tìm một anh rể, hai người coi như cũng có nữ nhân dưỡng lão. Để tiểu Ngôn huynh đệ cứ cô đơn như thế thật không phải.
Ngôn Phi Ly không biết những dự tính này của đại tẩu. Đi tới mã tràng, trông thấy Lưu Nhã kéo chàng thú y tiểu Viên nói nói gì đó. Tiểu Viên lắc đầu liên tục, khuôn mặt đỏ ửng lên. Hắn chỉ là một người thọt, còn bị nói lắp, sao có thể đấu lại Lưu tiểu thư mồm miệng tép nhảy kia.
Ngôn Phi Ly đi lướt qua nghe bọn họ đấu võ mồm, hỏi: “Nhã nhi, cha con đâu?”
Lưu Nhã nhảy đến bên y, kéo y nói: “Cha con đi chăn ngựa rồi.”
Ngôn Phi Ly lại hỏi tiểu Viên: “Hai con ngựa mẹ kia sao rồi?”
“Rất, rất, rất… tốt.” Tiểu Viên lắp bắp trả lời: “Khai, khai… xuân là lúc phối, phối, phối xứng, tổng cộng có, có có…”
“Có mười bảy con ngựa đẻ.” Lưu Nhã nghe hắn nói thực mệt quá, bèn trả lời hộ.
Ngôn Phi Ly vỗ vỗ vai Lưu Nhã, hòa nhã nói: “Nhã nhi, nữ hài tử không nên nói như vậy, rất thô lỗ.”
Lưu Nhã nhăn đôi tú mi, liếc Viên Thanh một cái: “Ai kêu hắn nói chuyện vất vả thế chứ.”
Viên Thanh lại đỏ mặt: “Tiểu thư, ta, ta, ta đáng nhẽ kết, kết, kết… Mong.”
Lưu Nhã lập tức nhại lại cách hắn nói, khiến hắn tức, nói càng lắp bắp hơn.
Ngôn Phi Ly cười cười, biết Lưu Nhã chẳng qua nghịch ngợm, kỳ thật hai đứa chúng nó rất thích nhau, cho nên không lo lắng, hỏi Lưu Thất chăn ngựa ở chỗ nào xong, y xoay người rời đi, tìm gã.
***
Bắc Đường Ngạo vừa từ hoàng cung về. Hoàng thượng đưa cho hắn một tin mật. Đông Phương Hi xuất thủ rất nhanh, sau khi tiêu diệt tiểu quốc cuối cùng ở phía nam, mượn tay Đông Cung thái tử soán vị, phất cờ cần vương, phế bỏ một già một trẻ hoàng đế, ba ngày trước đã danh chính ngôn thuận đăng cơ xưng vương, chính thức trở thành Văn quốc quốc chủ.
Hiện tại Minh-Văn lưỡng quốc, có thể nói, chia đều thiên hạ, Tứ Thiên Môn lại có bốn người bọn họ mỗi người một phương. Đông Phương hôm nay làm hoàng đế, đương nhiên sẽ không làm môn chủ nữa, vị trí của hắn sớm muộn cũng sẽ được chuyển giao. Lòng Hoàng thượng rất rõ, Thiên Môn trong võ lâm đã vững vàng ba trăm năm nay, thâm căn cố đế, thế lực khổng lồ, có Bắc Đường Ngạo tọa trấn Bắc Môn một ngày, với Minh quốc chỉ lợi vô hại. Lần này gọi hắn vào cung, đơn giản chỉ là thăm dò phản ứng của Thiên Môn.
Kỳ thật cũng không có gì để tò mò. Không phải lần đầu có một vị vua ở Thiên Môn. Chỉ bất quá hiện tại thiên hạ dần bình định, thế cục Minh-Văn lưỡng quốc ổn định, quốc phú dân cường, địa vị của Thiên Môn sẽ có chút biến chuyển nhỏ.
Ân! Có lẽ nên bàn bạc với Nam Cung một chút, có nên điều chỉnh quân chế của Thiên Môn một chút cho thỏa đáng không.
Bắc Đường Ngạo thử phân tích tình hình thiên hạ, thầm suy tính.
Trở lại phủ, gặp ngự y nói rắng, thể trạng của Huy nhi đã khá hơn. Chỉ cần không gãi vỡ bọc mủ, sau này cũng sẽ không để lại sẹo.
Bắc Đường Ngạo cuối cùng cũng thở phào được. Hắn đã có một nhi tử bị chết bởi đậu mùa, cho nên hết sức lo lắng, hy vọng Huy nhi có thể vượt qua bão bệnh, dù sao huyết mạch của nó cũng không phải bình thường.
Vừa thay xong triều phục đại tử sắc, liền có hạ nhân tới báo, nói Úc tướng quân cầu kiến.
“Úc Phi Khanh?” Bắc Đường Ngạo có phần sửng sốt. Từ lúc khải hoàn hồi triều, ngoại trừ lần ở yến thượng đón tiếp, mình chưa từng thượng triều, cũng phải hơn nửa tháng. Đầu tiên là ở biệt viện vùng ngoại ô với Ngôn Phi Ly, sau khi trở về thì Huy nhi bệnh nặng, cũng chưa gặp ai. Huống chi, giới quý tộc ở Diêu Kinh cũng biết tính hắn thanh lãnh, quan hệ chỉ xã giao, thời gian qua phớt lờ hết mấy kẻ a dua nịnh nọt, cho nên cũng rất thức thời, không đến quấy rầy. Đến bái hạ đếu tự động đưa vật phẩm và lễ hàm trực tiếp cho đại tổng quản, không dám tùy tiện xin gặp.
“Biết rồi, dẫn hắn đến tiểu thính, ta sẽ ra.”
Úc Phi Khanh này là một tướng lĩnh trẻ tuổi khó thấy hai năm nay ở Minh quốc. Úc gia đều là trung lương văn thần, phụ thân y là thái phó của Đông Dương thái tử, huynh trưởng là đại học sĩ Hàn Lâm viện, y là con út trong nhà, hơn mười tuổi thì đột nhiên vứt bút tòng quân, dấn thân vào quân lữ, tuổi trẻ như vậy mà đã đạt đến vị tướng quân, quả thực là một nhân tài.
Nhưng bất luận y là một chàng thanh niên tài tuấn cỡ nào, cũng không phải chuyện của Bắc Đường Ngạo. Dù y từng làm bộ hạ của hắn trên chiến trường, theo hắn suốt một năm trời, nhưng với Bắc Đường Ngạo mà nói, không có gì là đặc biệt. Chính là hắn có chút quan tâm với phương thức hành động của y, không khác lắm, có điểm… giống giống…
Danh sách chương