Khương Hề thấy người đàn ông không nói lời nào, cuối cùng cũng nhận ra là sức lực của mình hơi mạnh xíu, thế là nhẹ nhàng giúp xoa nắn.

Úy Lam: "..."

Khương Hề: "..."

Thôi, với tính cách của người đàn ông, thầm lặng xơi mình thì được, chứ ở bên ngoài thì không chịu đựng nổi kiểu đối xử như vậy đâu.

Cho nên cậu chơi càng high hơn, cứ quan sát trước đã, đợi lát rồi hỏi lại ý kiến của người đàn ông.

Đỗ Tường Vi do dự mãi, cuối cùng 1 giây trước khi Tóc Vàng sắp bị bóp chết cũng chịu buông tay ra, cô ta lạnh lùng nói: "Bà đây đã trải qua tám màn chơi, có ba màn trong số đó kết cục chỉ có mỗi mình tôi sống sót," nói rồi lạnh lùng nhìn Tóc Vàng: "Tôi chả cần phải nói dối rồi ngấm ngầm giết người, tôi có thể giết cậu ngay trước mặt mọi người luôn."

Tóc Vàng ho khan nửa ngày trời mới bình tĩnh lại, bị đe dọa tới nỗi chả dám hó hẻ tiếng nào, gã đâu ngờ rằng người phụ nữ gợi cảm trước mắt này lại là một con cọp cái chính hiệu chứ.

Những lời này nghe rất là ngông, nhưng Đỗ Tường Vi vậy mà từng trải qua tám màn chơi? Như thế, cuối cùng không ai dám khiêu khích cô ta nữa, dù sao mọi người cũng biết, tuy ngoài mặt người chơi đều cảm thấy tàn sát lẫn nhau thì không hay, nhưng nếu là người có bản lĩnh muốn giết ai thì người đó chết chắc luôn, chả có chỗ kêu oan đâu.

Khương Hề khẽ cười một tiếng, nhìn về phía cô gái tóc dài từ khi tiến vào Game đến giờ vẫn chưa nói câu nào: "Cô thì sao? Ngày hôm qua đi đâu?"

Cô gái chớp mắt, bắt đầu sử dụng ngôn ngữ tay dành cho người câm điếc.

Khương Hề: ".. Cô."

Vậy là người câm? Khó trách mãi mà vẫn chưa hề lên tiếng.

Cô gái tóc dài trông xinh như hoa, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh, dáng người cân đối, điểm duy nhất không hoàn mỹ đó là trên gương mặt cô có một vết sẹo chằng chịt.

Mới đầu cô không chịu nói chuyện, mọi người còn tưởng là do cô thấy tự ti vì vết sẹo.

Cô gái lấy quyển sổ tay ra, ghi tên mình và những gì muốn nói vào đó.

Khương Hề: "Không cần, tôi biết ngôn ngữ tay, cô có thể trực tiếp dùng tay để nói."

Cô gái đưa tên của mình cho cậu xem trước đã, sau đó tiếp tục khoa tay múa chân.

Khương Hề chịu trách nhiệm phiên dịch: "Cô tên là Diêu Tiểu Tiểu, tối hôm qua cô không chia đội với bất cứ ai hết, hành động một mình? Những gì cô làm không khác mấy so với Thiết Tử và Giang Sơ Hạ, buổi tối liền về phòng ngủ."

Ông chú Bụng Bia ở bên cạnh hỏi một câu: "Có phải trước đó cô cũng chỉ mới trải qua một màn chơi hay không?" Thậm chí ông ta còn phỏng đoán một cách ác ý con bé câm này cũng giống mình, làm những chuyện mờ ám nên mới sống sót được.

Hôm qua sau khi Tóc Vàng bị Đỗ Tường Vi từ chối chung đội, bèn chung nhóm với ông chú Bụng Bia, hai người họ ai cũng chưa từng có ý muốn chung đội với Diêu Tiểu Tiểu, dù sao trông đối phương vừa nhỏ vừa gầy, rất dễ bóp team, hơn nữa trên mặt còn có sẹo trông rất ghê, liền bị ghét bỏ.

Diêu Tiểu Tiểu cũng không vì giọng điệu phức tạp của ông chú Bụng Bia mà nao núng, ngược lại im lặng vươn năm ngón tay ra.

Ông chú Bụng Bia hoài nghi mình hiểu sai: "Cô nói là cô đã vượt qua năm màn chơi? Sao có thể?"

Giang Sơ Hạ lườm ông chú Bụng Bia: "Sao lại không thể? Xem thường ai vậy? Đừng có nghĩ người khác cũng phế như mình?" Là một nữ sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp, cô khá là nhiệt tình bốc đồng, không nhìn nổi chuyện một cô gái câm mặt sẹo bị bắt nạt

Diêu Tiểu Tiểu dùng tay tỏ ý cảm ơn cô.

Ông chú Bụng Bia còn muỗn cãi lại Giang Sơ Hạ để tìm lại chút ít mặt mũi, Khương Hề bèn đứng lên, lấy tay ra khỏi người Úy Lam rồi nói: "Được rồi, vẫn nên đi tìm manh mối trước cái đã, không dám đi thì cứ ở yên trong phòng, nếu như không cẩn thận bị quái vật ăn.. nhớ phải cố gắng hết sức để lại manh mối đấy, không chừng chúng tôi còn có thể giết ngược lại quái vật, báo thù cho các người."

Lúc nói hai câu cuối thì ánh mắt cậu nhìn vào ông chú Bụng Bia và Tóc Vàng.

Tóc Vàng trải qua việc lúc trước bị Khương Hề dùng tô cá ụp vào mặt, vừa rồi còn bị Đỗ Tường Vi suýt nữa bóp chết, nay thành thật hơn nhiều, sắc mặt tái mét, chỉ có mỗi ông chú Bụng Bia là gào lên hai tiếng: "Mày có ý gì? Trù ai chết hả!"

Khương Hề chả thèm đếm xỉa gì đến ông ta, đi ra ngoài.

Thời gian một ngày, cũng đủ để mọi người kiểm tra một lượt khắp thuyền, thật sự không có thức ăn! Hơn nữa trừ chuyện này ra thì không có chỗ nào đáng nghi hết, chuyện xảy ra tối hôm qua cứ như chỉ là tưởng tượng thôi vậy.

Buổi sáng Khương Hề bị Úy Lam tính sổ một trận, buổi chiều sắc mặt hầm hầm đi tìm công chuyện, đáng tiếc ngay cả một con cô hồn cũng chả gặp được, khiến cậu không biết phải xả giận vào đâu.

Lúc bị tính sổ không phải chỉ có đau đớn, còn thấy sướng nữa, nhưng Khương Hề khó chịu trong lòng, sau khi người đàn ông biết cậu có thể chịu đựng được, thế là chơi tới bến luôn, nếu khóc lóc thì làm ảnh hưởng đến hình tượng anh mình thần võ của Chủ Thần quá.

Buổi tối, khi mọi người lại hội họp lần nữa, trải qua một ngày mệt nhọc, mọi người đều hơi phờ phạc, không ăn thì vẫn có thể cầm cự được 3 ngày, nhưng bọn họ tìm manh mối tốn rất nhiều thể lực, lỡ như có quái vật tấn công thì phải làm sao?

Hơn nữa cho dù không tìm manh mối chỉ ngồi chờ chết, hai ba ngày sau thì cũng đói lả không đi nổi nữa.

Khương Hề liếc nhìn Thiết Tử mặt mày bơ phờ, thậm chí bụng của đối phương còn kêu ọt ọt, nằm bò ra bàn sống không còn gì luyến tiếc.

"Tôi bỏ cuộc, màn chơi này tôi chỉ muốn cố gắng sống sót thôi, các cậu đi tìm manh mối thì tìm lẹ đi." Thiết Tử nói.

Sắc mặt Tóc Vàng âm trầm: "Ai mà chả muốn sống sót, cho dù cố gắng có đươc mạnh mối, thì cũng phải đợi ba ngày, đến khi đó cực khổ lắm mới phá giải được tất cả bí ẩn trong màn chơi này, đùng một cái bị quái vật ăn.." Nói rồi gã nhớ lại thi thể của Điền Mật Nhi nhìn thấy lúc sáng, tởm phát ói luôn.

Khương Hề khẽ hỏi người đàn ông bên cạnh: "Vũ trụ các anh có Hoàng Hà không?"

Úy Lam: "Con sông màu vàng?"

Khương Hề lắc đầu: "Không phải, nơi con người cư trú trong vũ trụ của em, có một con sông nổi tiếng tên là Hoàng Hà, lúc trước nghe Thiết Tử nhắc tới, hiềm nghi của gã càng ngày càng ít, nhưng.. Đỗ Tường Vi vẫn mang lại cho em cảm giác đáng ngờ." Tuy rằng bực mình việc ả phụ nữ kia muốn dụ dỗ Úy Lam, nhưng làm việc thì phải có chứng cứ, dù có muốn giết chết cô ta, cũng không thể áp đặt cái danh kẻ xâm nhập lên cô ta được.

Người đàn ông: "Có thể để mắt đến những người khác nữa, ba người mà tôi nói chỉ là thực lực không tầm thường, cũng không có nghĩa đấy nhất định là kẻ xâm nhập, huống chi nếu có thể thành Thần, tôi cũng không tài nào chỉ liếc một cái mà đã nhận ra ngay."

Giống như lúc Khương Hề mới gặp người đàn ông, đối phương cũng chưa nhận ra thân phận của cậu, nếu không phải tại cậu lẳng lơ quá, thì cũng sẽ không bị Úy Lam ghim.

Vẫn câu nói kia, chim chóc bay ngang qua trộm ít trấu thì được, bại lộ thì vung tay đuổi đi, nhưng cái kiểu như kẻ nhập nhập vũ trụ của Khương Hề lần này, táo bạo cướp đoạt nguồn năng lượng một cách trắng trợn, còn phá hủy Game, tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Khương Hề nghe vậy lập tức dời mắt sang những người khác, Tóc Vàng và ông chú Bụng Bia chắc loại ra nhỉ? Giang Sơ Hạ là một học sinh còn chưa tốt nghiệp cấp ba, vừa mới thành niên, trừ khi sử dụng thứ gì đó để che giấu tướng mạo, chứ nếu không thì con nít bây giờ quả là tày trời.

Về phần Diêu Tiểu Tiểu, nói thật thì có hơi đồng cảm với cô, nhịn không được phải thương tiếc 2 giây dùm cô bé xinh xắn này.

Vết sẹo trên mặt cô trông khá mới, nói không chừng vừa bị ở màn chơi trước thôi, thậm chí ngay cả giọng nói cũng.. Không đúng, nếu mới bị câm thì ngôn ngữ tay của đối phương không thể nào nhuần nhuyễn như vậy được, trừ khi trước đây cô từng cố ý học.

Nếu là bị như vậy ở trong Game, Diêu Tiểu Tiểu có thể thành Thần thì còn đỡ, trong Game có rất nhiều đạo cụ trị liệu được vết thương trên mặt và giọng nói, nếu không thể, Khương Hề muốn một đao chém cô ngay và luôn, xóa bỏ hết tất cả ký ức cho về nhà, đỡ phải ở lại đây chịu tội.

Cho nên Khương Hề: "..."

Nhìn sơ qua một lượt, trông ai cũng không thấy giống kẻ xâm nhập.

Cậu lờ đờ quay người bỏ đi, trên đường về phòng nói một cách hậm hực: "Nhìn không ra, cảm thấy ai cũng không có vấn đề gì, có điều em vẫn đặt cược Thiết Tử và Đỗ Tường Vi, bởi vì những người khác hoặc là em không tin tưởng vào thực lực của họ, hoặc là không nhẫn tâm hoài nghi."

Úy Lam xoa đầu Khương Hề: "Chờ một chút xem, kẻ xâm nhập sẽ giết người chơi, sớm muộn cũng để lộ dấu vết."

Khương Hề đứng trên boong tàu nhìn về nơi xa: "Trời tối, nếu ban ngày không có manh mối, ban đêm chắc chắn sẽ có, chờ lát nữa chia nhau ra tìm, tranh thủ giải quyết trong một đêm."

Chính tay mình nắm giữ manh mối, thì mới khiến cho kẻ xâm nhập không trộm được nguồn năng lượng.

Úy Lam nhàn nhạt ừ một tiếng.

* * *

Vào đêm, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, Khương Hề và Úy Lam chia nhau ra, người trước lượn lờ trên thuyền cả nửa buổi trời, vẫn không hề phát hiện ra chỗ nào đáng nghi, thế là ở trên boong tàu hóng gió biển.

Đợi một hồi sau Úy Lam cũng đến đây, hai người liếc nhau, không nói tiếng nào, liền hiểu ngay là đối phương cũng chẳng có thu hoạch gì.

"Thật ra còn có vài chỗ chúng ta chưa đi." Người đàn ông bỗng nhiên nói.

Khương Hề ngẫm nghĩ: "Phòng của nhân viên công tác?"

Úy Lam nói tiếp: "Và phòng của người chơi khác nữa, có lẽ sẽ hơi khác phòng chúng ta một xíu."

Khương Hề: "Thế thì qua nửa đêm chúng ta tới phòng của nhân viên công tác thăm dò trước xem."

Người đàn ông gật đầu đồng ý.

Nhưng cuối cùng tạm thời bọn họ không đi được, bởi vì hai người vẫn luôn hóng gió biển ở trên boong tàu đến tận đêm khuya, trò chuyện cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng sau khi đến 12 giờ đúng, bầu không khí xung quanh bỗng dưng có sự biến hóa.

Dùng mắt thường có thể nhìn thấy được, thuyền màu xám, toàn bộ biến thành màu xanh dương, đống hàng hóa trên thuyền cũng biến mất tiêu, một âm thanh rất nhỏ dường như vọng lại từ chân trời, rồi rơi xuống thuyền: "Đói quá."

"Đói quá.."

Khương Hề cười nhếch miệng: "Khó trách ban ngày chúng ta không tìm được manh mối, hóa ra buổi tối con thuyền sẽ thay đổi nhiều đến vậy, gần như nói thẳng vào mặt người chơi, bây giờ đang có vấn đề, mau điều tra đi," cuối cùng cậu nói thêm một cậu: "Tiền đề là giờ này người chơi khác còn dám đi ra."

Vì để không chậm trễ thời gian, hai người lại phân công nhau hành động lần nữa, Khương Hề tìm ở lầu một, Úy Lam đi lầu hai.

* * *

Lúc này ông chú Bụng Bia hoàn toàn không ngủ được, ở thế giới Game chỉ cần là một người bình thường, trừ khi mệt quá, chứ không thì chả ai ngủ nổi.

Ông ta dùng chăn bọc kín mình, nhắm mắt lại, vẫn cảm thấy cái lạnh đang xâm nhập, lạnh quá, sao tự dưng trong phòng lại lạnh như vậy?

Ông chú Bụng Bia đang muốn duỗi tay lấy quần áo của mình đắp thêm một lớp lên chăn, thì bỗng dưng đờ ra, ông ta nhìn thấy chỗ kê chân ở đầu giường có một người đang ngồi quay lưng với mình, là một phụ nữ tóc dài.

Đầu năm nay ai mà chẳng xem qua vài bộ phim kinh dị? Ông chú Bụng Bia gần như có thể tưởng tượng được cái bản mặt be bét máu của đối phương sau khi quay đầu lại.

Mồ hôi lạnh úa ra ướt sũng cả quần áo, bây giờ nên làm gì đây? Chạy ngay ra bên ngoài à? Nhưng con người sao có thể chạy trốn khỏi quỷ được!

Trong lúc ông chú Bụng Bia đang do dự, bóng người ở đầu giường đứng lên, chậm rãi tới gần ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện