Giang Sơ Hạ thắc mắc nhìn Úy Lam: "Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người.. anh em cũng biết à?"

Úy Lam chưa bao giờ giới thiệu bản thân với người khác, cho nên cô không biết phải xưng hô với đối phương như thế nào.

"Gọi tôi là Úy Lam được rồi," người đàn ông nhìn thoáng qua Giang Sơ Hạ, rồi nhìn ông chú Bụng Bia: "Tối hôm qua đúng là cô có lẻn vào phòng ông ta, ý đồ giết người."

"Không thể nào có chuyện này được!" Giang Sơ Hạ nghe vậy kích động đứng lên khỏi ghế: "Mấy người không thông đồng với nhau đổ tội cho tôi đấy chứ? Nhưng tôi đâu có đắc tội gì với mấy người, trái lại.." Cô liếc nhìn Tóc Vàng và ông chú Bụng Bia: "Bọn họ khá là đáng ghét."

Tóc Vàng bộ dạng sống dở chết dở mấp máy miệng: "Đậu móa mày có ý gì hả, tao gây sự với người khác chứ có gây với mày chưa? Con nhãi ốm tong ốm teo, làm như tao thèm lắm." Gã thích kiểu như Đỗ Tường Vi cơ.

Giang Sơ Hạ cười lạnh một tiếng: "Cậu trải qua cảm giác bị khâu miệng lại chưa?"

Tóc Vàng không cho rằng một đứa học sinh cấp ba có năng lực ấy, đang định cãi tiếp, thì Khương Hề ngắt lời: "Rồi, không ai đói bụng hả? Giờ vẫn còn sức để đấu võ mồm?"

Tóc Vàng: "Nó nhằm vào tao trước."

Giang Sơ Hạ: "Ai nhằm vào cậu, rõ ràng là có người đổ tội cho tôi." Cô tức lắm, uổng công lúc trước cô còn nói đỡ cho Khương Hề và Úy Lam, vậy mà giờ lại bị đối phương bôi nhọ.

"Chúng tôi chỉ nói ra sự thật những gì mắt thấy tai nghe tối qua, cũng giống như cô trần thuật mình trở về phòng rồi không ra khỏi cửa nữa, mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong phòng ông chú này vậy, nếu lời khai không đồng nhất, thế thì trung gian chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì rồi," Khương Hề nói: "Chẳng lẽ mấy cô cậu chưa từng thấy qua chuyện người bị quỷ ám bao giờ à?"

Sắc mặt Giang Sơ Hạ trở nên tái mét ngay lập tức: "Ý của cậu là tôi bị.." Thật ra cô rất sợ ma, dù đã trải qua mấy màn chơi nhưng vẫn thấy sợ, nghe là bị ám vào người thì còn thấy tởn hơn.

Khương Hề: "À không tôi chỉ lấy ví dụ thôi, tình huống này xảy ra rất nhiều ở thế giới Game, ví dụ như.." Cậu nói ngập ngừng: "Có người sử dụng thủ đoạn đặc biệt để thao túng người khác."

Giang Sơ Hạ mờ mịt: "Cái gì?"

Khương Hề: "Trước đó Úy Lam có nói với tôi về tình huống của cô, chúng tôi thảo luận một chút, cảm thấy rất có khả năng là cô đã bị người khác không chế, bởi vì quái vật trên thuyền đều lấy việc ăn thịt người là chính, còn cô thì lại cầm dao giết người, cho nên cô có nhớ là tối qua mình đã tiếp xúc với ai hay không?"

Giang Sơ Hạ: ".. Tôi không tiếp xúc với ai, vẫn luôn tìm manh mối với anh Thiết Tử, hơn nữa rất đói bụng, sau đó thương lượng không tìm tiếp nữa, muốn chừa lại chút thể lực để đối phó với quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, thế là anh Thiết Tử bèn đưa tôi về phòng."

Thiết Tử mà cô nói đang đói lả vật vờ nằm gục trên bàn, thậm chí từ lúc tụ họp đến giờ vẫn chưa hó hé tiếng nào, lúc này hé mắt nói: "Sau khi tôi đưa cô ấy về phòng thì mình cũng về luôn, từ giờ tôi sẽ ngồi suốt ở nhà ăn, không đi đâu hết, tiết kiệm thể lực.." Bốn chữ cuối cùng nghe thều thào.

Giang Sơ Hạ: "Đúng vậy, anh Thiết Tử rất chăm sóc tôi, con người anh ấy tốt lắm, tôi cảm thấy chắc là bị ma ám thì đúng hơn." Tuy rất không muốn nghĩ đến đáp án này, nhưng không còn lời giải thích nào khác.

Ông chú Bụng Bia không vui, tối qua ông ta bị hoảng sợ đến vậy, lại còn bị đánh một trận nữa, kết quả đối phương nói một câu bị ma ám là muốn phủi sạch sẽ hết mọi chuyện sao? Nhưng ông ta còn chưa mở miệng nói gì, thì bỗng thấy Úy Lam cầm lấy dao găm tối qua đã chặn con dao của Giang Sơ Hạ, vù một cái phi vào tim của Thiết Tử.

Phàm là người có mắt đều thấy, với sức lực này mà ghim vào, thì chỉ có nước chết thôi.

Thấy vậy, Thiết Tử không che giấu thực lực được nữa, lấy tốc độ nhanh hơn né sang một bên, nhưng rất nhanh mũi dao thứ hai đã phi tới lần nữa, lần này là nhắm về phía trán của hắn.

Liên tiếp năm sáu lượt, mọi người xem cảnh này mà ngớ hết cả ra, mặc kệ là người ném dao hay người tránh dao, kỹ xảo này người bình thường không tài nào sánh kịp.

Sau đó, Úy Lam ngừng lại, cười lạnh một tiếng: "Tên cướp bị lộ tẩy rồi."

Nếu Thiết Tử đã có thể trở thành Thần ở vũ trụ khác, thực lực chắc chắn không thể khinh thường được, hắn đã sớm gặp qua vô số người còn mạnh hơn mình nhiều, cuối cùng đều chết trong thế giới Game, bởi vì bọn họ tự đại, cho rằng có thể dựa vào thực lực san bằng hết thảy, lại không hiểu được đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Vì thế Thiết Tử càng ngày càng trở nên cẩn thận, căn cứ theo tình báo nhận được, Game ở vũ trụ này mới bắt đầu cách đây không lâu, cho dù hệ thống tự mình ra trận xóa bỏ mình thì cũng không làm được, nhưng hắn vẫn lựa chọn con đường phiền phức nhất, không giết chóc một cách trắng trợn ngay từ đầu, mà lựa chọn che giấu thân phận từ từ giết người, dù sao thì cẩn thận vẫn tốt hơn.

Nhưng Thiết Tử không ngờ được rằng mình lại bị vạch trần? Hắn cũng không cảm thấy mình để lộ giấu vết!

"Làm sao anh phát hiện ra?" Thiết Tử hỏi: "Còn nữa, hai người các anh rốt cuộc là ai? Tôi nhớ là vũ trụ này chưa có Thần Linh nào ra đời."

Khương Hề hờ hững mở miệng: "Có phải anh đã quên rằng một khi có Game xuất hiện, chứng tỏ vũ trụ đó có Chủ Thần được sinh ra, Chủ Thần thì không phải là Thần hay sao? Đó là đấng tối cao của các vị Thần Linh đấy!"

Thiết Tử thay đổi sắc mặt nhìn Úy Lam: "Anh là Chủ Thần của nơi này ư?" Vận khí của hắn đúng là xui tận mạng luôn, nhiều kẻ xâm nhập như vậy, mà chỉ có mỗi mình hắn đụng phải Chủ Thần.

Khương Hề: "..."

Á đù má là mị đây nè! Mị có chỗ nào không giống Chủ Thần hả? Ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng, tức cái mình ra lệnh cho Úy Lam: "Bắt lấy hắn, em muốn bắt sống!"

Người đàn ông đương nhiên không từ chối, tiến lên một bước tấn công về phía Thiết Tử, đáng tiếc Úy Lam bị áp chế quá nhiều, nhất thời không thể nào bắt người này ngay được, mãi đến khi Khương Hề tìm được cơ hội, lấy ghế phang lên đầu Thiết Tử.

Với chất lượng của chiếc ghế, chắc chắn không thể phang ngất đối phương được, Thiết Tử bỗng nhiên quay đầu lại, một chân của Khương Hề đá phát ngay háng của hắn.

Tốt lắm, phế được một cái.

Vốn dĩ Khương Hề muốn đá chân lên đầu, nhưng trong khoảnh khắc ấy cậu bỗng nhớ đến cảnh tượng bị máu bắn tung tóe tối hôm qua, để lại bóng ma tâm lý, mới vòng chân lại đá vô chỗ có lực sát thương lớn hơn.

Cho dù đã trở thành Thần, nơi này cũng khó mà chịu được sự đau đớn, Thiết Tử che háng ngã lăn đùng ra đất, dường như thấy được thiên đường luôn rồi.

Lúc này Khương Hề mới đủng đỉnh đến bên cạnh hắn nói một câu: "Vũ trụ này là địa bàn của bố mày! Chủ Thần của tụi bây tên họ là gì, nói!"

Thiết Tử còn chưa bình tĩnh lại, bỗng nhiên biểu cảm thay đổi, khuôn mặt hiện ra vẻ đau đớn khốn khổ, há to miệng như kiểu hít thở khó khăn lắm, ngay sau đó, một bàn tay tím tái chui ra khỏi miệng hắn, kế tiếp là cánh tay, quả đầu không có tóc, cả người con quỷ, bò ra vẫn còn vương dịch dạ dày và thức ăn tồn đọng trông rất tởm lợm.

Rất hiển nhiên, Thiết Tử lúc nãy chỉ giả vờ thôi, hắn có đồ ăn.

Mà bây giờ miệng và yết hầu của Thiết Tử đã bị banh rộng, máu tươi trào ra mà chết, ông chú Bụng Bia và Tóc Vàng gào toáng cả lên lùi về phía sau, Đỗ Tường Vi mang vẻ mặt ghét bỏ chịu đựng sự ghê tởm này, mà Giang Sơ Hạ bịt kín miệng mình không phát ra tiếng nào.

Chỉ có Diêu Tiểu Tiểu, từ đầu tới cuối đều mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế thưởng thức trà, giống như trên đời không có bất cứ chuyện gì có thể làm cô lung lay vậy.

Con quỷ kinh tởm kia trước tiên công kích về phía Khương Hề, cậu liên tục lùi về phía sau, không phải cậu sợ, mà là thấy tởm! Ghê tởm vãi!

Úy Lam tiến lên một bước, không biết từ khi nào trong tay đã xuất hiện một chiếc nĩa bự chảng, phần nhọn xiên vào đầu con quỷ, một đầu khác thì ghim vào tim nó, một tay xách ra ngoài, ném vào trong biển.

Khương Hề sắc mặt âm trầm, có người dám giết chết Thiết Tử ngay trong tầm mắt của cậu, chuyện này đương nhiên không có khả năng là do quỷ quái làm, chẳng lẽ do Chủ Thần của đối phương thao tác từ xa?

Những người khác dần dần bình tĩnh lại, hỏi chuyện gì đang diễn ra?

Khương Hề thuận miệng giải thích đôi câu: "Tối hôm qua Giang Sơ Hạ bị Thiết Tử khống chế phải giết người, tương tự với tình huống này của hắn, đó là kẻ xâm nhập, mục đích vì muốn giết hết tất cả người chơi, mà tôi và Úy Lam.. Là người chuyên môn thanh trừ kẻ xâm nhập."

Đỗ Tường Vi hỏi một câu: "Nhưng lúc ấy hắn gọi Úy Lam là Chủ Thần tức là sao?"

Khương Hề hơi sững lại: "Giải thích ra phiền phức lắm, chờ cô sống sót thêm mấy màn chơi nữa thì sẽ hiểu."

Đỗ Tường Vi liếc nhìn Úy Lam một cái, trong lòng hơi lấy làm tiếc, người đàn ông quá xuất sắc, không dễ gì xơ múi được.

Đúng lúc này, nhân viên công tác đã lâu chưa thấy xuất hiện đang đi đến, không nói hai lời bắt đầu dọn sạch thi thể Thiết Tử dưới đất, những người khác cực kỳ ngạc nhiên, nhưng không ai chất vấn rằng không phải tối qua mấy người đã biến thành quỷ rồi hở?

NPC trong thế giới Game đa số đều không được bình thường.

Thời gian kế tiếp Khương Hề liền lơi lỏng, cậu nhìn thoáng qua Diêu Tiểu Tiểu, màn chơi này được phết nhỉ, phát hiện ra hai người sáng giá, Giang Sơ Hạ cũng tạm, đáng tiếc hơi non, về phần Đỗ Tường Vi.. Không thích chính là không thích! Cậu để cho đối phương phát triển như bình thường, đã là giơ cao đánh khẽ lắm rồi.

Khương Hề đi với Úy Lam cùng nhau ra ngoài, người sau hỏi một câu: "Còn tiếp tục tìm manh mối không?"

Khương Hề: "Thôi khỏi, để lại phần cho người chơi." Lúc trước cậu tìm manh mối chỉ là để phòng ngừa manh mối bị kẻ xâm nhập chiếm mất.

Úy Lam duỗi tay đưa ra một xâu chìa khóa: "Cái này là tối qua tìm được ở bên cạnh của thuyền trưởng không đầu, chắc lúc ấy em không để ý."

Khương Hề duỗi tay nhận lấy, xoay người trở về nhà ăn gọi một tiếng: "Diêu Tiểu Tiểu."

Cô gái vừa ngẩng đầu, thì thấy một thứ màu bạc bay về phía mình theo đường parabol, cô thuận tay đón lấy.

Khương Hề: "Thuyền trưởng." Nói xong còn chưa đợi đối phương lên tiếng thì đã quay đầu bỏ đi.

* * *

Chưa đi được mấy bước, Khương Hề đột nhiên hỏi: "Làm sao anh phát hiện ra được Thiết Tử là kẻ xâm nhập?"

Úy Lam: "Có hơi hoài nghi, không chắc chắn lắm, con dao găm lúc đó chỉ để thử thôi."

Khương Hề shit một tiếng: "Thử ngay trên trái tim?"

Người đàn ông: "Em là Thần của vũ trụ này, nếu không phải kẻ xâm nhập, có thể ban cho bọn họ một sinh mạng mới."

Khương Hề: "..."

Đúng vậy, cậu có thể cứu sống người trong một tíc tắc, chỉ cần đối phương là giống loài thuộc vũ trụ của mình, vừa rồi sao đầu óc để đâu mà không nghĩ ra nhỉ.

Khương Hề đánh trống lảng: "Khoảng một ngày nữa là chúng ta có thể rời đi, bây giờ đi dạo chỗ nào ha?"

Úy Lam nhàn nhạt nói: "Muốn nghịch nước không?"

Khương Hề chỉ vô biển: "Anh muốn xuống đó chơi hả?"

Úy Lam: "Tôi thấy trên thuyền có tàu ngầm."

Khương Hề gật đầu: "Được đó! Em muốn vào trong biển để ngắm thử."

Hai người hành động rất nhanh, dù sao cũng chả cần làm chuyện gì khác, tàu ngầm trên thuyền đủ sức chứa cho hai ba người, hai bên trái phải phía trước và phía trên đều trong suốt, cực kỳ thuận tiện cho việc ngắm cảnh.

Bọn họ còn định mặc bộ quần áo thủy thủ mới tinh, khá hợp với hoàn cảnh, nhưng Khương Hề cứ cảm thấy bộ đồ này không giống bản real cho lắm, hình như hơi thiếu vải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện