Người đàn ông cởi áo khoác bọc lấy Khương Hề, ôm cậu rời khỏi phim trường này.

Lại xuất hiện ở nơi có một đống màn hình phim lần nữa, 'Đêm nay không trở về nhà' ở phía sau cũng đã tắt, nhưng đây không phải chỗ để nghỉ ngơi, Khương Hề vẫn chưa tỉnh lại, Úy Lam nhìn quanh một vòng, bắt gặp hình bóng của Dư Thụy Tuyết.

Tên phim: Người ngủ cuối cùng.

Tóm tắt: Người ngủ cuối cùng trong ký túc xá trường học vào buổi tối, sẽ bị thứ kỳ lạ theo dõi, nhưng sau khi biết chuyện này, mọi người càng không ngủ được.

Phòng ngủ chắc chắn có giường, Úy Lam không chút do dự bế theo Khương Hề tiến vào.

Khi người đàn ông mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm trên giường một mình, anh nhìn hết xung quanh, nơi này là phòng ngủ của nam sinh, một phòng có năm sáu người, đang là ban đêm, còn chưa tắt đèn, mọi người đang loáng thoáng trò chuyện.

Khương Hề đâu? Úy Lam không phát hiện ra bóng dáng của cậu ở mấy giường dưới, bỗng nhiên dứng dậy nhìn thử ở giường trên của mình, nhóc con đang yên lặng nằm sấp trên giường, tư thế này sẽ không đè trúng chỗ ấy, thoải mái hơn chút, chăn trên người cũng tuột hơn nửa.

Úy Lam từng có ý định ngủ chung với cậu, nhưng giường ở ký túc xá trường học nhỏ quá, một mình Khương Hề ngủ còn vừa vặn, bản thân người người ông thì cao hơn người bình thường, đối với anh mà nói một mình ngủ trên giường còn hơi khó, chứ ngủ hai người thì sao mà ngủ nổi.

Úy Lam vươn tay giúp Khương Hề đắp chăn đàng hoàng, cảnh này bị nam sinh ở giường đối diện nhìn thấy, lấy làm lạ hỏi: "Tình cảm của hai cậu trở nên tốt đẹp như thế từ khi nào vậy? Còn đắp chăn nữa chứ?" Kiểu nam sinh cẩu thả như bọn họ, đừng nói đắp chăn, ngẫu nhiên ốm vặt tự mình chịu đựng cũng là chuyện bình thường.

"Các cậu có từng nghe lời đồn về chuyện xảy ra gần đây trong ký túc xá không?" Úy Lam hoàn toàn không trả lời người kia, hơn nữa còn lảng sang đề tài khác.

Còn là đề tài mà rất nhiều người ưa thích, đặc biệt là sau khi đã thật sự xảy ra chuyện gì đó.

Nam sinh vóc dáng hơi lùn ở một chiếc giường khác nói: "Dạo trước ở ký túc xá nữ mới xảy ra chuyện, cậu nói thử xem? Nghe đồn.. à thôi, chúng ta không thảo luận đề tài này nữa, nói rồi lại ngủ không yên." Cậu ta nói nửa chừng rồi lại lấp lửng, e rằng là sợ thật.

"Xí!" một nam sinh trông khá đô con mở miệng: "Sợ cái quần què, thì là đồn rằng người ngủ cuối cùng trong phòng sẽ bị ma theo dõi chứ gì? Vậy mà còn có người tin hả?"

Những người khác không xen mồm, buổi tối thật sự không muốn nói đến chuyện quỷ thần, đành phải cúi đầu chơi di động, nhưng thật ra đã nghe hết cuộc đối thoại.

Nam sinh lùn không phục: "Vậy cậu nói nghe xem sao Chúc Hướng San lại xảy ra chuyện? Khắp ký túc xá nữ đều đồn rằng nhỏ đó bị ma ám, đêm trước khi xảy ra chuyện miệng cứ lẩm bẩm mãi rằng kẻ nào ngủ cuối cùng thì sẽ chết, kết quả ngày hôm sau nhỏ liền.."

Thảo luận về người chết là điều rất kiêng kị, nam sinh lùn khá là dè chừng.

Nam sinh đô con kia lẩm bẩm: "Mặc xác các cậu nghĩ thế nào, dù sao tôi cũng chả tin," hắn chui vào trong chăn: "Người ngủ cuối cùng có chết hay không để bàn sau, nhưng đứa nào lên giường cuối cùng thì nhớ tắt đèn nhá."

Đúng lúc có một nam sinh từ phòng vệ sinh bên ngoài trở về: "Đệt, lại là tui."

* * *

Tuy rằng mọi người không thảo luận nhiều lắm, nhưng Úy Lam đã thăm dò được đại khái mọi chuyện, ký túc xá nữ chắc hẳn đã có người chết, hơn nữa những gì nhắc tới trước khi chết không khác chủ đề của bộ phim này là bao, đều nói người ngủ cuối cùng sẽ gặp chuyện.

Sau khi tắt đèn người đàn ông nhắm mắt lại, đương nhiên anh sẽ không ngủ thật, trực giác nói cho anh phải tốc chiến tốc thắng, giải quyết nhanh gọn lẹ cái con ma buổi tối kia.

Ánh sáng màn hình điện thoại của mấy nam sinh trong phòng ngủ lần lượt tắt đi, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng ngáy của mọi người, cho dù bởi vì lời đồn nên hơi khó ngủ nhưng một lúc sau là say giấc liền.

Cuối cùng chỉ còn lại Úy Lam.

Đêm nay trăng tròn, không có chút gợn mây nào, phòng ngủ được ánh trăng rọi xuống trông khá là sáng, thậm chí lúc ngoài cửa sổ có một bóng người đang đứng, Úy Lam vẫn có thể nhìn rõ được là ả đang mặc đồ màu đỏ.

Người đàn ông nhìn chăm chú vào ả, đối phương giữ im tư thế không nhúc nhích đứng ngoài cửa sổ rất lâu, nhưng lúc này giường trên bỗng phát ra tiếng sột soạt, Khương Hề đã tỉnh lại.

Cậu cảm thấy chỗ nào đó khá ê ẩm, lần này thức dậy cũng là do thấy khó chịu nên mới mở mắt ra, đang định ngủ tiếp, lại nhớ tới nguyên nhân khiến mình trở nên như vậy, bỗng nhiên mở to hai mắt ra.

Cho dù Khương Hề thật sự cảm thấy Úy Lam rất đẹp trai, thế cũng không thể rape mình như vậy được! Hơn nữa lại còn ở trong tình huống kiểu đấy, đối phương cũng không phải ở hình dạng con người nữa chứ.

Khương Hề ngáp một cái mở mắt, cậu muốn nhìn thử xem mình đang ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không, kết quả ngay sau đó liền bốn mắt nhìn nhau với cái thứ ngoài cửa sổ.

"Ứm.." Khương Hề suýt nữa la lên, muốn rời mắt đi nhưng không dám, đành phải rụt về trong chăn một chút, sau đó đắp qua đầu, che đậy mình kín mít, run rẩy toàn thân.

Đêm nay cho dù mình có bị nóng chết ngộp chết trong chăn, cậu cũng sẽ không ló đầu ra!

Khương Hề không biết là, lúc nữ quỷ nhìn thấy cậu rụt vào trong chăn, ngay sau đó đã xuất hiện ở trong phòng ngủ, hơn nữa từ từ đi tới giường cậu.

Về phần Úy Lam, thì đang trơ mắt nhìn nữ quỷ lại gần mép giường mình.

Hai chân con quỷ này đang lơ lửng, phần đầu vừa vặn đang nhìn chằm chằm Khương Hề ở giường trên.

Ngón tay Úy Lam khẽ nhúc nhích, chưa hề khôi phục ký ức, nhưng dựa theo bản năng lấy ra một cây đao từ trong không gian, vung tay chém đôi con quỷ ra thành hai mảnh.

Một tiếng kêu ré thê lương vang vọng trong đêm, người đàn ông đứng dậy xốc chăn Khương Hề lên, người sau hết hồn chim én, còn tưởng rằng là nữ quỷ tấn công, kết quả liền nghe thấy Úy Lam nói: "Là tôi, xuống dưới trước đi." Nói sao thì giường trên cũng không an toàn bằng phía dưới.

Khương Hề vốn còn đang oán thán người này đây nè, thậm chí còn muốn cầm dao xiên anh luôn, nhưng so sánh với nữ quỷ, Úy Lam đúng là thân thiết hơn nhiều! Cậu vội vàng giang hai tay về phía đối phương, được bế xuống giường dưới.

Nữ quỷ hiện ra nguyên hình, Khương Hề nhận ra ả, ngạc nhiên cau mày nói: "Dư Thụy Tuyết? Đệt! Tôi đào mồ mả mười tám đời tổ tông nhà cô hay gì? Sao cô phải làm vậy với chúng tôi?"

Dư Thụy Tuyết bị chặt ra làm đôi, dù không chết thì cũng ngáp ngáp tới nơi, cho nên lần này cô ả chẳng thèm ừ hử lấy một câu, toan bỏ trốn ngay tắp lự, nhưng bị Úy Lam ném ra một lá bùa đạo cụ, trói ngay tại chỗ.

Làm một trận ầm ĩ như vậy, người trong phòng ngủ không một ai tỉnh dậy.

"Anh đã khôi phục ký ức?" Dư Thụy Tuyết ghim chằm chằm vào Úy Lam.

"Chưa hề," Người đàn ông lạnh lùng nói: "Nhưng điều này cũng chẳng trở vại việc tôi giết cô."

Giống như một cao thủ tuyệt thế, cho dù bị mất trí nhớ đi chăng nữa thì cũng sẽ dùng chiêu thức bản năng để chiến đấu với kẻ địch, Úy Lam đã làm Chủ Thần nhiều năm vậy rồi, vung tay lên hô mưa gọi gió đã là bản năng của anh.

Dư Thụy Tuyết lại xoay người bỏ chạy lần nữa: "Muốn giết tôi, không dễ dàng như vậy đâu!"

Úy Lam hừ lạnh một tiếng, không gian xung quanh chớp mắt đã bị ngừng lại, chỉ thấy nữ quỷ trước mắt bị ngưng lại giữa không trung trong tư thế đang bỏ chạy, ngay cả mọt ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.

Hai mắt ả từ từ trợn to, nhìn bản thân đang biến thành vô số ánh sao lấp lánh bắt đầu tan biến, giống như những lời lúc trước Dư Thụy Tuyết đã nói, cảnh tượng Chủ Thần ngã xuống trông rất đẹp, lộng lẫy hơn cả pháo hoa, nhưng Úy Lam không muốn để ả thành pháo hoa, biến thành ánh sáng đom đóm nghe còn tạm được.

Khương Hề nhìn những gì diễn ra trước mắt này cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, đang muốn nói gì đó, nhưng tin tức trong đầu bỗng nhiên ùa ra như muốn nổ não, cuối cùng cậu đã nhớ ra hết mọi chuyện! Hơn nữa nhoáng cái đã biến mất tại chỗ.

Lúc Dư Thụy Tuyết ' chết đi ', Game mà ả thiết lập ra chuyên môn dùng để nhốt Úy Lam đương nhiên sẽ tự động qua màn.

Chỗ mà Khương Hề trở về là địa bàn của Úy Lam, lập tức nghĩ đến một sự kiện: "Dư Thụy Tuyết nói ả đã ra lệnh cho toàn bộ Thần Linh đến vũ trụ của em để thôn tính rồi!"

Người đàn ông nói một cách từ tốn: "Trước khi đi tôi đã để lại người giữ nhà, yên tâm nhé." Là một Chủ Thần lấy đại cục làm trọng, sao có thể không đề phòng kẻ trộm đột nhập vào nhà được?

Khương Hề đang định thưởng cho anh mấy cái moah moah, lại nhớ tới chuyện trong Game, sắc mặt vèo một cái trở nên u ám: "Sao anh dám dày vò em như vậy hả!"

Người đàn ông nghe là hiểu liền: "Để xin lỗi, tôi nguyện ý dâng một nửa Đại Vũ Trụ tặng cho cục cưng, được không nè?"

Khương Hề nghệt mặt ra: "Cái gì?"

Úy Lam hờ hững nói: "Giữa các Chủ Thần với nhau nếu tự nguyện dung hợp vũ trụ thì có thể sử dụng chung tài nguyên, sau này đời đời kiếp kiếp, vĩnh sinh vĩnh thế, chúng ta đều có thể ở bên nhau."

Thân là Chủ Thần, Khương Hề đương nhiên biết điều này, không chỉ có như thế, sinh mạng bọn họ tương đương gắn liền với nhau, nếu một người bị thương, người còn lại cũng sẽ gánh một nửa, bên cạnh Chủ Thần Đại Vũ Trụ không biết có cơ man nào là Thần Linh đang núp trong bóng tối chờ cơ hội lấy mạng anh, nếu như dung hợp với mình, chẳng khác nào đang có nhược điểm trí mạng.

Nhưng Khương Hề biết, nếu đối phương đã tới mức nguyện ý dung hợp với mình, cậu sớm đã trở thành nhược điểm của đối phương rồi.

"Không được," Khương Hề khẽ nói: "Như vậy anh sẽ mệt lắm, lỡ ngày nào đó em chết.."

"Không có ngày đó," Úy Lam ngắt lời cậu: "Nếu ngay cả em mà tôi cũng không bảo vệ được, thì còn làm Chủ Thần Đại Vũ Trụ gì nữa."

Khương Hề lắc đầu: "Dù sao cũng không được."

Úy Lam lại khuyên giải hồi lâu, Khương Hề vẫn không mềm lòng, anh đành phải tạm thời gác chuyện này một bên, không vội, thời gian còn dài, sẽ có lúc nhóc con đồng ý thôi.

Khương Hề nói sang chuyện khác: "Cho nên bây giờ Dư Thụy Tuyết chết rồi hả?"

Úy Lam: "Chưa chết hẳn, bản thể đã chết phân thân đã bị bắt, chắc hẳn sẽ mò tới đây nhanh thôi."

* * *

Không ngoài dự đoán, khoảng chừng hơn nửa tiếng sau, Dư Thụy Tuyết đã bị đưa tới trước mặt hai người họ, lúc trước ở trong Game ả chỉ có thể sử dụng đến bản thể để nhốt Úy Lam, là bởi vì phân thân khá yếu, thế là dùng để chi huy chúng Thần đi thôn tính Khương Hề, kết quả bị hệ thống chủ của Úy Lam tóm gọn.

Hệ thống chủ cũng có quyền lực điều khiển tài nguyên của vũ trụ, đương nhiên sức mạnh không thể khinh thường được.

Khương Hề nhìn Dư Thụy Tuyết bị dãy số liệu trói tới trước mặt: "Tôi thật ra rất muốn biết cô lấy đâu ra can đảm lớn tới vậy để đối đầu với Úy Lam? Hơn nữa còn rất có địch ý với tôi? Là do.. Yêu thầm anh ấy sao?"

Dư Thụy Tuyết cười lạnh một tiếng: "Cậu tưởng rằng ai cũng như cậu đổi đời nhờ lên giường hả?"

Úy Lam: ".. Ánh mắt ả nhìn tôi chỉ có cảnh giác và ý thù địch."

Khương Hề gật đầu: "Ừm, dù sao nhan sắc cũng tàm tạm, thế tại sao ả lại đi gây hấn với anh bằng phương thức như đâm đầu tự sát này nhỉ? Đúng là lấy trứng chọi đá."

Lần này Dư Thụy Tuyết im lặng một lúc rồi mới nói một cách u ám: "Tôi chỉ đang theo đuổi tự do thôi, có câu nói rằng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, ở phía trên Chủ Thần vẫn còn một sự tồn tại hùng mạnh, hạn chế chúng ta khắp nơi, tôi muốn phá bỏ sự hạn chế này chẳng lẽ không được hay sao?"

Khương Hề nhìn ả: "Có phải cô bị ATSM hay không? Chúng ta đã là Chủ Thần của vũ trụ rồi, bề trên còn có ai nữa chứ?"

"Thiên Đạo." Úy Lam tuôn ra hai chữ.

Khương Hề sửng sốt một lúc: ".. Anh nói là.. Thiên Đạo trong truyền thuyết kia sao, thật sự tồn tại à?"

"Sao lại không tồn tại được? Thiên Đạo, vận hành hết thảy mọi thứ trên đời, mặt trời mọc lặn, xuân đi thu đến, tất cả đều là quy luật của Thiên Đạo, các Chủ Thần như chúng ta nếu muốn làm ra những chuyện vi phạm lẽ thường như tuyết rơi tháng sáu, quá lắm chỉ có thể thay đổi tạm thời, lại không thể làm cho cả vũ trụ vận hành theo ý mình, nhưng anh ta lại làm được!" Vẻ mặt Dư Thụy Tuyết điên cuồng nhìn về phía Úy Lam: "Anh ta là chó săn của Thiên Đạo, giết anh ta là có thể thay thế."

Úy Lam: "..."

Khương Hề nhìn người đàn ông: "Con ả này bị khùng hả?"

Úy Lam gật đầu: "Chắc vậy quá, có điều đúng thật là tôi có chút quan hệ với Thiên Đạo."

Khương Hề: "Quan hệ chó săn?"

Úy Lam: "..."

Khương Hề khụ một tiếng rồi sửa miệng: "Quan hệ bạn bè?" Trong mắt viết hai chữ chó săn.

Úy Lam thở dài một tiếng: "Thiên Đạo đã chết cả tỷ năm trước rồi, tôi là do Thiên Đạo sinh ra, cho nên mới có thể cưỡng chế thay đổi những quy tắc cố định nào đó."

Khương Hề: "..."

"Sao lúc trước anh không nói cho em biết?" Khương Hề hơi rén.

Úy Lam: "Lúc trước không nhắc tới đề tài này, nên tôi chưa nói, hơn nữa Thiên Đạo đã vong, thân phận này của tôi có hay không thì cũng chả có gì khác biệt mấy."

Khương Hề lại nhìn Dư Thụy Tuyết lần nữa bèn hiểu ra: "Bên cạnh Hoàng đế thường hay có mấy đứa muốn soán ngôi, như vậy đương nhiên cũng sẽ có kẻ muốn giết Chủ Thần Đại Vũ Trụ, chẳng qua chỉ là không biết tự lượng sức mình thôi."

Dư Thụy Tuyết: "Sống lâu quá rồi, lúc tự sát thuận tiện đùa tí cho vui không được à? Tôi khó chịu với việc người khác mạnh hơn tôi, bây giờ người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, giết tôi đi, hơn nữa cũng đâu phải tôi chưa từng thắng qua," ả nhìn về phía Úy Lam cười gằn: "Con sói con kia, chả phải tôi đã giết nó từ trong tay anh đấy sao?"

Khương Hề từ nãy đến giờ vẫn bình tĩnh, nay nghe thấy chuyện này nhoáng cái đã nổi đóa lên: "Đồ điên, cái thứ biến thái chết tiệt!"

Sắc mặt Úy Lam cũng cực kỳ lạnh lùng, vung tay tung ra một luồng sức mạnh màu bạc bao vây lấy Dư Thụy Tuyết, chỉ nghe thấy ả kêu ré lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt vừa khó coi vừa khiếp sợ: "Có giỏi thì giết tôi đi, cướp đoạt Thần cách làm gì á á á--" nhìn thôi đã biết đau khổ lắm rồi.

Ngay sau đó, một vật hình thoi màu vàng trong suốt từ trong người Dư Thụy Tuyết bay ra, Úy Lam lạnh lùng ra lệnh: "Ném ả vào Luân Hồi đạo, đầu thai thành chó, khi nào cứu được mười vạn con chó, khi đấy mới được phép làm người."

Một dải số liệu màu xanh lá nhoáng cái đã bịt miệng đang la hét của ả lại, lôi Dư Thụy Tuyết đi.

Ánh mắt Khương Hề bừng sáng long lanh, gần như là nhìn Úy Lam với ánh mắt sùng bái: "Đây là Thần cách? Anh có thể làm được chuyện cướp đoạt Thần cách à?"

Người đàn ông: ".. Ừ." Còn rất hưởng thụ, tuy rằng anh đã thấy nhiều người cung kính với mình, nhưng Khương Hề thì khác.

Thần cách là vật sở hữu độc quyền của Chủ Thần, mà Thần Linh được Chủ Thần lựa chọn chỉ có ngụy Thần cách, khoảng cách hai bên xa tít mù khơi, dù là về tiềm lực hai sức mạnh đều cách nhau một trời một vực.

"Thế, em có thể ngắm thử không?" Khương Hề nói.

Úy Lam đưa Thần cách cho Khương Hề: "Chả phải vật hiếm lạ gì, thích thì cầm chơi đi."

Khương Hề chụt người đàn ông một cái: "Chồng giỏi quá xá."

Úy Lam ôm lấy người thật chặt, cắn lên môi cậu một cái: "Lặp lại lần nữa."

Khương Hề chôn trong lòng ngực của anh: "Chồng giỏi quá xá."

Úy Lam: "Lặp lại lần nữa."

Khương Hề: "Chồng giỏi quá xá~"

Sắc mặt Úy Lam ra vẻ đứng đắn: "Ở những phương diện khác của tôi cũng rất tuyệt, giờ giao lưu một chút nhé." Nói rồi liền bế Khương Hề đi vào trong điện.

Thần cách bị tuột khỏi tay do Khương Hề cầm không chắc: "Á rớt rồi! Chuyện lúc trước anh rape em còn chưa tính sổ đâu đấy."

Người đàn ông: "Đợi sau khi cục cưng trải nghiệm sự tài giỏi của chồng xong thì tính sổ sau nhé?"

* * *

Thần cách nằm lẻ loi trong Thần điện, phải rất lâu sau mới được chủ nhân nhặt lên lần nữa, Khương Hề giữ lại vật đấy để trưng, sau này bị Nhiếp Ngạn xin về cho An Ninh, người phàm dung hợp với Thần cách, thì sẽ thành Chủ Thần.

-Hết-​

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện