Anh thỏa mãn giấc mộng tươi đẹp ngây ngô của tất cả các cô gái trẻ.
Nhưng khi đó Cố Lan San vẫn ngây ngốc một lòng đặt lực chú ý lên người Hàn Thành Trì.
Cố Lan San nghĩ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô biết cô sẽ yêu Thịnh Thế nhiều như vậy thì cô khẳng định ngay lần đầu tiên gặp Thịnh Thế, cô sẽ động lòng.
"Cuối cùng, tôi hi vọng trường của chúng ta càng lúc càng tốt, đồng thời nhân cơ hội có học sinh của các khóa ở đây, tôi muốn nói với vợ của tôi một câu."
Thịnh Thế xuyên qua đoàn người tìm được bóng dáng của Cố Lan San một cách chính xác, anh và cô nhìn nhau, sau đó nhàn nhạt mở miệng, nhấn mạnh từng chữ: "Sinh nhật vui vẻ!"
Mắt Cố Lan San lập tức trở nên ẩm ướt.
Cô chỉ nhớ hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật cô.
Dưới đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Thịnh Thế hơi khom người chào mọi người ở dưới.
Cố Lan San cũng vỗ tay theo, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Thịnh Thế, cô khẽ hé miệng, không có phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng nói: "Nhị Thập, cám ơn anh......"
Thật sự cám ơn anh.
Nhị Thập, anh biết không? Nếu em không gặp được anh, có lẽ cả đời này của em vĩnh viễn đều sống trong tình cảnh đầu đường xó chợ .
Anh là bến bờ hạnh phúc vững chắc của em.
...
...
Sau đó có thêm mười mấy người lên bục phát biểu, thời gian của mỗi người không nhiều, chừng hơn một tiếng đồng hồ thì kết thúc.
Những vị khách quý đứng chụp hình chung với ban giám hiệu trường trên lễ đài, sau đó tuyên bố lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường kết thúc.
Lúc kết thúc có rất nhiều người xông lên lễ đài, muốn chụp hình chung với nam thần mà mình mê luyến lúc còn trẻ, Cố Lan San lôi kéo Triệu Lỵ chen vào nhưng vừa mới đi được hai bước đã có người nhào tới trước mặt cô, ôm lấy cô, còn hung hăng hôn một cái trên mặt cô.
Cố Lan San bất ngờ bị hôn, kinh ngạc quay đầu thì thấy được người quen......
...
...
Thịnh Thế và Hạ Phồn Hoa rất muốn thoát ra để rời đi nhưng lại bị bạn học bao vây lại một chỗ, bất đắc dĩ chỉ có thể chụp ảnh chung.
Lúc chụp ảnh chung với mọi người, Thịnh Thế còn gặp được một nhân viên của mình, cũng tốt nghiệp trường XX, chụp hình với anh xong còn cười bổ sung thêm một câu: "Ông chủ, vừa rồi tôi thấy có một người phụ nữ hôn bà chủ ————"
Thịnh Thế nghe vậy, suýt nữa thì nhảy dựng lên, anh lập tức không quan tâm đến những bạn học tìm anh chụp chung, trực tiếp móc điện thoại di động ra gọi cho Cố Lan San.
Điện thoại rất nhanh được nghe máy.
"Đang ở đâu?" Cố Lan San nghe được giọng nói trầm thấp của Thịnh Thế từ trong loa truyền đến, cô cười nói: "Em ở phía dưới phòng học của chúng ta."
"Được, anh đến ngay."
"Ừ, em chờ anh."
...
...
Chưa tới mười phút sau khi cúp máy, Cố Lan San nhìn thấy Thịnh Thế vội vàng gấp gáp đi tới.
Dọc theo đường đi còn có rất nhiều người đứng xa nhìn Thịnh Thế, còn chỉ chỉ trỏ trỏ nói điều gì đó.
Nhưng khi đó Cố Lan San vẫn ngây ngốc một lòng đặt lực chú ý lên người Hàn Thành Trì.
Cố Lan San nghĩ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô biết cô sẽ yêu Thịnh Thế nhiều như vậy thì cô khẳng định ngay lần đầu tiên gặp Thịnh Thế, cô sẽ động lòng.
"Cuối cùng, tôi hi vọng trường của chúng ta càng lúc càng tốt, đồng thời nhân cơ hội có học sinh của các khóa ở đây, tôi muốn nói với vợ của tôi một câu."
Thịnh Thế xuyên qua đoàn người tìm được bóng dáng của Cố Lan San một cách chính xác, anh và cô nhìn nhau, sau đó nhàn nhạt mở miệng, nhấn mạnh từng chữ: "Sinh nhật vui vẻ!"
Mắt Cố Lan San lập tức trở nên ẩm ướt.
Cô chỉ nhớ hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật cô.
Dưới đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Thịnh Thế hơi khom người chào mọi người ở dưới.
Cố Lan San cũng vỗ tay theo, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Thịnh Thế, cô khẽ hé miệng, không có phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng nói: "Nhị Thập, cám ơn anh......"
Thật sự cám ơn anh.
Nhị Thập, anh biết không? Nếu em không gặp được anh, có lẽ cả đời này của em vĩnh viễn đều sống trong tình cảnh đầu đường xó chợ .
Anh là bến bờ hạnh phúc vững chắc của em.
...
...
Sau đó có thêm mười mấy người lên bục phát biểu, thời gian của mỗi người không nhiều, chừng hơn một tiếng đồng hồ thì kết thúc.
Những vị khách quý đứng chụp hình chung với ban giám hiệu trường trên lễ đài, sau đó tuyên bố lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường kết thúc.
Lúc kết thúc có rất nhiều người xông lên lễ đài, muốn chụp hình chung với nam thần mà mình mê luyến lúc còn trẻ, Cố Lan San lôi kéo Triệu Lỵ chen vào nhưng vừa mới đi được hai bước đã có người nhào tới trước mặt cô, ôm lấy cô, còn hung hăng hôn một cái trên mặt cô.
Cố Lan San bất ngờ bị hôn, kinh ngạc quay đầu thì thấy được người quen......
...
...
Thịnh Thế và Hạ Phồn Hoa rất muốn thoát ra để rời đi nhưng lại bị bạn học bao vây lại một chỗ, bất đắc dĩ chỉ có thể chụp ảnh chung.
Lúc chụp ảnh chung với mọi người, Thịnh Thế còn gặp được một nhân viên của mình, cũng tốt nghiệp trường XX, chụp hình với anh xong còn cười bổ sung thêm một câu: "Ông chủ, vừa rồi tôi thấy có một người phụ nữ hôn bà chủ ————"
Thịnh Thế nghe vậy, suýt nữa thì nhảy dựng lên, anh lập tức không quan tâm đến những bạn học tìm anh chụp chung, trực tiếp móc điện thoại di động ra gọi cho Cố Lan San.
Điện thoại rất nhanh được nghe máy.
"Đang ở đâu?" Cố Lan San nghe được giọng nói trầm thấp của Thịnh Thế từ trong loa truyền đến, cô cười nói: "Em ở phía dưới phòng học của chúng ta."
"Được, anh đến ngay."
"Ừ, em chờ anh."
...
...
Chưa tới mười phút sau khi cúp máy, Cố Lan San nhìn thấy Thịnh Thế vội vàng gấp gáp đi tới.
Dọc theo đường đi còn có rất nhiều người đứng xa nhìn Thịnh Thế, còn chỉ chỉ trỏ trỏ nói điều gì đó.
Danh sách chương