Khi Cố Lan San đi dạo phố cùng Triệu Lỵ thì gặp Hàn Thành Trì và vợ chưa cưới.

Hai người đang ở trong cửa hàng…. Độc quyền Cartier chọn nhẫn cưới.

Khi đó, qua báo chí giải trí Cố Lan San cũng đã biết tin Hàn Thành Trì kết hôn, ngày cưới đúng là ngày hôm kỷ niệm thành lập trường chơi mạt chược mà anh ta nói, ngày 14 tháng 2.

……

Ngày 14 tháng 2 là lễ tình nhân, Cố Lan San và Thịnh Thế không nhận được thiệp mời của Hàn Thành Trì gửi tới, nhưng Thịnh Thế không thích thiếu đồ người ta, nhất là Hàn Thành Trì cho nên đặc biệt phái người đưa phong bao tiền mừng tới cho Hàn Thành Trì, ngay cả sợi dây chuyền Hàn Thành Trì tặng Cố Lan San cũng cùng gửi lại nốt.

…..

Xế chiều hôm đó Cố Lan San nhìn thấy quang cảnh hôn lễ của Hàn Thành Trì trên mạng, làm rất to.

Thật ra thì cô thực sự không thích Hàn Thành Trì nhưng vẫn tò mò xem qua hôn lễ của Hàn Thành Trì một lát.

Ngày hôm nay cô vốn hẹn Thịnh Thế ra ngoài cùng nhau ăn tối, trải qua lễ tình nhân thuộc về hai người.

Nhưng đợi đến khi cô xem xong bài trên web rồi vẫn chưa thấy Thịnh Thế xuất hiện, cô không nhịn được liền cầm điện thoại lên gọi cho Thịnh Thế.

“Còn chưa về sao?”

“Vừa về tới.”

“Vậy em xuống ngay đây.”

“Ừ, chậm thôi không cần vội.” Giọng Thịnh Thế nghe rất ấm áp.

Cố Lan San cũng cảm thấy ấm lòng, sau khi cúp máy cô cầm áo khoác đi ra phía cửa, nhưng cô vừa đi ra ngoài thì đụng phải Cầu Cầu đang ôm quả táo nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Cố Lan San ngồi xổm xuống nhéo mặt Cầu Cầu: “Cầu Cầu, ai đưa cho con quả táo thế?”   

“Ba.” Cầu Cầu nhấp nháy mắt nhìn Cố Lan San trả lời.

“Ba đưa cho con lúc nào?”

“Ba vừa đưa cho con ở đây.” 

Cố Lan San nghe nói như thế nhất thời hiểu rõ hết thảy, Thịnh Thế vừa đi tới đây thấy cô đang xem lễ cưới của Hàn Thành Trì thì lặng lẽ lui ra ngoài, giả vờ như mình không thấy gì. Chắc người đàn ông kia sợ mình xuất hiện quấy rầy cô không thể thoải mái xem nên cố ý nhường không gian lại cho cô.

Cố Lan San vỗ đầu Cầu Cầu, hôn lên mặt Cầu Cầu: “Vậy mẹ đi tìm ba, Cầu Cầu ngoan.”

“Vâng.” Cầu Cầu khéo léo gật đầu.

Cố Lan San liền đứng lên đi xuống lầu.

Cố Lan San đi xuống lầu thì thấy Thịnh Thế đang giúp Bì Bì xếp hình trên sàn nhà, cô cười ấm áp đi tới.

Thịnh Thế thấy cô lập tức đứng dậy tự nhiên cầm tay cô: “Đi thôi, tài xế đã chuẩn bị xe xong rồi.”

Cố Lan San đứng tại chỗ không động đậy.

Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn về phía Cố Lan San, đáy mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ: “Sao vậy?” 

Cố Lan San không lên tiếng, thay vào đó nhón chân hôn lên môi Thịnh Thế, nói nhỏ một câu: “Nhị Thập, em yêu anh.” lêquyddon

Thịnh Thế ôm eo cô, hôn trả lại cô rất nồng nàn: “Anh cũng yêu em, suốt đời.”

Kết thúc chính văn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện