Editor: Hanna
Vừa hút được hai hơi, anh ta đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, từ trong túi lấy điện thoại ra, mở khóa, màn hình trống trơn, không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có một cái tin nhắn.
Ánh mắt Thịnh Thế đột nhiên liền lạnh xuống, anh ta thuận thế hung hăng hút một hơi thuốc, không biết có phải là hút quá nhanh hay không, hay là như thế nào, cổ họng liền bị sặc một khói, tiến thoái lưỡng nan, thiêu đốt khó chịu, làm cho anh ta quay đầu ho lên kịch liệt.
Anh ta không nói lên lời tư vị của mình giờ phút này ra sao, có mất mát chua xót đau đớn.
mới vừa rồi ở chỗ chơi mạt chược, vẫn đều là anh ta thắng, mặc dù anh ta khong thiếu chút tiền đó, nhưng là tâm tình vẫn rất tệ.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy vợ của bọn họ, khi từng người từng người gọi điện nhắn tin tới, anh ta đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Bọn họ nói anh ta thật có phúc, cưới được một người vợ thấu tình đạt lý, còn hiểu chuyện săn sóc.
Đây rõ ràng là lời tán dương khách sáo, nhưng anh ta lại cảm thấy thực châm chọc.
Trời mới biết anh ta rốt cuộc có bao nhiêu hâm mộ bọn họ, anh ta cảm thấy bọn họ mới là những người có phúc!
Trời mới biết anh ta rốt cuộc có bao nhiêu hi vọng Cố Lan San không biết thấu tình đạt lý, không hiểu chuyện săn sóc!
Trời mới biết anh ta rốt cuộc có bao nhiêu hi vọng Cố Lan San có thể giống như vợ của bọn họ, gọi điện thoại giục hắn về nhà, cho dù là tức giận, cố tình gây sự, cũng có thể.
Nhưng mà......Không có......Cái gì cũng không có, điện thoại của anh ta trống trơn, không tin nhắn chưa đọc, không có cuộc gọi nhỡ.
Kỳ thật vẫn đều là như vậy......Anh ta sớm đã quen, không phải sao? Tại sao anh ta còn có thể trong đêm khuya vắng vẻ, âm thầm đau buồn?
Thịnh Thế hồi phục ho khan, lại hút một hơi thuốc, ngẩng đầu, liên tục nhả ra vài vòng khói xinh đẹp, sương khói lượn lờ, anh ta tựa hồ thấy được ánh nắng mặt trời vào buổi chiều, cô bị người mang vào biệt thự Cố gia......
Anh ta nhớ rất rõ ràng, anh ta ghé vào lan can lầu hai, nhìn xuống cô nhỏ bé, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta, rõ ràng hiện lên một chút kinh diễm, anh ta đã quen với những ánh mắt như vậy, bĩu môi, liền nhả ra một câu: “Đồ nhà quê!
Về sau, anh ta thường xuyên đến Cố gia chơi, thường xuyên sẽ thấy cô, lúc đó, anh ta mười tuổi, cô chín tuổi, anh ta là đối tượng mà những đứa trẻ sống ở đây không dám trêu chọc, cho nên khó khăn lắm mới có một người mới, anh ta liền bắt nạt cô.
Đổi lại là những đứa bé gái khác bị hắn khi dễ, sớm chạy về nhà mà khóc cáo trạng rồi, ai biết, cô mặc kệ anh ta khi dễ như thế nào, vĩnh viễn đều là khuôn mặt quật cường mà đứng đó, một tiếng cũng không nói trừng anh ta.
Bây giờ nhớ lại, anh ta khi đó, cũng thật ác liệt, cô ngày ngày bị mắng là đứa trẻ không ai muốn, quê mùa!
Đôi khi, anh ta còn cố ý cầm đồ vật ném cô.
Lúc ấy, có thể cô là một đứa trẻ được người ta mua về, mới đến Bắc Kinh,, không biết một ai, cũng không có cảm giác an toàn, bị anh ta khi dễ, cũng không dám đi cáo trạng, cho tới bây giờ đều là chịu đựng, anh ta tựa hồ vẫn khi dễ cô duy trì khoảng thời gian nửa năm, cô một lần cũng chưa từng khóc, sau anh ta cảm thấy không có ý nghĩa, dần dần cũng đã quên cô.
Anh ta lớn hơn cô một tuổi, cho nên khi anh ta lên sơ trung, cô còn học tiểu học năm sáu, hai người gặp mặt cũng càng ít đi.
đợi đến khi anh ta lên năm hai sơ trung, cô vào năm nhất sơ trung trường anh ta.
Lúc đó anh ta cũng đã biết yêu sớm, mỗi ngày ở trường học mang theo con gái đi rêu rao khắp nơi.
Vừa hút được hai hơi, anh ta đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, từ trong túi lấy điện thoại ra, mở khóa, màn hình trống trơn, không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có một cái tin nhắn.
Ánh mắt Thịnh Thế đột nhiên liền lạnh xuống, anh ta thuận thế hung hăng hút một hơi thuốc, không biết có phải là hút quá nhanh hay không, hay là như thế nào, cổ họng liền bị sặc một khói, tiến thoái lưỡng nan, thiêu đốt khó chịu, làm cho anh ta quay đầu ho lên kịch liệt.
Anh ta không nói lên lời tư vị của mình giờ phút này ra sao, có mất mát chua xót đau đớn.
mới vừa rồi ở chỗ chơi mạt chược, vẫn đều là anh ta thắng, mặc dù anh ta khong thiếu chút tiền đó, nhưng là tâm tình vẫn rất tệ.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy vợ của bọn họ, khi từng người từng người gọi điện nhắn tin tới, anh ta đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Bọn họ nói anh ta thật có phúc, cưới được một người vợ thấu tình đạt lý, còn hiểu chuyện săn sóc.
Đây rõ ràng là lời tán dương khách sáo, nhưng anh ta lại cảm thấy thực châm chọc.
Trời mới biết anh ta rốt cuộc có bao nhiêu hâm mộ bọn họ, anh ta cảm thấy bọn họ mới là những người có phúc!
Trời mới biết anh ta rốt cuộc có bao nhiêu hi vọng Cố Lan San không biết thấu tình đạt lý, không hiểu chuyện săn sóc!
Trời mới biết anh ta rốt cuộc có bao nhiêu hi vọng Cố Lan San có thể giống như vợ của bọn họ, gọi điện thoại giục hắn về nhà, cho dù là tức giận, cố tình gây sự, cũng có thể.
Nhưng mà......Không có......Cái gì cũng không có, điện thoại của anh ta trống trơn, không tin nhắn chưa đọc, không có cuộc gọi nhỡ.
Kỳ thật vẫn đều là như vậy......Anh ta sớm đã quen, không phải sao? Tại sao anh ta còn có thể trong đêm khuya vắng vẻ, âm thầm đau buồn?
Thịnh Thế hồi phục ho khan, lại hút một hơi thuốc, ngẩng đầu, liên tục nhả ra vài vòng khói xinh đẹp, sương khói lượn lờ, anh ta tựa hồ thấy được ánh nắng mặt trời vào buổi chiều, cô bị người mang vào biệt thự Cố gia......
Anh ta nhớ rất rõ ràng, anh ta ghé vào lan can lầu hai, nhìn xuống cô nhỏ bé, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta, rõ ràng hiện lên một chút kinh diễm, anh ta đã quen với những ánh mắt như vậy, bĩu môi, liền nhả ra một câu: “Đồ nhà quê!
Về sau, anh ta thường xuyên đến Cố gia chơi, thường xuyên sẽ thấy cô, lúc đó, anh ta mười tuổi, cô chín tuổi, anh ta là đối tượng mà những đứa trẻ sống ở đây không dám trêu chọc, cho nên khó khăn lắm mới có một người mới, anh ta liền bắt nạt cô.
Đổi lại là những đứa bé gái khác bị hắn khi dễ, sớm chạy về nhà mà khóc cáo trạng rồi, ai biết, cô mặc kệ anh ta khi dễ như thế nào, vĩnh viễn đều là khuôn mặt quật cường mà đứng đó, một tiếng cũng không nói trừng anh ta.
Bây giờ nhớ lại, anh ta khi đó, cũng thật ác liệt, cô ngày ngày bị mắng là đứa trẻ không ai muốn, quê mùa!
Đôi khi, anh ta còn cố ý cầm đồ vật ném cô.
Lúc ấy, có thể cô là một đứa trẻ được người ta mua về, mới đến Bắc Kinh,, không biết một ai, cũng không có cảm giác an toàn, bị anh ta khi dễ, cũng không dám đi cáo trạng, cho tới bây giờ đều là chịu đựng, anh ta tựa hồ vẫn khi dễ cô duy trì khoảng thời gian nửa năm, cô một lần cũng chưa từng khóc, sau anh ta cảm thấy không có ý nghĩa, dần dần cũng đã quên cô.
Anh ta lớn hơn cô một tuổi, cho nên khi anh ta lên sơ trung, cô còn học tiểu học năm sáu, hai người gặp mặt cũng càng ít đi.
đợi đến khi anh ta lên năm hai sơ trung, cô vào năm nhất sơ trung trường anh ta.
Lúc đó anh ta cũng đã biết yêu sớm, mỗi ngày ở trường học mang theo con gái đi rêu rao khắp nơi.
Danh sách chương