Sau việc này, Thịnh Thế nhớ rõ có một khoảng thời gian rất dài khiến anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Xe điện chạy rất nhanh, Thịnh Thế không ngồi vững khiến cả người anh bị nảy lên, ngã xuống đất khiến cho anh bị gãy tay phải......Sau đó, anh bị trượt kỳ thi cuối cấp hai phải học lại một năm trở thành bạn đồng khóa của Cố Lan San.

Thịnh Thế nhớ rõ lúc anh bị đưa đến bệnh viện, tất cả người của Thịnh gia lẫn Cố gia đều có mặt. Lúc đó, anh mười sáu tuổi còn Cố Lan San mười lăm tuổi. Cố phu nhân vừa đến đã mắng cho Cố Lan San một trận té tát. Ngay cả những anh chị em họ của anh cũng mỗi người một miệng mà tham gia. Cố Lan San cắn môi, hốc mắt hồng hồng đứng đó. Cứ đứng im lặng ở đó không mở miệng giải thích cái gì.

Từ đầu đến cuối, Thịnh Thế vẫn tỉnh táo, nằm trên giường nhìn Cố Lan San cúi mặt, không nói lời nào để mặc một đám người xung quanh mắng chửi khiến anh cảm thấy cực kỳ áy náy. Vì thế, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng anh đã kể rõ tất cả sự việc.

Ba anh nghe xong, sắc mặt đen kịt, ông nội lại đang ở Hải Nam nên không có ai cứu anh. Vì thế, đợi đến khi anh xuất viện đã bị ba bắt quỳ ở phòng làm việc.

Cố Lan San cũng không nghĩ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy nên trong lòng cảm thấy áy náy, mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm anh. Đợi đến khi Thịnh Thế xuất viện thì cô lại đến Thịnh gia thăm vừa đúng lúc anh vừa phạt quỳ xong, không đi lại được chỉ nằm trên giường rên đau.

Cố Lan San thấy vậy liền đến cạnh giường, bóp đầu gối cho anh.

Ngày đó, ánh nắng mặt trời rất đẹp giống như ngày anh gặp cô lần đầu tiên. Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn một bên mặt của cô mà thất thần.

Vốn dĩ, cô đang chăm chú nhìn chân anh đột nhiên ngẩng đầu lên khiến Thịnh Thế vội vã quay đầu đi giả vờ như không có chuyện gì nhưng mặt hơi nóng lên.

Sau một lúc, anh mới quay đầu lại thì phát hiện Cố Lan San đang nhìn anh chăm chú. Thịnh Thế bị cô nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy tim đập loạn nhịp, vừa định quát cô mấy câu che sự xấu hổ. Ai ngờ cô đột nhiên mở miệng, nói: “Thật xin lỗi!” khiến mấy lời khó nghe của anh nghẹn ứ trong cổ họng.

Thịnh Thế cảm thấy ngón thay hơi rát như bị bỏng thì lập tức hoàn hồn lại mới phát hiện điếu thuốc đã cháy hết. Anh nhẹ nhàng dụi điếu thuốc lá, vứt vào thùng rác nhỏ trong xe, tiện nhìn sang điện thoại di động hơi dừng một chút rồi nhấn ga chậm rãi rời đi.

Cố Lan San nói câu “Thật xin lỗi!” rồi sau đó??

Sau đó, anh đỏ mặt. Còn sau nữa đó chính là khoảng thời gian đẹp nhất của anh.

Quãng thời gian tươi đẹp khi còn niên thiếu cũng nhanh chóng trôi đi. Lúc anh cảm thấy tươi đẹp nhất không phải mới gặp cô mà sau khi gặp cô mới thấy tuyệt nhất!

Rõ ràng......rõ ràng lúc đó rất tốt nhưng tại sao lại trở nên như vậy? Ban đầu, lúc Thịnh Thế và Cố Lan San mới kết hôn, anh cũng không như vậy. Mặc dù mỗi ngày anh đều bận đến tối muộn đều về nhà. Mặc dù ngày nào anh cũng bận đến điên đầu đếu cố gắng gọi cho cô một cuộc điện thoại.

Anh biết cô không thích các bữa tiệc xã giao. Chỉ một lần Thịnh Thế nói muốn cô cùng tham dự một bữa tiệc từ thiện nhưng cô từ chối thì anh cũng không ép buộc. Từ đó về sau, anh cũng ép cô nữa cũng không yêu cầu ai đi cùng anh mặc kệ ánh mắt kì quặc của mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện