“ San San, anh về nhà rồi... Đêm nay anh cùng mấy người đối tác đi ăn cơm, cơm nước xong đi làm SPA một cái, sau đó đi Kim Bích Huy Hoàng đánh mạt trượt một lúc, anh không có tìm phụ nữ.... Anh cũng không có liếc mắt nhìn bọn họ một cái.... Em phải tin tưởng anh....”

Thịnh Thế nhẹ giọng nói những lời này, giọng nói của anh trầm thấp, ở trong phòng yên tĩnh vô cùng dễ nghe, giống như là tiếng đàn vi-ô-lông đại học G.

Thâm tình của anh, cực kỳ dịu dàng, giống như là đối với châu báu mềm mại quan trọng nhất trên thế giới này.

*************

Ngày hôm sau là thứ bảy, Cố Lan San không cần đi làm, dậy có chút trễ, cô rửa mặt xong, nghĩ đến buổi sáng hôm nay cũng không có chuyện gì, cũng không ra ngoài, đơn giản mặc áo ngủ ra khỏi phòng, dự định xuống dưới lầu ăn bữa sáng.

Cố Lan San mới vừa mở cửa, liền thấy bà quản gia bưng một ly cà phê ở trước mặt.

Bà quản gia gật đầu với Cố Lan San, mỉm cười: “San tiểu thư, cô thức dậy? Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, muốn đồ ăn Trung Quốc hay vẫn là cơm Tây?”

“Đồ ăn Trung Quốc.” Cố Lan San đáp lại một câu, thuận tiện nhìn thoáng qua bà quản gia bưng cà phê.

Bà quản gia luôn luôn ở nơi này sống, giỏi về xem xét sắc mặt, nhìn thấy biểu tình Cố Lan San liền lập tức trả lời: “ Cà phê này là Thịnh tiên sinh muốn.”

Cố Lan San nghe nói như thế, ngược lại sửng sốt: “Thịnh Thế trở về khi nào?”

“Tôi không biết.” Bà quản gia thành thật trả lời: “ Buổi sáng lúc ngủ dậy, thấy Thịnh tiên sinh đậu xe ở trong sân.”

Cố Lan San gật gật đầu, không hỏi lại cái gì.

Bà quản gia bưng cà phê vòng qua Cố Lan San, liền hướng về thư phòng đi đến.

Cố Lan San lại đột nhiên lên tiếng, “ Để tôi bưng qua cho Thịnh Thế.”

Bà quản gia sửng sốt một phen, liền mặt mày hớn hở, lập tức đem khay đưa cho Cố Lan San, đáy lòng nhớ lại, San tiểu thư rốt cục cũng thông suốt, biết đi lấy lòng Thịnh tiên sinh rồi....

Cố Lan San tiếp nhận khay, đợi sau khi bà quản gia đi xuống lầu, cô nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, lại trở về phòng ngủ.

Cô mở tủ ra, đem tất cả áo ngủ khoét sâu của mình lấy ra, sau đó chọn một bộ áo ngủ có vẻ có vẻ tương đối hở hang, mặc lên trên người.

Đó là một bộ váy ngủ màu trắng, cô mua lúc học đại học, sau khi mua xong, một lần cũng không mặc. Lúc ấy bộ ngực của cô không có lớn như hiện tại, cho nên khi mặc vào, cũng không như hiện tại tràn đầy mị hoặc! Cố Lan San nhìn chằm chằm chính mình trong gương một hồi, thuận tiện đem tóc dài quăn màu đen kéo lại một bên, buông xuống ở trước ngực, lại đưa tay lên, nắm lấy hai lần, làm cho lộn xộn mà lại khêu gợi, thuận tiện đem dép lê chính mình đá rơi xuống, lúc này mới hài lòng bưng cà phê lên, một lần nữa hướng tới thư phòng.

Cố Lan San đi tới trước cửa thư phòng, tay nâng lên lại buông xuống nhiều lần, cuối cùng hít sâu một hơi, vừa nhắm mắt, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Rất nhanh, bên trong liền truyền đến một giọng nói, ngắn ngủi, trực tiếp: “Tiến vào.”

Cố Lan San đẩy cửa thư phòng ra, liền liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở trước bàn sách đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy tính một cái.

Có thể nguyên nhân là bởi vì ở nhà, anh mặc một bộ T-shirt thoải mái, cao quý trộn với vài phần tùy ý.

Dáng vẻ anh hết sức chuyên tâm, lông mi dài hơi rũ xuống, mi tâm nhíu lại, lâu lâu giơ tay lên chuyển động máy tính vài cái.

Cố Lan San nhẹ nhàng đem cà phê để ở trên bàn viết.

Ánh mắt Thịnh Thế vẫn nhìn ở trên máy tính, mí mắt không nâng một chút.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện