Nhưng mà, khóc lóc thảm thiết là một chuyện, sau khi tới công ty, phát hiện tính khí đại BOSS rất không tốt, bọn họ nói ra phương án, bất kể hoàn mỹ vô cùng vẫn bị anh giọng nói nhẹ nhàng lấy ra một đống lớn khuyết điểm, hội nghị mở một lúc, có mấy người lãnh đạo đều nhanh rơi lệ.

Hiện tại, đại BOSS ra ngoài nghe cú điện thoại, sau khi trở về, tính khí càng thêm nguy hiểm, mọi người càng thêm cẩn thận, thậm chí không dám thở mạnh một hơi.

Thịnh Thế nhìn thấy mọi người đều không nói lời nào, đáy lòng vốn không tốt, vì thế liền chỉ vào một phòng người bắt đầu mắng giống như là mắng học sinh tiểu học.

“ Tôi nói cho các người, cái phương án này nếu hôm nay giải quyết không xong cho tôi các người từng người từng người đều đi phòng tài vụ thôi việc đi!”

Sau khi rống xong, Thịnh Thế liền trực tiếp đạp cửa rời khỏi, đi văn phòng tổng giám đốc.

.........

Cố Lan San vừa nói một nửa, đã bị cắt đứt, cô cho rằng tín hiệu xuất hiện vấn đề, liền lấy điện thoại di động ra, lại gọi qua một hồi, ai ngờ bây giờ không ai bắt máy, trực tiếp bị tắt máy, Cố Lan San nhíu nhíu mày, tiếp tục gọi một lần, vẫn bị tắt máy.

Cô nghĩ đến buổi sáng ngày hôm qua anh ngoan độc tàn nhẫn hành hạ mình, cắn cắn môi dưới suy nghĩ, có lẽ anh vẫn đang tức giận, e rằng không dự định cùng mình về nhà, Cố Lan San nhìn chăm chú di động một lúc, liền xách lên túi bên cạnh, đi xuống lầu, bảo quản gia an bài xe, quyết định tự mình về nhà.

.......

Trong văn phòng Tổng giám đốc cực kỳ yên tĩnh.

Thư ký Thịnh Thế đứng ở cửa, lặng lẽ liếc mắt vào bên trong một cái, phát hiện Thịnh Thế đứng ở trước cửa sổ sát đất, cả người không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết nghĩ cái gì.

Thịnh Thế thu liễm tất cả tức giận như vậy, đặc biệt tao nhã yên tĩnh và tốt đẹp.

Ánh mặt trời sau giữa trưa, vừa vặn chiếu vào trên nửa gương mặt của anh, hình dáng hoàn mỹ như bức tranh nửa sáng nửa tối, bút mực đều khó có thể miêu tả ánh sáng chói mắt.

Thư ký theo Thịnh Thế sáu năm, quen thuộc tất cả dáng vẻ của anh, nhưng chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy.

Cô không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy mặt mày đại BOSS trong lúc đó mang theo buồn bã.

Cô thấy cực kỳ nhiều loại bộ dáng của đại BOSS, bộ dáng tranh bá xưng vương trên thương trường, bộ dáng hăng hái đả bại kẻ địch, bộ dáng tràn đầy tự tin trước đối thủ cạnh tranh, bộ dáng trừng mắt lạnh lùng phẫn nộ..... Lại chưa bao giờ thấy bộ dáng giờ phút này của đại BOSS..... Trên dưới toàn thân dường như tản ra nhàn nhạt đau thương......

Giống như là, người đàn ông tổn thương vì tình.

Chẳng biết tại sao làm cho người ta lộ ra vẻ cảm động.

Thư ký bỗng nhiên nghĩ tới một việc, lúc ấy cô bỏ quên điện thoại di động trong công ty, buổi tối ăn cơm xong mới phát hiện, liền trở về công ty lấy, lại phát hiện văn phòng tổng giám đốc phát sáng, cửa đóng lại. Cô liền tò mò nhìn qua khe cửa, nghĩ rằng bên trong nhìn thấy hai người, lại phát hiện một mình đại BOSS ngồi ở bên trong, đáy lòng cô lúc ấy nhịn không được có chút nghi ngờ, không phải xế chiều hôm nay đại BOSS cùng một người đi hẹn hò sao? Vì cái gì nửa đêm lại chạy tới công ty? Cô nghi ngờ lại nghi ngờ, cũng không dám quấy rầy đại BOSS, định rón ra rón rén rời đi, lại nghe thấy đến bên trong truyền đến hai tiếng: “Sở Sở... Sở Sở...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện