Editor: Nhã Y Đình

Cố Lan San cần một khoản tiền lớn để lo cho em trai cho nên cô quay về Cố gia. Cố phu nhân nói cô gả cho Thịnh Thế, muốn bao nhiêu có ấy nhiêu còn bà ta sẽ không cho một xu! Kỳ thật, lúc đó, Cố phu nhân đã nhận nhiều tiền bạc và món lời từ Thịnh Thế. Vì vậy, Thịnh Thế viết tặng cho Cố Lan San lá thư tình duy nhất đời anh – giấy đăng ký kết hôn, để cô trở thành Thịnh thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận.

Như vậy, người đàn ông Vương Gia Di thầm mến đã cưới Cố Lan San cũng đủ khiến Vương Gia Di không cam lòng chút nào. Cô ta giống như người điên, xông về phía Cố Lan San, hận không thể xé xác Cố Lan San thành trăm mảnh.

Cố Lan San cũng không phải kẻ ngu. Cô cảm nhận được nếu không phải vì Cố phu nhân và Vương Gia Di bày kế thì cô và Thịnh Thế cũng không trở nên như thế. Cô cũng không bị Cố phu nhân coi là đồ vật mà bị bán lần nữa.

Sau đó, Cố Lan San không chút lưu tình mà đánh trả một cái khiến cho hai bên trở mặt thành thù.

Sau đó, Cố Lan San cũng không trở lại Cố gia.

——

Cố gia vẫn ở căn biệt thự cũ.

Đã lâu Cố Lan San cũng không trở về, nhìn cảnh tượng quen thuộc cũng khó tránh khỏi việc nhớ về quá khứ. Đã định đến một mình vì thế nói với tài xế một câu rồi tự cô đi mua vài thứ rồi xuống xe.

Con đường này cô đã đi qua trăm ngàn lần. Hai bên đường là hai cây ngô đồng lớn, so với hai năm trước dường như cũng to hơn rất nhiều.

Lái xe đưa nàng đến cổng khu biệt thự, cách biệt thự Cố gia chừng hai mươi phút đi bộ.

Ở cửa khu biệt thự, bác bảo vệ vẫn còn nhớ rõ Cố Lan San, mỉm cười chào hỏi cô: “Cố nhị tiểu thư, cô về rồi?”

Cố Lan San cười cười, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì có một chiếc Mercedes màu đỏ đi đến, lúc đi qua bên trai cô thì xe hơi chậm tốc độ lại. Cửa kính hạ xuống, bên ghế phụ lái xuất hiện khuôn mặt mà Cố Lan San ghét cực kỳ, Vương Gia Di: “A, vậy mà gặp lại người quen cũ! Thịnh thiếu phu nhân! Thịnh thiếu phu nhân, thật trùng hợp!”

Cố Lan San cực kỳ không thích điều này: “Thật trùng hợp!”

Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì trở về, gọi điện kêu cô tới Cố gia. CÔ đã nghĩ có thể chạm mặt Vương Gia Di. Quả thật không ngờ lại gặp Vương Gia Di sớm như vậy!

“Anh yêu, cô ta chính là bạn tốt trước kia của em! Rốt cuộc, cướp đi người đàn ông em thích – Cố Lan San!” Vương Gia Di chào hỏi với Cố Lan San, sau đó vội vàng quay đầu giới thiệu với người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.

“Ông xã cô ta cũng là người đàn ông trước kia em thích là con trai Thịnh gia. Ngày nào cũng gây chuyện đó!”

Cố Lan San cảm thấy kiểu giới thiệu của Vương Gia Di này quả thật mới mẻ, độc đáo. Cô nhẹ giọng nói chuyện với người đàn ông trong xe: “Xin chào, tôi là Cố Lan San!”

Người đàn ông ngồi trong xe chỉ vuốt cằm cười với cô. Đột nhiên, Vương Gia Di quay đầu, biết rõ ràng Cố Lan San chỉ đến một mình, lại vẫn cố tình mỉm cười hỏi: “Thịnh thiếu phu nhân, có phải Thịnh tiên sinh bận đi chơi với phụ nữ bên ngoài nên không có thời gian về nhà mẹ đẻ cùng cô không?”

Cũng hai năm rồi Cố Lan San không gặp Vương Gia Di, cô cho rằng tính cách cô ta cũng nên thay đổi ít nhiều. Nhưng thật không ngờ, vẫn đáng ghét như vậy. Mở miệng là uy hiếp người khác.

Cố Lan San đang suy nghĩ phản bác lại Vương Gia Di như thế nào thì một chiếc siêu xe đỗ ngay bên cạnh Vương Gia Di.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện