Editor: Nhã Y Đình
Đằng sau câu nói này, Cố phu nhân lại tiếp tục cảnh cáo Cố Lan San. Ngoại trừ Thịnh Thế và Cố Lan San những người khác cũng không có cảm giác gì khác lạ!
“Nhắc đến việc nhờ Nhị Thập đúng là có việc đang nhờ cậu đây!” Hàn Thành Trì tiếp lời Cố phu nhân, ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế: “Lần này tớ và Ân Ân trở về không định đi nữa!”
Cố Lan San nghe nói như vậy thì khuôn mặt vui vẻ hẳn lên, nhìn Cố Ân Ân hỏi: “Thật sao?”
Vẻ mặt này của cô rơi vào tầm mắt của Thịnh Thế khiến anh nghĩ rằng vì Hàn Thành Trì có thể ở lại Bắc Kinh mà vui vẻ như thế.
Thịnh Thế cảm thấy tâm trạng của anh rất tệ. Anh làm gì có chuyện không sánh được bằng Thịnh Thế chứ? Hàn Thành Trì không có tiền, anh có. Cậu ta không có quyền, anh lại có sao Cố Lan San vẫn chỉ thích Hàn Thành Trì?
Anh cảm thấy Cố Lan San quả thật đang vũ nhục mị lực của anh.
Bình thường, cô gái nào nhìn thấy anh chẳng giống nhau, đều hâm mộ anh không thôi. Nhưng đối với các cô gái chủ động như thế anh chỉ cảm thấy chướng mắt, chỉ để ý một mình Cố Lan San.
Thịnh Thế cảm thấy bản thân đúng là thích bị hành hạ. Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói. Suy đi tính lại, Thịnh Thế cảm thấy có lẽ Cố Lan San mới là người ngu ngốc!
Nếu không phải ngu ngốc thì sao một người đàn ông tốt như anh cô lại không cần cứ đâm đầu vào tên Hàn Thành Trì kia chứ? Lại không thèm đáp trả tình cảm anh, cứ ôm khư khư mối tình đơn phương kia vậy không phải ngu ngốc thì là gì?
“Đúng vậy!” Cố Ân Ân nhìn Lan San nói: “Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tụi chị rất nhớ mọi người. Dù sao, từ nhỏ đến lớn chị và Thành Trì đều sống tại Bắc Kinh. Tuy tụi chị sống ở nước ngoài cũng không đến nỗi nào nhưng vẫn cảm thấy Bắc Kinh là tốt nhất cho nên lần này trở lại cũng không định đi nữa!”
“Vậy thì tốt quá!” Cố Lan San cong môi cười, nụ cười xinh đẹp chói mắt không thôi!
Tốt cái đầu em ý
Thịnh Thế cố gắng nhịn cảm xúc muốn đá Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân ra khỏi Bắc Kinh. Anh nhìn chằm chằm Cố Lan San đang tươi cười, oán hận nghĩ nói cô ngu ngốc hết chỗ nói thì đúng là như vậy mà! Lại còn cười tươi, sáng lạn như thế. Chẳng bù lúc đối diện với anh thì mặt cứng đờ, dù có làm gì cũng chẳng thay đổi.
“Vậy chị và anh Thành Trì có dự định gì không?” Cố Lan San bốc một quân bài, bổ sung thêm một câu.
Cô thật sự rất vui. Cố Ân Ân có thể ở lại khiến cô rất vui vẻ. Tuy nhiên, cô cũng biết tận đáy lòng vì có thể thường xuyên gặp Hàn Thành Trì mà có tâm trạng như vậy.
Cố Ân Ân nghe câu hỏi của Cố Lan San, khuôn mặt hơn hồng lên, có chút khó xử nhìn Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì nở nụ cười cưng chiều với chị ấy, trả lời Cố Lan San: “Tuổi của anh và Ân Ân cũng không nhỏ nữa.Tụi anh cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng bàn bạc ở nước ngoài rồi. Lần này về nước, tụi anh sẽ đính hôn!”
Đằng sau câu nói này, Cố phu nhân lại tiếp tục cảnh cáo Cố Lan San. Ngoại trừ Thịnh Thế và Cố Lan San những người khác cũng không có cảm giác gì khác lạ!
“Nhắc đến việc nhờ Nhị Thập đúng là có việc đang nhờ cậu đây!” Hàn Thành Trì tiếp lời Cố phu nhân, ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế: “Lần này tớ và Ân Ân trở về không định đi nữa!”
Cố Lan San nghe nói như vậy thì khuôn mặt vui vẻ hẳn lên, nhìn Cố Ân Ân hỏi: “Thật sao?”
Vẻ mặt này của cô rơi vào tầm mắt của Thịnh Thế khiến anh nghĩ rằng vì Hàn Thành Trì có thể ở lại Bắc Kinh mà vui vẻ như thế.
Thịnh Thế cảm thấy tâm trạng của anh rất tệ. Anh làm gì có chuyện không sánh được bằng Thịnh Thế chứ? Hàn Thành Trì không có tiền, anh có. Cậu ta không có quyền, anh lại có sao Cố Lan San vẫn chỉ thích Hàn Thành Trì?
Anh cảm thấy Cố Lan San quả thật đang vũ nhục mị lực của anh.
Bình thường, cô gái nào nhìn thấy anh chẳng giống nhau, đều hâm mộ anh không thôi. Nhưng đối với các cô gái chủ động như thế anh chỉ cảm thấy chướng mắt, chỉ để ý một mình Cố Lan San.
Thịnh Thế cảm thấy bản thân đúng là thích bị hành hạ. Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói. Suy đi tính lại, Thịnh Thế cảm thấy có lẽ Cố Lan San mới là người ngu ngốc!
Nếu không phải ngu ngốc thì sao một người đàn ông tốt như anh cô lại không cần cứ đâm đầu vào tên Hàn Thành Trì kia chứ? Lại không thèm đáp trả tình cảm anh, cứ ôm khư khư mối tình đơn phương kia vậy không phải ngu ngốc thì là gì?
“Đúng vậy!” Cố Ân Ân nhìn Lan San nói: “Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tụi chị rất nhớ mọi người. Dù sao, từ nhỏ đến lớn chị và Thành Trì đều sống tại Bắc Kinh. Tuy tụi chị sống ở nước ngoài cũng không đến nỗi nào nhưng vẫn cảm thấy Bắc Kinh là tốt nhất cho nên lần này trở lại cũng không định đi nữa!”
“Vậy thì tốt quá!” Cố Lan San cong môi cười, nụ cười xinh đẹp chói mắt không thôi!
Tốt cái đầu em ý
Thịnh Thế cố gắng nhịn cảm xúc muốn đá Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân ra khỏi Bắc Kinh. Anh nhìn chằm chằm Cố Lan San đang tươi cười, oán hận nghĩ nói cô ngu ngốc hết chỗ nói thì đúng là như vậy mà! Lại còn cười tươi, sáng lạn như thế. Chẳng bù lúc đối diện với anh thì mặt cứng đờ, dù có làm gì cũng chẳng thay đổi.
“Vậy chị và anh Thành Trì có dự định gì không?” Cố Lan San bốc một quân bài, bổ sung thêm một câu.
Cô thật sự rất vui. Cố Ân Ân có thể ở lại khiến cô rất vui vẻ. Tuy nhiên, cô cũng biết tận đáy lòng vì có thể thường xuyên gặp Hàn Thành Trì mà có tâm trạng như vậy.
Cố Ân Ân nghe câu hỏi của Cố Lan San, khuôn mặt hơn hồng lên, có chút khó xử nhìn Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì nở nụ cười cưng chiều với chị ấy, trả lời Cố Lan San: “Tuổi của anh và Ân Ân cũng không nhỏ nữa.Tụi anh cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng bàn bạc ở nước ngoài rồi. Lần này về nước, tụi anh sẽ đính hôn!”
Danh sách chương