Nhưng lúc có người ngoài thì lại gọi cô là “Sở Sở” giống như lúc trước.

Mặc dù anh gọi cô là “Sở Sở” nhưng Cố Lan San lại nghe được bên trong khẽ hàm chứa ý châm chọc.

Nhưng tiếng gọi “Sở Sở” vừa rồi anh gọi rất sạch sẽ.

Giống như giọng điệu lúc cô chưa gả cho anh, lúc bọn họ còn học trung học.

Ánh mắt cô trở nên hoảng hốt, không biết vì sao, trong lúc bất chợt cô cảm thấy trong lòng hiện lên cảm giác nhớ nhung không rõ.

Ánh mắt Thịnh Thế rất dịu dàng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cô gái mà anh trăm ngàn lần không ngờ lại nắm được trái tim anh, dd/;lqd hình như trong nháy mắt đó anh không còn cảm thấy không được tự nhiên mà ngược lại rất tự nhiên mở miệng nói ra những “lời ngon tiếng ngọt” đầu tiên mà chính anh, cả đời chưa bao giờ nói qua: “Thịnh thế mười dặm cũng không bằng em, nếu như có thể, anh nguyện ý dùng Thịnh Thế phồn hoa đổi cả đời Lan San.”

Mỗi chữ của anh đều rõ ràng, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi.

Rơi vào trong tai mọi người lại khiến người ta trầm mê còn hơn cả giọng hát êm tai cảm động.

Lúc Thịnh Thế nói xong câu đó, cả căn phòng lập tức yên tĩnh.

Ánh mắt Thịnh Thế vẫn lẳng lặng chú ý ánh mắt của Cố Lan San.

Nhưng trong đôi mắt cô không có vui sướng, không có ngượng ngùng, thậm chí không hề gợn sóng, chỉ có chút mờ mịt.

Tim Thịnh Thế như chìm vào vực sâu vô tận.

Bỗng anh cảm thấy cả người vô lực, không biết làm gì.

Thịnh Thế mười dặm ở trong lòng anh không bằng một Sở Sở.

Nếu như cô chịu yêu anh, anh nguyện ý dùng Thịnh Thế phồn hoa đổi cả đời Lan San.

Cố Ân Ân hỏi anh có cái gì anh không có được sao? Có chứ...... trái tim của Cố Lan San.......

Mặc cho anh ưu tú, ở trong mắt người khác là không gì không làm được nhưng anh lại không cách nào đi vào tim cô rồi đuổi Hàn Thành Trì ra khỏi đó!

Dù được yêu là một thứ hạnh phúc xa xỉ nhưng tiếc là cô chưa bao giờ quan tâm.

“Không nghĩ tới, Nhị Thập lại nói lời ngọt ngào, đã vậy còn...... Chậc chậc chậc......” Hàn Thành Trì dẫn đầu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

Thịnh Thế từ từ quay đầu lại, bưng ly rượu đỏ trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, chỉ cười không nói.

Cố Lan San cũng lấy lại tinh thần, từ từ quay đầu, nhưng trên mặt có chút đỏ, người khác đều cho là cô đang xấu hổ.

Thật sự là cô có chút mất tự nhiên, cô chưa từng bị người khác nói lời ngọt ngào cảm động ở trước mặt nhiều người như vậy.

Cô không ngờ Thịnh Thế sẽ thuận theo yêu cầu của Cố Ân Ân mà nói với cô những lời như vậy.

Thịnh Thế đã từng yêu thích cô, cô biết.

Giống như Thịnh Thế đã từng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô......

Là từng yêu thích......

Đó là đã từng......

Một chữ “đã từng” chứng minh những điều này đều là đã từng.

Từ sau “một lần kia”, bọn họ đều trở thành những diễn viên giỏi, lqd ở trước mặt người ngoài luôn là bộ dạng thân mật, diễn cảnh vợ chồng hòa thuận cho người khác nhìn.

Chỉ là trong lòng hai người bọn họ biết rõ, bọn họ bây giờ không thể tiếp tục như trước kia.

Cũng không thể trở lại bộ dạng của trước kia.

Những người khác tự nhiên không biết sóng ngầm mãnh kiệt trong lòng Thịnh Thế và Cố Lan San, lại cười giỡn tiếp tục bắt đầu vòng”nói thật hay mạo hiểm” kế tiếp.

Lần này bắt được màu đen là Thịnh Thế, màu đỏ là Hàn Thành Trì.

Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt nhưng giọng nói lại đặc biệt nghiêm túc: “Thành Trì, anh và Cố Ân Ân lần đầu tiên hôn môi là lúc nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện