Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 30.

ĐÊM GIAO THỪA
- -----------------------------------------------
Chu Thăng đã chuẩn bị xong hết thức ăn, hắn xắt nhỏ mọi thứ cần thái nhỏ, luộc chín những thứ cần phải chín, chỉ còn chờ duy nhất bước cuối cùng của công việc nấu nướng này là xong.

Hắn rửa tay, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ rồi đi vào phòng gọi Dư Hạo rời giường.

"Dư Hạo, đừng ngủ nữa, dậy đi." Chu Thăng có chút buồn chán mà vỗ vỗ người Dư Hạo.

Dư Hạo ngủ nằm sấp người trên giường, lộ ra bờ vai trắng nõn, một bên đùi lộ ra ngoài chăn, tóc tai bù xù càng làm nửa bên mặt thanh tú hoàn mỹ hiển lộ rõ ràng hơn.

Dưới ánh nắng mắt trời, đường nét của y vừa nhu hòa lại vừa đẹp đẽ, khiến trong đầu Chu Thăng chợt hiện lên một câu
—— Mẹ kiếp tiểu thịt tươi.

Mặc dù là nam sinh nhưng cái dáng vẻ lúc ngủ này của Dư Hạo thực sự đã khiến Chu Thăng bị kích thích nảy ra ham muốn tình dục, khiến hắn hận không thể đè lên ngay lập tức và hôn Dư Hạo một cái.

Chu Thăng: "..."
"Rời giường mau!" Chu Thăng thừa dịp gọi to một câu trước khi túp lều của chính mình dựng đứng lên.

Cả người Dư Hạo lập tức bật dậy, y bị tiếng gọi của Chu Thăng dọa cho phát sợ rồi sau đó y cùng Chu Thăng đối diện nhau.

Chu Thăng một mặt bình tĩnh nhìn y.

Dư Hạo để lộ ra lồng ngực trần trụi gầy nhom, trong mắt hiện ra chút hoảng loạn, nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Rời giường!" Chu Thăng buồn ngủ đến mức suýt mất bình tĩnh, từ đêm qua đến giờ hắn vẫn chưa ngủ, nói: "Ban ngày ngủ nhiều quá tối lại không ngủ được."
Dư Hạo vẫn còn chút rùng mình khẽ "ồ" một tiếng.

Chu Thăng vén chăn lên nằm xuống, nói: "Bây giờ đến phiên tôi ngủ."
"A..." Dư Hạo lại chui vào trong chăn lần nữa, y thoải mái co người lại, chỉ để lộ cái đầu ra, quay ra hỏi Chu Thăng: "Cậu còn chưa ngủ?"
Chu Thăng mặc kệ y, trở mình nằm úp sấp để ngăn chặn cái thứ đang dần cứng ngắc kia của mình.

Và cũng giống như Dư Hạo, hắn cũng chỉ để lộ đầu ra khỏi chăn, hai cặp mắt sáng ngời của hai người nhìn nhau.

Dư Hạo vẻ mặt mờ mịt: "Làm sao vậy?"
Chu Thăng quay đầu đi: "Không có gì."
Dư Hạo giúp hắn đắp lại chăn cho đúng cách.

Chu Thăng nói: "Đi ăn cơm trưa đi, ở trên bàn ấy.

Và đừng có tò mò thứ ở trong nồi, nếu tôi mà phát hiện cậu ăn vụng thì cậu chết chắc."
Dư Hạo "Ừ" một tiếng rồi rời giường đi lấy áo phông mặc vào.


Chu Thăng nằm úp sấp trên giường, trong đầu hắn lúc này tràn ngập những suy nghĩ hỗn độn.

Gần đây hắn không tập thể dục nhiều nên một thân ngập tràn hormone này không có nơi nào phát tiết, vì thế mà tính khí hắn càng trở nên nóng nảy hơn.

Hắn quyết định là khi nào thời tiết bớt lạnh hơn thì nên vận động cho ra mồ hôi chút.

Lúc đang ăn thì đột nhiên Dư Hạo lại ngẩn ra, nghĩ tới cuộc nói chuyện đêm qua của hai người.

Y thật không thể tin được những gì mà y đã làm.

Tất cả đều có cảm giác không thật, đêm qua...!giống như chỉ là một giấc mơ vậy.

Y quyết định sẽ đem mọi thứ coi như một giấc mơ và sẽ không nhắc gì với Chu Thăng về việc này nữa.

Hiện tại, y rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm như thể đã có một điều gì đó thực sự kết thúc.

Câu chuyện này từ trong mơ mà bắt đầu mà cũng theo giấc mơ mà kết thúc một cách hợp tình hợp lý.

Y thậm chí cũng không thèm quan tâm đến việc tại sao Chu Thăng lại có loại năng lực kì quái này.

Nhưng ngay khi những thắc mắc, nghi vấn của y về siêu năng lực hay cả giấc mơ gì đó đều đã đi vào kết thúc thì lại xuất hiện thêm một vấn đề mới càng nghiêm trọng hơn.

Dư Hạo nhận ra rằng y nhất định là đã yêu Chu Thăng rồi.

Hiện tại y chỉ cần nhìn thấy Chu Thăng là liền cảm thấy vui vẻ, lúc không nhìn thấy hắn thì sẽ cảm thấy có chút khó chịu.

Chu Thăng đã thành công vượt qua tiền tài, trở thành nguồn gốc quan trọng nhất dẫn đến sự hạnh phúc trong y.

Y bây giờ giống như một người sắp chết vì khát, chỉ cầu được uống nước liên tục không ngừng trong phút chốc, đặc biệt hơn là khi uống nước lại còn phải chú ý hình tượng, không thể sặc nước.

Y thường nghe người ta nói rằng tình yêu có thể khiến mình nghiện một ai đó.

Khi còn học trung học cơ sở, y vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê không hiểu ý nghĩa câu nói đó chút nào, nhưng bây giờ thì y thực sự hiểu thế nào là nghiện rồi.

Dư Hạo cẩn thận mà thu dọn bát đũa, cố gắng hết sức để rửa bát mà không phát ra bất kì âm thanh nào.

Lúc này, mẹ Chu Thăng cũng tỉnh dậy, bước đến và mở vung nồi, nói: "Oa, nhiều đồ ăn ngon như vậy? Cháu làm sao?"
Dư Hạo: "Chu, Chu Thăng làm..."
Người này còn đang định ríu rít nói, chưa kịp nói ra một câu đánh giá nào thì Chu Thăng ở trong phòng đã rống lên: "Dư Hạo! Vào đây!"
Dư Hạo cầu còn không được nên liền nhanh chân đi vào phòng, y biết Chu Thăng vẫn còn chưa ngủ được nên cũng không dại gì mà trêu chọc vào hắn.

Y chỉ im lặng nằm trên giường xem sách toán cao cấp nhưng toàn bộ tâm tư của y cũng không đặt trên quyển sách.

Y hiện giờ chỉ hận không thể nhìn chằm chằm Chu Thăng, nhưng mà Chu Thăng lại nằm quay lưng lại với y, tất cả những gì y thấy lúc này chỉ là phần sau đầu.

Dư Hạo biết Chu Thăng là thẳng nam, khả năng hắn thích y còn khó hơn cả việc trúng xổ số.

Chu Thăng khẳng định biết rằng y thích "Tướng quân", nhưng chuyện ở trong mơ vẫn dễ nói hơn, đến lúc đó y chỉ cần giải thích đôi chút về việc bản thân mình có khuynh hướng đồng tính nên đối với "Tướng quân" sẽ có chút thay đổi tình cảm, lúc đấy đôi bên miễn cưỡng tự ngầm hiểu với nhau là được rồi.

Đối với Dư Hạo mà nói thì y cũng không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần có thể được ở cạnh Chu Thăng là tốt rồi.

Ngàn vạn lần không thể vượt qua ranh giới, cũng càng không thể đứng ở giới hạn ranh giới mà thăm dò, bằng không thì một khi y không kiểm soát được bản thân mà làm những hành vi quá phận hơn, khiến cho Chu Thăng thấy phản cảm thì lúc đấy y đúng là mất nhiều hơn được.

Chu Thăng không thoải mái trở mình, Dư Hạo ngay lập tức dời ánh mắt.

Chu Thăng vẻ mặt cáu kỉnh rút điện thoại từ dưới gối ra đưa cho Dư Hạo.

"Điện thoại..." Chu Thăng khó khăn lắm mới ngủ được thì lại bị tiếng rung ở điện thoại của Dư Hạo làm tỉnh, hắn rên rỉ nói: "Tha cho ông đây đi..."
Dư Hạo nhìn qua là Trần Diệp Khải gọi tới thì liền nhanh chóng ra ngoài nhận điện thoại, Chu Thăng có chút buồn bực nói: "Cậu có thể đừng ra phòng khách được không?"
Dư Hạo liền chuyển hướng đi ra ban công, Chu Thăng lại nói: "Bên ngoài đang là -3 độ, Dư Hạo cậu chán sống rồi phải không?"
Dư Hạo không thể làm gì khác hơn là quay lại giường, đắp kín chăn cho Chu Thăng.

"Em đang ở đâu?" Câu đầu tiên Trần Diệp Khải nói.

Dư Hạo liếc nhìn Chu Thăng, hướng trong điện thoại nói: "Đang ở bên ngoài chơi, anh có chuyện gì sao?"
"Cậu ấy đang ở nhà em!" Từ ánh mắt Dư Hạo nhìn thì Chu Thăng có thể đoán ra được Trần Diệp Khải đang hỏi cái gì, hắn không nhịn được mà lớn tiếng nói.

Chắc hẳn Trần Diệp Khải đã nghe thấy giọng của Chu Thăng, nhưng cùng lúc đó thì Dư Hạo lại cũng nghe thấy ở đầu dây bên kia của Trần Diệp Khải vang lên âm thanh tiếng xe cứu thương, y cả kinh nói: "Thầy Trần, anh không làm sao chứ?"
Chu Thăng xoay người, liếc nhìn Dư Hạo đầy nghi hoặc, Dư Hạo liền chuyển điện thoại sang chế độ loa.

Bên đầu dây kia liên tục vang lên âm thanh xe cứu thương.

Trần Diệp Khải nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới em, sợ em một thân một mình đi ra ngoài du lịch, ăn Tết bên ngoài không an toàn.

Nhưng nếu ở nhà bạn bè thì được rồi."
Vị "bạn bè" kia hỏi: "Tiếng xe cứu thương? Khải Khải anh không có chuyện gì chứ?"
"Xe cảnh sát." Trần Diệp Khải nói: "Thầy Lâm cùng cô Lương xảy ra chút chuyện, nói sau đi."
Dư Hạo cùng Chu Thăng liếc nhìn nhau, Dư Hạo nhanh chóng bảo Trần Diệp Khải đừng có quá căng thẳng, anh chỉ "Ừ" một tiếng sau đó liền tắt máy.

Chu Thăng ù ù cạc cạc nói: "Làm sao lại tự dưng gọi điện cho cậu? Đây liệu có phải một loại phát tín hiệu cầu cứu bí mật khi bị bắt cóc không?"
Dư Hạo càng nghĩ càng thấy không đúng, y vỗ vỗ Chu Thăng để hắn đi ngủ trước đã, một lát sau liền nhắn cho Trần Diệp Khải một tin nhắn.

Trần Diệp Khải sau đó gửi tới một tấm ảnh ở bệnh viện đa khoa, nói: 【Thật sự không có chuyện gì.

】, sau đó anh lại gửi tiếp một tấm ảnh nữa, là ảnh anh chụp cùng với Hoàng Đình.

Dư Hạo vừa nhìn thấy Hoàng ĐÌnh thì liền biết là sẽ không có nguy hiểm gì nữa, y liền thoáng thấy yên tâm đôi chút.

Cuối cùng thì Chu Thăng cũng coi như ngủ được, hắn mới ngủ được nửa giờ thì mẹ Chu lại đến làm phiền, muốn hắn dậy nấu cơm sớm, bà muốn ăn cơm với bạn trai sớm một chút để còn đi ra ngoài chơi mạt chược.


"Tôi..." Chu Thăng vén chăn lên, thoáng chốc liền ngồi dậy.

"Con ngủ cả ngày như thế mà không thấy xấu hổ sao?!" Mẹ Chu Thăng chỉ vào Dư Hạo nói, "Tại sao con không đi mà học hỏi Dư Hạo! Mỗi ngày đều nghiêm túc, cẩn thận mà học bài?!"
Dư Hạo thật sự sợ rằng một khắc sau Chu Thăng sẽ có thể đem mẹ hắn chém tới, y liền lập tức nói: "Cuối năm rồi! Đừng cãi nhau!"
Chu Thăng hít sâu, rốt cục cũng bình tĩnh lại.

"Được, tôi đi làm cơm." Chu Thăng nói: "Ăn cơm xong thì mau cút."
"Có ai lại đi nói chuyện với mẹ mình như vậy sao?" Âm thanh của mẹ Chu đột nhiên nâng lên cao đến tám quãng, nói: "Đây là nhà tôi! Muốn cút thì cũng là mày đấy con trai ——! Dư Hạo! Cháu thì không cần cút, cháu là khách..."
"Vì cháu mà tối qua Chu Thăng ngủ không được ngon..."
"Dư Hạo cháu đúng là đứa bé ngoan, cháu đừng có cầu tình cho nó.

Chu Thăng do chính dì sinh ra, dì lại không rõ ràng cái tính cách của nó...!Buổi tối mà không ngủ thì ban ngày nó chịu rời giường sao..."
Dư Hạo nhanh chóng đè Chu Thăng lại, y cầu ông nội bà nội đừng có để Chu Thăng tức giận lên.

Chu Thăng lúc này phải dùng hết sức lực của cả năm mới miễn cưỡng đem hỏa khí đè xuống, mệt mỏi nói: "Quên đi." Hắn đứng dậy đến nhà bếp làm cơm, mẹ Chu còn ở bên cạnh liên tục nói: "Mày chỉ biết ăn nói như thế với mẹ, vậy mà mày dám nói chuyện như thế với mẹ trước mặt bạn học..."
Chu Thăng một bên lấy ra một cái vỉ để nướng vịt, một bên thì hắn mở nắp múc canh bày ra bàn, rồi sau đó lại băm nhỏ tỏi với ớt để cho vào, Dư Hạo đứng bên cạnh hỗ trợ hắn.

Mẹ Chu cũng đứng gần đấy một bên quấn tóc, một bên thì tìm cách thay đổi biện pháp nói móc mỉa Chu Thăng, nói rằng sinh ra hắn còn không bằng sinh ra miếng xá xíu.

Dư Hạo thì lại cố gắng đem đề tài chuyển hướng, nhưng như thế nào thì trọng tâm câu chuyện lại vẫn bị vòng lại tới xá xíu.

Chu Thăng thì lại vẫn bình tĩnh lạ thường, cuối cùng mẹ Chu lại bắt đầu đem Chu Thăng ra so sánh với Dư Hạo, nào là Dư Hạo mọi thứ đều tốt, còn Chu Thăng thì lại trở thành một cái thứ khốn nạn, rốt cục Dư Hạo cũng không nghe nổi nữa, nói: "Dì, cháu bật TV nhé."
Nói xong Dư Hạo liền đi qua mở TV lên, y cố tình để âm thanh lớn, che lấp đi bớt âm thanh luyên thuyên không dứt của mẹ Chu.

Y nghĩ thầm nếu bà ấy trách y không đủ lễ phép thì y sẽ đi ra ngoài ăn với Chu Thăng.

Nhưng có vẻ như mẹ Chu cũng nói nhiều quá, mệt mỏi rồi, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi.

"Vì lẽ đó mà tôi không muốn yêu đương, mà cũng không muốn kết hôn." Chu Thăng bình tĩnh mà nói.

"Nhưng có rất nhiều cô gái không như thế." Dư Hạo đáp.

"Trẻ con sẽ đem gia đình chúng thành tấm gương mà học tập, noi theo." Chu Thăng lấy ít bột và nhào chúng thành những chiếc bánh kếp mỏng, hắn ra hiệu Dư Hạo mở vung ra: "Cẩn thận chút, đừng để bị bỏng tay...!Vì lẽ đó mà ba mẹ cậu là người như nào thì sau đó gia đình của chính cậu cũng sẽ là cái dạng như vậy.

Cậu không hiểu được điều đó sau khi đọc nhiều những trường hợp điển hình sao?"
Dư Hạo: "Con người khi còn sống, họ hình thành nhân cách của chính mình ngay từ khi còn bé.

Ảnh hưởng của gia đình mạnh mẽ đến nỗi mà chúng ta không thể nào phá bỏ nó, nhưng chúng ta vẫn cần nuôi dưỡng ý chí của mình, khiến cho tâm lí của mình cùng hiện thực bên ngoài đồng nhất với nhau.

Sau đó thông qua sự điều chỉnh thích hợp trạng thái tinh thần của chúng ta mà đưa ra ám thị cho bản thân, cũng như đối với bạn đời..."
Chu Thăng nói một câu: "Quá phiền toái.

Nếu đó là một vấn đề có thể giải quyết bằng chuyện độc thân thì sao phải mệt mỏi như vậy?" liền chặn đứng hết những điều Dư Hạo định nói.

"...!Sau một loạt các vụ va chạm thì hiện trường bây giờ đã được giải phóng..."
Dư Hạo bưng một đĩa bánh kếp dùng để cuốn vịt đặt lên bàn, trong lúc vô tình y liếc nhìn qua tin tức trên TV.

Chu Thăng nhanh nhẹn xắt dưa chuột thành sợi và hiện tại là đang xắt hành, Dư Hạo đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Trên màn ảnh TV là hình ảnh một chiếc BMW màu đỏ bị đâm tới nát bét, biển số xe kia là...!
"Làm sao vậy?"
Chu Thăng đột nhiên cảm giác được Dư Hạo có gì đó không đúng lắm liền ngẩng đầu nhìn Dư Hạo.

Dư Hạo nhanh chóng tìm điện thoại, run rẩy bấm số Trần Diệp Khải.

"Thầy, anh không sao chứ?" Dư Hạo hỏi.

Ở đầu dây bên kia Trần Diệp Khải đáp: "Xem tin tức? Xe cũng không phải anh, là Lâm giáo sư lái xe, chở theo vợ thầy ấy.

Anh cũng không có ngồi trên xe."
Nghe vậy Dư Hạo liền biết rằng năm mới năm nay Trần Diệp Khải chắc hẳn sẽ không thể về nhà, hỏi: "Vậy họ như thế nào rồi?"
"Giáo sư Lâm không có chuyện gì." Trần Diệp Khải nói: "Nhưng vợ thầy thì tình huống không tốt lắm."
Chu Thăng đứng ở một bên, Trần Diệp Khải còn nói: "Không có việc gì đâu, đêm nay anh sẽ ở lại bệnh viện đa khoa để chăm sóc họ, chúc hai đứa năm mới vui vẻ sớm nhé."
Chu Thăng đại khái cũng hiểu là đang có chuyện gì xảy ra, cả hai người đối lập nhau trầm mặc.

Chu Thăng nói: "Rồi sẽ tốt thôi."
Tâm trạng Dư Hạo hơi trùng xuống, nhưng cũng may mắn là Trần Diệp Khải không ngồi trên chiếc xe kia.

Chu Thăng sắp xếp một bàn đầy món ăn, bốn người cùng ngồi chung một bàn nhưng bầu không khí giao thừa này tương đối quỷ dị.

Cuối cùng vẫn là do Dư Hạo thực sự cảm thấy quá lúng túng, y đành mở lời: "Năm mới chúc dì mạnh khỏe, cụng ly..."
Dư Hạo tận lực không gọi người đàn ông kia một tiếng "Thúc thúc", Chu Thăng nói: "Cậu có mắt nhìn đấy."
Kết quả là bầu không khí càng trở nên lúng túng hơn, nhưng vì đêm nay là đêm giao thừa nên mọi người đều tận lực để không xảy ra bất kì cuộc tranh cãi nào.

Chu Thăng thì bình thản gói vịt quay cho Dư Hạo, cũng liên tiếp gắp thức ăn chất đầy đĩa của y, nói: "Cậu ăn nhiều vào chút, một bàn thức ăn này là đặc biệt làm cho cậu ăn mà."
Chân Dư Hạo ở dưới bàn nhẹ nhàng đá hắn, ý là hắn đừng có nói gì nữa, không lại ầm ĩ lên bây giờ.

Mẹ Chu cười nói: "Đây là lần đầu tiên có bạn bè của Chu Thăng đến vào dịp năm mới đấy.

Dư Hạo, sau này nhờ cháu để mắt, quan tâm chăm sóc đến Chu Thăng."
Dư Hạo nói: "Bình thường đều là cậu ấy chăm sóc cháu."
Một bữa cơm tất niên rất nhanh liền kết thúc.

Chu Thăng mất sáu tiếng nấu ăn, mẹ Chu cùng bạn trai chỉ ăn nữa giờ đã xong, sau đó thì bà ấy trang điểm lộng lẫy rồi đi ra ngoài chơi mạt chược.

Cuối cùng thì chỉ còn lại Dư Hạo đang ngồi ăn.


"Ăn no rồi thì đừng ăn nữa." Chu Thăng nói: "Không cần cố gắng ăn hết đâu."
Dư Hạo: "Đồ ăn rất ngon, tôi nghĩ bản thân vẫn có thể ăn thêm."
Đời này, đây là lần đầu tiên Dư Hạo được ăn những món ăn ngon đến như vậy, tay nghề nấu ăn của Chu Thăng so với Vân Lai Xuân còn tốt hơn.

Tuy rằng nguyên liệu nấu ăn không phải thứ đắt đỏ gì, nhưng Chu Thăng đã dồn hết tâm huyết vào nó.

Chu Thăng ngậm thuốc lá trong miệng, im lặng nhìn Dư Hạo ăn, hắn tựa như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng thì hắn vẫn không nhịn được mà nói: "Cậu có bản lĩnh thì chút nữa đừng có nôn hết đồ ăn ra đấy."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo thực sự không thể ăn nữa, nói: "Vậy đồ ăn thừa còn lại phải làm sao?"
"Để lại cho bữa sau!" Chu Thăng xù lông, nói:"Tủ lạnh mua về không phải để trưng bày?!"
Lúc này Dư Hạo mới đứng dậy.

Chu Thăng bảo y qua một bên ngồi nghỉ ngơi trong khi hắn đi rửa bát.

Cuối cùng thì dưới sự kiên trì cố chấp của Dư Hạo thì cả hai cùng dọn dẹp bàn ăn, rồi cùng đắp chăn nằm trên ghế sofa xem chương trình cuối năm.

Dư Hạo có thể cảm giác được rằng hôm nay Chu Thăng không nói nhiều như mọi khi.

Có lẽ là bởi vì thân phận đã bị bại lộ nên giữa bọn họ đều ngầm có một loại cảm giác không tự nhiên với nhau.

Ví dụ như Chu Thăng không dùng câu nói "Có phải cậu yêu tôi" để đùa giỡn y nữa, cũng sẽ không ở trong chăn mà dùng chân để xoa eo Dư Hạo, hai người chỉ im lặng ngồi cạnh nhau mà xem TV.

Trong phòng khách yên tĩnh, chương trình đang chiếu chính là một cảnh phim lãng mạn do hai nam một nữ diễn.

Trong đó có một nhân vật nam si tình đang quay mặt về phía cô gái mà chỉ tay về phía vị huynh đệ còn lại, nói: "Người tôi yêu không phải...!là hắn."
Dư Hạo có chút lúng túng, dư quang nơi khóe mắt cho y biết rằng Chu Thăng bên cạnh y đang ngủ gà ngủ gật, y liền giảm âm thanh TV nhỏ xuống chút.

"Dư Hạo."
Dư Hạo quay đầu nhìn thẳng vào Chu Thăng.

Chu Thăng suy nghĩ một chút liền mở miệng nói: "Cậu có muốn yêu đương không?"
Trong nháy mắt Dư Hạo có cảm giác tim mình đang nổ tung như pháo, một trận chóng mặt nhanh chóng dâng tràn lên đại não y.

Nhưng mà câu tiếp theo Chu Thăng lại nói: "Sang năm mới, cậu sẽ đi tìm đối tượng yêu đương chứ?"
Ngón tay Dư Hạo ấn vào điều khiển TV, đổi sang một kênh khác, vẫn là chương trình cuối năm.

"Có lẽ." Dư Hạo quay đầu xem TV, suy nghĩ chút sau đó nói: "Nhưng cũng không dễ tìm."
Hai người đều ngầm hiểu ý nhau.

Dư Hạo hiện tại chưa muốn tìm bạn trai nhưng nếu Chu Thăng đột nhiên chủ động nói vậy thì y cũng tự hiểu.

Hắn là đang muốn Dư Hạo tìm bạn trai, thuận tiện di dời tình cảm, sau đó bọn họ vẫn có thể là bạn bè tốt với nhau.

Đột nhiên trong đầu y vang lên một bài hát:
"Chuyển ấm áp từ người này sang lồng ngực của một người khác..."
Chu Thăng nói: "Tôi có nghe nói qua là có một loại phần mềm có thể giúp các cậu kết bạn?"
Dư Hạo nở nụ cười, nói: "Cậu cũng biết cả cái này?"
Chu Thăng nói: "Trước đây có nhìn thấy trên tin tức về phần mềm kết bạn của người đồng tính."
Dư Hạo: "Tôi cũng xem qua tin đó.

Đó là một bài báo cáo điều tra về tỉ lệ mắc AIDS, rất nhiều người đã tham gia."
Chu Thăng lập tức sáng tỏ nói: "Tôi thật sự không có ghét bỏ cậu."
Dư Hạo có chút dở khóc dở cười nói: "Tôi biết.

Nếu cậu ghét bỏ tôi thì cậu đã sớm không thèm để ý đến tôi rồi, cũng làm sao sẽ đối xử tốt với tôi cơ chứ?"
Chu Thăng "a" một tiếng, nói: "Tôi coi cậu như em trai, cậu hiểu không."
"Nhỡ đâu tôi lớn tuổi hơn cậu thì sao?" Dư Hạo trêu ghẹo nói rồi đạp một cước vào người Chu Thăng.

Y đột nhiên nhớ ra trước đó lúc mua vé tàu cho Chu Thăng, trên chứng minh nhân dân của hắn có ngày sinh, hắn so với Dư Hạo lớn hơn hai tuổi.

Vẻ mặt ngưng trọng cả ngày hôm nay của Chu Thăng đột nhiên liền biến mất, hắn đạp lại, nói: "Ông đây bị giữ lại lớp hai lần liền, cậu chắc chắn so với tôi còn ít tuổi hơn."
Dư Hạo đáp: "Tôi biết rồi, sang năm mới chắc tôi sẽ đi tìm bạn trai."
Chu Thăng nói: "Có điều cậu đừng để bị người xấu lừa gạt lên giường, cậu thật sự rất ngốc."
Dư Hạo nói: "Yên tâm đi, không đâu.

Tôi cũng sẽ không tìm bạn trai trên phần mềm kết bạn kia, tôi sẽ kiểm tra trên Zhihu, cậu cũng không cần lo lắng quá."
Dư Hạo biết rồi sẽ có một ngày bọn họ phải đem chuyện này nói ra, cũng hiểu được Chu Thăng đang nghĩ gì trong lòng —— khi trở thành Tướng quân, hắn bắt buộc phải hành động vượt biên, nhưng đó cũng là vì cứu trợ y, giúp đỡ y khôi phục lại ánh sáng mặt trời trong thế giới của y.

Nhưng mà Chu Thăng lại cho rằng, hành động cứu trợ đấy của hắn lại khiến cho nội tâm y bị tác động, dẫn tới việc Dư Hạo thích hắn, vì lẽ đó mà Chu Thăng coi đây là trách nhiệm của hắn.

Thế là...!cho tới giờ khắc này, Dư Hạo rốt cục cũng hiểu rằng đây mới thực sự là Tôn Ngộ Không bị vòng kim cô siết chặt trên đầu! Chu Thăng muốn đem chiếc vòng kim cô này gỡ xuống, chỉ là...!Dư Hạo hoàn toàn không nghĩ tới, thời khắc này lại đến nhanh như vậy.

[21/3/2021].


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện