Chợt trong mắt Medusa lóe lên ánh sáng đỏ, Chu Thăng ngay lập tức nâng khiên chắn lên chống đỡ, Hắc Long thì lại xông lên trước!
Khi tiếng chuông vừa vang lên, trên khán đài đã vang lên âm thanh cổ vũ.
Trong kỳ nghỉ hè, gần như ngày nào Chu Thăng cũng đi ra ngoài, không phải chạy bộ sáng sớm thì là chạy bộ ban đêm.
Dư Hạo thì lại bắt đầu với công việc tiếp theo của y, lần này y phải dịch một bài báo tiếng Trung sang bản thảo tiếng Anh, để hỗ trợ Tổ chức Y tế Thế giới, thiết lập cơ sở dữ liệu tại khu vực Trung Quốc đại lục, để thuận tiện hơn cho việc tìm hiểu và điều tra.
Trong đó có những vụ án phạm tội liên quan đến vấn đề tâm lý học khiến y nhìn thấy mà phát hoảng, so với đợt bản thảo trước thì càng làm cho Dư Hạo không cách nào nhìn thẳng được.
Khi phiên dịch y thường phải dừng lại để suy nghĩ một chút, bài báo này có đúng không? Kiểm tra, đối chiếu cùng với nội dung cắt từ báo, tất cả đều là phương tiện truyền thông chính thống của địa phương.
"Có mấy người phạm tội giết người." Chu Thăng nói, "Như cái vụ án phân thây gì đó, để thoát tội thì sẽ bỏ tiền để đút lót bác sĩ giám định, đương nhiên cũng không thể loại trừ việc bệnh nhân mắc bệnh tâm thần giết người, không có cách nào.
Cũng không ít người sẽ dùng pháp luật bảo vệ vị thành niên để thoát tội."
Dư Hạo nói: "Quá tàn nhẫn."
Trước đây y có đọc một số tin tức, mỗi một việc đều không gây ra quá nhiều sóng gió, chẳng hạn như vụ một cô gái đánh chết đứa bé một tuổi rưỡi trong thang máy điện ở Trùng Khánh; Xương Bình Tân được biết đến trong vụ án cưỡng hiếp rồi giết người tại trường học Đông Phương.
Nhưng đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm dưới sự đưa tin của các phương tiện truyền thông.
...!Nhưng điều khiến y không dễ chịu chính là trước đây y chưa hề nghe tới vụ giết người trả đũa ở sông Hắc Long Giang; vụ án buôn bán trẻ vị thành niên ở Đông Quan...!Những vụ án này đều khiến tim của y khó chịu.
Trừ những hành vi tàn nhẫn này, càng khiến y tức giận hơn chính là bởi vì có luật bảo vệ trẻ vị thành niên mà thủ phạm chỉ cần lao động cải tạo một năm rưỡi, thậm chí còn được phán định vô tội rồi thả ra.
"Mấy ngày nữa lại dịch nốt vậy." Dư Hạo nói, "Không muốn xem nữa, khó chịu thật."
"Những cái này chỉ là điều cậu nhìn thấy." Chu Thăng nói, "Trên đời này còn có biết bao việc cậu không thể biết được.
Có một bạn học cùng lớp cấp hai với tôi, người này tốt tính nhưng không liên quan đến tôi lắm, chỉ thỉnh thoảng chơi bóng cùng nhau.
Sau khi lên cấp ba thì tôi bị lưu ban, cậu ta thì học tại một ngôi trường không tệ lắm, nhưng bởi vì tán gái mà bị vài người vây đánh ở trong một con hẻm nhỏ, bị đánh vỡ hộp sọ, phải vào ICU nằm một tháng, sau đó chết rồi."
"Hung thủ đâu?" Dư Hạo nói.
"Chạy rồi." Chu Thăng nói, "Được ba mẹ giúp đỡ chạy trốn, ở bên ngoài một năm sau đó bị bắt trở về, xử án ba năm tù.
Vụ việc này không được báo cáo, trường học cùng gia đình đều suy nghĩ biện pháp để đè vụ này xuống.
Học một chút kỹ năng tự vệ cũng có ích, ít nhất thì sẽ không chết một cách uất ức như thế, thằng nào dám động đến ông đây thì tất cả cùng chết đi."
Âm thanh tin nhắn Wechat của Dư Hạo vang lên, Chu Thăng nằm trên giường trên chơi game, hắn vừa phóng tuyệt chiêu xong thì rời tầm mắt của mình khỏi màn hình điện thoại, tạm thời không để ý đến Tôn Ngộ Không, nghiêng đầu nhìn xuống giường dưới, thoáng nhìn qua tin nhắn của Dư Hạo.
"Lại là cái thằng nhà giàu đấy?"
Dư Hạo vừa dịch một chồng bản thảo nên tâm tình đi xuống của y vẫn chưa hồi phục: "Ừ...!Hẹn tôi đi ăn tối."
Nửa kỳ nghỉ hè vừa qua, tầm cuối tháng bảy, lại có một nam sinh tìm Dư Hạo.
Lúc trước Dư Hạo thêm người này xong thì y đã mặc kệ không để ý, những không ngờ tới là lâu như vậy rồi mà người này lại chủ động nhắn tin trò chuyện với y, vì thế y liền thuận theo tán gẫu vài câu.
Vừa vặn nam sinh này lại đang thất tình, thuộc tính Thiên sứ của Dư hạo lại phát tác, y an ủi người đó vài câu, người này nói mãi không dứt, còn cho rằng cuộc sống vô cùng tẻ nhạt.
Vì vậy mà Dư Hạo đã sử dụng nội dung hướng dẫn và điều trị chuyên môn của tâm lý học trong cuộc sống để trò chuyện với người này hai giờ đồng hồ.
Ngày hôm sau, tâm tình của nam sinh tốt hơn, hắn ta chuyển khoản cho y 1000.
Ngay lập tức Dư Hạo bị dọa sợ, không dám nhận tiền, bên kia thì lại liên tục nhắn tin cho y, ban ngày Chu Thăng không ở phòng, cũng không ai để ý đến y lúc này, Dư Hạo ngồi trong phòng dịch tài liệu lịch sử, rảnh rỗi nên đã trả lời vài câu.
Tên nam sinh kia là "Gothic Armor", ảnh đại diện là Luffy, là bisexual, quen cả gái lẫn trai.
Người bạn gái trước đó của hắn ta muốn xuất ngoại không về nữa, mà Gothic Armor lại không thích hoàn cảnh sống bên nước ngoài, không muốn đi nên cả hai liền chia tay.
Dư Hạo cùng với người này nói chuyện rất hợp, như bạn bè phổ thông trên mạng, đề tài nói chuyện gần như không có liên quan gì đến yêu đương, giống như trai thẳng gặp nhau trong game, nói chuyện tán gẫu đều bình thường.
Gothic Armor đã liệt kê cho y tất cả những người yêu cũ trước đây, có tới mười mấy người, còn có hai người phá thai vì hắn ta, một người thì làm đồ ăn ngon cho hắn ta hàng ngày, một người khác thì lại thường mua đồ cho.
Không còn cảm giác nữa, tình yêu chết rồi.
Gothic Armor hỏi Dư Hạo: 【Cậu có cảm thấy tôi là thằng cặn bã không? 】
Dư Hạo nghĩ thầm, điểm mấu chốt ở đây là cậu thật sự là gay à? Chứ không phải tìm tôi để giải trí đi.
Tuy rằng kinh nghiệm tình cảm của người này rất phong phú, nhưng cũng rất nghiêm túc và kiên trì.
Ngoài việc thở ngắn than dài đối với tình yêu, thì dựa trên rất nhiều sự kiện xã hội khác thì người này đúng là rất chính trực.
Mãi cho đến một ngày nọ, khi Gothic Armor hỏi bộ dạng y như thế nào, Dư Hạo cũng tiện tay gửi một tấm ảnh y đứng hát trong sự kiện lần trước của trường.
Trong nháy mắt Gothic Armor kinh ngạc, hỏi: 【Cậu là minh tinh à? 】
Dư Hạo nói: 【Trông có khả năng lắm à? Cậu nhìn kỹ xem, có minh tinh nào đứng trên sân khấu rách nát như này không, như vậy cũng thảm quá rồi.
】
Gothic Armor: 【Cậu đừng có gạt tôi, tôi đã từng thấy người này, ở trên một chương trình biểu diễn tôi xem.
】Rồi nói một cái tên, Dư Hạo liền trả lời: 【Trong ảnh thật sự là tôi! 】
Gothic Armor: 【Cậu gửi thêm một bức ảnh được không? Không thể như vậy được, cậu có anh chị em họ hàng nào ở trong giới giải trí không đấy? 】
Dư Hạo tiện tay lại gửi thêm một tấm ảnh, trong phút chốc y đột nhiên nhận ra mình không phải là bị lừa chứ, nhưng ảnh cũng gửi đi mất rồi.
Kể từ ngày này, Gothic Armor bắt đầu cầm tiền đập vào y.
Sáng sớm, một bao lì xì 200 【Cục cưng, rời giường chưa? 】, chốc lát lại một cái lì xì 188: 【Bé cưng à, tại sao lại không để tôi? 】.
Dư Hạo không cẩn thận trúng kế một lần, nhận lấy trăm tám của người nọ, gửi lại tên này cũng không nhận, không thể làm gì khác là cứ để đó.
Lại tiếp sau đó, Wechat trên máy tính hiện "Phiên bản hiện tại không hỗ trợ xem tin nhắn này, vui lòng kiểm tra trên điện thoại di động của bạn", Dư Hạo nghĩ thầm tại sao hắn ta cứ gửi phong bì đỏ như vậy, thừa tiền không biết tiêu phí vào đâu à?
Chu Thăng nói: "Hôm nay thằng đó gửi cho cậu bao tiền?"
Dư Hạo: "Đừng nhúc nhích!"
Chu Thăng chạm tay vào một loạt hàng dọc "Cục, cưng, Thất, tịch, vui, vẻ", sau đó 1200 được nhập vào tài khoản, Dư Hạo như phát điên kêu to, Chu Thăng lại mở cái lì xì 【Cùng đi ăn tối? 】cuối cùng ra, nói: "1400, không tệ."
Dư Hạo: "A a a a —— cậu hại chết tôi rồi ——"
"Đi thôi." Chu Thăng nói, "Không phải cậu mời người ta ăn bữa cơm là trả lại được rồi à?"
Một tay Dư Hạo đỡ trán, thật muốn cầm quyển sổ ghi chép đập thẳng vào đầu Chu Thăng.
Bên kia lại gửi vị trí đến: 【Đến thì trực tiếp liên hệ Trương tiên sinh, số cuối điện thoại là 2520.
】
Chu Thăng liếc nhìn, nói: "Tiếp đó, đồ của nhà hàng này toàn tầm 500, tùy tiện gọi chút đồ ăn đã lên đến 1000 rồi, cậu gọi chút đồ ăn xong, rồi nhanh chóng lấy cớ đi ra phòng rửa tay trước, sau đó thanh toán hóa đơn, hoàn thành."
Dư Hạo: "Cứ cảm thấy có gì đó sai sai, người kia gửi lì xì cho tôi không hẳn là vì ăn một bữa."
Chu Thăng: "Cậu quan tâm làm gì, quá lắm thì lúc về mua chút đồ tặng là được."
Dư Hạo chỉ đành nói: "Được rồi."
Lần này nhất định phải ăn mặc mộc mạc một chút, Gothic Armor muốn tới trường đón y vào ngày mai, Dư Hạo kiên quyết không đồng ý.
Chu Thăng nói: "Ngày mai anh trai về đấy, chúng tôi ở ngoài ăn bừa gì đó rồi chờ cậu, mọi người cùng nhau đi chơi Thất tịch nhé?"
"Được, tuyệt vời luôn!" Dư Hạo lập tức nói, đã lâu không gặp Phó Lập Quần, hơi nhớ cậu ta chút.
Ngày kia Phó Lập Quần đã cùng với Sầm San bay từ Tokyo về Dĩnh thị, mọi người ở trong nhóm hẹn nhau gặp mặt, Chu Thăng gửi tin nhắn: 【Dư Hạo đi hẹn hò mù [1], ngày mai chúng ta sẽ ở ngoài đứng vây xem? 】
[1].
Hẹn hò không biết mặt đối tượng, giống xem mắt ấy.
Sầm San gửi đến một chuỗi im lặng, Phó Lập Quần thì lại gửi đến một đống dấu hỏi chấm, Dư Hạo nói: "Đừng có nói nữa!"
Ngày mai, Dư Hạo mặc một chiếc áo phông trắng cùng với một chiếc quần soóc đen, đi giày thể thao, y dự định sẽ mặc như này để đi, tránh cho việc đối phương nghĩ gia cảnh nhà y tốt.
Nhà hàng này cũng là một hội quán cao cấp, tên là "Tinh Vân Thu Nguyệt", chuyên phục vụ các món ăn cay Tứ Xuyên tinh tế đẹp đẽ, vị trí nhà hàng nằm ở bên cạnh một hồ nhân tạo tên Thu Nguyệt, ở ngay trung tâm thành phố.
Người ra vào ở đây đều là những cô gái xinh đẹp xách túi hàng hiệu, kéo theo người yêu thành đạt, ăn mặc bảnh bao.
"Dư tiên sinh, mời đến bên này." Quản lý cầm thực đơn đi đến mở cửa cho Dư Hạo.
"Dư tiên sinh! Mời ngài tới bên này!"
"Dư tiên sinh, ngày lễ vui vẻ!" Nhân viên phục vụ dồn dập cúi đầu đối với Dư Hạo.
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo nghĩ thầm, cái người này làm sao biết được y họ Dư? Tiến vào phòng riêng, khi nhìn thấy "Gothic Armor" kia, y mới nhớ tới mình không hỏi xem ảnh hắn ta.
Đầu tiên nhìn thấy có vẻ ưa nhìn, lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, trông cực kỳ mệt mỏi, da dẻ không tốt do thức khuya quá nhiều, không quá chú ý đến hình tượng của bản thân.
Phòng riêng này là một căn phòng nhìn ra hồ, rất tao nhã, bên trong phòng trải chiếu tatami, Gothic Armor đang ngồi trước án (bàn dài), thấy Dư Hạo liền cười nói: "Đến rồi?"
Dư Hạo gấp rút chào hỏi với hắn, người kia nói: "Cậu có thể gọi tôi là Trương Lượng, ngồi xuống đi."
Dư Hạo có chút thất thần, chợt hiểu ra tại sao bản thân mình lại bằng lòng đi gặp cái người tên Vico kia cùng với Gothic Armor này rồi.
Bởi vì ở trên người bọn họ đều có một chút xíu nét đặc biệt của Chu Thăng, dù cho chỉ có một tí tẹo nhưng Dư Hạo vẫn không tự chủ được mà bị bọn họ hấp dẫn.
Vico tâng bốc bản thân là một người đàn ông thể thao, lúc nói chuyện cũng ít nghiêm túc, còn trêu chọc Dư Hạo vài câu, khá giống với Chu Thăng lúc hắn trêu đùa y.
Mà Trương Lượng này, lúc nào cũng nói bản thân chưa tỉnh ngủ, thỉnh thoảng phát ra ngữ âm lười biếng, có chút giống với khí chất bại hoại của Chu Thăng.
"Ăn gì?" Trương Lượng lại sờ sờ xương cổ, nói, "Tự gọi món nhé?" Nói xong liền uống ly trà trước mặt.
Dư Hạo nói: "Tôi không ăn kiêng, hôm nay để tôi mời anh ăn nhé?"
"Cậu vẫn còn đang đi học." Trương Lượng cười nói, "Có thể có bao nhiêu tiền chứ? Vẫn là để anh đây mời đi.
Quần áo rất đẹp, đơn giản, sạch sẽ, mua ở đâu đấy?"
Dư Hạo cúi đầu liếc nhìn, nói: "Taobao."
"Lúc tôi ở tầm tuổi cậu," Trương Lượng nói, "Cũng thích mua đồ trên Taobao, sau đó lại thích mua hàng xa xỉ, hiện tại thì lại thích mua trên Taobao, đồ có thể sử dụng là được, không nhất thiết phải đuổi theo chất lượng."
"Đúng vậy." Dư Hạo vội nói, nghĩ thầm tại sao người nào cũng thích nói câu "Lúc tôi ở tầm tuổi cậu" vậy hả.
Trương Lượng nói: "Ngày nào cậu cũng đi làm thuê?"
Tâm tư Dư Hạo không nằm trên thực đơn, nói: "Làm phiên dịch, vừa học vừa làm."
Trương Lượng nói: "Không ai cho học phí ư?"
Dư Hạo nhìn Trương Lượng giống như muốn sờ ví tiền, chỉ lo hắn ta lại giống như trong chương trình truyền hình, mỗi phút đều phải ký một tấm chi phiếu, y vội nói: "Có! Học phí không thành vấn đề, kiếm thêm tiền tiêu vặt thôi."
"Cậu cũng không có tiền để tiêu nhỉ." Trương Lượng bất đắc dĩ cười nói, "Tôi tìm cậu làm cố vấn tâm lý lâu như vậy rồi, vẫn chưa hề trả tiền cho cậu đâu..."
Dư Hạo nói: "Bạn bè nói gì chuyện tiền bạc? Tôi cũng chưa cố vấn cho ai cả, anh tuyệt đối đừng đưa tôi tiền.
Kiếm tiền không dễ dàng."
Trương Lượng nói: "Nhà tôi chỉ còn vài căn, sau khi giải phóng mặt bằng, tiền để không thì mang đi đầu tư chơi, gửi ngân hàng các kiểu, mỗi ngày đều ở nhà ngủ rồi lại chơi game, ôi..."
Một người trung niên anh tuấn mặc tây trang trên người đi đến, đeo biển hiệu trên ngực, mặt trên có viết tên và chức vụ, là quản lý cao cấp, ông quỳ một chân trên đất dâng trà cho Dư Hạo.
"Dư thiếu gia." Người quản lý nhận lấy trà bánh nhân viên phục vụ đưa đến, nói, "Cái này là do nhà hàng chúng tôi đặc biệt vì ngài mà chuẩn bị, chúc ngài một ngày lễ Thất tịch vui vẻ."
Dư Hạo: "..."
Trương Lượng: "..."
Trương Lượng nhìn trà trong tay mình, lại nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo đang ngồi, một khắc khi nhìn thấy quản lý quỳ chân trên đất, y đã thầm cảm thấy không ổn rồi, cái kiểu quỳ phục vụ như này, đây là lần thể nghiệm thứ ba rồi đó, nhà hàng này nhất định ở khắp mọi nơi ——
Vân, Lai, Xuân!
"Các món ăn đã được chọn cho ngài rồi." Quản lý đeo mắt kính gọng vàng vô cùng nho nhã, nói, "Thiếu gia, muốn uống loại đồ uống như nào?"
Trương Lượng đầy bụng nghi ngờ, nhưng không nói lời nào, quan sát vị quản lý kia.
Dư Hạo nghĩ thầm lần này thật phiền toái, cuối cùng vẫn bị Chu Thăng trêu đùa rồi.
"Tôi uống trà là được rồi." Dư Hạo nói.
"Ngày hôm nay có mời Tô Châu Bình đàn [2] cùng với Côn Khúc [3], ngài muốn nghe của bên nào?"
[2].
Bình đàn là một hình thức nghệ thuật dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, được lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang - Trung Quốc.
[3].
Côn Khúc hay gọi là tuồng Côn Sơn, là kiểu hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, được dùng giọng Côn Sơn để hát.
Giọng của người quản lý tưởng chừng như nổ tung! Nhìn tuổi tác cũng gần 40, phong độ nhẹ nhàng, ngữ khí lại cực kì ôn hòa nho nhã, Dư Hạo nghĩ thầm còn có cả Bình đàn để nghe?
"Cái này được đấy." Dư Hạo nói, "Đã lâu không nghe, có tiện không? Vậy cứ chọn Bình đàn đi."
"Lập tức gọi vào." Quản lý mỉm cười nói, "Tôi ở ngay ngoài cửa, có việc gì ngài có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Ngày trước, khi mà bà nội Dư Hạo chưa có việc gì, thỉnh thoảng sẽ hát vài câu Bình đàn, trong đó 《Ngọc chuồn chuồn 》cùng với 《Chiến Trường Sa 》đều gây ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với y.
Trương Lượng: "..."
Dư Hạo nói với Trương Lượng: "Tôi đã lâu không nghe...!ừm...!cái này..."
Vẻ mặt Trương Lượng mờ mịt: "Cậu là thiếu gia của Vân Lai Xuân? Bảo sao rõ ràng tôi đặt chỗ ở ngoài sảnh, lúc đến thì họ lại trực tiếp để tôi vào phòng riêng!"
Dư Hạo lập tức giải thích: "Không phải tôi! Đó là người anh em của tôi.
Cậu ta mới là thiếu gia! Chúng tôi ở chung một phòng ngủ, cậu ấy biết hôm nay tôi đến đây..."
Trương Lượng hoài nghi nhìn Dư Hạo: "Một phòng ngủ? Cậu học ở trường nào?"
"Một trường đại học." Dư Hạo nói, "Rất bình thường."
Dư Hạo không muốn nói cho Trương Lượng biết quá nhiều tin tức cá nhân của chính mình, vừa vặn tiên sinh Bình đàn ôm cổ cầm đi đến, cười hỏi: "Thiếu gia muốn nghe cái gì?"
"Nhạc Vân." Dư Hạo nói.
"Cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên, trung tiêu khởi vũ thảo đường tiền..."Bình đàn tiên sinh hát nói.
Dư Hạo không kìm lòng được, cũng hát nói theo: "Ngân quan ánh nguyệt ngưng thu thủy, thiết giáp lâm phong ngưng hiểu yên ——"
(Xin lỗi các bạn iêu là đoạn hát trên tớ không hiểu gì cả, nên xin phép để nguyên Hán Việt nhé.)
Hát xong một khúc, Dư Hạo vỗ tay cho người hát, dù hát không bằng với lúc bà nội y còn khỏe, nhưng lời và nhạc đều khiến cho y có cảm giác rất thân thiết.
"Dễ nghe không?" Dư Hạo nhìn Trương Lượng nói.
"Nghe không hiểu gì." Vẻ mặt Trương Lượng mờ mịt nói, hắn vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần sau từ "Thiếu gia" gây chấn động kia.
Dư Hạo: "..."
"Tôi không có nhiều văn hóa." Trương Lượng thản nhiên nói, "Là người phàm tục thôi."
Dư Hạo nói: "Tôi cũng là người phàm tục, chỉ là trước đây từng nghe bà nội hát qua."
Trương Lượng: "Huh —— bà nội của cậu rất tao nhã đó.
Tôi nói này, bảo sao, hóa ra là thiếu gia nhà giàu."
Có lúc Dư Hạo cảm thấy cuộc đời của y chính là một vở kịch, chốc lát thì nó là chương trình xóa đói giảm nghèo, đến hôm sau thì thành cổ trang huyễn hoặc, sau đó lại biến hóa thành chương trình biểu diễn tạp kỹ, rồi lại thành những miếng bỏng ngô, bây giờ thì nó lại đổi thành phim tình cảm bá đạo tổng tài rồi.
"Thật sự không phải." Dư Hạo nói, "Do bạn thân cố tình trêu chọc tôi thôi."
Dư Hạo nghĩ thầm phải nhanh chóng đổi chủ đề, không biết bọn Chu Thăng bây giờ đang ở đâu, tiếp đó, y từ trong phòng riêng nhìn ra cảnh ngoài hồ thì nhìn thấy Phó Lập Quần cùng Sầm San đang nắm tay nhau đi ngang qua.
Sầm San còn vẫy tay với y, Dư Hạo bật cười lên, cũng vẫy tay lại với cô, y lại nghĩ thầm Chu Thăng đang ở đâu nhỉ?
Trương Lượng quay đầu liếc nhìn, nói: "Bạn của cậu à?"
"Chị dâu tôi." Dư Hạo nói, "Chắc là đến ăn cơm Thất tịch."
Trương Lượng "Huh" một tiếng, may là món ăn đã được đưa lên, vừa vặn hóa giải cảm giác lúng túng cùng trống rỗng như đứng giữa núi non này.
Quản lý ở bên cạnh chia thức ăn ra đĩa, Dư Hạo cười nói: "Quyết định hẹn hò lại với bạn gái trước không?"
Trương Lượng: "Cậu thật sự muốn tôi đi tìm để quay lại với cô ấy?"
"Đi đi." Dư Hạo nói, "Hai người yêu nhau cũng không dễ dàng gì."
Trương Lượng lắc đầu môt cái, bất đắc dĩ cười cợt, cuối cùng, Dư Hạo trò chuyện tán gẫu vài câu với hắn.
Sau bữa ăn, quản lý đeo găng tay trắng, cầm theo một bình rượu, đưa đến cho Dư Hạo xem.
Dư Hạo: "???"
Dư Hạo vẫn còn chưa hỏi cái này để làm gì, quản lý đã đem rượu sắp xếp gọn gàng, đặt trước mặt Trương Lượng.
"Thiếu gia đặc biệt chuẩn bị rượu vang Bồ Đào Nha cho ngài." Quản lý nói, "Ngày tốt phải mời rượu ngon, mang về uống, bày tỏ được tâm ý."
Trương Lượng cười nói: "Không cần khách khí như vậy."
"Không không." Dư Hạo lập tức biết Chu Thăng đang đáp lễ giúp y, không muốn nhận không của người ta mất phong bao lì xì, nói, "Nhận lấy đi, một bình rượu mà thôi."
"Vậy được rồi." Trương Lượng thậm chí cũng không nói gì đến lần hẹn tiếp theo, cầm theo rượu đi ra, sảnh lớn lúc này cũng không nhiều người, Dư Hạo thoáng nhìn qua một chút về phía Chu Thăng, Phó Lập Quần cùng Sầm San.
"Để tôi đưa cậu về nhé?" Trương Lượng nói.
Chu Thăng mặc một một bộ vest giản dị đứng chờ ở sảnh.
"Nói chuyện xong rồi à?" Chu Thăng nhét một tay vào túi quần, nhìn Dư Hạo nói.
Dư Hạo: "...!Đây mới là thiếu gia của chúng tôi."
Trương Lượng gấp rút bước tới bắt tay, vẻ mặt Chu Thăng bình tĩnh cũng dùng sức nắm chặt tay lại, vẻ mặt của Trương Lượng trong nháy mắt có chút vặn vẹo.
Sầm San nói: "Dư Hạo, đi thôi, chúng ta đi ngắm sao?"
Chu Thăng nói: "Ăn uống ngon chứ?"
Trương Lượng chỉ đành nói: "Không tệ."
Chu Thăng nói: "Hoan nghênh về sau đến thường xuyên nhé.
À, anh có muốn đi ngắm sao cùng không?"
Trương Lượng vội nói: "Không cần đâu."
Phó Lập Quần đi theo phía sau sắp cười đến mức ngã trái ngã phải, đi ra đến ngoài cửa, đã có sẵn một chiếc xe Bentley đỗ ở đó.
Phó Lập Quần móc chìa khóa xe ra ấn xuống, rồi bước vào vị trí lái xe, Chu Thăng mở cửa xe cho Sầm San trước, nói: "Chị dâu lên trước đi." Sầm San ngồi lên xe.
Chu Thăng lại quay sang mở cửa xe cho Dư Hạo, trên cổ tay để lộ ra một chiếc đồng hồ kim cương sáng chói, ánh sáng bắn ra tứ phía.
"Tiểu thiếu gia, lên xe nào." Chu Thăng nói với Dư Hạo.
"Vậy...!hẹn gặp lại?" Dư Hạo nói với Trương Lượng.
"Hẹn gặp lại! Hẹn lần sau gặp!" Trương Lượng xách túi giơ tay chào Dư Hạo.
Chu Thăng ngồi trên xe, Phó Lập Quần lái xe, trên xe phát sinh một trận cười lớn.
Phó Lập Quần: "Ha ha ha ha haaaa!"
Dư Hạo: "Mấy cậu đừng có ồn ào nữa!"
Sầm San nói: "Chơi vui quá phải không? Thật sự là một đám ranh con chưa trưởng thành."
Chu Thăng cầm đồng hồ lên, nói: "Anh hai ơi, mày vòng xe qua cửa sau đi, dừng ở đó một chút."
Đến cửa sau, Chu Thăng thổi huýt sáo một tiếng, gọi quản lý đến đây, lấy đồng hồ xuống, nói: "Cầm cái này đưa trả lại cho ba cháu nhé, cảm ơn chú Lâm!"
Quản lý cười cười nhận lấy, Phó Lập Quần đánh vô lăng rồi lái Bentley đi.
"Xe này lấy đâu đấy?" Chu Thăng nói, "Mẹ ơi, chị dâu cũng chịu chơi quá đi!"
Sầm San cười dài nói: "Cũng là đi tìm ba của chị để mượn mà."
Phó Lập Quần cùng Chu Thăng cười một trận, Dư Hạo quả thật chẳng hiểu gì: "Mấy cậu đến cùng thì muốn làm gì vậy?"
Chu Thăng nghiêm túc nói: "Không làm gì cả, ăn no chưa? Đi ăn chút món xào đi?"
Phó Lập Quần ợ một tiếng, nói: "Thiếu gia à, thật sự không ăn được gì nữa đâu."
Dư Hạo nói: "Tôi cũng không ăn được nữa, ngày hôm nay không để ý nên lỡ ăn nhiều quá."
Chu Thăng: "Dựa theo tình hình bây giờ...!Cái này cũng nên block rồi chứ nhỉ?"
"Ha ha ha ha ——" Rốt cục Sầm San cũng không nhịn được, ngồi ở ghế lái phụ cười đến đau bụng, "Ôi trời tía má ơi, mấy đứa hài hước quá đấy."
Dư Hạo nói: "Tại sao lại buồn cười? Chu Thăng! Tôi không muốn nói chuyện yêu đương với anh ta! Chỉ muốn kết bạn!"
Phó Lập Quần nói: "Nói, đến bờ sông hay là đến đài thiên văn trên núi Vân Đỉnh."
"Sư phụ, chúng ta đến bãi cạn ngồi uống chút rượu đi." Sầm San nói.
"Tích tích, tiếp nhận hành khách có đuôi số hiệu là 2 (đồ ngốc)." Phó Lập Quần nói, "Phía trước 3km có máy thu hình."
"Mày/ Anh mới là đồ ngốc!" Sầm San cùng Chu Thăng trăm miệng một lời.
Dư Hạo tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn những vì sao trên bầu trời, bầu trời đêm Thất tịch sáng sủa không mây, ánh đèn thành phố sáng quá, không thể nhìn thấy rõ dải ngân hà.
Mãi đến tận khi Phó Lập Quần lái xe qua cầu Đại Kiều, đi lên khu vực đất bồi đối diện sông, khi vừa đi vào khu vực đất bồi, ánh đèn đã trở nên ít hơn, rẽ hướng xe vào dãy quán cà phê yên tĩnh trong khu văn hóa sáng tạo, lúc này đã nhìn thấy ngân hà xuất hiện ở phía chân trời.
Phó Lập Quần: "Tích tích, ngừng tiếp nhận đơn hàng."
Trên ban công ngoài trời của quán cà phê có thắp nến, âm nhạc êm dịu vang lên, không ít vị khách đang ngồi uống rượu ngắm sao.
Trên sân thượng ở tầng thứ 3, chủ cửa hàng xếp ở đó ghế sofa, bàn trà, còn đặt sẵn hai bình rượu vang Bồ Đào, xung quanh còn đốt thêm dầu thơm đuổi muỗi.
Sau khi đôi mắt dâng thích ứng với bóng tối, ngân hà rực rỡ, cực kỳ mỹ lệ đã vắt ngang qua bầu trời đêm.
"Thật đẹp mắt." Dư Hạo nói, "Làm sao các cậu tìm được chỗ này vậy? Ồ? Tại sao trên sân thượng chỉ có bàn của chúng ta? Không có khách nào khác sao?"
"Chị dâu cậu có chút văn học nghệ thuật." Phó Lập Quần nói, "Nên cô ấy thường biết đến những chỗ kỳ lạ như này."
"Tôi nhìn khu văn hóa sáng tạo này, chắc cũng là do người quen mở ra nhỉ?" Chu Thăng một câu nói toạc bí mật ra.
Sầm San cười nói: "Không bằng Vân Lai Xuân xa hoa đâu."
"Chỉ có ba Vân Lai Xuân ở trong Dĩnh thị." Chu Thăng nói, "Vẫn còn một nhà hàng nhỏ ở ngoại ô chưa đến chơi lần nào, nhưng làm sao có thể so được với đại nghiệp vĩ đại, mọc lên như nấm của nhà chị dâu?"
Phó Lập Quần vừa cười vừa gục mặt xuống bàn, Dư Hạo kinh ngạc nói: "Chị dâu! Đây là do nhà chị mở?"
Sầm San nói: "Đều là ba chị mở, liên quan gì đến chị.
Ơ này——"
Chu Thăng nói: "Này ——"
Phó Lập Quần: "Này ——"
Dư Hạo nghe thấy ba tiếng "Này" đầy ý tứ hàm súc, nghĩ thầm tôi mới là người cần phải kêu tiếng "Này" này chứ, mấy người kêu ca cái gì hả.
Nếu ba tôi mà là lãnh đạo thì chắc ông chủ Chu hận không thể khua chiêng gõ trống, đem mình nhét vào động phòng cùng với Chu Thăng rồi...!Lại nói bọn họ có thể tiếp thu việc thông gia giữa con trai mình cùng với con trai nhà khác sao? Cũng không thể nào đi, nhưng khẳng định là sẽ thích quan sát, hy vọng hai đứa càng thân cận nhau càng tốt, ôi trời ——
"Còn xem mắt nữa không?" Chu Thăng nói, "Không có tiền gặp rồi, người có tiền cũng gặp rồi, đều vớ va vớ vẩn như nhau."
Phó Lập Quần nói: "Thằng này là một tên cặn bã, biết rõ cậu không nhận lì xì mà vẫn cứ gửi..."
Dư Hạo nói: "Được rồi, đừng nói nữa, tôi sai rồi."
Sầm San uống một chút rượu, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Dư Hạo, có biết ngôi sao nào trên kia là ba của em không?"
Dư Hạo nhìn một chút, nói: "Hôm nay ông ấy không nháy mắt nhìn em, không thể biết được."
Sầm San nói: "Chị cũng đã quên mất ngôi sao nào là mẹ của mình rồi."
Dư Hạo nói: "Nhưng mà bọn họ vẫn sẽ ở đó, họ sẽ không lừa gạt chúng ta."
Bốn người đều yên tĩnh, Sầm San nói: "Đúng vậy, chị cũng tin tưởng như thế." Cười rồi nâng ly nhìn Dư Hạo, Dư Hạo cũng cười lên, Chu Thăng nói: "Cụng ly! Chúc Vico cùng Trương Lượng thân thể khỏe mạnh!"
Dư Hạo: "Đừng có đùa nữa!"
Bốn người nâng ly, phản chiếu lại trong ly rượu chính là bầu trời đầy sao.
.
Khi tiếng chuông vừa vang lên, trên khán đài đã vang lên âm thanh cổ vũ.
Trong kỳ nghỉ hè, gần như ngày nào Chu Thăng cũng đi ra ngoài, không phải chạy bộ sáng sớm thì là chạy bộ ban đêm.
Dư Hạo thì lại bắt đầu với công việc tiếp theo của y, lần này y phải dịch một bài báo tiếng Trung sang bản thảo tiếng Anh, để hỗ trợ Tổ chức Y tế Thế giới, thiết lập cơ sở dữ liệu tại khu vực Trung Quốc đại lục, để thuận tiện hơn cho việc tìm hiểu và điều tra.
Trong đó có những vụ án phạm tội liên quan đến vấn đề tâm lý học khiến y nhìn thấy mà phát hoảng, so với đợt bản thảo trước thì càng làm cho Dư Hạo không cách nào nhìn thẳng được.
Khi phiên dịch y thường phải dừng lại để suy nghĩ một chút, bài báo này có đúng không? Kiểm tra, đối chiếu cùng với nội dung cắt từ báo, tất cả đều là phương tiện truyền thông chính thống của địa phương.
"Có mấy người phạm tội giết người." Chu Thăng nói, "Như cái vụ án phân thây gì đó, để thoát tội thì sẽ bỏ tiền để đút lót bác sĩ giám định, đương nhiên cũng không thể loại trừ việc bệnh nhân mắc bệnh tâm thần giết người, không có cách nào.
Cũng không ít người sẽ dùng pháp luật bảo vệ vị thành niên để thoát tội."
Dư Hạo nói: "Quá tàn nhẫn."
Trước đây y có đọc một số tin tức, mỗi một việc đều không gây ra quá nhiều sóng gió, chẳng hạn như vụ một cô gái đánh chết đứa bé một tuổi rưỡi trong thang máy điện ở Trùng Khánh; Xương Bình Tân được biết đến trong vụ án cưỡng hiếp rồi giết người tại trường học Đông Phương.
Nhưng đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm dưới sự đưa tin của các phương tiện truyền thông.
...!Nhưng điều khiến y không dễ chịu chính là trước đây y chưa hề nghe tới vụ giết người trả đũa ở sông Hắc Long Giang; vụ án buôn bán trẻ vị thành niên ở Đông Quan...!Những vụ án này đều khiến tim của y khó chịu.
Trừ những hành vi tàn nhẫn này, càng khiến y tức giận hơn chính là bởi vì có luật bảo vệ trẻ vị thành niên mà thủ phạm chỉ cần lao động cải tạo một năm rưỡi, thậm chí còn được phán định vô tội rồi thả ra.
"Mấy ngày nữa lại dịch nốt vậy." Dư Hạo nói, "Không muốn xem nữa, khó chịu thật."
"Những cái này chỉ là điều cậu nhìn thấy." Chu Thăng nói, "Trên đời này còn có biết bao việc cậu không thể biết được.
Có một bạn học cùng lớp cấp hai với tôi, người này tốt tính nhưng không liên quan đến tôi lắm, chỉ thỉnh thoảng chơi bóng cùng nhau.
Sau khi lên cấp ba thì tôi bị lưu ban, cậu ta thì học tại một ngôi trường không tệ lắm, nhưng bởi vì tán gái mà bị vài người vây đánh ở trong một con hẻm nhỏ, bị đánh vỡ hộp sọ, phải vào ICU nằm một tháng, sau đó chết rồi."
"Hung thủ đâu?" Dư Hạo nói.
"Chạy rồi." Chu Thăng nói, "Được ba mẹ giúp đỡ chạy trốn, ở bên ngoài một năm sau đó bị bắt trở về, xử án ba năm tù.
Vụ việc này không được báo cáo, trường học cùng gia đình đều suy nghĩ biện pháp để đè vụ này xuống.
Học một chút kỹ năng tự vệ cũng có ích, ít nhất thì sẽ không chết một cách uất ức như thế, thằng nào dám động đến ông đây thì tất cả cùng chết đi."
Âm thanh tin nhắn Wechat của Dư Hạo vang lên, Chu Thăng nằm trên giường trên chơi game, hắn vừa phóng tuyệt chiêu xong thì rời tầm mắt của mình khỏi màn hình điện thoại, tạm thời không để ý đến Tôn Ngộ Không, nghiêng đầu nhìn xuống giường dưới, thoáng nhìn qua tin nhắn của Dư Hạo.
"Lại là cái thằng nhà giàu đấy?"
Dư Hạo vừa dịch một chồng bản thảo nên tâm tình đi xuống của y vẫn chưa hồi phục: "Ừ...!Hẹn tôi đi ăn tối."
Nửa kỳ nghỉ hè vừa qua, tầm cuối tháng bảy, lại có một nam sinh tìm Dư Hạo.
Lúc trước Dư Hạo thêm người này xong thì y đã mặc kệ không để ý, những không ngờ tới là lâu như vậy rồi mà người này lại chủ động nhắn tin trò chuyện với y, vì thế y liền thuận theo tán gẫu vài câu.
Vừa vặn nam sinh này lại đang thất tình, thuộc tính Thiên sứ của Dư hạo lại phát tác, y an ủi người đó vài câu, người này nói mãi không dứt, còn cho rằng cuộc sống vô cùng tẻ nhạt.
Vì vậy mà Dư Hạo đã sử dụng nội dung hướng dẫn và điều trị chuyên môn của tâm lý học trong cuộc sống để trò chuyện với người này hai giờ đồng hồ.
Ngày hôm sau, tâm tình của nam sinh tốt hơn, hắn ta chuyển khoản cho y 1000.
Ngay lập tức Dư Hạo bị dọa sợ, không dám nhận tiền, bên kia thì lại liên tục nhắn tin cho y, ban ngày Chu Thăng không ở phòng, cũng không ai để ý đến y lúc này, Dư Hạo ngồi trong phòng dịch tài liệu lịch sử, rảnh rỗi nên đã trả lời vài câu.
Tên nam sinh kia là "Gothic Armor", ảnh đại diện là Luffy, là bisexual, quen cả gái lẫn trai.
Người bạn gái trước đó của hắn ta muốn xuất ngoại không về nữa, mà Gothic Armor lại không thích hoàn cảnh sống bên nước ngoài, không muốn đi nên cả hai liền chia tay.
Dư Hạo cùng với người này nói chuyện rất hợp, như bạn bè phổ thông trên mạng, đề tài nói chuyện gần như không có liên quan gì đến yêu đương, giống như trai thẳng gặp nhau trong game, nói chuyện tán gẫu đều bình thường.
Gothic Armor đã liệt kê cho y tất cả những người yêu cũ trước đây, có tới mười mấy người, còn có hai người phá thai vì hắn ta, một người thì làm đồ ăn ngon cho hắn ta hàng ngày, một người khác thì lại thường mua đồ cho.
Không còn cảm giác nữa, tình yêu chết rồi.
Gothic Armor hỏi Dư Hạo: 【Cậu có cảm thấy tôi là thằng cặn bã không? 】
Dư Hạo nghĩ thầm, điểm mấu chốt ở đây là cậu thật sự là gay à? Chứ không phải tìm tôi để giải trí đi.
Tuy rằng kinh nghiệm tình cảm của người này rất phong phú, nhưng cũng rất nghiêm túc và kiên trì.
Ngoài việc thở ngắn than dài đối với tình yêu, thì dựa trên rất nhiều sự kiện xã hội khác thì người này đúng là rất chính trực.
Mãi cho đến một ngày nọ, khi Gothic Armor hỏi bộ dạng y như thế nào, Dư Hạo cũng tiện tay gửi một tấm ảnh y đứng hát trong sự kiện lần trước của trường.
Trong nháy mắt Gothic Armor kinh ngạc, hỏi: 【Cậu là minh tinh à? 】
Dư Hạo nói: 【Trông có khả năng lắm à? Cậu nhìn kỹ xem, có minh tinh nào đứng trên sân khấu rách nát như này không, như vậy cũng thảm quá rồi.
】
Gothic Armor: 【Cậu đừng có gạt tôi, tôi đã từng thấy người này, ở trên một chương trình biểu diễn tôi xem.
】Rồi nói một cái tên, Dư Hạo liền trả lời: 【Trong ảnh thật sự là tôi! 】
Gothic Armor: 【Cậu gửi thêm một bức ảnh được không? Không thể như vậy được, cậu có anh chị em họ hàng nào ở trong giới giải trí không đấy? 】
Dư Hạo tiện tay lại gửi thêm một tấm ảnh, trong phút chốc y đột nhiên nhận ra mình không phải là bị lừa chứ, nhưng ảnh cũng gửi đi mất rồi.
Kể từ ngày này, Gothic Armor bắt đầu cầm tiền đập vào y.
Sáng sớm, một bao lì xì 200 【Cục cưng, rời giường chưa? 】, chốc lát lại một cái lì xì 188: 【Bé cưng à, tại sao lại không để tôi? 】.
Dư Hạo không cẩn thận trúng kế một lần, nhận lấy trăm tám của người nọ, gửi lại tên này cũng không nhận, không thể làm gì khác là cứ để đó.
Lại tiếp sau đó, Wechat trên máy tính hiện "Phiên bản hiện tại không hỗ trợ xem tin nhắn này, vui lòng kiểm tra trên điện thoại di động của bạn", Dư Hạo nghĩ thầm tại sao hắn ta cứ gửi phong bì đỏ như vậy, thừa tiền không biết tiêu phí vào đâu à?
Chu Thăng nói: "Hôm nay thằng đó gửi cho cậu bao tiền?"
Dư Hạo: "Đừng nhúc nhích!"
Chu Thăng chạm tay vào một loạt hàng dọc "Cục, cưng, Thất, tịch, vui, vẻ", sau đó 1200 được nhập vào tài khoản, Dư Hạo như phát điên kêu to, Chu Thăng lại mở cái lì xì 【Cùng đi ăn tối? 】cuối cùng ra, nói: "1400, không tệ."
Dư Hạo: "A a a a —— cậu hại chết tôi rồi ——"
"Đi thôi." Chu Thăng nói, "Không phải cậu mời người ta ăn bữa cơm là trả lại được rồi à?"
Một tay Dư Hạo đỡ trán, thật muốn cầm quyển sổ ghi chép đập thẳng vào đầu Chu Thăng.
Bên kia lại gửi vị trí đến: 【Đến thì trực tiếp liên hệ Trương tiên sinh, số cuối điện thoại là 2520.
】
Chu Thăng liếc nhìn, nói: "Tiếp đó, đồ của nhà hàng này toàn tầm 500, tùy tiện gọi chút đồ ăn đã lên đến 1000 rồi, cậu gọi chút đồ ăn xong, rồi nhanh chóng lấy cớ đi ra phòng rửa tay trước, sau đó thanh toán hóa đơn, hoàn thành."
Dư Hạo: "Cứ cảm thấy có gì đó sai sai, người kia gửi lì xì cho tôi không hẳn là vì ăn một bữa."
Chu Thăng: "Cậu quan tâm làm gì, quá lắm thì lúc về mua chút đồ tặng là được."
Dư Hạo chỉ đành nói: "Được rồi."
Lần này nhất định phải ăn mặc mộc mạc một chút, Gothic Armor muốn tới trường đón y vào ngày mai, Dư Hạo kiên quyết không đồng ý.
Chu Thăng nói: "Ngày mai anh trai về đấy, chúng tôi ở ngoài ăn bừa gì đó rồi chờ cậu, mọi người cùng nhau đi chơi Thất tịch nhé?"
"Được, tuyệt vời luôn!" Dư Hạo lập tức nói, đã lâu không gặp Phó Lập Quần, hơi nhớ cậu ta chút.
Ngày kia Phó Lập Quần đã cùng với Sầm San bay từ Tokyo về Dĩnh thị, mọi người ở trong nhóm hẹn nhau gặp mặt, Chu Thăng gửi tin nhắn: 【Dư Hạo đi hẹn hò mù [1], ngày mai chúng ta sẽ ở ngoài đứng vây xem? 】
[1].
Hẹn hò không biết mặt đối tượng, giống xem mắt ấy.
Sầm San gửi đến một chuỗi im lặng, Phó Lập Quần thì lại gửi đến một đống dấu hỏi chấm, Dư Hạo nói: "Đừng có nói nữa!"
Ngày mai, Dư Hạo mặc một chiếc áo phông trắng cùng với một chiếc quần soóc đen, đi giày thể thao, y dự định sẽ mặc như này để đi, tránh cho việc đối phương nghĩ gia cảnh nhà y tốt.
Nhà hàng này cũng là một hội quán cao cấp, tên là "Tinh Vân Thu Nguyệt", chuyên phục vụ các món ăn cay Tứ Xuyên tinh tế đẹp đẽ, vị trí nhà hàng nằm ở bên cạnh một hồ nhân tạo tên Thu Nguyệt, ở ngay trung tâm thành phố.
Người ra vào ở đây đều là những cô gái xinh đẹp xách túi hàng hiệu, kéo theo người yêu thành đạt, ăn mặc bảnh bao.
"Dư tiên sinh, mời đến bên này." Quản lý cầm thực đơn đi đến mở cửa cho Dư Hạo.
"Dư tiên sinh! Mời ngài tới bên này!"
"Dư tiên sinh, ngày lễ vui vẻ!" Nhân viên phục vụ dồn dập cúi đầu đối với Dư Hạo.
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo nghĩ thầm, cái người này làm sao biết được y họ Dư? Tiến vào phòng riêng, khi nhìn thấy "Gothic Armor" kia, y mới nhớ tới mình không hỏi xem ảnh hắn ta.
Đầu tiên nhìn thấy có vẻ ưa nhìn, lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, trông cực kỳ mệt mỏi, da dẻ không tốt do thức khuya quá nhiều, không quá chú ý đến hình tượng của bản thân.
Phòng riêng này là một căn phòng nhìn ra hồ, rất tao nhã, bên trong phòng trải chiếu tatami, Gothic Armor đang ngồi trước án (bàn dài), thấy Dư Hạo liền cười nói: "Đến rồi?"
Dư Hạo gấp rút chào hỏi với hắn, người kia nói: "Cậu có thể gọi tôi là Trương Lượng, ngồi xuống đi."
Dư Hạo có chút thất thần, chợt hiểu ra tại sao bản thân mình lại bằng lòng đi gặp cái người tên Vico kia cùng với Gothic Armor này rồi.
Bởi vì ở trên người bọn họ đều có một chút xíu nét đặc biệt của Chu Thăng, dù cho chỉ có một tí tẹo nhưng Dư Hạo vẫn không tự chủ được mà bị bọn họ hấp dẫn.
Vico tâng bốc bản thân là một người đàn ông thể thao, lúc nói chuyện cũng ít nghiêm túc, còn trêu chọc Dư Hạo vài câu, khá giống với Chu Thăng lúc hắn trêu đùa y.
Mà Trương Lượng này, lúc nào cũng nói bản thân chưa tỉnh ngủ, thỉnh thoảng phát ra ngữ âm lười biếng, có chút giống với khí chất bại hoại của Chu Thăng.
"Ăn gì?" Trương Lượng lại sờ sờ xương cổ, nói, "Tự gọi món nhé?" Nói xong liền uống ly trà trước mặt.
Dư Hạo nói: "Tôi không ăn kiêng, hôm nay để tôi mời anh ăn nhé?"
"Cậu vẫn còn đang đi học." Trương Lượng cười nói, "Có thể có bao nhiêu tiền chứ? Vẫn là để anh đây mời đi.
Quần áo rất đẹp, đơn giản, sạch sẽ, mua ở đâu đấy?"
Dư Hạo cúi đầu liếc nhìn, nói: "Taobao."
"Lúc tôi ở tầm tuổi cậu," Trương Lượng nói, "Cũng thích mua đồ trên Taobao, sau đó lại thích mua hàng xa xỉ, hiện tại thì lại thích mua trên Taobao, đồ có thể sử dụng là được, không nhất thiết phải đuổi theo chất lượng."
"Đúng vậy." Dư Hạo vội nói, nghĩ thầm tại sao người nào cũng thích nói câu "Lúc tôi ở tầm tuổi cậu" vậy hả.
Trương Lượng nói: "Ngày nào cậu cũng đi làm thuê?"
Tâm tư Dư Hạo không nằm trên thực đơn, nói: "Làm phiên dịch, vừa học vừa làm."
Trương Lượng nói: "Không ai cho học phí ư?"
Dư Hạo nhìn Trương Lượng giống như muốn sờ ví tiền, chỉ lo hắn ta lại giống như trong chương trình truyền hình, mỗi phút đều phải ký một tấm chi phiếu, y vội nói: "Có! Học phí không thành vấn đề, kiếm thêm tiền tiêu vặt thôi."
"Cậu cũng không có tiền để tiêu nhỉ." Trương Lượng bất đắc dĩ cười nói, "Tôi tìm cậu làm cố vấn tâm lý lâu như vậy rồi, vẫn chưa hề trả tiền cho cậu đâu..."
Dư Hạo nói: "Bạn bè nói gì chuyện tiền bạc? Tôi cũng chưa cố vấn cho ai cả, anh tuyệt đối đừng đưa tôi tiền.
Kiếm tiền không dễ dàng."
Trương Lượng nói: "Nhà tôi chỉ còn vài căn, sau khi giải phóng mặt bằng, tiền để không thì mang đi đầu tư chơi, gửi ngân hàng các kiểu, mỗi ngày đều ở nhà ngủ rồi lại chơi game, ôi..."
Một người trung niên anh tuấn mặc tây trang trên người đi đến, đeo biển hiệu trên ngực, mặt trên có viết tên và chức vụ, là quản lý cao cấp, ông quỳ một chân trên đất dâng trà cho Dư Hạo.
"Dư thiếu gia." Người quản lý nhận lấy trà bánh nhân viên phục vụ đưa đến, nói, "Cái này là do nhà hàng chúng tôi đặc biệt vì ngài mà chuẩn bị, chúc ngài một ngày lễ Thất tịch vui vẻ."
Dư Hạo: "..."
Trương Lượng: "..."
Trương Lượng nhìn trà trong tay mình, lại nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo đang ngồi, một khắc khi nhìn thấy quản lý quỳ chân trên đất, y đã thầm cảm thấy không ổn rồi, cái kiểu quỳ phục vụ như này, đây là lần thể nghiệm thứ ba rồi đó, nhà hàng này nhất định ở khắp mọi nơi ——
Vân, Lai, Xuân!
"Các món ăn đã được chọn cho ngài rồi." Quản lý đeo mắt kính gọng vàng vô cùng nho nhã, nói, "Thiếu gia, muốn uống loại đồ uống như nào?"
Trương Lượng đầy bụng nghi ngờ, nhưng không nói lời nào, quan sát vị quản lý kia.
Dư Hạo nghĩ thầm lần này thật phiền toái, cuối cùng vẫn bị Chu Thăng trêu đùa rồi.
"Tôi uống trà là được rồi." Dư Hạo nói.
"Ngày hôm nay có mời Tô Châu Bình đàn [2] cùng với Côn Khúc [3], ngài muốn nghe của bên nào?"
[2].
Bình đàn là một hình thức nghệ thuật dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, được lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang - Trung Quốc.
[3].
Côn Khúc hay gọi là tuồng Côn Sơn, là kiểu hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, được dùng giọng Côn Sơn để hát.
Giọng của người quản lý tưởng chừng như nổ tung! Nhìn tuổi tác cũng gần 40, phong độ nhẹ nhàng, ngữ khí lại cực kì ôn hòa nho nhã, Dư Hạo nghĩ thầm còn có cả Bình đàn để nghe?
"Cái này được đấy." Dư Hạo nói, "Đã lâu không nghe, có tiện không? Vậy cứ chọn Bình đàn đi."
"Lập tức gọi vào." Quản lý mỉm cười nói, "Tôi ở ngay ngoài cửa, có việc gì ngài có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Ngày trước, khi mà bà nội Dư Hạo chưa có việc gì, thỉnh thoảng sẽ hát vài câu Bình đàn, trong đó 《Ngọc chuồn chuồn 》cùng với 《Chiến Trường Sa 》đều gây ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với y.
Trương Lượng: "..."
Dư Hạo nói với Trương Lượng: "Tôi đã lâu không nghe...!ừm...!cái này..."
Vẻ mặt Trương Lượng mờ mịt: "Cậu là thiếu gia của Vân Lai Xuân? Bảo sao rõ ràng tôi đặt chỗ ở ngoài sảnh, lúc đến thì họ lại trực tiếp để tôi vào phòng riêng!"
Dư Hạo lập tức giải thích: "Không phải tôi! Đó là người anh em của tôi.
Cậu ta mới là thiếu gia! Chúng tôi ở chung một phòng ngủ, cậu ấy biết hôm nay tôi đến đây..."
Trương Lượng hoài nghi nhìn Dư Hạo: "Một phòng ngủ? Cậu học ở trường nào?"
"Một trường đại học." Dư Hạo nói, "Rất bình thường."
Dư Hạo không muốn nói cho Trương Lượng biết quá nhiều tin tức cá nhân của chính mình, vừa vặn tiên sinh Bình đàn ôm cổ cầm đi đến, cười hỏi: "Thiếu gia muốn nghe cái gì?"
"Nhạc Vân." Dư Hạo nói.
"Cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên, trung tiêu khởi vũ thảo đường tiền..."Bình đàn tiên sinh hát nói.
Dư Hạo không kìm lòng được, cũng hát nói theo: "Ngân quan ánh nguyệt ngưng thu thủy, thiết giáp lâm phong ngưng hiểu yên ——"
(Xin lỗi các bạn iêu là đoạn hát trên tớ không hiểu gì cả, nên xin phép để nguyên Hán Việt nhé.)
Hát xong một khúc, Dư Hạo vỗ tay cho người hát, dù hát không bằng với lúc bà nội y còn khỏe, nhưng lời và nhạc đều khiến cho y có cảm giác rất thân thiết.
"Dễ nghe không?" Dư Hạo nhìn Trương Lượng nói.
"Nghe không hiểu gì." Vẻ mặt Trương Lượng mờ mịt nói, hắn vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần sau từ "Thiếu gia" gây chấn động kia.
Dư Hạo: "..."
"Tôi không có nhiều văn hóa." Trương Lượng thản nhiên nói, "Là người phàm tục thôi."
Dư Hạo nói: "Tôi cũng là người phàm tục, chỉ là trước đây từng nghe bà nội hát qua."
Trương Lượng: "Huh —— bà nội của cậu rất tao nhã đó.
Tôi nói này, bảo sao, hóa ra là thiếu gia nhà giàu."
Có lúc Dư Hạo cảm thấy cuộc đời của y chính là một vở kịch, chốc lát thì nó là chương trình xóa đói giảm nghèo, đến hôm sau thì thành cổ trang huyễn hoặc, sau đó lại biến hóa thành chương trình biểu diễn tạp kỹ, rồi lại thành những miếng bỏng ngô, bây giờ thì nó lại đổi thành phim tình cảm bá đạo tổng tài rồi.
"Thật sự không phải." Dư Hạo nói, "Do bạn thân cố tình trêu chọc tôi thôi."
Dư Hạo nghĩ thầm phải nhanh chóng đổi chủ đề, không biết bọn Chu Thăng bây giờ đang ở đâu, tiếp đó, y từ trong phòng riêng nhìn ra cảnh ngoài hồ thì nhìn thấy Phó Lập Quần cùng Sầm San đang nắm tay nhau đi ngang qua.
Sầm San còn vẫy tay với y, Dư Hạo bật cười lên, cũng vẫy tay lại với cô, y lại nghĩ thầm Chu Thăng đang ở đâu nhỉ?
Trương Lượng quay đầu liếc nhìn, nói: "Bạn của cậu à?"
"Chị dâu tôi." Dư Hạo nói, "Chắc là đến ăn cơm Thất tịch."
Trương Lượng "Huh" một tiếng, may là món ăn đã được đưa lên, vừa vặn hóa giải cảm giác lúng túng cùng trống rỗng như đứng giữa núi non này.
Quản lý ở bên cạnh chia thức ăn ra đĩa, Dư Hạo cười nói: "Quyết định hẹn hò lại với bạn gái trước không?"
Trương Lượng: "Cậu thật sự muốn tôi đi tìm để quay lại với cô ấy?"
"Đi đi." Dư Hạo nói, "Hai người yêu nhau cũng không dễ dàng gì."
Trương Lượng lắc đầu môt cái, bất đắc dĩ cười cợt, cuối cùng, Dư Hạo trò chuyện tán gẫu vài câu với hắn.
Sau bữa ăn, quản lý đeo găng tay trắng, cầm theo một bình rượu, đưa đến cho Dư Hạo xem.
Dư Hạo: "???"
Dư Hạo vẫn còn chưa hỏi cái này để làm gì, quản lý đã đem rượu sắp xếp gọn gàng, đặt trước mặt Trương Lượng.
"Thiếu gia đặc biệt chuẩn bị rượu vang Bồ Đào Nha cho ngài." Quản lý nói, "Ngày tốt phải mời rượu ngon, mang về uống, bày tỏ được tâm ý."
Trương Lượng cười nói: "Không cần khách khí như vậy."
"Không không." Dư Hạo lập tức biết Chu Thăng đang đáp lễ giúp y, không muốn nhận không của người ta mất phong bao lì xì, nói, "Nhận lấy đi, một bình rượu mà thôi."
"Vậy được rồi." Trương Lượng thậm chí cũng không nói gì đến lần hẹn tiếp theo, cầm theo rượu đi ra, sảnh lớn lúc này cũng không nhiều người, Dư Hạo thoáng nhìn qua một chút về phía Chu Thăng, Phó Lập Quần cùng Sầm San.
"Để tôi đưa cậu về nhé?" Trương Lượng nói.
Chu Thăng mặc một một bộ vest giản dị đứng chờ ở sảnh.
"Nói chuyện xong rồi à?" Chu Thăng nhét một tay vào túi quần, nhìn Dư Hạo nói.
Dư Hạo: "...!Đây mới là thiếu gia của chúng tôi."
Trương Lượng gấp rút bước tới bắt tay, vẻ mặt Chu Thăng bình tĩnh cũng dùng sức nắm chặt tay lại, vẻ mặt của Trương Lượng trong nháy mắt có chút vặn vẹo.
Sầm San nói: "Dư Hạo, đi thôi, chúng ta đi ngắm sao?"
Chu Thăng nói: "Ăn uống ngon chứ?"
Trương Lượng chỉ đành nói: "Không tệ."
Chu Thăng nói: "Hoan nghênh về sau đến thường xuyên nhé.
À, anh có muốn đi ngắm sao cùng không?"
Trương Lượng vội nói: "Không cần đâu."
Phó Lập Quần đi theo phía sau sắp cười đến mức ngã trái ngã phải, đi ra đến ngoài cửa, đã có sẵn một chiếc xe Bentley đỗ ở đó.
Phó Lập Quần móc chìa khóa xe ra ấn xuống, rồi bước vào vị trí lái xe, Chu Thăng mở cửa xe cho Sầm San trước, nói: "Chị dâu lên trước đi." Sầm San ngồi lên xe.
Chu Thăng lại quay sang mở cửa xe cho Dư Hạo, trên cổ tay để lộ ra một chiếc đồng hồ kim cương sáng chói, ánh sáng bắn ra tứ phía.
"Tiểu thiếu gia, lên xe nào." Chu Thăng nói với Dư Hạo.
"Vậy...!hẹn gặp lại?" Dư Hạo nói với Trương Lượng.
"Hẹn gặp lại! Hẹn lần sau gặp!" Trương Lượng xách túi giơ tay chào Dư Hạo.
Chu Thăng ngồi trên xe, Phó Lập Quần lái xe, trên xe phát sinh một trận cười lớn.
Phó Lập Quần: "Ha ha ha ha haaaa!"
Dư Hạo: "Mấy cậu đừng có ồn ào nữa!"
Sầm San nói: "Chơi vui quá phải không? Thật sự là một đám ranh con chưa trưởng thành."
Chu Thăng cầm đồng hồ lên, nói: "Anh hai ơi, mày vòng xe qua cửa sau đi, dừng ở đó một chút."
Đến cửa sau, Chu Thăng thổi huýt sáo một tiếng, gọi quản lý đến đây, lấy đồng hồ xuống, nói: "Cầm cái này đưa trả lại cho ba cháu nhé, cảm ơn chú Lâm!"
Quản lý cười cười nhận lấy, Phó Lập Quần đánh vô lăng rồi lái Bentley đi.
"Xe này lấy đâu đấy?" Chu Thăng nói, "Mẹ ơi, chị dâu cũng chịu chơi quá đi!"
Sầm San cười dài nói: "Cũng là đi tìm ba của chị để mượn mà."
Phó Lập Quần cùng Chu Thăng cười một trận, Dư Hạo quả thật chẳng hiểu gì: "Mấy cậu đến cùng thì muốn làm gì vậy?"
Chu Thăng nghiêm túc nói: "Không làm gì cả, ăn no chưa? Đi ăn chút món xào đi?"
Phó Lập Quần ợ một tiếng, nói: "Thiếu gia à, thật sự không ăn được gì nữa đâu."
Dư Hạo nói: "Tôi cũng không ăn được nữa, ngày hôm nay không để ý nên lỡ ăn nhiều quá."
Chu Thăng: "Dựa theo tình hình bây giờ...!Cái này cũng nên block rồi chứ nhỉ?"
"Ha ha ha ha ——" Rốt cục Sầm San cũng không nhịn được, ngồi ở ghế lái phụ cười đến đau bụng, "Ôi trời tía má ơi, mấy đứa hài hước quá đấy."
Dư Hạo nói: "Tại sao lại buồn cười? Chu Thăng! Tôi không muốn nói chuyện yêu đương với anh ta! Chỉ muốn kết bạn!"
Phó Lập Quần nói: "Nói, đến bờ sông hay là đến đài thiên văn trên núi Vân Đỉnh."
"Sư phụ, chúng ta đến bãi cạn ngồi uống chút rượu đi." Sầm San nói.
"Tích tích, tiếp nhận hành khách có đuôi số hiệu là 2 (đồ ngốc)." Phó Lập Quần nói, "Phía trước 3km có máy thu hình."
"Mày/ Anh mới là đồ ngốc!" Sầm San cùng Chu Thăng trăm miệng một lời.
Dư Hạo tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn những vì sao trên bầu trời, bầu trời đêm Thất tịch sáng sủa không mây, ánh đèn thành phố sáng quá, không thể nhìn thấy rõ dải ngân hà.
Mãi đến tận khi Phó Lập Quần lái xe qua cầu Đại Kiều, đi lên khu vực đất bồi đối diện sông, khi vừa đi vào khu vực đất bồi, ánh đèn đã trở nên ít hơn, rẽ hướng xe vào dãy quán cà phê yên tĩnh trong khu văn hóa sáng tạo, lúc này đã nhìn thấy ngân hà xuất hiện ở phía chân trời.
Phó Lập Quần: "Tích tích, ngừng tiếp nhận đơn hàng."
Trên ban công ngoài trời của quán cà phê có thắp nến, âm nhạc êm dịu vang lên, không ít vị khách đang ngồi uống rượu ngắm sao.
Trên sân thượng ở tầng thứ 3, chủ cửa hàng xếp ở đó ghế sofa, bàn trà, còn đặt sẵn hai bình rượu vang Bồ Đào, xung quanh còn đốt thêm dầu thơm đuổi muỗi.
Sau khi đôi mắt dâng thích ứng với bóng tối, ngân hà rực rỡ, cực kỳ mỹ lệ đã vắt ngang qua bầu trời đêm.
"Thật đẹp mắt." Dư Hạo nói, "Làm sao các cậu tìm được chỗ này vậy? Ồ? Tại sao trên sân thượng chỉ có bàn của chúng ta? Không có khách nào khác sao?"
"Chị dâu cậu có chút văn học nghệ thuật." Phó Lập Quần nói, "Nên cô ấy thường biết đến những chỗ kỳ lạ như này."
"Tôi nhìn khu văn hóa sáng tạo này, chắc cũng là do người quen mở ra nhỉ?" Chu Thăng một câu nói toạc bí mật ra.
Sầm San cười nói: "Không bằng Vân Lai Xuân xa hoa đâu."
"Chỉ có ba Vân Lai Xuân ở trong Dĩnh thị." Chu Thăng nói, "Vẫn còn một nhà hàng nhỏ ở ngoại ô chưa đến chơi lần nào, nhưng làm sao có thể so được với đại nghiệp vĩ đại, mọc lên như nấm của nhà chị dâu?"
Phó Lập Quần vừa cười vừa gục mặt xuống bàn, Dư Hạo kinh ngạc nói: "Chị dâu! Đây là do nhà chị mở?"
Sầm San nói: "Đều là ba chị mở, liên quan gì đến chị.
Ơ này——"
Chu Thăng nói: "Này ——"
Phó Lập Quần: "Này ——"
Dư Hạo nghe thấy ba tiếng "Này" đầy ý tứ hàm súc, nghĩ thầm tôi mới là người cần phải kêu tiếng "Này" này chứ, mấy người kêu ca cái gì hả.
Nếu ba tôi mà là lãnh đạo thì chắc ông chủ Chu hận không thể khua chiêng gõ trống, đem mình nhét vào động phòng cùng với Chu Thăng rồi...!Lại nói bọn họ có thể tiếp thu việc thông gia giữa con trai mình cùng với con trai nhà khác sao? Cũng không thể nào đi, nhưng khẳng định là sẽ thích quan sát, hy vọng hai đứa càng thân cận nhau càng tốt, ôi trời ——
"Còn xem mắt nữa không?" Chu Thăng nói, "Không có tiền gặp rồi, người có tiền cũng gặp rồi, đều vớ va vớ vẩn như nhau."
Phó Lập Quần nói: "Thằng này là một tên cặn bã, biết rõ cậu không nhận lì xì mà vẫn cứ gửi..."
Dư Hạo nói: "Được rồi, đừng nói nữa, tôi sai rồi."
Sầm San uống một chút rượu, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Dư Hạo, có biết ngôi sao nào trên kia là ba của em không?"
Dư Hạo nhìn một chút, nói: "Hôm nay ông ấy không nháy mắt nhìn em, không thể biết được."
Sầm San nói: "Chị cũng đã quên mất ngôi sao nào là mẹ của mình rồi."
Dư Hạo nói: "Nhưng mà bọn họ vẫn sẽ ở đó, họ sẽ không lừa gạt chúng ta."
Bốn người đều yên tĩnh, Sầm San nói: "Đúng vậy, chị cũng tin tưởng như thế." Cười rồi nâng ly nhìn Dư Hạo, Dư Hạo cũng cười lên, Chu Thăng nói: "Cụng ly! Chúc Vico cùng Trương Lượng thân thể khỏe mạnh!"
Dư Hạo: "Đừng có đùa nữa!"
Bốn người nâng ly, phản chiếu lại trong ly rượu chính là bầu trời đầy sao.
.
Danh sách chương