"Điều này......" Thì ra nàng đã chờ ông ở đây!
Tiểu nha đầu này thật đúng là thận trọng từng bước, làm việc kín kẽ không có chỗ sơ hở, khiến ông bất tri bất giác cũng bị mắc mưu.
Lúc này Nhạc Hiên Đế thật sự không có gì để nói, ông không nhịn được đánh giá trên dưới Ninh Tuyết Mạch một chút.
Tiểu cô nương quỳ gối nơi đó, hơi nghiêng đầu nhìn ông, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn qua ngây thơ hồn nhiên, thái độ không hề kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Trực giác nói với Nhạc Hiên Đế, tiểu cô nương này thực sự không hề đơn giản!
Tĩnh Viễn Hầu là người nhiệt huyết lòng son, làm người làm việc đều rất quang minh lỗi lạc, thậm chí phu nhân của ông ấy cũng là một người khiêm tốn dịu dàng hiền thục, hiểu chồng dạy con không có tâm cơ gì, không ngờ lại sinh ra một nữ nhi tinh ranh cổ quái phúc hắc như vậy......
Nữ hài tử này vừa nhìn thì thuần khiến giống như một hồ nước trong vắt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, nàng lại giống như một hồ nước sâu không thể lường được --
Nữ hài tử là một sự tồn tại mâu thuẫn, đồng thời cũng giống như một vật nhỏ phát sáng, trong bất tri bất giác có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Ông cầm lòng không đậu liếc mắt nhìn Quý Vân Hạo một cái, tiểu tử này mắt bị mù hay sao?!
Buông tay một nữ hài tốt như vậy, còn theo đuổi một Điệp Thường không có đầu óc......
Nhạc Hiên Đế trầm giọng nói: "Ngươi có thể trị khỏi tật chân cho Đồ Nhất Đao? Y thuật có thể nói cao minh. Hiểu biết rất nhiều điều kỳ lạ, không biết ai là sư phụ của ngươi?"
Ninh Tuyết Mạch đáp rất trôi chảy: "Không có người nào dạy dân nữ. Đó là thiên bẩm."
"Thiên bẩm?" Nhạc Hiên Đế rõ ràng không tin: "Làm thế nào thiên bẩm này xuất hiện?"
Ninh Tuyết Mạch tự tin trả lời: "Có lẽ ông trời thương hại Tuyết Mạch cô đơn, vì vậy mới phái tiên nhân truyền thụ y thuật cho Tuyết Mạch trong mộng, giúp Tuyết Mạch có một kỹ năng."
"Tiên nhân trong mộng của ngươi có bộ dáng thế nào?"
Hoàng đế quyết tâm tra hỏi kỹ lưỡng!
Ninh Tuyết Mạch âm thầm trợn mắt một chút, đành phải thuận miệng nói bậy: "Tiên nhân trong mộng có lẽ đã sử dụng thủ thuật che mắt, Tuyết Mạch không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt chân thật, chỉ mơ hồ nhớ rõ người ấy dường như mang theo một cái mặt nạ lạnh băng, mặc một thân màu trắng, khí thế cực kỳ cường đại, giống như một tác phẩm điêu khắc."
Sắc mặt Nhạc Hiên Đế hơi đổi, bất chợt chợt đứng lên: "Đế Tôn?!"
"A?" Ninh Tuyết Mạch trợn to đôi mắt.
Không phải đấy chứ? Nàng bất quá chỉ bịa chuyện vài câu, sao có thể là Đế Tôn kia?
Sẽ không trùng hợp như vậy đấy chứ?
Kể từ khi nàng tới đại lục này, nàng đã nhận thấy rằng, thanh danh của Đế Tôn giống như sấm bên tai, biết hắn là nhân vật có ảnh hưởng nhất đại lục này, người phàm cúng bái hắn giống như thần tiên. Đáng tiếc, mặc dù hắn từng cứu nàng một lần, nhưng trước sau nàng vẫn không biết đối phương trông như thế nào......
Dường như trên đại lục này, không có nhiều người biết về sự tồn tại của hắn. Thật sự rất thần bí.
Kiếp trước, Ninh Tuyết Mạch gặp qua vô số chuyên gia trên thế giới. Bọn họ vô cùng cao quý lạnh lùng, luôn mang dáng vẻ xa cách với người thường, nói chuyện giống như mây mù dày đặc, cực kỳ thanh tao bí ẩn, khiến người nghe không thể hiểu được cảnh giới cao nhất, cực kỳ phong cách......
Bọn họ cũng được đông đảo quần chúng hoan nghênh, bao nhiêu quan chức quý tộc tranh giành đưa về làm việc cho mình. Bên ngoài cũng tuyên truyền vô cùng kì diệu, thậm chí có người còn được cúng bái như chúa cứu thế.
Nhưng sau khi Ninh Tuyết Mạch giao tiếp vài lần với họ, nàng vẫn có thể rất dễ dàng chọc phá được lớp ngụy trang của họ, đánh cho bọn họ hiện ra nguyên hình --
Trong ấn tượng của Ninh Tuyết Mạch, nàng đưa ra kết luận ———— những người được gọi là bậc thầy vĩ đại, đều là những kẻ thích lên sóng và dắt mũi mọi người! Thật ra khả năng thật sự không có bao nhiêu, nhưng bản lĩnh lừa dối mọi người thật ra rất nhiều. Hoàn toàn nhảm nhí!
"Ngươi nói người đó mặc một thân bạch y? Và bạch y giống như được dệt bởi mây mù? Có phải mặt nạ mỗi lần đều khác nhau hay không? Nhưng mỗi một loại đều có khí tràng quen thuộc......"
Tiểu nha đầu này thật đúng là thận trọng từng bước, làm việc kín kẽ không có chỗ sơ hở, khiến ông bất tri bất giác cũng bị mắc mưu.
Lúc này Nhạc Hiên Đế thật sự không có gì để nói, ông không nhịn được đánh giá trên dưới Ninh Tuyết Mạch một chút.
Tiểu cô nương quỳ gối nơi đó, hơi nghiêng đầu nhìn ông, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn qua ngây thơ hồn nhiên, thái độ không hề kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Trực giác nói với Nhạc Hiên Đế, tiểu cô nương này thực sự không hề đơn giản!
Tĩnh Viễn Hầu là người nhiệt huyết lòng son, làm người làm việc đều rất quang minh lỗi lạc, thậm chí phu nhân của ông ấy cũng là một người khiêm tốn dịu dàng hiền thục, hiểu chồng dạy con không có tâm cơ gì, không ngờ lại sinh ra một nữ nhi tinh ranh cổ quái phúc hắc như vậy......
Nữ hài tử này vừa nhìn thì thuần khiến giống như một hồ nước trong vắt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, nàng lại giống như một hồ nước sâu không thể lường được --
Nữ hài tử là một sự tồn tại mâu thuẫn, đồng thời cũng giống như một vật nhỏ phát sáng, trong bất tri bất giác có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Ông cầm lòng không đậu liếc mắt nhìn Quý Vân Hạo một cái, tiểu tử này mắt bị mù hay sao?!
Buông tay một nữ hài tốt như vậy, còn theo đuổi một Điệp Thường không có đầu óc......
Nhạc Hiên Đế trầm giọng nói: "Ngươi có thể trị khỏi tật chân cho Đồ Nhất Đao? Y thuật có thể nói cao minh. Hiểu biết rất nhiều điều kỳ lạ, không biết ai là sư phụ của ngươi?"
Ninh Tuyết Mạch đáp rất trôi chảy: "Không có người nào dạy dân nữ. Đó là thiên bẩm."
"Thiên bẩm?" Nhạc Hiên Đế rõ ràng không tin: "Làm thế nào thiên bẩm này xuất hiện?"
Ninh Tuyết Mạch tự tin trả lời: "Có lẽ ông trời thương hại Tuyết Mạch cô đơn, vì vậy mới phái tiên nhân truyền thụ y thuật cho Tuyết Mạch trong mộng, giúp Tuyết Mạch có một kỹ năng."
"Tiên nhân trong mộng của ngươi có bộ dáng thế nào?"
Hoàng đế quyết tâm tra hỏi kỹ lưỡng!
Ninh Tuyết Mạch âm thầm trợn mắt một chút, đành phải thuận miệng nói bậy: "Tiên nhân trong mộng có lẽ đã sử dụng thủ thuật che mắt, Tuyết Mạch không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt chân thật, chỉ mơ hồ nhớ rõ người ấy dường như mang theo một cái mặt nạ lạnh băng, mặc một thân màu trắng, khí thế cực kỳ cường đại, giống như một tác phẩm điêu khắc."
Sắc mặt Nhạc Hiên Đế hơi đổi, bất chợt chợt đứng lên: "Đế Tôn?!"
"A?" Ninh Tuyết Mạch trợn to đôi mắt.
Không phải đấy chứ? Nàng bất quá chỉ bịa chuyện vài câu, sao có thể là Đế Tôn kia?
Sẽ không trùng hợp như vậy đấy chứ?
Kể từ khi nàng tới đại lục này, nàng đã nhận thấy rằng, thanh danh của Đế Tôn giống như sấm bên tai, biết hắn là nhân vật có ảnh hưởng nhất đại lục này, người phàm cúng bái hắn giống như thần tiên. Đáng tiếc, mặc dù hắn từng cứu nàng một lần, nhưng trước sau nàng vẫn không biết đối phương trông như thế nào......
Dường như trên đại lục này, không có nhiều người biết về sự tồn tại của hắn. Thật sự rất thần bí.
Kiếp trước, Ninh Tuyết Mạch gặp qua vô số chuyên gia trên thế giới. Bọn họ vô cùng cao quý lạnh lùng, luôn mang dáng vẻ xa cách với người thường, nói chuyện giống như mây mù dày đặc, cực kỳ thanh tao bí ẩn, khiến người nghe không thể hiểu được cảnh giới cao nhất, cực kỳ phong cách......
Bọn họ cũng được đông đảo quần chúng hoan nghênh, bao nhiêu quan chức quý tộc tranh giành đưa về làm việc cho mình. Bên ngoài cũng tuyên truyền vô cùng kì diệu, thậm chí có người còn được cúng bái như chúa cứu thế.
Nhưng sau khi Ninh Tuyết Mạch giao tiếp vài lần với họ, nàng vẫn có thể rất dễ dàng chọc phá được lớp ngụy trang của họ, đánh cho bọn họ hiện ra nguyên hình --
Trong ấn tượng của Ninh Tuyết Mạch, nàng đưa ra kết luận ———— những người được gọi là bậc thầy vĩ đại, đều là những kẻ thích lên sóng và dắt mũi mọi người! Thật ra khả năng thật sự không có bao nhiêu, nhưng bản lĩnh lừa dối mọi người thật ra rất nhiều. Hoàn toàn nhảm nhí!
"Ngươi nói người đó mặc một thân bạch y? Và bạch y giống như được dệt bởi mây mù? Có phải mặt nạ mỗi lần đều khác nhau hay không? Nhưng mỗi một loại đều có khí tràng quen thuộc......"
Danh sách chương