Tháng chín năm Quý Mão, Diệp Hách Na Lạp Mạnh Cổ Tỷ Tỷ vào năm hai mươi tám tuổi ấy, trong đêm mưa gió bão bùng đã ôm theo sự tiếc nuối tràn đầy cùng không cam lòng, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Đêm đó túc trực bên linh cữu, Nỗ Nhĩ Cáp Xích vốn yêu cầu tôi về phòng mình tạm nghỉ ngơi, nhưng tôi lo lắng cho Hoàng Thái Cực, tự nhiên không muốn đi. Hắn phái người đến thúc giục hai ba lần không có kết quả, đến giờ Dần hai khắc, cuối cùng tự mình dẫn theo hai người phụ nữ đến đây.

Phía sau linh đường u ám, Mạnh Cổ Tỷ Tỷ mặc trang phục lộng lẫy im lặng nằm trên giường gỗ, đầu hướng về phía Tây, chân hướng về phía Đông, trước đầu nàng đặt một ngọn đèn dầu, đó là nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng này. Hải Chân quỳ gối trước linh cữu, khóc thảm thiết, Hoàng Thái Cực toàn thân mặc đồ tang, quỳ gối bên cạnh, vẻ mặt ngây ngốc.

Tiếng bước chân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến gần: "Theo ta trở về."

Tôi quỳ trên đất lắc đầu, liếc mắt thương tiếc nhìn Hoàng Thái Cực, từ sáng đến giờ chưa hề thấy hắn nói một câu nào.

"Nơi này âm khí quá nặng, thân thể nàng không được tốt, không nên canh đêm, theo ta trở về, sáng mai ta sẽ bảo người đưa nàng đến đây."

Tôi vẫn lắc đầu.

"Đừng cố chấp nữa......" Nói một nữa, thấy tôi không hề lên tiếng, liền nói với hai người phía sau: "Hai người các ngươi cũng chỉ biết đứng ngốc ra đó à?"

Hai người phụ nữ phía sau khom người tiến lên, quỳ xuống dập đầu trước linh cữu, sau đó mới có một người nói với tôi: "Đông Ca hãy nghe lời bối lặc gia, quay về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có chúng ta trông coi."

Lúc này tôi mới lờ mờ quay lại, nhận ra hai nàng.

Về phía Kiến Châu, nữ tử từ Diệp Hách thông hôn đến đây không hề ít, nhưng rốt cuộc không tìm ra ai có huyết mạch gần tôi nhất so với các nàng.

Người đang nói tuổi tác cũng xấp xỉ tôi, nàng tên Diệp Hách Na Lạp Cáp Nghi Hô, là muội muội a mã Bố Trai của tôi, cũng chính là cô cô tôi. Quan hệ với Mạnh Cổ Tỷ Tỷ là cô cháu họ, nhưng với Cáp Nghi Hô là cô cháu ruột, huyết thống càng gần hơn. Người quỳ gối bên cạnh nàng là Diệp Hách Na Lạp Tế Lan, con gái của Bố Trai, cũng chính là muội muội tôi.

Năm đó Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng Bố Dương Cổ định hôn ước, đem Cáp Nghi Hô ở góa trong nhà gả cho Chử Anh, năm trước đem Tế Lan vừa mới mười hai tuổi gả cho Đại Thiện. Tôi đối với Cáp Nghi Hô ấn tượng không sâu sắc lắm, vào năm Nhâm Thần khi tôi trở về Diệp Hách, đúng vào lúc Cáp Nghi Hô đã xuất giá, vào lễ mừng năm mới sau đó mới thấy qua một lần. Nhưng TeTê Na khi ấy mới hai tuổi, quả thật là độ tuổi phấn điêu ngọc mài*, thật không ngờ rằng vừa mới đảo mắt, tiểu nha đầu nằm trong lồng ngực nhũ nương, giọng nói đầy trẻ con mà gọi tôi tỷ tỷ kia, nay đã trổ mã trở nên yêu kiều duyên dáng như thế, hơn nữa.......

*Phấn điêu ngọc mài: đẹp như tượng khắc, mịn như ngọc mài.

Lòng tê dại lướt qua một trận đau xót, nước mắt bất giác ngơ ngác mà rơi xuống.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy tôi khóc, mày càng nhíu sâu, vừa đưa tay giúp tôi lau nước mắt, vừa thở dài, tự giễu nói: "Coi chừng khóc đến hại thân thể......quên đi, tính tình nàng vốn bướng bỉnh, ta sao có thể bảo nàng đừng cố chấp." Đỉnh đầu vang lên tiếng sồn soạt của quần áo, khi tôi ngẩng đầu lên, chiếc áo choàng của hắn đã khoác lên người tôi, "Đêm lạnh, tự nàng chú ý." Quay đầu phân phó Cát Đái, "Chăm sóc chủ tử ngươi thật tốt, nếu có gì bất trắc, hỏi tội mỗi ngươi!"

Cát Đái thấp giọng vâng lời.

Tôi thấy hắn đứng dậy muốn rời đi, lòng đau xót, nhịn không được đưa tay túm lấy góc áo hắn.

Hắn sửng sốt, quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

"Ông có thể ở lại đây không?" Tôi khô khốc hỏi, ánh mắt đau xót, nước mặt không nhịn được chảy càng nhiều.

"Đông Ca......" Con ngươi hắn lóe sáng.

"Nàng là thê tử của ông, nếu ông còn chút gì nhớ đến tình cảm vợ chồng, thì hãy ở lại đây mà tiễn nàng đoạn đường cuối cùng."

Thân mình đang chậm rãi ngồi xuống của hắn bỗng cứng đờ, một lần nữa thẳng người lên, cuối cùng hờ hững kéo góc áo trong tay tôi ra: "Tiểu bối gác đêm sẽ có thể." Nói xong, xoay người rời đi.

"Cách cách." Cát Đái nhẹ giọng gọi tôi.

Tôi lau nước mắt trên mặt, chua chát nói: "Không có gì. Đã sớm biết kết quả như thế, chẳng qua là ta đòi hỏi quá đáng mà thôi."

Vừa nói xong những lời này, chợt thấy thân hình Hoàng Thái Cực ở phía đối diện loáng một cái, chậm rãi cong lưng quỳ sát trên mặt đất.

Tôi thấy bả vai hắn run run, tuy không nghe thấy tiếng khóc, nhưng vẫn hiểu được giờ phút này hắn đang khóc, lảo đảo quỳ xuống bên cạnh hắn, ôm lấy cổ hắn: "Muốn khóc thì hãy khóc lớn tiếng đi!"

Cả người hắn run rẩy dữ dội, chợt có tiếng nghẹn ngào, lại vẫn cứ kiên cường không phát ra tiếng khóc. Ngược lại tôi càng lo hắn cứ mải dồn nén trong lòng, càng tổn hại đến sức khỏe, vội vàng kêu gào không ngừng: "Ngươi khóc ra đi! Ngươi khóc ra đi! Ta biết trong lòng ngươi khổ sở, ta van xin ngươi khóc ra đi——"

Hắn chưa nghe thấy lời tôi nói, rốt cuộc tôi cũng cầm không được mà lớn tiếng gào khóc.

Khóc đến cổ họng khàn đi, hai mắt mông lung đẫm lệ, trong lúc tinh thần đang ngơ ngẩn bỗng nghe thấy một giọng nói phẫn hận lạnh như băng: "Ta muốn tiêu diệt bọn chúng! Ta muốn bọn chúng sống không bằng chết——" Lòng tôi sợ hãi, rùng mình tỉnh lại. Sắc mặt Cáp Nghi Hô và Tế Lan quỳ phía đối diện trở nên trắng bệch, hiển nhiên là đang sợ hãi. Nhưng thiếu niên trong lồng ngực vẫn cứ thẳng lưng, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng bùng lên hận ý mãnh liệt, "Ta muốn bọn chúng......trả lại tất cả những thứ đã nợ ta!"

"Hoàng......Thái Cực......"

"Đông Ca! Đông Ca! Đông Ca......" Hắn đột nhiên ôm lấy tôi, vùi đầu vào hõm vai tôi, thân thể gầy lạnh cứng ngắc khẽ run lên, "Đừng rời xa ta! Đừng rời xa ta......ta đã không còn ngạch niết, ta không thể lại không có nàng......"

Tôi ôm chặt hắn, tim như đao cắt, chỉ muốn ôm chặt hắn, dùng nhiệt độ cơ thể tôi ủ ấm cho trái tim đang tổn thương của hắn.

"Đừng rời xa ta! Đừng......"

"Ta sẽ không rời xa ngươi! Cả đời cũng không rời xa ngươi! Ta vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, tuyệt không rời đi!"

"A......Đông Ca!" Hắn ôm tay tôi, rốt cuộc nức nở khóc ra tiếng, nước mắt rơi trên người tôi, chậm rãi thấm ướt bả vai tôi.

Ngày thứ hai chuẩn bị nhập liệm.

Một đêm chưa ngủ, Hoàng Thái Cực rõ ràng tiều tụy đi rất nhiều, Hải Chân và Cát Đái cũng thế, tôi nghĩ tuyệt đối tôi cũng không khá hơn là bao, nhưng vô luận thế nào cũng phải chịu đựng. Tôi và Hoàng Thái Cực đã không còn sức để quản chuyện, cho nên mọi việc trong phòng đều do Cáp Nghi Hô chủ trì, Tế Lan vốn cũng làm trợ thủ cho Cáp Nghi Hô, nhưng nhịn được một lúc, vào buổi sáng sớm khi đang đánh răng súc miệng đột nhiên nôn ra, sau khi mất nước liền trở nên chậm chạp, kết quả dùng bữa sáng là lại nôn đến kiệt quệ. Cái này sao có thể gọi là giúp đỡ, quả thực chính là thêm phiền phức, sau khi Cáp Nghi Hô bẩm lại với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, liền đưa nàng trở về.

Một canh giờ sau, thi hài của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ được nhấc ra ngoài qua cửa sổ. Quan tài của người Nữ Chân có sườn hơi phình to, trên nhọn dưới rộng, sườn quan tài khá giống với căn phòng. Quan tài màu đất đỏ, hai bên sườn vẽ hoa văn sơn thủy, mây cuốn, đầu quan tài vẽ mây cuốn cùng một đôi tiên hạc, đuôi quan tài vẽ hoa sen cùng tường vân.

Nhìn vào thấy phô trương, ngược lại cũng không tiết kiệm, nên bạc đặt vào những bông hoa ấy cũng rất thích hợp, mặc dù không thể nói là hơn cả xa hoa lãng phí, nhưng cũng đủ long trọng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cuối cùng vẫn còn nhớ đến tình cảm vợ chồng đối với Mạnh Cổ Tỷ Tỷ.

Cuối cùng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ cũng được đặt yên ổn vào quan tài, vào thời điểm đóng nắp quan tài, chợt nghe thấy Hải Chân lớn tiếng khóc gọi, cuối cùng đẩy mạnh hai ma ma đang dìu nàng ra, xông đến đâm đầu vào quan tài.

Theo đó vang lên một tiếng "Ầm", người nàng yếu ớt trượt xuống, máu đỏ sẫm cuồn cuộn ứa ra từ trán nàng.

Tôi sững sờ nhìn, nhưng lại phát hiện thấy mình đến một chữ cũng không nói được, đầu vang lên ong ong, trước mắt đung đưa khuôn mặt trắng bệch như tuyết cùng máu tươi đỏ sẫm kia.

Cuối cùng, thần trí tôi hỗn độn, rốt cuộc cắm đầu ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Thời điểm tỉnh lại, phát hiện bốn phía là ánh sáng âm u, ngoài cửa sổ là tầng mây dày đặc. Tôi rên rỉ một tiếng, động đậy thân mình.

"Cách cách, người hù chết nô tài rồi."

Cát Đái canh giữ bên giường, trên khuôn mặt không còn chút máu hiện ra nước mắt.

"Thật xin lỗi, đã để em lo lắng rồi." Tôi chống người ngồi dậy, "Ta ngất bao lâu rồi? Hiện tại là lúc nào? Hoàng Thái Cực đâu rồi?"

"Cách cách, người mê man một ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba, bên đó đang chuẩn bị đưa tang."

Tôi ngẩn ngơ, sau đó vội xuống giường tìm giày.

"Cách cách!"

Không thèm chỉnh chu lại quần áo, vẫn mặc bộ áo tang trên người hôm qua, vội vàng chạy ra khỏi cửa, chỉ nghe thấy âm thanh nức nở, tiếng nhạc khí không ngừng truyền đến từ phòng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ.

Tôi vội vã chạy thẳng một mạch, có lẽ dùng quá sức, không chạy được bao nhiêu bước, tim lại có cảm giác thở không thông, khiến người ta cơ hồ không thể hít thở. Nhưng vừa nghĩ đến Hoàng Thái Cực cô độc không có ai để dựa vào, tôi cắn chặt răng, bất chấp đầu choáng mắt hoa không thoải mái, lảo đảo đi đến đó.

Dần dần có thể thấy mái nhà quen thuộc kia, trên đầu tường trao một lá cờ màu đỏ rộng một thước dài một trượng, bay phần phật trong gió thu mát mẻ.

Vừa mới đến trước phòng, chợt thấy một đám người bị kéo lê từ trong góc ra.

Không đợi tôi nhìn xem rõ ràng, đã nghe thấy một tràn tiếng khóc đến kiệt sức truyền đến: "Bố Hỉ Á Mã Lạp cách cách! Cách cách——cách cách cứu nô tài với——"

Chăm chú nhìn kỹ, là bốn tiểu nha đầu trong phòng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, bị một đám thị vêvệ nài ép kéo đi.

Tôi quýnh lên, vội gọi: "Đứng lại!"

Những thị vệ đó tựa hồ cũng nhận ra tôi là ai, rốt cuộc đều đồng loạt dừng chân, hướng tôi cúi chào hành lễ.

"Các nàng đã phạm phải tội gì? Các ngươi đang muốn làm gì?"

"Bẩm cách cách, chúng nô tài đang phụng mệnh làm việc, đem bốn nha đầu này bắt lại."

"Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?"

Đúng lúc này Cát Đái từ phía sau theo đến đây, chỉ nhìn thoáng qua bốn tiểu nha đầu ấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, kéo tôi sốt suột nói: "Cách cách, việc này người vạn lần đừng quản."

Tôi ngẩn ra, đám thị vệ xoay người kéo bốn nha đầu sướt mướt kia rời khỏi, tôi muốn ngăn họ lại cũng không kịp, không khỏi cả giận: "Cát Đái!"

Cát Đái nhào lên quỳ xuống đất, khóc ròng nói: "Cách cách! Việc này người thật sự không quản được."

"Rốt cuộc sao lại thế?" Tôi nhìn cảnh đó liền rõ nha đầu này khẳng định biết, chỉ là giấu dếm không nói cho tôi.

"Cách cách......"

"Nói!"

"Là khẩu lệnh mà bối lặc gia tự mình hạ vào hôm qua, chỉ thị những nô tài liên can đến phòng hầu hạ phúc tấn, toàn bộ đều tuẫn táng theo chủ......"

Đỉnh đầu tôi như có gió lốc thổi qua: "Tuẫn táng?"

"Phải ạ. Lát nữa đưa tang, bốn tiểu nha đầu ấy là chọn từ trong đó ra, chỉ chờ khi tát mãn pháp sư tế thiên địa xong, liền thiêu sống các nàng......"

Đây là tuẫn táng?!

Tập tục dã man, nông cạn——tuẫn táng?!

Chính là muốn thiêu sống các nàng!

"Không——" Tôi bật ra một chữ, lảo đảo chạy đến phòng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ.

"Cách cách!" Cát Đái từ phía sau ôm lấy cổ chân tôi, "Người không thể nhúng tay can thiệp......đây là chỉ thị của tát mãn pháp sư, là lời giáng truyền* của thiên thần, người không thể nghịch thiên......nếu người xúc phạm đến pháp sư và thiên thần, thì ngay cả bối lặc gia cũng không cứu được người......"

*Nguyên văn là "hàng dụ": những chỉ thị của bề trên ban xuống cho bề dưới.

Loài người ngu muội!

Đều nói người cổ đại thông minh, nhưng cũng thật không dám tin là bọn họ đồng thời lại cũng ngu muội vô tri bất trị như thế!

Pháp sư gì chứ! Thiên thần gì chứ! Đừng có mà nói giỡn!

Nhân mệnh quan thiên*! Đây là mới điều quan trọng nhất!

*Ý nói chuyện gì liên quan đến mạng người đều là chuyện vô cùng quan trọng.

Tôi dùng sức thoát khỏi sự trói buộc của Cát Đái, không ngờ đến lại dùng sức quá mức đá nàng ngã xuống đất, tôi hơi do dự, nhưng vẫn hung hăng ném nàng đi, chạy đến đám người đó.

Trước cửa phòng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đứng đầy người, ở giữa để lại một lỗ trống, linh cữu của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đặt giữa đó, bên cạnh dựng một cây cọc gỗ Tác Luân cao ngút trời.

Ba gã Tát Mãn pháp sư đeo mặt nạ, dùng những chiếc tua đầy màu sắc trên mũ thần để che mặt, mặc tát mãn phục, lưng buộc chuông, tay trái cầm trống, tay phải cầm dùi trống, giơ lên phối hợp gõ cùng với những nhạc cụ khác, vừa gõ trống thần, vừa hát thần ca, đi vòng quanh đống củi khô chồng chất.

Giữa đống củi là bốn tiểu nha đầu đã sợ đến xám mặt, mất hồn mất vía.

"Dừng tay!" Đầu tôi nóng lên, trực tiếp đi qua, "Dừng tay! Dừng tay——"

Điệu nhảy của tát mãn bị tôi cắt ngang, đồng loạt quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt vừa chạm vào mặt nạ vẽ đầy màu sắc, trong lòng liền co rút lại không rõ nguyên do, dưới chân mềm nhũn, lảo đảo ngã về phía trước.

Trong lúc nghiêng vẹo bỗng nhiên có người nhảy ra, trước khi tôi ngã xuống đất đã vững vàng đỡ lấy tôi.

"Không thể......thiêu chết các nàng!" Tôi run rẩy nói, "Làm thế này thật sự......rất tàn nhẫn! Không thể......"

Mi tâm Hoàng Thái Cực cau chặt lại: "Đây là chỉ thị của trời cao......"

"Chỉ thị quỷ ma thì có!" Mắt thấy nói với hắn đạo lý là không thể nào được, tôi không khỏi cấp hỏa công tâm*, rốt cuộc bất chấp tất cả,trách cứ nói: "Các người đây là xem mạng người như có rác!"

*Cấp hỏa công tâm 急火攻心: ý chỉ những chuyện khó chịu bị dồn nén trong tim, lâu ngày dẫn đến nỗi đau về thể xác.

Tôi gào lên vô cùng lớn tiếng, chỉ thấy đám người liền nổi lên một trận xôn xao, tiếp theo liền cảm thấy hoa mắt, một đại tát mãn đột nhiên xông ra trước mặt tôi, trống trong tay gõ vang trước mũi tôi, sau đó nhảy về sau hai bước, mở tay sang hai bên, bắt chước dáng vẻ diều hâu kích trời, bình bịch nhảy lên nhảy xuống trên mặt đất.

Âm thanh thảo luận bốn phía nhất thời im bặt, mỗi người đều nín thở quan sát.

Đại tát mãn vây quanh tôi múa điệu trừ tà, hai gã tát mãn pháp sư khác thì gõ thần khí hai bên, tiếng trống, tiếng chuông, tiếng niệm chú, quấy nhiễu đến đầu tôi nở ra, nhịn không được nổi giận quát một tiếng: "Đủ rồi!"

Sắc trời đột nhiên u ám, người vây xem phát ra tiếng hô nhỏ. Ngẩng đầu nhìn trời, tầng mây dày đã ép xuống rất thấp, dông tố trong giây lát liền buông xuống, lòng tôi không khỏi nhẹ nhõm.

Thật quá tốt! Trời sắp mưa, ta xem các người làm thế nào để phóng hỏa!

Lúc này đại tát mãn gõ vang trống, hai gã phía sau lập tức đem củi đã được chuẩn bị tốt châm lên, tâm vừa mới buông xuống của tôi lập tức lại nâng lên.

"Các ngươi......" Tôi giãy dụa, Hoàng Thái Cực bất lực gắt gao ôm lấy tôi.

"Thỉnh Kim Hoa hỏa thần——" Đại tát mãn thấp giọng nói một câu, làm ra vẻ nghiêm túc như có chuyện lạ mà nhảy dựng lên, hai gã pháp sư phía sau đem đầu đuốc hướng vào đống củi.

"Ầm" một tiếng, củi đã được rải dầu trước đó vừa tiếp xúc với lửa liền bốc cháy, bốn thiếu nữ giữa lửa lớn hừng hực bi thảm thét chói tai.

Tôi trở nên điên dại, kêu to: "Dừng tay! Dừng tay——" Nhưng chẳng ăn thua gì, mây kéo đến khiến không trung thành một mảng tối đen, tựa như đêm tối, song mưa vẫn chưa chịu rơi, mắt thấy thời cơ đã muộn rồi, quần áo của bốn tiểu nha đầu ấy đều đã bắt lửa, tiếng gào thê lương của các nàng ngày càng thấp đi......

Tôi chán nản suy sụp, nếu không có Hoàng Thái Cực, tôi nghĩ ngay cả một chút sức lực để đứng thẳng tôi cũng không có.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy tát mãn vẫn còn đang nhảy nhót quanh đống lửa, lửa giận trong lòng không khỏi bốc lên, xông thẳng lên não, tôi phẫn nộ chỉ vào bọn họ: "Các ngươi——giả thần giả quỷ, sẽ không được chết tử tế!"

Rầm rầm——đi cùng với tiếng thét chói tai của tôi, từ trong tầng mây đánh xuống một đạo sấm sét đáng kinh ngạc, thứ đứng mũi chịu sào bị đạo sấm sét kia đánh trúng chính là cây cọc hiến tế Tát Luân được cho là có thể dùng để lên thiên giới kia.

Cây cọc bị sét đánh đến vỡ nát, hai gã tát mãn đứng quá gần, mỗi người đều bị mảnh vụn gỗ nhỏ dài xuyên qua ngực, cả hai run rẩy ngã xuống đất, tên còn lại bị lửa thiêu mất dải lông chim trĩ trên mũ thần, sợ hãi kêu to nhảy loạn xa lên xung quanh, đám người xung quanh cũng liền tách ra.

"Ngạch niết——" Hoàng Thái Cực quát to một tiếng, kích động buông tôi ra lao về phía linh cữu.

Tia chớp vừa rồi đã đánh thẳng vào đống lửa nhỏ khiến quan tài đặt bên cạnh cũng bị đốt theo, khi Hoàng Thái Cực tiến lên, đã vừa vặn bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích lao ra bế ngang, hắn giãy dụa rống giận, nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn không buông.

"Ngạch niết——ngạch niết——"

"Lời giáng truyền của thiên thần——" Đại tát mãn run rẩy hướng lên trời quỳ lạy.

Một tiếng vang dội, tầng mây cọ xát, tia chớp trắng lóa, một đạo tiếp theo đánh xuống bốn phía, nơi này không có cọc thu lôi, hễ cái gì xây càng cao thì càng gặp họa trước, trong chốc lát đám người đều tản đi như chim thú, ôm đầu thét chói tai chạy trối chết ra xung quanh.

Tôi thất thần nhìn quan tài Mạnh Cổ Tỷ Tỷ chậm rãi bốc cháy, tạo thành một đám lửa lớn hừng hực.

Hoàng Thái Cực còn đang điên cuồng khóc gọi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền vung cho hắn một cái tát: "Hoàng Thái Cực! Con bình tĩnh một chút! Ngạch niết con vì nhiễm bệnh mà chết, vốn là nên tuân theo nghi thức tế lễ mà tuẫn táng, hiện giờ thiên thần giáng truyền, chính là hợp thiên lý! Đây là phúc của ngạch niết con, con vốn nên thay nàng vui mừng mới phải!"

Hoàng Thái Cực phút chốc ngừng giãy dụa, ngơ ngác ngừng khóc.

Ngẩng đầu nhìn trời, sấm sét vẫn không ngừng láo liên trên bầu trời mây đen che khuất, tôi không khỏi mờ mịt thì thào nói: "Sao mưa vẫn còn chưa rơi?"

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng lách tách, từng giọt nước to tranh nhau đập vào mí mắt tôi, tôi đau đớn kêu lên, vội cúi đầu dụi mắt. Tuy rằng không thấy rõ tình hình bốn phía ra sao, nhưng trong tai lại nghe rõ được tiếng mưa không ngừng rơi đồm độp lên mặt.

"Mưa rồi!" Đại tát mãn quỳ trên mặt đất, tuy rằng mang mặt nạ nên không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn như thế nào, nhưng có thể nghe được rõ ràng trong lời nói của hắn đầy sự hoảng loạn cùng sợ hãi.

Bỗng dưng, hắn xoay người vươn cổ nhìn tôi, mặt nạ quỷ dị kia khiến lòng tôi sợ hãi, cảm giác hồi hộp khiến trái tim đập thình thịch dữ dội.

"Cô là......cô là......" Đại tát mãn bỗng nhiên kêu lên từng tiếng cuồng loạn, lùi về sau, ngón tay run rẩy không thôi, "Cô là......"

Tôi không rõ nguyên do, mưa to xối xả, xối ướt quần áo tôi.

"Bịch!" Mặt nạ của tát mãn rơi xuống vũng bùn trên mặt đất, dưới mặt nạ là gương mặt hoảng sợ thất sắc, ngũ quan vặn vẹo, hắn xoa người lại, tay chân cùng lúc cử động đi đến chỗ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, "Bối lặc gia! Là nàng! Chính là nàng——nàng không phải phàm nhân nơi đây, thuận theo thiên mệnh, khả hưng thiên hạ! Khả vong thiên hạ!"

Khả hưng thiên hạ! Khả vong thiên hạ!

Khi tám chữ này được thốt lên, trong đầu tôi nổ vang một tiếng, lòng tựa như bị sấm sét kia cuồn cuộn áp chế.

Vì sao lại quen thuộc như thế! Tôi đã từng nghe qua lời này ở đâu? Là ở đâu đây......

Lời này có ý gì?

Trong lúc đần độn, Nỗ Nhĩ Cáp Xích toàn thân mang đầy nước mưa đi đến trước mặt tôi, hai mắt sáng ngời nhìn tôi, tôi không biết hắn đang suy nghĩ những gì, chỉ cảm thấy hai mắt hắn tựa như tia chớp phát sáng trên bầu trời, cứng rắn đem tôi bổ ra.

"Ha!" Hắn đột nhiên ngạo nghễ cười to, hai tay ôm lấy eo tôi, nâng tôi lên xoay vòng, cao giọng hô lớn. "Đông Ca! Nàng là của ta——thiên hạ cũng là của ta——"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện