Hôm sau là lúc hôn lễ tiến vào cao trào, tân nương tiến vào tân phòng hợp cẩn uống rượu giao bôi, ăn sủi cảo Tử tôn*, khách khứa tụ tập dưới mái nhà hoan hô truyện trò vui vẻ.
*Nguyên văn là Tử tôn bột bột 子孙饽饽: là một tập tục của người Mãn, nhân bánh làm từ hạt dẻ, lạc, đậu đỏ, nấu chín tới. Vì từ "sinh" 生 ngoài nghĩa là "sống" thì còn có thêm nghĩa là "sinh con" nên khi tân nương ăn, sẽ có người hỏi: "Còn sống không?" [ý là chín chưa?], tân nương đáp: "Sống, sống!", người đó sẽ đáp lại: "Sớm sinh con cái." Hiện tập tục này đã dần bị mai một.
Ngoài cửa sổ tân phòng, tát mãn đang niệm xướng, tiếng ca ấy truyền vào tai tôi trở thành vô số âm thanh nhiễu loạn, đầu tôi đau như sắp nứt ra.
Khắp người lạnh lẽo đứng trong viện, chưa từng có lúc nào tôi mong mình hoàn toàn biến mất như lúc này, tiệc mừng hợp cẩn đãi hai mươi mấy mâm, tôi không ngừng mỉm cười với mọi người, uống từng chung rượu, sau cùng, chung nhỏ không biết từ lúc nào đã đổi thành bát lớn.
Cát Đái chưa từng thấy dáng vẻ tôi uống rượu, nên ban đầu còn thuận theo tôi, nhưng sau khi thấy tôi uống đến mặt đỏ tía tai, càng lúc càng nói nhiều, liền vội vã kéo tôi vào phòng nàng. Lòng tôi kìm nén khó chịu, kêu gào muốn tiếp tục uống, nàng ngăn không được, chỉ đành để tôi ôm bình rượu mạnh mẽ trút xuống, cứ uống mãi như thế, sau đó nước mắt không không kìm được mà ào ạt chảy ra, lúc này nàng mới sợ hãi.
Tôi và nàng vì một bình rượu mà ngươi tranh ta đoạt, kết quả là cùng nhau lăn nhào xuống giường. Tôi cười ha ha, vừa khóc vừa ầm ĩ chỉ vào nàng chất vấn: "Sao không để ta uống?"
"Cách cách, người say rồi......" Nàng ôn nhu dỗ dành tôi.
Tôi ngồi trên đất đập hay tay xuống, kêu lên: "Ta khó chịu! Khó chịu em biết không? Lòng ta......ngột ngạt sắp phát điên mất!"
"Ta biết, cách cách......"
"Em thì biết chỗ nào chứ?" Tôi mê mang suy nghĩ, chỉ vào nàng, trên mặt nàng nhàn nhạt lộ ra vẻ lo lắng, "Đêm qua chàng còn nói cái gì mà thích ta, chàng đã nói thích ta!"
"Gia có thể tâm sự thẳng thắng với cách cách như vậy, người nên vui mừng mới phải."
Trong dạ dày tôi nhộn nhạo khó chịu như sông cuộn biển gầm, chỉ cảm thấy rượu này như đốt lửa trong lòng tôi: "Nói láo! Mẹ nó chứ, đồ thối!" Tôi lảo đảo đứng dậy, chống lên bàn, hai chân mềm nhũn đang run lên, "Chàng thích ta? Sau đó còn thích thêm người khác? Đây là thích đó ư? Bọn họ......bọn họ không phải ai cũng đều luôn miệng nói thích ta sao? Đều luôn miệng nói thích ta, nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng bọn họ......bọn họ đều vứt bỏ ta, ngoài miệng nói yêu ta xong, xoay người lại liền vứt ta như giày dép. Cha mẹ ruột cũng thế, cha mẹ nuôi cũng vậy......ơn sinh ơn dưỡng gì đó đều là gạt người......cuối cùng ai cũng đều rời bỏ ta, có ai thật lòng thích ta chưa? Có ai thật sự coi ta là duy nhất chưa? Ta là người! Ta là riêng ta! Ta cũng có tim, cũng biết đau mà......"
Tôi vỗ ngực khóc nức nở, chân mềm nhũn vô lực, thân mình tôi khẽ lay động, rồi yếu ớt tê liệt ngồi xuống. Không chờ tôi đặt mông xuống đất, đã có một lực đạo dễ dàng nâng tôi lên.
Tôi ngừng thút thít quay đầu lại, mơ mơ màng màng nhìn thấy ba khuôn mặt y đúc đang song song lay động trước mắt tôi.
"Gia!" Cát Đái thấp giọng hô.
"Sao lại thế này?" Hoàng Thái Cực nhíu mày.
Tôi không rõ lời này là hắn đang hỏi Cát Đái, hay là hỏi tôi, chỉ đần độn đưa hai tay bắt lấy khuôn mặt hắn, nhưng lại chẳng bắt được: "Chàng có biết không, lòng ta đau quá! Nơi này......nơi này......" Tôi chọc vào ngực mình, "Rất đau, chàng thông minh như thế, có thể giúp ta nghĩ cách, khiến cho nó đừng đau nữa được không? Hoàng Thái Cực......Hoàng Thái Cực, vì sao......vì sao phải đau như thế? Ta không muốn vậy đâu, không muốn......ta, ta có thể không yêu chàng nữa được không? Có thể không thích chàng nữa được không?"
Cánh tay đang ôm tôi chợt siết chặt, cách lớp vải mỏng tôi có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang căng thẳng, hắn nói: "Không được!"
"Hoàng Thái Cực! Hoàng Thái Cực! Hoàng Thái Cực......" Tôi không khống chế được mà liên tục gọi tên hắn, nước mắt như mưa, "Ta rất hận, rất hận, vì sao ta cố gắng muốn sống sót như thế, dù toàn bộ mọi người trên thế giới này đều sẽ vứt bỏ ta, ta cũng đều cố sống sót, vì ta cho rằng cuối cùng ta sẽ thay đổi được cuộc sống của mình, một ngày nào đó ta sẽ có thể khiến bản thân hoàn toàn quên hết mọi chuyện cùng những con người đáng ghét ấy, thế nhưng vì sao......vì sao lại cứ muốn ta đi đến nơi này? Chàng có biết ta oán hận thế giới đầy ghê tởm này biết bao nhiêu không? Chán ghét làm Đông Ca biết bao nhiêu không? Ở nơi này, ta như trở lại lúc bản thân còn nhỏ, không hề có năng lực đấu tranh kháng cự, các ngươi nói muốn ta thì chính ta muốn ta, không muốn ta thì chính là không muốn ta, muốn có là có, muốn ném là ném......Ta là gì thế? Ta là gì đây? Một đám các ngươi đến tột cùng xem ta là thứ gì?" Hắn bỗng cúi đầu, dùng đôi môi mềm ấm ngăn lại tất cả những oán giận của tôi.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, cuối cùng trong tai vang lên một tiếng, tôi mất hết tri giác.
Thời điểm mở mắt ra thì sắc trời đã sáng tỏ, Cát Đái mỉm cười đứng bên giường nhìn tôi, tôi ù ù cạc cạc liếc mắt nhìn nàng, chung quy cảm thấy nụ cười của nàng thật kỳ quái, rất không tự nhiên.
"Xì------" Nàng nghiêng người che miệng cười nhạo.
"Sao vậy?" Đầu có chút đau, tôi vỗ vỗ ót, dần dần nhớ được một chút, nhưng không quá rõ ràng, "Tối qua ta uống rượu sao?" Lòng tôi trống rỗng hỏi.
Cát Đái nhịn cười gật đầu.
Tôi ảo não che mặt, buồn rầu nói, "Không phải ta nằm mơ ư? Tối qua Hoàng Thái Cực thật sự đã đến đây?"
"Đúng ạ. Gia thừa dịp kính rượu cho khách khứa thì qua đây......" Nàng lại cười khẽ, "Cách cách náo loạn hơn nửa đêm, sau đó còn nôn đầy người gia......"
"A------" Tôi thảm thiết kêu than.
Người rượu vào liền điên quả thật không nên uống rượu.
"Sau nửa đêm gia mới trở về. Giờ Mẹo ta đến chỗ phúc tấn thỉnh an......" Nói đến đây giọng nàng không khỏi hạ thấp.
Tôi thả tay xuống, mở to mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu mới do dự hỏi: "Nàng ta......không gây khó dễ cho em chứ?"
"Không......không có ạ. Nô tài là người của cách cách, phúc tấn tân nương vẫn chưa lo liệu việc nhà, tốt xấu gì cũng nhìn vào sắc mặt gia, cho dù ở chung không được, cũng không thể không để lại thể diện cho nô tài."
"Cát Đái......" Tôi do dự, nội tâm vô cùng lo lắng, tốt xấu gì cũng ép cho bản thân không bật ra suy nghĩ, "Em cảm thấy......bát a ca và phúc tấn sống cùng nhau như thế nào?"
Cát Đái liếc nhìn tôi, che miệng: "Cách cách đang ghen?"
"Nói bậy." Tôi xấu hổ, không tự nhiên hạ mắt xuống, "Vì sao ta phải ghen?"
"Còn nói không phải? Cách cách là người luôn nói một đằng nghĩ một nẻo." Bỗng nhiên nàng nâng cao khẩu khí, cầm chặt lấy hai tay tôi, "Cách cách có tình cảm với gia, trên đời này chỉ có tình yêu mà cách cách dành cho gia, mới là thứ mà gia muốn, mới có thể khiến gia cả đời hạnh phúc." Nàng ôn nhu thành khẩn nói, khiến lòng tôi khẽ run.
"Em sao có thể nói như vậy, hắn......hắn là......người của em......"
Cát Đái thản nhiên cười: "Tâm nguyện lớn nhất đời này của nô tài là có thể được nhìn thấy gia hạnh phúc------đây là lời thề mà ta đã lập ra từ năm chín tuổi, vô luận muốn ta ra sao cũng được, ta chỉ hy vọng gia có thể hạnh phúc, ta sẽ dùng cách của mình để thích chàng."
Tinh thần tôi chấn động, hốc mắt dần ướt át, vội dời tầm mắt sang chỗ khác: "Em không hiểu, ngay cả chính bản thân ta cũng không hiểu, giờ phút này tình cảm ta đối với Hoàng Thái Cực là gì? Nhiều năm như thế, hắn vẫn đều là đứa nhỏ mà ta bảo vệ."
"Thật sự là tình cảm đối với một đứa trẻ sao? Cách cách, người vẫn chưa nhìn rõ lòng mình, hầu hạ cách cách và gia đã nhiều năm......ngay cả nô tài nhìn liền hiểu được, người sao vẫn còn chưa hiểu?" Nàng trở nên sốt ruột, "Từ trước đến nay, rốt cuộc là cách cách bảo vệ gia, hay gia bảo vệ cách cách?"
Tôi chợt giật mình.
Rốt cuộc là......tôi đang bảo vệ hắn, hay......hắn đang bảo vệ tôi?
"Tối hôm qua sau khi cách cách say rượu đã nói ra lời thật lòng, người vẫn còn nhớ rõ chứ?"
Tôi líu lưỡi, mờ mịt lắc đầu.
Nàng tiếc hận thổn thức: "Ôi, thôi vậy, dù sao cũng cãi không lại cách cách. Gia đã chờ ngần ấy năm, nay lại chờ thêm một hai năm nữa thì có là gì đâu."
Tuy không hiểu rõ đây là ý gì, nhưng những lời này lại in sâu rõ ràng vào tâm trí tôi, để lại dấu vết khó phai mờ.
Hoàng Thái Cực......Hoàng Thái Cực......
Tình cảm đối với hắn, rốt cuộc bắt nguồn từ loại tình gì đây? Loại cảm xúc tôi dành cho hắn rốt cuộc là gì? Tình thân? Tình bạn? Thương hại? Hay là......tình yêu?
Đảo mắt đến cuối năm, vẫn là mênh mông tuyết trắng, mùa đông năm nay tựa hồ rét hơn so với năm ngoái, một số ao hồ ngoài thành đã bị đóng thành những lớp băng dày ba thước, thỉnh thoảng ngồi xe ngựa đi ngang, đều sẽ nhìn thấy một đám tiểu a ca thân thuộc chơi đùa trên mặt băng, khiến người khác trông thấy mà ham.
Hôm đó ngồi trong góc tường ấm áp, trong tay ôm lò ấp nhìn ra màn tuyết vờn bay, mờ mịt xuất thần. Hoàng Thái Cực đã ngồi trước bàn dài hơn một tiếng, trên mặt vẫn là biểu tình nghiêm túc như xưa------Lén nhìn hắn không dưới mười lần, mỗi lần đều vẫn là nét mặt lạnh lùng sắc bén, không hề có chút thay đổi.
Ánh mắt trước sau vẫn lạnh lẽo như thế......y như tuyết ngoài cửa sổ.
Tôi không khỏi run cầm cập, bỗng cảm thấy lò ấp tay đã không còn đủ ấm, nhịn không được bật ra tiếng than nhẹ.
"Sao thế?" Hoàng Thái Cực từ trên bàn ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về đây tựa như đang thăm dò.
"Chán quá." Tôi nhún vai, thật nhàm chán. Rất khó tìm được cơ hội để gặp hắn mỗi tháng, nhưng mỗi lần gặp được hắn là y như rằng luôn có công việc chưa xử lý xong quấn lấy, thậm chí tôi bắt đầu có chút hoài nghi, không phải là hắn đang tìm cớ hời hợt với tôi ấy chứ?
"Chờ chút nữa, xong việc rồi ta sẽ đưa nàng đi xe trượt tuyết."
Mắt tôi sáng lên. A, hắn sao lại biết được tôi từ lâu đã rất muốn đi đến sông băng ấy? Chẳng qua vì ngại thân phận, thêm nữa là ngại tuổi tác, tôi vẫn luôn do dự, kết quả trước sau cũng không thể đi được......tôi chép miệng, rồi nhếch mép cười hì hì.
"Ta muốn đi đắp người tuyết." Đến đây hơn mười năm, thật ra thứ tôi muốn làm nhất, là có thể đi đắp người tuyết------Trước kia ở Thượng Hải, mỗi khi đông về đều chưa hẳn có thể nhìn thấy bóng dáng bông tuyết.
Hắn nhìn tôi, hờ hững không nói gì, tôi bất mãn bĩu môi: "Không được sao? Nếu chàng muốn cười ta trẻ con, thì cứ việc cười đi."
"Cạch" một tiếng, cây bút bị ném lên án thư.
Tôi hoảng sợ, sau đó thấy vẻ mặt hắn khó chịu đứng dậy đến phía tôi, tôi ngỡ ngàng nhìn hắn. Sắc mặt hắn xanh mét, dừng lại trước mặt tôi, ánh mắt kia như muốn ăn thịt người.
"Nàng thật đúng là phiền toái!" Hắn bỗng nhiên đưa tay nâng gáy tôi, dùng sức áp đến mặt hắn, thuận thế cúi đầu hôn tôi.
Tôi đỏ mặt thở, kỹ xảo hôn môi của tiểu tử này ngày càng thành thạo rồi, khiến người ta khó mà chống đỡ.
"Nàng cố ý khiến ta phân tâm." Hắn ôm lấy tôi, xoay người một cái, liền ngồi trên giường nhỏ mềm mại, còn tôi thì ngồi trên đùi hắn. "Ngày mai a mã sẽ xem sổ sách, nhưng đã hơn một tiếng rồi đến cả một khoản đơn giản nhất ta vẫn chưa tính ra rõ ràng, nàng nói xem, nàng nên làm gì để bồi thường ta?"
Tôi đè lại nhịp tim đang đập thình thịch của mình, hắng giọng nói: "Chàng lại đang đùa giỡn ta?"
Hắn nhẹ giọng cười, đơn giản áp hai má lạnh băng vào sát tôi, thì thào nói: "Gần đây bắt đầu có biến loạn lớn, hôm nay sau khi về, nếu ta không đến tìm nàng, nàng đừng tùy ý ra khỏi thành nữa."
Phút chốc lòng tôi trầm xuống, nói không rõ là lòng đang bị loại cảm xúc gì quấy nhiễu. Tuy biết rõ không nên suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn không gạt đi được nỗi ngờ vực mơ hồ.
Lẽ nào là chán ghét thật sao? Có phải là giống với một món đồ sau khi đã có trong tay rồi, thì sẽ không còn quý trọng như trước nữa?
"Được." Tôi khàn giọng trả lời.
Hắn ôm tôi, cằm tựa lên vai tôi, hơi híp mắt. Tôi cảm thấy không khí có chút xấu hổ, vì để quét bỏ bóng ma xám xịt kia, tôi liền tìm đề tài, hỏi: "Nghe nói gần đây thân thể Cát Đái không được thoải mái, có tìm đại phu đến khám chữa chưa?"
Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, hơi thở ấm nóng phả lên da mặt tôi, trong vẻ mặt lười nhác dần có tí mê ly: "Đông Ca, có chuyện này muốn nói với nàng......"
"Chuyện gì?"
"Truyện trong nhà......nội trợ thiếu người, để lâu dài cũng không được, ta muốn cho Cát Đái ra mặt, để cho nàng ta quản lý lo liệu, ta lui đến cùng nàng cũng không còn vướn ngại."
Tôi trợn to mắt: "Nga Nhĩ Hách há lại tán thành cho Cát Đái ra mặt?"
Khuôn mặt Hoàng Thái Cực lộ vẻ chần chừ, muốn nói lại thôi.
Tôi phát hiện ra sự khác thường, hỏi: "Chàng muốn nói gì với ta?"
"Đông Ca, nàng phải đồng ý trước với ta, đừng tức giận......"
Sự bất an lan rộng khắp lòng tôi, vừa định hỏi cho rõ ràng, bên ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng quát chói tai của thủ vệ Đôn Đạt Lý: "Không có mắt hay gì mà xông vào, đồ bất cẩn!"
Tôi hoảng hốt, vội nhảy khỏi lòng Hoàng Thái Cực, sửa sang lại tóc mai hỗn loạn, cúi đầu vuốt phẳng nếp uốn trên vạt áo, trong lúc lo sợ muốn tìm gương đồng mà nhìn xem môi mình có bị sưng không, thì Hoàng Thái Cực đã ngăn lại: "Đừng hoảng, không việc gì đâu."
Tôi suy sụp nhìn hắn.
Loại cảm giác lén lút này thật khiến người khác bi ai.
"Nô tài......nô tài là a hoàn hầu hạ Cát Đái cách cách, có chuyện quan trọng cần bẩm báo với gia......"
Đến nay vẫn chưa có người lo liệu việc nội trợ, cho nên hết thẩy việc lớn nhỏ cuối cùng sẽ gom lại bẩm báo với Hoàng Thái Cực. Sau khi nghe thấy người đến bên ngoài là ai, tôi đẩy tay Hoàng Thái Cực: "Là a hoàn của Cát Đái, đi xem một chút đi, nếu không phải chuyện gì thật sự quan trọng, a hoàn của em ấy sẽ không tìm đến đây."
Hắn không kiên nhẫn nhíu mày, thả tôi ra.
Tôi thừa lúc đó liền đi vào phòng, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, Hoàng Thái Cực vô cùng khó chịu trách cứ: "Chạy đến đây hô to gọi nhỏ, ngươi có còn quy củ không?"
Nha đầu ấy hiển nhiên đã bị dọa, hơn nửa ngày vẫn chưa lên tiếng.
Tôi đành lắc đầu, Hoàng Thái Cực đã không còn như xưa, khi còn nhỏ vốn đã tràn đầy tư thái của một a ca, hiện đã lớn rồi, khí thế nội liễm, không cần mở miệng đã mơ hồ lộ ra quý khí của một chủ tử gia. Tôi cũng đã từng nghe những nô tài trong phủ này thì thầm thảo luận, đều nói rằng mấy năm nay, tính khí của bát gia càng trở nên khó nắm bắt, vui giận thất thường, càng khó hầu hạ.
"Không phải là có việc cần bẩm sao? Còn không mau nói." Đôn Đạt Lý bên cạnh nhỏ giọng thúc giục.
Lúc này tiểu nha đầu ấy mới lắp bắp trả lời: "Bẩm gia, nô tài......cách cách ấy......vừa mới mời đại phu về chẩn trị cho cách cách, nói rằng......đã có.....có hỉ......"
Đầu tôi một trận choáng váng, dưới chân lảo đảo một cái, người té ngã về sau, trong lúc hoảng loạn vội đưa tay bắt lấy giá chậu hoa. Người không sao, nhưng chậu hoa trên giá đã bị rơi xuống vỡ tan tành, những mảnh sành cùng bùn đất rải rác khắp chân tôi.
Bịch! Một bóng dáng vọt vào cửa.
Tôi thất hồn lạc phách nhìn vào khuôn mặt tuấn lãng ấy, đột nhiên có một nỗi bi ai nan giải muốn khóc mà lại chẳng khóc được.
"Có bị thương ở đâu không?" Hắn sốt ruột đưa tay đỡ lấy tôi, đánh giá từ đầu đến chân.
"Không có......ta tốt lắm......" Tôi hít vào đầy chua xót, hốc mắt nóng lên, dần trở nên ẩm ướt, vội quay đầy đi chỗ khác, "Không chuyện gì, thì ta về trước đây."
"Đông Ca!" Hắn từ sau bắt lấy tay tôi, tôi không quay đầu, chỉ dùng sức vung tay ra.
"Đông Ca......Đông Ca------" Hắn trầm giọng gọi tôi, tôi không hề để ý, kiên quyết vùi đầu lao ra khỏi gian, sau đó đến cửa, liều lĩnh lao đi giữa gió tuyết mờ mịt.
Nước mắt rốt cuộc không thể kìm được mà rơi xuống.
Vì sao......vì sao tôi phải khổ sở như thế? Chẳng qua chỉ là đạo lý thường tình thôi mà. Chàng lấy vợ, đương nhiên sẽ sinh con, sau này còn có thể lấy thêm, sinh thêm.....tương lai chàng là một đế vương, hậu cung giai lệ vô số, đây là kết quả đã sớm được định.
Tôi sớm nên nhận thức được hết những điều này, tam thê tứ thiếp, đây là thói hư tật xấu của hết thẩy nam nhân ở thời đại này, quyền lợi càng cao đại diện cho thân phận và địa vị càng có nhiều thê thiếp, Hoàng Thái Cực chẳng qua chỉ là thuận theo thời thế mà thôi.
Đây có gì đâu mà phải quá khổ sở?
Dưới chân vấp một cái, người tôi mất khống chế ngã nhào về trước, rơi vào đống tuyết dày. Nước mắt vẫn không ngừng chảy ra ào ạt, tôi nằm bò trong tuyết, cách đó không xa là ngoại thành Trường Nhai, vì gió tuyết khắc nghiệt, nên không ai qua lại, tôi nghĩ nếu mình cứ bất động thế này trong tuyết, thì qua thời gian một chung trà, tôi coi như sẽ bị tuyết chôn vùi mất.
Thôi vậy, dứt khoát để tuyết chôn vùi tôi đi! Chôn rồi, mọi chuyện sẽ xong xuôi.
Hết thẩy những yêu hận tình thú gì đó sẽ được xóa bỏ......
Tiếng xe chậm rãi lướt qua, một lúc lâu sau, khi tôi cảm thấy cả người lạnh lẽo, sắp đông đến mất đi tri giác, thì có một thứ gì đó chạm vào sau lưng tôi, có một đôi tay cầm lấy tay tôi kéo tôi lên khỏi tuyết.
Tiếng hít thở lập tức vang lên: "Đông Ca! Sao lại là nàng?"
Tôi yếu ớt mở to mắt, mê man bắt gặp một khuôn mặt nho nhã tuấn tú, đầu óc trong nháy mắt chợt hoảng hốt, chần chừ mở miệng: "Đại......Thiện?"
Đã bao lâu rồi không gặp hắn? Từ Chung Thành Ô Kiệt Nham trở về, trừ sau hôm tết, một lần gần đây là vào nửa năm trước ngay tại hôn lễ của Hoàng Thái Cực, chỉ vội vã lướt nhìn qua.
"Nàng làm sao mà ngã vào tuyết thế? Ngay cả một a hoàn bên cạnh cũng không có ư?" Hắn lo lắng phủi sạch tuyết đọng trên người tôi, rồi vội vã cởi xuống chiếc áo choàng tuyết bằng da rái cá, sau đó trùm quanh tôi. Tôi cảm thấy ấm hơn một chút, nhưng tay chân thì lại càng thêm run rẩy.
"Môi lạnh đến tím tái rồi. Mau lên xe nhanh!" Hắn thúc giục, thấy tôi không nhúc nhích, thì nhìn tôi, ngay sau đó xoay người bế tôi lên.
Răng tôi va cập cập, lạnh không nói nên lời, chỉ đành yếu ớt tùy ý để hắn ôm về xe ngựa.
Bên trong toa xe thật ấm áp, vừa mới vào, đã kích thích mũi tôi cay xòe, lập tức hắt hơi hai cái.
"Ở đây có rượu vừa mới hâm nóng......" Hắn đưa một bầu rượu qua, nhưng không chờ tôi đưa tay tiếp, hắn đã vội vã thu về, "Thôi, nàng không nên uống rượu mới tốt."
Tôi lập tức hiểu được, xấu hổ mỉm cười.
Đại Thiện khoanh chân ngồi đối diện tôi, không gian khá chật hẹp nên có thể nghe rõ tiếng hít thở của cả hai, tôi có chút mất tự nhiên, chột dạ cúi đầu.
"Gần đây......sống tốt chứ?"
Tôi gật gật đầu, không hé răng.
Không khí lại lần nữa trôi vào tẻ nhạt, từ trong xe ngựa đang lắc lư trái phải, suy nghĩ của tôi dần dần bay xa, trong lúc vô tình lại nghĩ đến chuyện Cát Đái mang thai, lòng tôi liền đau xót, nhất thời kích động, ngẩng đầu bật hỏi: "Đại Thiện, nghe nói năm nay Tế Lan lại sinh cho ngươi thêm một vị ngũ a ca?"
Hắn kinh ngạc sửng sốt, hơn nửa ngày không phản ứng gì. Tôi lập tức ý thức được giọng điệu của mình không ổn, hoàn toàn ẩn giấu một sự chất vấn quái đản, vội ngượng cười, sửa lời nói: "Lúc trước bận lo liệu hôn sự cho Hoàng Thái Cực, nên đã quên chúc mừng ngươi......"
Vẻ tươi cười trên mặt Đại Thiện dần thu lại, trong con ngươi ngầm chứa sự bi ai.
Tôi liên tục nhận thấy vẻ mặt bi thương ấy của hắn, liền bối rối nghiêng mặt, không suy nghĩ nói: "Nghe nói ở nhà ngươi sủng Tế Lan để muội ấy làm càn làm bậy, Nhạc Thác và Thạc Thác dù không phải do Tế Lan sinh ra, nhưng chung quy vẫn là con của ngươi, muội ấy làm chủ mẫu như thế, lại chỉ sủng mỗi con mình, khắc khe với trưởng tử và thứ tử, ầm ĩ ra ngoài như thế này, đối với thanh danh và thể diện kỳ chủ Chính Hồng kỳ của ngươi cực kỳ không tốt."
"Đông Ca!" Hắn bỗng nhiên vươn tay đến, chạm vào hai má tôi, lòng tôi hốt hoảng, ngửa người về sau, ót lại đập mạnh vào cửa xe, tôi đau đớn hô nhỏ một tiếng.
"A, nàng......" Đại Thiện liên tục thở dài, ánh mắt nhu tình như nước, trong thương tiếc mang theo buồn bực cùng bi thương, ngờ nghệch nhìn tôi, "Có đau không? Để ta xem xem."
Loại ánh mắt này vốn có thể khiến tôi cảm thấy an ủi nhất mỗi khi hoang mang, nhưng vào lúc này lại giống như một thanh kiếm trí mạng đầy sắc bén, khiến lòng tôi khó mà yên được: "Không! Không cần! Không sao! Không đau!" Tôi liên tục từ chối.
Có lẽ sự lạnh nhạt của tôi quá mức rõ ràng, khiến bàn tay đang vươn đến của hắn cứng lại giữa khoảng không hồi lâu vẫn chưa buông xuống. Cách lúc lâu sau, hắn nghẹn giọng, cúi đầu nói: "Nàng ấy là muội muội của nàng, tạm thời có những thứ ta không thể cho nàng, cho nên......thật xin lỗi, ta không thể, là ta không tốt, nàng đừng giận ta. Nếu nàng không thích, ta......ta......"
Tôi chấn động, những điều nhỏ nhặt li ti khi tôi ở bên hắn trước kia từng cái hiện lên trước mắt tôi, tôi thống khổ nhắm mắt, tâm loạn như ma. Vì sao muốn tôi gặp lại hắn vào lúc này chứ?
"Xin lỗi, Đại Thiện!" Tôi liền lên tiếng trước khi hắn kịp nói xong, "Ta không nên hỏi cùng chỉ trích chuyện nhà của ngươi, ta nhận lỗi với ngươi, thu hồi lại những lời ban đầu."
Hắn bị tôi cắt lời, kinh ngạc nhìn tôi: "Nàng......có phải đã quên mất lời hứa hẹn của chúng ta? Chúng ta......đã từng hứa sẽ cùng chờ, chỉ cần......"
"Đại Thiện!" Tôi lớn tiếng thét chói tai, "Ngươi còn nói những lời dở hơi này nữa, ta lập tức nhảy xuống xe!"
Hắn cứng họng, ánh mắt nhìn tôi dần trở nên ảm đạm, cuối cùng, hắn rũ vai, ngồi yên không tiếng động. Lòng tôi kích động, khi đang muốn nhảy khỏi xe, hắn đột nhiên ngẩng mặt lên, nở nụ cười: "Ta mới từ nhà tam thúc ra, cùng ba huynh đệ A Nhĩ Thông A, A Mẫn, Trát Tát Khắc Đồ uống rượu, thật không nghĩ rằng trên đường trở về lại gặp được nàng."
Hắn gượng gạo chuyển đề tài, trên mặt tuy cười, nhưng tôi cảm thấy so với khóc còn khổ sở hơn, nhưng hắn hình như đã quên bầu không khí không thoải mái vừa rồi giữa hai người, vẻ mặt tự nhiên kể lại những tin đồn thú vị mà hắn nghe thấy mấy ngày gần đây, tôi nghe chẳng được bao nhiêu, khi liếc mắt đến, hắn đã khôi phục lại vẻ cười nhạt ôn nhu như nước, giống như ánh dương dưới làn sương đông.
Tôi thầm thở dài, thoáng chốc nghĩ đến Hoàng Thái Cực, tâm tình không khỏi hoảng hốt, lòng đau đến khó mà thở được------Vì sao tôi lại để ý như thế? Năm đó dù Đại Thiện có lấy vợ sinh con, không phải tôi đã có thể thuận theo tự nhiên tiếp nhận rồi sao?
Vì sao hiện giờ đổi thành Hoàng Thái Cực thì lại không được?
Tôi có khi nào......yêu cầu quá cao về chàng không?
Hay là......
Lần này, tôi đã sa vào quá sâu rồi ư?
*Nguyên văn là Tử tôn bột bột 子孙饽饽: là một tập tục của người Mãn, nhân bánh làm từ hạt dẻ, lạc, đậu đỏ, nấu chín tới. Vì từ "sinh" 生 ngoài nghĩa là "sống" thì còn có thêm nghĩa là "sinh con" nên khi tân nương ăn, sẽ có người hỏi: "Còn sống không?" [ý là chín chưa?], tân nương đáp: "Sống, sống!", người đó sẽ đáp lại: "Sớm sinh con cái." Hiện tập tục này đã dần bị mai một.
Ngoài cửa sổ tân phòng, tát mãn đang niệm xướng, tiếng ca ấy truyền vào tai tôi trở thành vô số âm thanh nhiễu loạn, đầu tôi đau như sắp nứt ra.
Khắp người lạnh lẽo đứng trong viện, chưa từng có lúc nào tôi mong mình hoàn toàn biến mất như lúc này, tiệc mừng hợp cẩn đãi hai mươi mấy mâm, tôi không ngừng mỉm cười với mọi người, uống từng chung rượu, sau cùng, chung nhỏ không biết từ lúc nào đã đổi thành bát lớn.
Cát Đái chưa từng thấy dáng vẻ tôi uống rượu, nên ban đầu còn thuận theo tôi, nhưng sau khi thấy tôi uống đến mặt đỏ tía tai, càng lúc càng nói nhiều, liền vội vã kéo tôi vào phòng nàng. Lòng tôi kìm nén khó chịu, kêu gào muốn tiếp tục uống, nàng ngăn không được, chỉ đành để tôi ôm bình rượu mạnh mẽ trút xuống, cứ uống mãi như thế, sau đó nước mắt không không kìm được mà ào ạt chảy ra, lúc này nàng mới sợ hãi.
Tôi và nàng vì một bình rượu mà ngươi tranh ta đoạt, kết quả là cùng nhau lăn nhào xuống giường. Tôi cười ha ha, vừa khóc vừa ầm ĩ chỉ vào nàng chất vấn: "Sao không để ta uống?"
"Cách cách, người say rồi......" Nàng ôn nhu dỗ dành tôi.
Tôi ngồi trên đất đập hay tay xuống, kêu lên: "Ta khó chịu! Khó chịu em biết không? Lòng ta......ngột ngạt sắp phát điên mất!"
"Ta biết, cách cách......"
"Em thì biết chỗ nào chứ?" Tôi mê mang suy nghĩ, chỉ vào nàng, trên mặt nàng nhàn nhạt lộ ra vẻ lo lắng, "Đêm qua chàng còn nói cái gì mà thích ta, chàng đã nói thích ta!"
"Gia có thể tâm sự thẳng thắng với cách cách như vậy, người nên vui mừng mới phải."
Trong dạ dày tôi nhộn nhạo khó chịu như sông cuộn biển gầm, chỉ cảm thấy rượu này như đốt lửa trong lòng tôi: "Nói láo! Mẹ nó chứ, đồ thối!" Tôi lảo đảo đứng dậy, chống lên bàn, hai chân mềm nhũn đang run lên, "Chàng thích ta? Sau đó còn thích thêm người khác? Đây là thích đó ư? Bọn họ......bọn họ không phải ai cũng đều luôn miệng nói thích ta sao? Đều luôn miệng nói thích ta, nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng bọn họ......bọn họ đều vứt bỏ ta, ngoài miệng nói yêu ta xong, xoay người lại liền vứt ta như giày dép. Cha mẹ ruột cũng thế, cha mẹ nuôi cũng vậy......ơn sinh ơn dưỡng gì đó đều là gạt người......cuối cùng ai cũng đều rời bỏ ta, có ai thật lòng thích ta chưa? Có ai thật sự coi ta là duy nhất chưa? Ta là người! Ta là riêng ta! Ta cũng có tim, cũng biết đau mà......"
Tôi vỗ ngực khóc nức nở, chân mềm nhũn vô lực, thân mình tôi khẽ lay động, rồi yếu ớt tê liệt ngồi xuống. Không chờ tôi đặt mông xuống đất, đã có một lực đạo dễ dàng nâng tôi lên.
Tôi ngừng thút thít quay đầu lại, mơ mơ màng màng nhìn thấy ba khuôn mặt y đúc đang song song lay động trước mắt tôi.
"Gia!" Cát Đái thấp giọng hô.
"Sao lại thế này?" Hoàng Thái Cực nhíu mày.
Tôi không rõ lời này là hắn đang hỏi Cát Đái, hay là hỏi tôi, chỉ đần độn đưa hai tay bắt lấy khuôn mặt hắn, nhưng lại chẳng bắt được: "Chàng có biết không, lòng ta đau quá! Nơi này......nơi này......" Tôi chọc vào ngực mình, "Rất đau, chàng thông minh như thế, có thể giúp ta nghĩ cách, khiến cho nó đừng đau nữa được không? Hoàng Thái Cực......Hoàng Thái Cực, vì sao......vì sao phải đau như thế? Ta không muốn vậy đâu, không muốn......ta, ta có thể không yêu chàng nữa được không? Có thể không thích chàng nữa được không?"
Cánh tay đang ôm tôi chợt siết chặt, cách lớp vải mỏng tôi có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang căng thẳng, hắn nói: "Không được!"
"Hoàng Thái Cực! Hoàng Thái Cực! Hoàng Thái Cực......" Tôi không khống chế được mà liên tục gọi tên hắn, nước mắt như mưa, "Ta rất hận, rất hận, vì sao ta cố gắng muốn sống sót như thế, dù toàn bộ mọi người trên thế giới này đều sẽ vứt bỏ ta, ta cũng đều cố sống sót, vì ta cho rằng cuối cùng ta sẽ thay đổi được cuộc sống của mình, một ngày nào đó ta sẽ có thể khiến bản thân hoàn toàn quên hết mọi chuyện cùng những con người đáng ghét ấy, thế nhưng vì sao......vì sao lại cứ muốn ta đi đến nơi này? Chàng có biết ta oán hận thế giới đầy ghê tởm này biết bao nhiêu không? Chán ghét làm Đông Ca biết bao nhiêu không? Ở nơi này, ta như trở lại lúc bản thân còn nhỏ, không hề có năng lực đấu tranh kháng cự, các ngươi nói muốn ta thì chính ta muốn ta, không muốn ta thì chính là không muốn ta, muốn có là có, muốn ném là ném......Ta là gì thế? Ta là gì đây? Một đám các ngươi đến tột cùng xem ta là thứ gì?" Hắn bỗng cúi đầu, dùng đôi môi mềm ấm ngăn lại tất cả những oán giận của tôi.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, cuối cùng trong tai vang lên một tiếng, tôi mất hết tri giác.
Thời điểm mở mắt ra thì sắc trời đã sáng tỏ, Cát Đái mỉm cười đứng bên giường nhìn tôi, tôi ù ù cạc cạc liếc mắt nhìn nàng, chung quy cảm thấy nụ cười của nàng thật kỳ quái, rất không tự nhiên.
"Xì------" Nàng nghiêng người che miệng cười nhạo.
"Sao vậy?" Đầu có chút đau, tôi vỗ vỗ ót, dần dần nhớ được một chút, nhưng không quá rõ ràng, "Tối qua ta uống rượu sao?" Lòng tôi trống rỗng hỏi.
Cát Đái nhịn cười gật đầu.
Tôi ảo não che mặt, buồn rầu nói, "Không phải ta nằm mơ ư? Tối qua Hoàng Thái Cực thật sự đã đến đây?"
"Đúng ạ. Gia thừa dịp kính rượu cho khách khứa thì qua đây......" Nàng lại cười khẽ, "Cách cách náo loạn hơn nửa đêm, sau đó còn nôn đầy người gia......"
"A------" Tôi thảm thiết kêu than.
Người rượu vào liền điên quả thật không nên uống rượu.
"Sau nửa đêm gia mới trở về. Giờ Mẹo ta đến chỗ phúc tấn thỉnh an......" Nói đến đây giọng nàng không khỏi hạ thấp.
Tôi thả tay xuống, mở to mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu mới do dự hỏi: "Nàng ta......không gây khó dễ cho em chứ?"
"Không......không có ạ. Nô tài là người của cách cách, phúc tấn tân nương vẫn chưa lo liệu việc nhà, tốt xấu gì cũng nhìn vào sắc mặt gia, cho dù ở chung không được, cũng không thể không để lại thể diện cho nô tài."
"Cát Đái......" Tôi do dự, nội tâm vô cùng lo lắng, tốt xấu gì cũng ép cho bản thân không bật ra suy nghĩ, "Em cảm thấy......bát a ca và phúc tấn sống cùng nhau như thế nào?"
Cát Đái liếc nhìn tôi, che miệng: "Cách cách đang ghen?"
"Nói bậy." Tôi xấu hổ, không tự nhiên hạ mắt xuống, "Vì sao ta phải ghen?"
"Còn nói không phải? Cách cách là người luôn nói một đằng nghĩ một nẻo." Bỗng nhiên nàng nâng cao khẩu khí, cầm chặt lấy hai tay tôi, "Cách cách có tình cảm với gia, trên đời này chỉ có tình yêu mà cách cách dành cho gia, mới là thứ mà gia muốn, mới có thể khiến gia cả đời hạnh phúc." Nàng ôn nhu thành khẩn nói, khiến lòng tôi khẽ run.
"Em sao có thể nói như vậy, hắn......hắn là......người của em......"
Cát Đái thản nhiên cười: "Tâm nguyện lớn nhất đời này của nô tài là có thể được nhìn thấy gia hạnh phúc------đây là lời thề mà ta đã lập ra từ năm chín tuổi, vô luận muốn ta ra sao cũng được, ta chỉ hy vọng gia có thể hạnh phúc, ta sẽ dùng cách của mình để thích chàng."
Tinh thần tôi chấn động, hốc mắt dần ướt át, vội dời tầm mắt sang chỗ khác: "Em không hiểu, ngay cả chính bản thân ta cũng không hiểu, giờ phút này tình cảm ta đối với Hoàng Thái Cực là gì? Nhiều năm như thế, hắn vẫn đều là đứa nhỏ mà ta bảo vệ."
"Thật sự là tình cảm đối với một đứa trẻ sao? Cách cách, người vẫn chưa nhìn rõ lòng mình, hầu hạ cách cách và gia đã nhiều năm......ngay cả nô tài nhìn liền hiểu được, người sao vẫn còn chưa hiểu?" Nàng trở nên sốt ruột, "Từ trước đến nay, rốt cuộc là cách cách bảo vệ gia, hay gia bảo vệ cách cách?"
Tôi chợt giật mình.
Rốt cuộc là......tôi đang bảo vệ hắn, hay......hắn đang bảo vệ tôi?
"Tối hôm qua sau khi cách cách say rượu đã nói ra lời thật lòng, người vẫn còn nhớ rõ chứ?"
Tôi líu lưỡi, mờ mịt lắc đầu.
Nàng tiếc hận thổn thức: "Ôi, thôi vậy, dù sao cũng cãi không lại cách cách. Gia đã chờ ngần ấy năm, nay lại chờ thêm một hai năm nữa thì có là gì đâu."
Tuy không hiểu rõ đây là ý gì, nhưng những lời này lại in sâu rõ ràng vào tâm trí tôi, để lại dấu vết khó phai mờ.
Hoàng Thái Cực......Hoàng Thái Cực......
Tình cảm đối với hắn, rốt cuộc bắt nguồn từ loại tình gì đây? Loại cảm xúc tôi dành cho hắn rốt cuộc là gì? Tình thân? Tình bạn? Thương hại? Hay là......tình yêu?
Đảo mắt đến cuối năm, vẫn là mênh mông tuyết trắng, mùa đông năm nay tựa hồ rét hơn so với năm ngoái, một số ao hồ ngoài thành đã bị đóng thành những lớp băng dày ba thước, thỉnh thoảng ngồi xe ngựa đi ngang, đều sẽ nhìn thấy một đám tiểu a ca thân thuộc chơi đùa trên mặt băng, khiến người khác trông thấy mà ham.
Hôm đó ngồi trong góc tường ấm áp, trong tay ôm lò ấp nhìn ra màn tuyết vờn bay, mờ mịt xuất thần. Hoàng Thái Cực đã ngồi trước bàn dài hơn một tiếng, trên mặt vẫn là biểu tình nghiêm túc như xưa------Lén nhìn hắn không dưới mười lần, mỗi lần đều vẫn là nét mặt lạnh lùng sắc bén, không hề có chút thay đổi.
Ánh mắt trước sau vẫn lạnh lẽo như thế......y như tuyết ngoài cửa sổ.
Tôi không khỏi run cầm cập, bỗng cảm thấy lò ấp tay đã không còn đủ ấm, nhịn không được bật ra tiếng than nhẹ.
"Sao thế?" Hoàng Thái Cực từ trên bàn ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về đây tựa như đang thăm dò.
"Chán quá." Tôi nhún vai, thật nhàm chán. Rất khó tìm được cơ hội để gặp hắn mỗi tháng, nhưng mỗi lần gặp được hắn là y như rằng luôn có công việc chưa xử lý xong quấn lấy, thậm chí tôi bắt đầu có chút hoài nghi, không phải là hắn đang tìm cớ hời hợt với tôi ấy chứ?
"Chờ chút nữa, xong việc rồi ta sẽ đưa nàng đi xe trượt tuyết."
Mắt tôi sáng lên. A, hắn sao lại biết được tôi từ lâu đã rất muốn đi đến sông băng ấy? Chẳng qua vì ngại thân phận, thêm nữa là ngại tuổi tác, tôi vẫn luôn do dự, kết quả trước sau cũng không thể đi được......tôi chép miệng, rồi nhếch mép cười hì hì.
"Ta muốn đi đắp người tuyết." Đến đây hơn mười năm, thật ra thứ tôi muốn làm nhất, là có thể đi đắp người tuyết------Trước kia ở Thượng Hải, mỗi khi đông về đều chưa hẳn có thể nhìn thấy bóng dáng bông tuyết.
Hắn nhìn tôi, hờ hững không nói gì, tôi bất mãn bĩu môi: "Không được sao? Nếu chàng muốn cười ta trẻ con, thì cứ việc cười đi."
"Cạch" một tiếng, cây bút bị ném lên án thư.
Tôi hoảng sợ, sau đó thấy vẻ mặt hắn khó chịu đứng dậy đến phía tôi, tôi ngỡ ngàng nhìn hắn. Sắc mặt hắn xanh mét, dừng lại trước mặt tôi, ánh mắt kia như muốn ăn thịt người.
"Nàng thật đúng là phiền toái!" Hắn bỗng nhiên đưa tay nâng gáy tôi, dùng sức áp đến mặt hắn, thuận thế cúi đầu hôn tôi.
Tôi đỏ mặt thở, kỹ xảo hôn môi của tiểu tử này ngày càng thành thạo rồi, khiến người ta khó mà chống đỡ.
"Nàng cố ý khiến ta phân tâm." Hắn ôm lấy tôi, xoay người một cái, liền ngồi trên giường nhỏ mềm mại, còn tôi thì ngồi trên đùi hắn. "Ngày mai a mã sẽ xem sổ sách, nhưng đã hơn một tiếng rồi đến cả một khoản đơn giản nhất ta vẫn chưa tính ra rõ ràng, nàng nói xem, nàng nên làm gì để bồi thường ta?"
Tôi đè lại nhịp tim đang đập thình thịch của mình, hắng giọng nói: "Chàng lại đang đùa giỡn ta?"
Hắn nhẹ giọng cười, đơn giản áp hai má lạnh băng vào sát tôi, thì thào nói: "Gần đây bắt đầu có biến loạn lớn, hôm nay sau khi về, nếu ta không đến tìm nàng, nàng đừng tùy ý ra khỏi thành nữa."
Phút chốc lòng tôi trầm xuống, nói không rõ là lòng đang bị loại cảm xúc gì quấy nhiễu. Tuy biết rõ không nên suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn không gạt đi được nỗi ngờ vực mơ hồ.
Lẽ nào là chán ghét thật sao? Có phải là giống với một món đồ sau khi đã có trong tay rồi, thì sẽ không còn quý trọng như trước nữa?
"Được." Tôi khàn giọng trả lời.
Hắn ôm tôi, cằm tựa lên vai tôi, hơi híp mắt. Tôi cảm thấy không khí có chút xấu hổ, vì để quét bỏ bóng ma xám xịt kia, tôi liền tìm đề tài, hỏi: "Nghe nói gần đây thân thể Cát Đái không được thoải mái, có tìm đại phu đến khám chữa chưa?"
Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, hơi thở ấm nóng phả lên da mặt tôi, trong vẻ mặt lười nhác dần có tí mê ly: "Đông Ca, có chuyện này muốn nói với nàng......"
"Chuyện gì?"
"Truyện trong nhà......nội trợ thiếu người, để lâu dài cũng không được, ta muốn cho Cát Đái ra mặt, để cho nàng ta quản lý lo liệu, ta lui đến cùng nàng cũng không còn vướn ngại."
Tôi trợn to mắt: "Nga Nhĩ Hách há lại tán thành cho Cát Đái ra mặt?"
Khuôn mặt Hoàng Thái Cực lộ vẻ chần chừ, muốn nói lại thôi.
Tôi phát hiện ra sự khác thường, hỏi: "Chàng muốn nói gì với ta?"
"Đông Ca, nàng phải đồng ý trước với ta, đừng tức giận......"
Sự bất an lan rộng khắp lòng tôi, vừa định hỏi cho rõ ràng, bên ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng quát chói tai của thủ vệ Đôn Đạt Lý: "Không có mắt hay gì mà xông vào, đồ bất cẩn!"
Tôi hoảng hốt, vội nhảy khỏi lòng Hoàng Thái Cực, sửa sang lại tóc mai hỗn loạn, cúi đầu vuốt phẳng nếp uốn trên vạt áo, trong lúc lo sợ muốn tìm gương đồng mà nhìn xem môi mình có bị sưng không, thì Hoàng Thái Cực đã ngăn lại: "Đừng hoảng, không việc gì đâu."
Tôi suy sụp nhìn hắn.
Loại cảm giác lén lút này thật khiến người khác bi ai.
"Nô tài......nô tài là a hoàn hầu hạ Cát Đái cách cách, có chuyện quan trọng cần bẩm báo với gia......"
Đến nay vẫn chưa có người lo liệu việc nội trợ, cho nên hết thẩy việc lớn nhỏ cuối cùng sẽ gom lại bẩm báo với Hoàng Thái Cực. Sau khi nghe thấy người đến bên ngoài là ai, tôi đẩy tay Hoàng Thái Cực: "Là a hoàn của Cát Đái, đi xem một chút đi, nếu không phải chuyện gì thật sự quan trọng, a hoàn của em ấy sẽ không tìm đến đây."
Hắn không kiên nhẫn nhíu mày, thả tôi ra.
Tôi thừa lúc đó liền đi vào phòng, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, Hoàng Thái Cực vô cùng khó chịu trách cứ: "Chạy đến đây hô to gọi nhỏ, ngươi có còn quy củ không?"
Nha đầu ấy hiển nhiên đã bị dọa, hơn nửa ngày vẫn chưa lên tiếng.
Tôi đành lắc đầu, Hoàng Thái Cực đã không còn như xưa, khi còn nhỏ vốn đã tràn đầy tư thái của một a ca, hiện đã lớn rồi, khí thế nội liễm, không cần mở miệng đã mơ hồ lộ ra quý khí của một chủ tử gia. Tôi cũng đã từng nghe những nô tài trong phủ này thì thầm thảo luận, đều nói rằng mấy năm nay, tính khí của bát gia càng trở nên khó nắm bắt, vui giận thất thường, càng khó hầu hạ.
"Không phải là có việc cần bẩm sao? Còn không mau nói." Đôn Đạt Lý bên cạnh nhỏ giọng thúc giục.
Lúc này tiểu nha đầu ấy mới lắp bắp trả lời: "Bẩm gia, nô tài......cách cách ấy......vừa mới mời đại phu về chẩn trị cho cách cách, nói rằng......đã có.....có hỉ......"
Đầu tôi một trận choáng váng, dưới chân lảo đảo một cái, người té ngã về sau, trong lúc hoảng loạn vội đưa tay bắt lấy giá chậu hoa. Người không sao, nhưng chậu hoa trên giá đã bị rơi xuống vỡ tan tành, những mảnh sành cùng bùn đất rải rác khắp chân tôi.
Bịch! Một bóng dáng vọt vào cửa.
Tôi thất hồn lạc phách nhìn vào khuôn mặt tuấn lãng ấy, đột nhiên có một nỗi bi ai nan giải muốn khóc mà lại chẳng khóc được.
"Có bị thương ở đâu không?" Hắn sốt ruột đưa tay đỡ lấy tôi, đánh giá từ đầu đến chân.
"Không có......ta tốt lắm......" Tôi hít vào đầy chua xót, hốc mắt nóng lên, dần trở nên ẩm ướt, vội quay đầy đi chỗ khác, "Không chuyện gì, thì ta về trước đây."
"Đông Ca!" Hắn từ sau bắt lấy tay tôi, tôi không quay đầu, chỉ dùng sức vung tay ra.
"Đông Ca......Đông Ca------" Hắn trầm giọng gọi tôi, tôi không hề để ý, kiên quyết vùi đầu lao ra khỏi gian, sau đó đến cửa, liều lĩnh lao đi giữa gió tuyết mờ mịt.
Nước mắt rốt cuộc không thể kìm được mà rơi xuống.
Vì sao......vì sao tôi phải khổ sở như thế? Chẳng qua chỉ là đạo lý thường tình thôi mà. Chàng lấy vợ, đương nhiên sẽ sinh con, sau này còn có thể lấy thêm, sinh thêm.....tương lai chàng là một đế vương, hậu cung giai lệ vô số, đây là kết quả đã sớm được định.
Tôi sớm nên nhận thức được hết những điều này, tam thê tứ thiếp, đây là thói hư tật xấu của hết thẩy nam nhân ở thời đại này, quyền lợi càng cao đại diện cho thân phận và địa vị càng có nhiều thê thiếp, Hoàng Thái Cực chẳng qua chỉ là thuận theo thời thế mà thôi.
Đây có gì đâu mà phải quá khổ sở?
Dưới chân vấp một cái, người tôi mất khống chế ngã nhào về trước, rơi vào đống tuyết dày. Nước mắt vẫn không ngừng chảy ra ào ạt, tôi nằm bò trong tuyết, cách đó không xa là ngoại thành Trường Nhai, vì gió tuyết khắc nghiệt, nên không ai qua lại, tôi nghĩ nếu mình cứ bất động thế này trong tuyết, thì qua thời gian một chung trà, tôi coi như sẽ bị tuyết chôn vùi mất.
Thôi vậy, dứt khoát để tuyết chôn vùi tôi đi! Chôn rồi, mọi chuyện sẽ xong xuôi.
Hết thẩy những yêu hận tình thú gì đó sẽ được xóa bỏ......
Tiếng xe chậm rãi lướt qua, một lúc lâu sau, khi tôi cảm thấy cả người lạnh lẽo, sắp đông đến mất đi tri giác, thì có một thứ gì đó chạm vào sau lưng tôi, có một đôi tay cầm lấy tay tôi kéo tôi lên khỏi tuyết.
Tiếng hít thở lập tức vang lên: "Đông Ca! Sao lại là nàng?"
Tôi yếu ớt mở to mắt, mê man bắt gặp một khuôn mặt nho nhã tuấn tú, đầu óc trong nháy mắt chợt hoảng hốt, chần chừ mở miệng: "Đại......Thiện?"
Đã bao lâu rồi không gặp hắn? Từ Chung Thành Ô Kiệt Nham trở về, trừ sau hôm tết, một lần gần đây là vào nửa năm trước ngay tại hôn lễ của Hoàng Thái Cực, chỉ vội vã lướt nhìn qua.
"Nàng làm sao mà ngã vào tuyết thế? Ngay cả một a hoàn bên cạnh cũng không có ư?" Hắn lo lắng phủi sạch tuyết đọng trên người tôi, rồi vội vã cởi xuống chiếc áo choàng tuyết bằng da rái cá, sau đó trùm quanh tôi. Tôi cảm thấy ấm hơn một chút, nhưng tay chân thì lại càng thêm run rẩy.
"Môi lạnh đến tím tái rồi. Mau lên xe nhanh!" Hắn thúc giục, thấy tôi không nhúc nhích, thì nhìn tôi, ngay sau đó xoay người bế tôi lên.
Răng tôi va cập cập, lạnh không nói nên lời, chỉ đành yếu ớt tùy ý để hắn ôm về xe ngựa.
Bên trong toa xe thật ấm áp, vừa mới vào, đã kích thích mũi tôi cay xòe, lập tức hắt hơi hai cái.
"Ở đây có rượu vừa mới hâm nóng......" Hắn đưa một bầu rượu qua, nhưng không chờ tôi đưa tay tiếp, hắn đã vội vã thu về, "Thôi, nàng không nên uống rượu mới tốt."
Tôi lập tức hiểu được, xấu hổ mỉm cười.
Đại Thiện khoanh chân ngồi đối diện tôi, không gian khá chật hẹp nên có thể nghe rõ tiếng hít thở của cả hai, tôi có chút mất tự nhiên, chột dạ cúi đầu.
"Gần đây......sống tốt chứ?"
Tôi gật gật đầu, không hé răng.
Không khí lại lần nữa trôi vào tẻ nhạt, từ trong xe ngựa đang lắc lư trái phải, suy nghĩ của tôi dần dần bay xa, trong lúc vô tình lại nghĩ đến chuyện Cát Đái mang thai, lòng tôi liền đau xót, nhất thời kích động, ngẩng đầu bật hỏi: "Đại Thiện, nghe nói năm nay Tế Lan lại sinh cho ngươi thêm một vị ngũ a ca?"
Hắn kinh ngạc sửng sốt, hơn nửa ngày không phản ứng gì. Tôi lập tức ý thức được giọng điệu của mình không ổn, hoàn toàn ẩn giấu một sự chất vấn quái đản, vội ngượng cười, sửa lời nói: "Lúc trước bận lo liệu hôn sự cho Hoàng Thái Cực, nên đã quên chúc mừng ngươi......"
Vẻ tươi cười trên mặt Đại Thiện dần thu lại, trong con ngươi ngầm chứa sự bi ai.
Tôi liên tục nhận thấy vẻ mặt bi thương ấy của hắn, liền bối rối nghiêng mặt, không suy nghĩ nói: "Nghe nói ở nhà ngươi sủng Tế Lan để muội ấy làm càn làm bậy, Nhạc Thác và Thạc Thác dù không phải do Tế Lan sinh ra, nhưng chung quy vẫn là con của ngươi, muội ấy làm chủ mẫu như thế, lại chỉ sủng mỗi con mình, khắc khe với trưởng tử và thứ tử, ầm ĩ ra ngoài như thế này, đối với thanh danh và thể diện kỳ chủ Chính Hồng kỳ của ngươi cực kỳ không tốt."
"Đông Ca!" Hắn bỗng nhiên vươn tay đến, chạm vào hai má tôi, lòng tôi hốt hoảng, ngửa người về sau, ót lại đập mạnh vào cửa xe, tôi đau đớn hô nhỏ một tiếng.
"A, nàng......" Đại Thiện liên tục thở dài, ánh mắt nhu tình như nước, trong thương tiếc mang theo buồn bực cùng bi thương, ngờ nghệch nhìn tôi, "Có đau không? Để ta xem xem."
Loại ánh mắt này vốn có thể khiến tôi cảm thấy an ủi nhất mỗi khi hoang mang, nhưng vào lúc này lại giống như một thanh kiếm trí mạng đầy sắc bén, khiến lòng tôi khó mà yên được: "Không! Không cần! Không sao! Không đau!" Tôi liên tục từ chối.
Có lẽ sự lạnh nhạt của tôi quá mức rõ ràng, khiến bàn tay đang vươn đến của hắn cứng lại giữa khoảng không hồi lâu vẫn chưa buông xuống. Cách lúc lâu sau, hắn nghẹn giọng, cúi đầu nói: "Nàng ấy là muội muội của nàng, tạm thời có những thứ ta không thể cho nàng, cho nên......thật xin lỗi, ta không thể, là ta không tốt, nàng đừng giận ta. Nếu nàng không thích, ta......ta......"
Tôi chấn động, những điều nhỏ nhặt li ti khi tôi ở bên hắn trước kia từng cái hiện lên trước mắt tôi, tôi thống khổ nhắm mắt, tâm loạn như ma. Vì sao muốn tôi gặp lại hắn vào lúc này chứ?
"Xin lỗi, Đại Thiện!" Tôi liền lên tiếng trước khi hắn kịp nói xong, "Ta không nên hỏi cùng chỉ trích chuyện nhà của ngươi, ta nhận lỗi với ngươi, thu hồi lại những lời ban đầu."
Hắn bị tôi cắt lời, kinh ngạc nhìn tôi: "Nàng......có phải đã quên mất lời hứa hẹn của chúng ta? Chúng ta......đã từng hứa sẽ cùng chờ, chỉ cần......"
"Đại Thiện!" Tôi lớn tiếng thét chói tai, "Ngươi còn nói những lời dở hơi này nữa, ta lập tức nhảy xuống xe!"
Hắn cứng họng, ánh mắt nhìn tôi dần trở nên ảm đạm, cuối cùng, hắn rũ vai, ngồi yên không tiếng động. Lòng tôi kích động, khi đang muốn nhảy khỏi xe, hắn đột nhiên ngẩng mặt lên, nở nụ cười: "Ta mới từ nhà tam thúc ra, cùng ba huynh đệ A Nhĩ Thông A, A Mẫn, Trát Tát Khắc Đồ uống rượu, thật không nghĩ rằng trên đường trở về lại gặp được nàng."
Hắn gượng gạo chuyển đề tài, trên mặt tuy cười, nhưng tôi cảm thấy so với khóc còn khổ sở hơn, nhưng hắn hình như đã quên bầu không khí không thoải mái vừa rồi giữa hai người, vẻ mặt tự nhiên kể lại những tin đồn thú vị mà hắn nghe thấy mấy ngày gần đây, tôi nghe chẳng được bao nhiêu, khi liếc mắt đến, hắn đã khôi phục lại vẻ cười nhạt ôn nhu như nước, giống như ánh dương dưới làn sương đông.
Tôi thầm thở dài, thoáng chốc nghĩ đến Hoàng Thái Cực, tâm tình không khỏi hoảng hốt, lòng đau đến khó mà thở được------Vì sao tôi lại để ý như thế? Năm đó dù Đại Thiện có lấy vợ sinh con, không phải tôi đã có thể thuận theo tự nhiên tiếp nhận rồi sao?
Vì sao hiện giờ đổi thành Hoàng Thái Cực thì lại không được?
Tôi có khi nào......yêu cầu quá cao về chàng không?
Hay là......
Lần này, tôi đã sa vào quá sâu rồi ư?
Danh sách chương