Nụ cười rực rở này lọt vào cặp mắt ưng lạnh toát khiến Khiết Đan và Giang Đông Chính lạnh cả người.
" Sao không ở trong nhà mà chạy ra đây làm gì? Kẻo bị cảm lạnh rồi sao "
Dạ Hàn bước từng bước chậm rãi tới hai người nói.
Khiết Đan là người định hình lại đầu tiên cất tiếng chào hỏi: " Trong nhà không biết làm gì nên ra đây ngắm phong cảnh thôi. "
Một câu hỏi một câu đáp mà chẳng ạ hỏi gì tới mình khiến Giang Đông Chính. Gương mặt cậu phồng lên khánh nghị lầm bầm " Phá hư chuyện người khác! "
Khoảng cách Dạ Hàn rất gần Giang Đông Chính câu nói này lọt thẳng vào tai hắn khiến mắt ưng lạnh thêm một phần.
Cảm thấy không khí giữa hai người có chuyện biến xấu Khiết Đan nhanh nhẹn nắm tay Dạ Hàn " Anh ơi, mình vào nhà rồi nói chuyện "
2 Chữ " anh ơi " khiến cho tâm Dạ Hàn lung lay, dịu dàng nhìn Khiết Đan rồi dắt tay cô đi vào một cái liếc mắt cũng không cho Giang Đông Chính.
Lúc Giang Đông Chín hoàn hồn lại thì hai người kia đã xa rồi, tuy bực nhưng cậu cũng cong đuôi đuổi theo.
______________________
Đại sảnh Dạ gia
Vừa bước vào đã nghe được âm thanh trò chuyện vui vẻ của Dạ lão gia và phu nhân với khách trong nhà.
" ô hay thằng bé Đông Chính nhà chúng tôi suốt ngày cứ chơi đùa lung tung với đám nhóc quý tộc khác chả chú tâm học gì cả "
Người vừa than thở đó là mẹ của Giang Đông Chính - Tuyết Thanh Thanh
" Con nít mà cứ để nó chơi đùa đi, thời gian này là lúc trẻ con nên được tự do không nên gò bó chúng quá ". Dạ phu nhân cười.
" Hàn lúc nhỏ cũng bị bà cưng chiều quá nên giờ nó ngang tới nổi quản không được nó rồi kìa. Tốt nhất là quăng thẳng nó tới Mỹ để nó 1 mình ở đó tự sinh tự diệt 1 thời gian là xong rồi "Dạ lão gia hừ 1 tiếng
" Anh họ nói phải tôi cũng nên giáo huấn thằng Chính lại để sau này nó không như đám quý tộc bướng bỉnh " người này không ai khác là cha của Giang Đông Chính - Giang Chí Hải, ông trầm ngâm giây lát rồi đua ra quyết định.
Đoạn đối thoại lọt vào tai 3 người đang bước vào khóe miệng Khiết Đan giật giật cảm thấy gia đình này thật thú vị hơn cả tương tượng.
Dạ Hàn chỉ im lặng không nói gì, còn Đông Chính... đỏ cả tai, trước mặt mỹ nhân mà bị nói xấu như thế nếu bây giờ có một cái lỗ hắn sẽ chui thẳng xuống không ra đâu.
" Ba, mẹ hai người thật là con trai hai người ngoan thế mà có dám ho he gì đâu chứ. Mấy thằng quý tộc kia cứ rủ con ấy chứ oan quá " Giang Đông Chính kháng nghị với hai vợ chồng Giang.
" Con mà ngoan thì mặt trời đã mọc hướng nam luôn rồi chứ không phải hướng đông nữa đâu " Giang Chí Hải hừ lạnh một tiếng nhìn con trai.
" Đan Đan con trở lại rồi đấy à, lại đây ra mắt với mọi người nào!" Dạ phu nhân tươi cười vẫy tay với Khiết Đan
Gương mặt không cảm xúc đổi hướng 180° buông tay Dạ Hàn rồi cười rạng rỡ đi lại. " Chào cô chú cháu tên là Dạ Khiết Đan ạ!!"
Dạ Hàn bất đắc dĩ cười một tiếng rồi xảy bước lại đi lại ghế ngồi.
Giang Chí Hải vừa nhìn đến đôi mắt ẩn chứa ý cười của Khiết Đan nhìn mình thì giật mình kinh ngạc!!!
" Sao không ở trong nhà mà chạy ra đây làm gì? Kẻo bị cảm lạnh rồi sao "
Dạ Hàn bước từng bước chậm rãi tới hai người nói.
Khiết Đan là người định hình lại đầu tiên cất tiếng chào hỏi: " Trong nhà không biết làm gì nên ra đây ngắm phong cảnh thôi. "
Một câu hỏi một câu đáp mà chẳng ạ hỏi gì tới mình khiến Giang Đông Chính. Gương mặt cậu phồng lên khánh nghị lầm bầm " Phá hư chuyện người khác! "
Khoảng cách Dạ Hàn rất gần Giang Đông Chính câu nói này lọt thẳng vào tai hắn khiến mắt ưng lạnh thêm một phần.
Cảm thấy không khí giữa hai người có chuyện biến xấu Khiết Đan nhanh nhẹn nắm tay Dạ Hàn " Anh ơi, mình vào nhà rồi nói chuyện "
2 Chữ " anh ơi " khiến cho tâm Dạ Hàn lung lay, dịu dàng nhìn Khiết Đan rồi dắt tay cô đi vào một cái liếc mắt cũng không cho Giang Đông Chính.
Lúc Giang Đông Chín hoàn hồn lại thì hai người kia đã xa rồi, tuy bực nhưng cậu cũng cong đuôi đuổi theo.
______________________
Đại sảnh Dạ gia
Vừa bước vào đã nghe được âm thanh trò chuyện vui vẻ của Dạ lão gia và phu nhân với khách trong nhà.
" ô hay thằng bé Đông Chính nhà chúng tôi suốt ngày cứ chơi đùa lung tung với đám nhóc quý tộc khác chả chú tâm học gì cả "
Người vừa than thở đó là mẹ của Giang Đông Chính - Tuyết Thanh Thanh
" Con nít mà cứ để nó chơi đùa đi, thời gian này là lúc trẻ con nên được tự do không nên gò bó chúng quá ". Dạ phu nhân cười.
" Hàn lúc nhỏ cũng bị bà cưng chiều quá nên giờ nó ngang tới nổi quản không được nó rồi kìa. Tốt nhất là quăng thẳng nó tới Mỹ để nó 1 mình ở đó tự sinh tự diệt 1 thời gian là xong rồi "Dạ lão gia hừ 1 tiếng
" Anh họ nói phải tôi cũng nên giáo huấn thằng Chính lại để sau này nó không như đám quý tộc bướng bỉnh " người này không ai khác là cha của Giang Đông Chính - Giang Chí Hải, ông trầm ngâm giây lát rồi đua ra quyết định.
Đoạn đối thoại lọt vào tai 3 người đang bước vào khóe miệng Khiết Đan giật giật cảm thấy gia đình này thật thú vị hơn cả tương tượng.
Dạ Hàn chỉ im lặng không nói gì, còn Đông Chính... đỏ cả tai, trước mặt mỹ nhân mà bị nói xấu như thế nếu bây giờ có một cái lỗ hắn sẽ chui thẳng xuống không ra đâu.
" Ba, mẹ hai người thật là con trai hai người ngoan thế mà có dám ho he gì đâu chứ. Mấy thằng quý tộc kia cứ rủ con ấy chứ oan quá " Giang Đông Chính kháng nghị với hai vợ chồng Giang.
" Con mà ngoan thì mặt trời đã mọc hướng nam luôn rồi chứ không phải hướng đông nữa đâu " Giang Chí Hải hừ lạnh một tiếng nhìn con trai.
" Đan Đan con trở lại rồi đấy à, lại đây ra mắt với mọi người nào!" Dạ phu nhân tươi cười vẫy tay với Khiết Đan
Gương mặt không cảm xúc đổi hướng 180° buông tay Dạ Hàn rồi cười rạng rỡ đi lại. " Chào cô chú cháu tên là Dạ Khiết Đan ạ!!"
Dạ Hàn bất đắc dĩ cười một tiếng rồi xảy bước lại đi lại ghế ngồi.
Giang Chí Hải vừa nhìn đến đôi mắt ẩn chứa ý cười của Khiết Đan nhìn mình thì giật mình kinh ngạc!!!
Danh sách chương