Trời tờ mờ sáng, Lạc Dịch trở lại, anh dừng xe ở ngoài cửa, mới vừa xuống xe, thì cửa nhà mở ra.

"Con trai, trở lại." Ba Lạc đang muốn đi ra ngoài dắt chó đi dạo kiêm chạy bộ sáng sớm.

"Dạ, ba, đi chạy bộ sáng sớm?"

"Buổi tối không có ngủ sao? Nhanh đi ngủ một lúc thôi."

"Vâng, ba cứ thong thả đi."

"Không sao, ba đi đây."

Cuộc nói chuyện ngắn gọn, sau khi hai cha con chia tay, Lạc Dịch tiếp tục đi vào trong nhà.

"Con trai, ăn điểm tâm chưa? Ôi chao, con trai của mẹ đêm qua không ngủ sao? Chắc chắn tinh thần không được tốt, nhất định nghĩ ở nhà xem mẹ có ngược đãi bảo bối yêu dấu của con có đúng không?"

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Lạc Dịch không biết nên khóc hay cười nhìn người mẹ dở hơi của mình.

Mẹ Lạc đang nấu thức ăn sáng trong nồi dù nói đùa với con trai, nhưng lại đau lòng lấy ra một chai sữa tươi cho anh: "Uống một chút đi, mẹ lập tức nấu mì cho con ăn."

"Không ăn đâu, con. . . . . ." Lạc Dịch nhanh chóng rót sữa ra.

"Biết biết, muốn lên lầu xem một chút chứ gì! Đi đi đi đi, con trai lớn rồi không phải là con của mẹ nữa!"

"Mẹ, mẹ thật là. . . . . ."

"Mẹ không có ghen tị đâu, biết con thật tâm thích người ta mới có thể dẫn về nhà, con trai mẹ thích làm sao mẹ có thể không thích? Mẹ là người hiểu rõ lý lẽ đó."

Lạc Dịch không nhịn được cười, xoay người đi lên lầu.

Cửa phòng ngủ khép chặt, yên tĩnh, người anh yêu đang ở phòng của anh, ngủ say trên giường của anh.

Tia nắng ban mai từ rèm cửa sổ bên ngoài đi vào, ánh sáng dịu dàng khiến cho cả phòng như được bao phủ một tầng khí lờ mờ. Trên giường lớn, một người con gái xinh đẹp đang say sưa trong giấc mộng đẹp.

Cái hôn vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận rơi trên má phấn, đầu mũi nhỏ hơi nhăn lại, cười hi hi thành tiếng, vẫn đắm chìm ở trong giấc mộng, không muốn tỉnh lại.

"Hợp Hoan. . . . . ." Chóp mũi ngửi mùi thơm ngát của cô, bàn tay tự nhiên lướt trên cổ mềm, anh tham luyến hôn từng cái lên gương mặt đẹp như tranh vẽ, cánh môi, hơi thở dần dần nóng lên.

"Ưm. . . . . ." Rốt cuộc cô cũng bị anh đánh thức, nhăn mày nhăn trán, chậm rãi mở mắt ra, thấy là anh, trên gương mặt xinh đẹp lười biếng thoáng chốc lộ ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào. . . . . .

Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô cười như vậy, trong giây lát động lòng, cúi người, lưu luyến hôn đóa hoa xinh đẹp đang cười, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ có ngon không?"

"Ừ, thật tốt." Cô thoải mái vừa duỗi lưng duỗi chân, hai tay ôm cổ của anh, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, đôi mày thanh tú không nhịn được nhíu lại, "Trong bệnh viện. . . . . . boss Lôi có khỏe không?"

"Không sao, em yên tâm, tất cả có anh." Anh trấn an nói: "Phu nhân đã trở lại, chờ một lát anh sẽ sắp xếp cô ấy đến bệnh viện, em đừng lo lắng, cứ ở Thụy An tâm này, nhé?"

Cô gật đầu, như cô gái nhỏ xấu hổ, nhẹ nhàng dán lên gương mặt của anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Em. . . . . . Em thích mẹ anh. . . . . . Thích người nhà của anh. . . . . . Cũng . . . . . Thích anh. . . . . ."

Lạc Dịch mỉm cười nghe, ôm lấy cô, giống như ôm lấy quà tặng quý báu nhất trên đời, anh biết, mình lấy được cô gái này so với kim cương còn tinh khiết và xinh đẹp hơn rất nhiều.

◎◎◎

Vì vậy, nên ở lại mấy ngày.

Mỗi ngày Lạc Dịch xử lý công việc lớn nhỏ ở công ty xong, Tô Hợp Hoan xin nghỉ ở công ty đại diện mấy ngày, có lẽ công ty cũng loáng thoáng nghe chuyện của cô, đứng mũi chịu sào, nên cũng đồng ý.

Mẹ Lạc bề ngoài là người phụ nữ hơi đanh đá nhưng nội tâm rất hiền lành, mỗi ngày quán xuyến việc nhà, trông nom việc ăn uống ngủ nghỉ của mọi người, ba Lạc thì hiện nay đang giữ chức vụ trong đoàn phim, dưới quyền là một đám người nhỏ tuổi, trong đó có Lạc Nhu, dì nhỏ thì làm ở bộ phận nha khoa trong bệnh viện, đi làm lúc 9h tan làm lúc 5h.

Người ở bên cạnh Tô Hợp Hoan nhiều nhất chính là Tiểu Hòa.

Tiểu Hòa là con gái của anh trai Lạc Vĩ, trước kia hai người gặp nhau ở bên ngoài sau khi mang thai con gái thì để lại rồi lưu lạc phương nào, còn La Vĩ thì bị tai nạn qua đời.

Tiểu Hòa không biết nói chuyện. Nghe nói khi còn bé bởi vì bị hoảng sợ cực độ, nên gặp trở ngại trong vấn đề ngôn ngữ, không bao giờ muốn mở miệng nói chuyện nữa.

Tô Hợp Hoan ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng bếp giúp một tay lặt rau, đang chuẩn bị bữa trưa nghe mẹ Lạc tùy tiện kể lại những chuyện đã qua, mà khiếp sợ thật lâu nói không ra lời.

"Hợp Hoan, nhà chúng ta trước kia rất nghèo, người chồng đầu tiên của bác là một tên côn đồ, bữa ăn mỗi ngày lúc có lúc không, hơn nữa ở nhà ngày ngày đánh vợ đánh con trai, con trai lớn nhất của bác từ nhỏ không lo học, lại cùng cha nó ra ngoài, sau đó cũng qua đời khi còn trẻ, mẹ Tiểu Hòa sau khi sinh nó ra đưa đến nhà chúng ta, nói là con của A Vĩ, cũng không thấy xuất hiện nữa, con nói xem Tiểu Hòa của chúng ta có đáng thương không!"

"Bác dẫn theo em gái, con trai, ôm Tiểu Hòa mới mấy tuổi, không quen biết ai cả, thiếu chút nữa thì sống không nổi nữa, ba đứa nhỏ muốn ăn, một mình bác có thể làm gì?" Mẹ Lạc thở dài nói: "May mắn ông trời để cho bác gặp người chồng hiện giờ, người khác chỉ trích, nhưng tâm địa rất tốt, nói với bác sau khi mẹ qua đời cũng chỉ còn một mình, bác có nói với ông ấy sợ mấy đứa trẻ này là gánh nặng, thế nhưng ông ấy lại nói không phải chỉ là nhiều hơn vài đôi đũa mấy cái chén sao? Không đói nổi đâu! Người đàn ông tốt như vậy không lấy, vậy còn muốn đến đâu tìm?"

"Mặc dù cũng nghèo, nhưng cũng có phần khác, nhà chúng ta là nghèo phải vui vẻ, bọn nhỏ đều rất hiểu chuyện, quan hệ giữa người nhà không có xa cách, náo nhiệt vô cùng. Bây giờ cuộc sống đã khá hơn, thật ra thì nhớ lại một chút, người đó, có người giàu, người nghèo, đến bảy tám chục tuổi, liệu có giống nhau không? Chỉ cần người một nhà dù có vui buồn cũng ở chung một chỗ so với cái gì cũng tốt hơn, có phải không?”

"Bác gái. . . . . ." Cô nghe những chuyện này, nhớ tới tuổi thơ của mình, không nhịn được chua xót.

Thì ra là người trong nhà này cũng có chuyện xưa của mình, bọn họ cũng từng nghèo khổ, tuyệt vọng, cùng đường, tuy nhiên thủy chung vẫn ở chung một chỗ. Quan hệ của bọn họ, dù là cha dượng và con riêng, mẹ kế và con gái riêng, vẫn có quan hệ như người ruột thịt. . . . . . Tự nhiên hư vậy, hòa thuận vui vẻ như vậy, ấm áp, thân mật, hài hòa, tràn đầy tiếng nói tiếng cười, giống như từ đầu tới cuối đều là người một nhà yêu thương lẫn nhau.

"Con trai của bác nhìn bề ngoài lạnh nhạt, cũng không thích nhiều lời với người xa lạ, đó là bởi vì khi còn bé bị xem thường và gây khó khăn quá nhiều, tự nhiên sẽ tự vệ, chẳng qua bác thấy ánh mắt của nó nhìn con, rất nồng nhiệt!”

Nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay, Tô Hợp Hoan cúi đầu, ấp úng nói: "Thật ra thì con. . . . . . Không xứng với anh ấy."

"Tại sao? Bởi vì những tờ báo chí viết lung tung? Để ý đến bọn họ làm gì? Ông già nhà bác cũng là người tham gia trong giới điện ảnh nhiều năm, bác còn không rõ tình hình bên trong?" Vẻ mặt mẹ Lạc thông suốt, "Chỉ bằng con nghe bác nói những chuyện này chưa có bị dọa sợ bỏ chạy, bác cũng biết con là đứa bé ngoan.”

"Bác gái. . . . . ." Cô cười rộ lên, ngượng ngùng tựa đầu vào vai của mẹ Lạc.

"Để cho những lời đồn nhảm nhí kia biến mất đi!" Mẹ Lạc phóng khoáng phất tay, dùng sức ôm cô, "Bác giao con trai cho con, con phải giúp bác chăm sóc nó thật tốt.”

Tô Hợp Hoan nhìn người phụ nữ hiền từ trước mặt, đôi mắt ươn ướt sáng lên, cô mỉm cười, nói một chữ.

"Dạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện