Editor + Beta: Vi

"Muốn muốn muốn, tiểu Nguyệt, chị muốn, tin gì thế?" Trong chớp mắt Cố Du Du ở đầu dây bên kia đã hưng phấn hét to lên.

"Chị biết một số tạp công của đài chúng ta chứ?" Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

"Quen biết một chút, vì để đào tin tức, chị giao lưu với không ít người, haha." Cố Du Du cũng không giấu giếm gì Kỷ Hi Nguyệt.

"Được, tối nay ở khu D Phong Nhã, tiểu hoa đán Ngụy Tiêu Tiêu sẽ tổ chức party trong nhà." Kỷ Hi Nguyệt nói.

"Cô ta là thanh thuần ngọc nữ, mở party cũng không phải tin hot gì mà." Cố Du Du có chút buồn bực.

Kỷ Hi Nguyệt cũng biết cô ta muốn gì, cười khẽ rồi nói: "Nếu tối nay chị đi đào tin, có thể chị sẽ có tin lớn đấy, còn phải xem xem sáng mai ai đi ra từ trong căn nhà đấy nữa."

Cố Du Du sửng sốt nói: "Ai vậy? Mẹ nó, tiểu Nguyệt, em biết cái gì đó phải không! Cô ta đang giả vờ thanh thuần sao?"

"Việc đó không phải chờ chị tìm hiểu sao? Đừng nói với tôi là chị không đi, vậy tôi chỉ có thể bảo cho anh Trần thôi." Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng.

"Đi đi đi, chị sẽ đi, tiểu Nguyệt, cảm ơn em, nếu chị kiếm được tin hot sẽ mời em ăn cơm!" Cố Du Du vui vẻ nói.

"Được rồi, nếu mai chị có kiếm được bức hình nào, nhớ gửi cho tôi một bức, người đàn bà kia dám bắt nạt bạn thân của tôi, tôi phải hù dọa cô ta chút chứ." Kỷ Hi Nguyệt nhìn qua Trần Manh Manh.

"Bắt nạt bạn thân của em? Được rồi, chị hiểu rồi, chị sẽ gửi cho em." Cố Du Du cao hứng.

"Nếu chị làm tốt, sau này tôi sẽ cho chị mấy tin hot, vòng giải trí tôi biết không ít người, có nhiều thứ rất hay ho đấy!" Kỷ Hi Nguyệt cũng ném cho Cố Du Du một ít kẹo ngọt.

"Hiểu hiểu hiểu, chị đi chuẩn bị ngay đây." Cố Du Du vội vàng cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt buông điện thoại xuống, mở miệng với Trần Manh Manh: "Yên tâm, nếu đã đắc tội với bạn thân của mình, mình muốn cô ta lộ ra bộ mặt thật, bộ mặt giả dối đó!"

"Tiểu Nguyệt, thật, có thể như vậy không?" Trần Manh Manh lo lắng hỏi.

"Nếu không được, cậu cũng đừng buồn, Hương Thành vứt bỏ cậu, mình ôm đùi Đại Boss giúp cậu vào làm ở Cảng Long." Kỷ Hi Nguyệt rất sẵn lòng vì bạn bè, nếu không thành công, cô đành dựa dẫm Đại ma vương vậy.

Trần Manh Manh nhìn ánh mắt quan tâm của Kỷ Hi Nguyệt dành cho mình, cảm động đến mức nói năng lộn xộn: "Tiểu Nguyệt, cảm ơn cậu, tớ thật nhát gan, cái gì cũng không dám làm, có cậu thật tốt!"

Vừa nói liền chạy qua chỗ Kỷ Hi Nguyệt, ôm chầm lấy cô.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười vỗ vai cô: "Không sao không sao, chúng ta là bạn thân mà."

"Ừm, bạn thân nhất!" Trần Manh Manh cười tươi, "Đúng rồi, nói cho cậu một tin tốt, tuần sau Chu Dân sẽ dẫn mình tham dự một bữa tiệc mừng thọ 50 tuổi, giới thiệu mình với người nhà của anh ấy, hihi."

Trần Manh Manh lộ ra gương mặt đầy ngọt ngào.

Kỷ Hi Nguyệt hơi sửng sốt, ngay sau đó cả kinh hỏi: "Tuần sau? Mừng thọ 50 tuổi? Có phải người đó tên là Tiền Vạn Hào đúng không?"

"A, Tiểu Nguyệt cũng biết à, đúng vậy, Chu Dân gọi ông ấy là chú Tiền, nghe nói là rất giàu có." Trần Manh Manh vui vẻ cười, "Mình còn chưa bao giờ tham gia một yến tiệc của giới thượng lưu lần nào, có chút lo lắng, Tiểu Nguyệt, cậu xem mình nên mặc gì? Không nên để Chu Dân mất mặt."

Gương mặt nhỏ tròn, nhìn rất thanh thuần, mấy người đàn ông lớn tuổi rất thích những cô gái ngây thơ đáng yêu thế này, cho nên Chu Dân mới có thể tán tận lương tâm bán bạn gái của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện