Editor + Beta: Vi

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!

Triệu Húc Hàn trực tiếp ôm cô đi tới ghế salon lớn, từ từ đặt cô xuống, ngay sau đó anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiếp theo, anh vươn tay ra, mạnh mẽ nâng hai chân cô gác lên bắp đùi anh, sau đó cứ như vậy nắn bóp bắp chân cô.

What?!

Đây là Đại ma vương đang xoa bóp giúp cô sao? Thụ sủng nhược kinh hay là bất an, Kỷ Hi Nguyệt đã không còn rõ ràng nữa, dù sao thân thể cô vẫn theo bản năng run lên.

"A, đau." Kỷ Hi Nguyệt không nhịn được khẽ hét lên vì đau.

Lực tay của Triệu Húc Hàn hơi nhẹ lại, nhưng vẫn còn không thoải mái.

"A! Không muốn... Hàn ca, đừng đùa nữa mà..." Kỷ Hi Nguyệt ủy khuất nỉ non.

Tiếu Ân ngoài cửa và Cố Cửu ở cách vách: "...!"

"Cố chịu đi, nếu không đến sáng mai cũng không kiên trì được." Triệu Húc Hàn không buông tay ra, đè hai chân Kỷ Hi Nguyệt đến đau nhức, không ngừng đè.

"A, a! Không muốn nữa... Đau, đau quá... Hàn ca, không cần, không cần đâu, a!" Thật sự là Kỷ Hi Nguyệt đau đến chết đi sống lại.

Cô vất vả lắm mới trang điểm xinh đẹp như vậy, kết quả đau đến chảy cả nước mắt, am I a joke to you?

Còn tưởng có yến tiệc gì nữa chữ?

Đúng là cuộc đời khác hoàn toàn với tưởng tượng mà.

Cố Cửu ở cách vách đứng ngồi không yên, thầm nghĩ cô gái nhỏ này lại lẳng lơ như vậy.

Anh bước ra khỏi phòng, liền thấy Tiếu Ân đứng ở cửa cách đó không xa.

Lúc này, biểu cảm trên mặt Tiếu Ân rất đặc sắc, hai mặt trợn tròn lên, đứng im như bị điểm huyệt vậy, biểu cảm giật mình trên mặt anh ta vẫn còn nguyên, trong giống như một pho tượng vậy.

Chỉ là khi Cố Cửu đi ra, Tiếu Ân phản ứng lại rất nhanh.

Tiếu Ân luôn luôn bình tĩnh, nhưng trong nháy mắt lại chạy tới trước mặt Cố Cửu, hoảng sợ nói: "Cửu thiếu, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Cái gì mà đã có chuyện gì xảy ra? Cậu nghe không hiểu à?"

Cố Cửu bình tĩnh trả lời, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng thầm chửi đmm hàng nghìn lần rồi, lần đầu tiên anh ta mới có cảm nghĩ khác về Triệu Húc Hàn.

Trong phòng, tiếng kêu của Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn văng vẳng, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

"Chủ tử gọi Kỷ tiểu thư tới là vì vậy?" Tiếu Ân không nghĩ ra, mấy chuyện này phải làm ở nhà chứ?

Cố Cửu sờ cằm suy ngẫm rồi nói: "Tiếu Ân, chủ tử nhà cậu thích làm mấy chuyện này từ khi nào vậy?"

"Tôi, sao tôi biết được?" Tiếu Ân lúng túng không thôi: "Chắc là sau hôm đi đánh Triệu Vân Sâm, làm chuyện đó với Kỷ tiểu thư cả đêm."

"Khụ khụ, khỏe vậy?" Cố Cửu thầm nuốt nước miếng.

Tuy biết là thân thể Triệu Húc Hàn khá tráng kiện, nhưng không nghĩ là khỏe đến vậy, trong nháy mắt Cố Cửu thầm nhìn lại bản thân, xem ra luyện võ không thể xem thường...

Tiếu Ân lúng túng, nhưng vẫn rất nghiêm túc hỏi Cố Cửu: "Cửu thiếu, có phải chủ tử nhà tôi mắc bệnh gì không?"

"Bệnh gì chứ?" Cố Cửu bị anh ta dọa cho giật mình.

Tiếu Ân khẽ nuốt nước miếng: "Cho tới giờ chủ tử cũng không gần nữ sắc, sao lại không khống chế được với Kỷ tiểu thư chứ?"

Cố Cửu cũng thấy bối rối, lại sờ cằm nói: "Đúng vậy, Hàn thiếu đã trải qua huấn luyện đặc biệt, cho dù có mười cô gái đẹp đứng trước mặt cậu ta để quyến rũ, cậu ta cũng không có phản ứng, sao đối với Kỷ Hi Nguyệt lại khác như vậy nhỉ?"

Đột nhiên Tiếu Ân khẽ run lên, nghĩ tới lúc huấn luyện gia tộc nội bộ trong gia tộc, thì nhiệm vụ cao nhất chính là không được để bị gái đẹp cám dỗ.

Đó đơn giản chính là cơn ác mộng của cánh đàn ông.

Mấy cô gái đẹp đứng trước mặt mấy người đàn ông trong bang, ăn mặc mát mẻ thì không nói, còn chủ động quyến rũ nữa, nhưng tất cả mọi người đều không được có phản ứng nào.

Thế thì để bọn họ làm thái giám còn dễ dàng hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện