Bọn họ mới vừa trở lại Đông Hán, còn chưa ngồi ấm mông, Cẩm y vệ liền tới cửa.



Cẩm y vệ Chỉ huy sứ Dương Chiêu Hòa đến tận nơi bắt người, nói Thẩm Quyết dùng đại pháo đánh nổ Quảng Linh tự, khiến cả hoàng cung kinh động, gan lớn tày trời, mưu đồ phản nghịch, Hoàng thượng truyền chỉ ngay trong đêm, hạ lệnh Cẩm y vệ đem Thẩm Quyết giải vào chiếu ngục. Án của mẫu tử Diêu thị trước kia cũng đã có kết quả, Hình bộ thông cáo, đúng là Thẩm Quyết dung túng thuộc hạ gây tổn hại dân thường. Tội ác vô số, Hoàng thượng lệnh Tam pháp tư lựa ngày thăng đường, thẩm vấn Thẩm Quyết. Hạ Hầu Liễm cùng Tư Đồ Cẩn đều bị tống giam, Tư Đồ Cẩn là đồng lõa, Hạ Hầu Liễm là tòng phạm. Dương Chiêu Hòa còn tiết lộ, có người tố cáo Hạ Hầu Liễm là thích khách Già Lam Vô Danh Quỷ, lần này Thẩm Quyết đội thêm trên đầu tội danh cấu kết giang hồ nghịch đảng, mưu đồ bất chính.



Vạn Bá Hải bị Thẩm Vấn Hành bí mật mang đi, Hạ Hầu Liễm cùng Tư Đồ Cẩn đều vào ngục, nhốt chung một phòng giam. Đãi ngộ của Thẩm Quyết khác với bọn họ, Dương Chiêu Hòa sắp xếp cho y một gian phòng ở Vệ sở.



Dương Chiêu Hòa là lão nhân đã lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, tới bây giờ, sớm đã hiểu đạo lý chưa tới khắc cuối cùng quyết không thể kết luận bừa. Thẩm Quyết nói không chừng còn có thể lật bàn, dù sao cũng là người hạ Ngụy Đức xuống đài, không thể tùy tiện khinh thường. Huống chi hắn nhận của Thẩm Quyết không ít ân huệ, bình thường đều âm thầm ủng hộ Thẩm Quyết, ngoài mặt thì là công bằng chấp pháp, lúc không có ai vẫn phải giữ lấy mấy phần mặt mũi cho y.



Nhưng Hạ Hầu Liễm cùng Tư Đồ Cẩn không có vận khí tốt như vậy, hai người ngồi trên chiếu trong phòng giam, đỉnh đầu là một ô cửa chặn bởi song sắt, chiếu xuống gian phòng mờ tối một mảnh sắc trời. Phía sau là vách tường, thật dầy, dùng tay vỗ lên kêu vang dội, có loại cảm giác như đá núi.



Hạ Hầu Liễm có chút lo lắng cho Thẩm Quyết, mặc dù tên kia trước nay chưa từng đánh trận mà không nắm đằng chuôi, huống chi bọn họ còn có Vạn Bá Hải trong tay. Nhưng Từ Nhã Ngu còn sống là một mối đại họa, tên kia biết không ít bí mật của Thẩm Quyết, ước chừng sẽ gây trở ngại khó lường. Chỉ đành hy vọng rằng hắn đã chết.



Lúc mới tách nhau ra Thẩm Quyết muốn hắn yên tâm, còn nói có chút chuyện phải xử lý, để hắn đi ngủ. Hạ Hầu Liễm nghĩ có lẽ bây giờ Thẩm Quyết đang ngồi trong vệ sở, trên bàn đốt hợp hương, trong tay cầm một chén canh sâm ấm áp, quan viên xếp hàng bên ngoài đợi nghe chỉ thị của y, ngày mai mọi người cùng đem mụ Thái hậu kia lật ngã. Có lẽ hôm sau nữa, Hạ Hầu Liễm liền có thể vui vẻ mà về nhà ngủ một giấc ngon lành, từ nay về sau lại theo lối cũ trực ban đi tuần bắt trộm cướp hoành hành.



Hạ Hầu Liễm chầm chậm nằm xuống tới, hai tay gối sau đầu, ánh trăng xuyên qua song cửa chiếu xuống người hắn, cơn gió nhè nhẹ lay động sợi tóc mai, có chút lưu luyến triền miên. Hắn đột nhiên hơi nhớ Thẩm Quyết, nghĩ y bây giờ đang ăn gì, đang xem gì, nếu như đang ngủ, thì ngủ trên giường đệm thế nào. Tiểu tử kia thân thể yếu ớt, còn quý báu hơn cả đại thiểu thư, ngủ trên giường sở vệ có quen không? Hạ Hầu Liễm lại nhớ tới lúc ở Quảng Linh tự, thật mất thể diện, không hiểu sao lại gục vào vai Thẩm Quyết mà khóc, giống như đàn bà. May Thẩm Quyết tiểu tử kia không cười hắn, bằng không chắc chỉ có mức độn thổ.



Hạ Hầu Liễm nghĩ nghĩ một hồi, bỗng nhiên lại cảm thấy kỳ quái, rõ ràng mới tách ra không quá một canh giờ, hắn đã bắt đầu nhớ y.



Tư Đồ Cẩn ngồi bên cạnh, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, ánh sáng mờ mờ lượn quanh đường nét lạnh lùng cương nghị của hắn, chỉnh tề sắc cạnh như tạc từ đá. Hạ Hầu không thân với Tư Đồ Cẩn, một mặt bởi vì cấp bậc quá thấp, bình thường trừ Thẩm Quyết, thì không gặp nhân vật tiếng tăm nào, một mặt khác bởi vì Tư Đồ Cẩn không thích nói chuyện, hắn giống như Trì Yếm vậy, là một nam nhân vô cùng trầm mặc. Chỉ bất quá Trì Yếm không nói lời nào là bởi vì hắn một mình sống trên đỉnh Hắc Diện Phật quá lâu, không biết cách ăn nói. Mà Tư Đồ Cẩn yên lặng, là bởi vì hắn không thích nói lời thừa thãi.



Bất quá ở Đông Hán, Hạ Hầu Liễm cũng nghe không ít lời ong tiếng ve. Có người nói Tư Đồ Cẩn thê nô, vợ nói một hắn không dám nói hai. Còn rất cưng chiều con gái, có phiên tử qua nhà hắn thấy con gái hắn đang cưỡi ngựa, đi mấy vòng quanh nhà, mà Tư Đồ Cẩn chính là con ngựa kia. Không biết có phải thật hay không.



Hai người vẫn luôn trầm mặc, Hạ Hầu Liễm có chút nhàm chán, đưa tay ra, nhìn ánh trăng chảy qua kẽ tay.



Một lát sau, Tư Đồ Cẩn bỗng nhiên cất tiếng: "Ngươi đang nghĩ tới đốc chủ sao?" .



Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút, hỏi: "Ngươi làm sao biế..." Nói đến một nửa mới ý thức được mình nói hớ, vội vàng nuốt chữ cuối cùng xuống , hỏi, "Tại sao nói như vậy?"



"Ta đoán. Trong những người ngươi quen, ta chỉ biết đốc chủ." Tư Đồ Cẩn nói.



Hạ Hầu Liễm ngồi dậy, đáp: "Ta không phải là hỏi cái này, ta muốn hỏi, ngươi làm sao biết ta đang nghĩ tới người khác?"



"Mỗi khi ai đó nhìn trăng sáng, luôn nghĩ đến người mình nhớ mong nhất. Trước kia đốc chủ thường xuyên ngắm trăng, mỗi lần nhìn liền nhìn rất lâu." Tư Đồ Cẩn nói, "Sau khi ngươi trở lại, y liền không nhìn nữa."



Hạ Hầu Liễm thở dài trong lòng. Thẩm Quyết cái tên não chết gân, nhớ bằng hữu nhớ đến như vậy chắc trên đời này chỉ có mình y. Đem Thẩm phủ bày trí giống hệt Thu Ngô viện, lại đón Liên Hương trở về, còn một mực muốn tìm hắn, quyết không buông bỏ nhiều năm. Nhưng Hạ Hầu Liễm hiểu Thẩm Quyết, đi qua năm tháng đằng đẵng, chuyện cũ tiêu tán tựa khói mây, y chỉ là muốn hoài niệm quãng thời gian trước kia, chỉ như vậy mà thôi.



Hạ Hầu Liễm trầm mặc một hồi, vỗ vỗ vai Tư Đồ Cẩn, nói: "Thật ra thì ngươi cũng đang nhớ ai đó đi. Ta biết, có phải tẩu tử hay không? Tẩu tử ở nhà một mình không sao chứ, ngươi đã phái người về nhà báo cho nàng một tiếng chưa, nói ngươi tối nay không trở về."



Tư Đồ Cẩn gật đầu, nói: "Trước khi ra ngoài đã nói rồi, bình thường tra án đêm hay không trở về, nàng đã thành quen." Hắn cúi đầu xuống xoa xoa ấn đường, "Nhưng có lúc cũng sẽ trách ta không về nhà, từ khi sinh Ngọc Thư nhi, nàng luôn hoài nghi ta ở bên ngoài nuôi vợ bé."



"Nữ nhân mà, khó tránh nghi thần nghi quỷ. Suốt ngày ở nhà ngồi không nghĩ đông nghĩ tây, ngươi thông cảm cho tẩu tử một chút." Hạ Hầu Liễm nói, "Thật ra có người chờ ngươi trở về là một chuyện vô cùng tốt đẹp, ngươi đừng nghe các huynh đệ ca ngợi độc thân, tiêu dao tự tại, nếu có thể lập thê, ai lại không muốn. Căn phòng có người mới có nhân khí, có nhân khí mới gọi là nhà."



"Vậy ngươi tại sao không lấy vợ?" Tư Đồ Cẩn hỏi, "Là bởi vì thích đốc chủ sao?"



Hạ Hầu Liễm: "..."



Người không thích nói chuyện mỗi lần mở lời đều dọa người vậy ư? Hạ Hầu Liễm quýnh lên, đáp: "Nói cái gì vậy? Ta là một nam nhân."



"Người cặp kè đào kép trong kinh rất nhiều, ta quen hẳn mấy tên ." Tư Đồ Cẩn lạnh nhạt nói.



"Lời này ngươi đừng có nói với đốc chủ, " Hạ Hầu Liễm choáng váng đáp, "Khi còn bé y bị loại người như vậy ức hiếp, rất kiêng kỵ cái này."



Tư Đồ Cẩn ngẩn người, nói: "Ta tưởng rằng hắn thích ngươi."



Hạ Hầu Liễm: "..."



Tư Đồ Cẩn nhíu mày một cái, lại nói: "Đúng ra là, ta cho rằng các ngươi thích nhau."



Hạ Hầu Liễm ngũ vị tạp trần nhìn Tư Đồ Cẩn rất lâu, Tư Đồ Cẩn không biểu tình gì, mặt nhàn nhạt như cũ, tựa như hắn mới vừa nói mấy chuyện ong ve kiểu "Hôm nay trăng thật sáng" vậy. Hạ Hầu Liễm rốt cuộc mở miệng nói: "Tư Đồ lão ca, ngươi có phải cùng nương tử nhà mình xem quá nhiều thoại bản rồi không?"



Tư Đồ Cẩn nói không, "Nàng không xem mấy thứ ấy, ngày thường nàng chỉ xem sách về y thuật."



Vậy làm sao trong đầu lại nghĩ đến mấy thứ như vậy? Hạ Hầu Liễm buồn bực sờ mặt mũi mình, dáng dấp hắn nhìn rất giống một đoạn tụ sao? Hắn thở dài, nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta cùng đốc chủ giao tình tốt, khi còn bé cùng nhau chịu không ít khổ sở, mẹ ta còn dạy hắn luyện đao. Huynh đệ trong hoạn nạn, sinh tử chi giao, ngươi hiểu không?" Hắn khoanh tay, dáng vẻ hào sảng cười, "Hình như ta sống đến cái tuổi này, dù sao cũng phải thích một hai nữ nhân mới gọi là bình thường. Coi như chưa từng thích ai, cũng dẫu sao phải có một đoạn duyên tình mong manh mới đúng, bằng không thật vẫn dễ bị hiểu lầm là đoạn tụ. Nhưng năm xưa ta bận trả thù, căn bản không thời gian nghĩ đến những thứ này, tình ái là loại cảm giác gì, ta cũng không biết."



"Có lẽ, tình yêu chính là một loại cảm giác thật ấm áp đi." Tư Đồ Cẩn ngẩng đầu lên , nói.



"Ấm áp?" Hạ Hầu Liễm lầm bầm lặp lại.



Tư Đồ Cẩn gật đầu một cái, "Ta là trẻ mồ côi, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đều chỉ sống một mình. Từng sống trong nghĩa trang, sống trong miếu nát, sống trong sơn động, ở nhà có người chết không ai khác dám ở. Ta là người Sóc Bắc, mùa đông ở đó rất lạnh, trấn nhỏ ta ở rất nghèo, có vài hộ gia đình thậm chí không mua nổi than sưởi ấm. Nhưng ít nhất bọn họ có người thân, có thể ôm nhau sưởi. Nhưng ta thì không, ta chỉ có thể tự ôm lấy mình. Sau đó ta vào kinh, thi võ, có quan hàm, còn có một căn nhà nho nhỏ. Nhưng ta vẫn cô độc một mình, mỗi ngày đều một mình đi làm một mình ăn cơm một mình về nhà, một mình ngồi dưới mái hiên ngắm trăng sáng. Ta không có người để nhớ nhung, cũng không có ai mong ngóng ta, mùa đông đến, lại vẫn lạnh như vậy."



"Nhưng sau đó, ngươi có tẩu tử." Hạ Hầu Liễm nói.



" Đúng, " Tư Đồ Cẩn nhàn nhạt mỉm cười, "Có Minh Nguyệt, hết thảy đều thay đổi. Giống như ngươi nói, nhà có nhân khí, khi trở về có cơm canh nóng hổi. Mùa đông cũng không sợ lạnh nữa, hai người ôm lấy nhau, không có than hồng vẫn vô cùng ấm áp. Lúc ngắm trăng, ta có người để nhớ về, cũng có người nhớ về ta. Khi ấy ta mới cảm thấy, kinh sư lớn như vậy, trần thế lớn như vậy, cuối cùng cũng có một nơi thuộc về ta, bởi vì nơi đó có một người thuộc về ta, nàng chờ ta về nhà, chờ ta ăn cơm, nàng là lý do ta tồn tại trên đời."



Hạ Hầu Liễm yên lặng nhìn hắn, nam nhân cương nghị này khi nhắc đến người tên "Minh Nguyệt " , thần sắc lập tức ôn nhu, tựa như sắt thép bỗng mềm dẻo uốn quanh ngón tay, ngay cả đường nét gương mặt cũng dịu xuống. Hắn cười một tiếng, gối tay sau đầu, nói: "Tư Đồ lão ca, ngươi hiểu sai rồi, đây không phải là mùi vị tình yêu, là mùi vị của tình thân. Trước kia khi mẹ ta ca ca ta sư phụ ta còn, ta cũng từng nếm trải loại cảm giác này, mặc dù bọn họ đều không nấu cơm cho ta."



Tư Đồ Cẩn lắc đầu, nói: "Mẹ ngươi và ca ca ngươi có quan hệ máu mủ, các ngươi sẽ có sự gần gũi tự nhiên. Sư phụ ngươi nhìn ngươi lớn lên, dạy ngươi đao pháp, cũng giống như người cha. Nhưng ta và Minh Nguyệt không như vậy, nàng chẳng có quan hệ huyết thống với ta, ta vẫn muốn được cùng trải qua năm tháng với nàng, thật dài lâu, vĩnh viễn không chia lìa. Bằng hữu sẽ không muốn sống chung với nhau cả đời , muốn bên nhau cả đời, nhất định là phu thê."



Hạ Hầu Liễm sửng sốt rất lâu, muốn bên nhau cả đời, chính là tình yêu sao?



Hắn thật ra chưa từng nghĩ đến những thứ này, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào khiến hắn muốn sống chung cả một đời. Nhưng hắn bỗng nhiên không thể khống chế mà tưởng tượng, nếu như cùng Thẩm Quyết thì sao ? Hắn nghĩ tới cơm canh nóng hổi mà Tư Đồ Cẩn nói. Hắn chưa gặp nương tử của Tư Đồ, nhưng đó nhất định là một nữ nhân hết mực dịu dàng, ước chừng là búi tóc mềm mại, đeo bông tai ngọc, mặc trên người sam tử trắng, quần màu thiên thanh, khi Tư Đồ Cẩn vượt qua phong tuyết cưỡi ngựa về nhà, đẩy cửa ra, nữ nhân ôn nhu kia cười khanh khách chào đón, cất giọng mềm mại hỏi hắn có lạnh không. Trong thoáng chốc, nam nhân trở về nhà kia lại biến thành chính hắn, mà người chào đón ôn nhu thành Thẩm Quyết.



Không đúng, Thẩm Quyết không biết nấu cơm! Hạ Hầu Liễm cắn đầu lưỡi một cái, phục hồi tinh thần, lắc đầu nói: "Vậy ta thật đúng chưa từng trải qua."



Tư Đồ Cẩn đưa tay chạm vào ánh trăng, lại nói: "Hơn nữa, người ngươi thích kia, nhất định là người tốt nhất ngươi gặp được trên đời. Minh Nguyệt, chính là cô nương tốt nhất ta từng gặp."



Hạ Hầu Liễm lại nghĩ đến mình, hắn không gặp được cô nương tốt đẹp nào. Thẩm Quyết thì sao ? Tên kia tính tình đại tiểu thư, sẽ không may quần áo không biết làm cơm cũng không thèm quét sân, nếu lấy về nhà, đó chính là cưới về một pho tượng phật để cung phụng. Nhưng hình như cung phụng cũng không tệ, dù sao may quần áo nấu cơm quét nhà hắn đều biết làm, nếu có tiền còn có thể thuê người giúp việc. Hạ Hầu Liễm không tự chủ được nghĩ tới dung mạo đẹp đẽ của Thẩm Quyết, tim đột nhiên đập loạn.



Bên ngoài phòng giam truyền tới tiếng lanh canh, cộc cộc, một tiếng lại một tiếng, nhịp điệu mạnh mẽ đều đặn, đúng lúc khiến hắn giật mình thoát khỏi dòng suy tư. Không đúng không đúng, Thẩm Quyết cũng là nam nhân, dù cho là thái giám, cũng vẫn là nam nhân, làm sao có thể lấy về nhà? Hắn dùng sức lắc lắc đầu, đem những ý niệm không thanh tịnh gạt đi. Nghiêng sang nhìn Tư Đồ Cẩn, hắn đang ngước đầu ngắm trăng ngoài cửa sổ, ước chừng là đang nhớ đến nương tử của mình.



Hạ Hầu Liễm suy nghĩ một hồi, cảm thấy không nên ngủ cùng chỗ với Tư Đồ Cẩn. Ôm một bó rơm rạ dưới đất đi ra phía đối diện, nằm xuống, trằn trọc trở mình hồi lâu, cũng không ngủ được.



Hắn nghiêng đầu qua hỏi: "Ngươi biết dự định của đốc chủ chứ?"



"Không thể nói, " Tư Đồ Cẩn chỉ chỉ vách tường, ý là sợ tai vách mạch rừng, "Đừng lo lắng, đốc chủ sẽ không sao."



" Ừ." Hạ Hầu Liễm quay đầu lại, đối mặt với vách tường mọc đầy rong rêu.



Hắn thật ra không lo lắng, hắn chính là đột nhiên rất nhớ...



Hắn nhận ra, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy Thẩm Quyết.



——————



Ba ngày sau, Hạ Hầu Liễm cùng Tư Đồ Cẩn bị giải đến bên ngoài ngọ môn. Trời mát lạnh, cây cối xung quanh đã rụng sạch lá, gió thu xào xạc thổi vào vạt áo, phấp phới không ngừng. Không biết Thẩm Quyết có mặc đủ ấm chưa, đừng để lại bị ngấm lạnh, Hạ Hầu Liễm lặng lẽ nghĩ.



Cẩm y vệ, các binh sỹ đã xếp đội ngũ nghiêm chỉnh, ngồi trên cùng là Hình bộ thượng thư, Đại Lý tự khanh cùng Đô sát viện Tả đô Ngự sử, đều là các lão nhân, y phục tiên hạc đỏ thẫm, chòm râu hoa râm, gương mặt già nua, đoan đoan chính chính. Phía sau là một bức chướng màu vàng sáng, mơ hồ thấy bóng dáng một nữ nhân mặc đại bào búi tóc cao.



"Là Thái hậu." Hạ Hầu Liễm thấp giọng nói.



Tư Đồ Cẩn gật đầu một cái, "Lát nữa không nên hốt hoảng, nếu có người hỏi phải Vô Danh Quỷ hay không, chỉ cần kiên quyết không nhận là được."



Đang nói, thì Thẩm Quyết đi tới, Cẩm y vệ vây sau lưng y, nhưng không ai dám áp giải, vẫn là một bộ duệ rải kim hoa, mũ ô sa gọn gàng. Hạ Hầu Liễm cùng Tư Đồ Cẩn đều quỳ xuống, chỉ có thể nhìn thấy đường xương hàm mỹ lệ của y, bên dưới đung đưa một chuỗi ngọc tố anh đỏ thẫm.



Hạ Hầu Liễm nhìn y, ánh mắt y cũng lướt qua hắn, một khắc chạm mặt nhau kia, tựa như an ủi tâm hồn, hai người cùng vững tâm hơn. Thẩm Quyết thu hồi ánh mắt, chắp tay đứng ở chính giữa, giữa mi mắt vẫn toát ra mùi vị kiêu ngạo xem thường . Sống lưng thẳng tắp, thân thể cao ngất, mặt mũi lại tinh xảo như vậy, trời sinh chính là để người khác phải ngưỡng vọng. Chỉ đứng như vậy nhìn về xa xa, trong một khoảng khắc lóe lên rồi vụt tắt Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên lãnh hội được, thế nào gọi là mùi vị của yêu thích.



Thẩm Quyết hướng lên trên hành lễ, giọng nói thanh lãnh như ngọc, "Tội thần Thẩm Quyết, ra mắt chư vị đại nhân." Y liếc nhìn bức chướng phía sau, lần nữa chắp tay, "Ra mắt Thái hậu nương nương."



"Không cần đa lễ, ta chính là tới xem náo nhiệt, không cần để ý tới ta. Chư vị đại nhân bắt đầu đi, chớ có trì hoãn." Thái hậu ngồi sau chướng lên tiếng.



Chư thần công hành lễ với Thái hậu, Hình bộ thượng thư ngồi chính giữa nói: "Truyền Từ Nhã Ngu."



Hạ Hầu Liễm cả kinh, Từ Nhã Ngu còn sống!



Mấy Cẩm y vệ khênh một cái cáng, đem người nằm trên tới. Đó là Từ Nhã Ngu, hắn đã mất đi hai chân, bị cắt một đoạn, chỉ còn lại nửa bắp đùi ngắn ngủi, giùng giằng từ trên cáng xuống, hướng chư thần công dập đầu.



"Ty chức Đông Hán thần tự khỏa Từ Nhã Ngu, trạng cáo ti lễ giam chưởng ấn, Đông Hán Đề đốc Thẩm Quyết, cấu kết Già Lam nghịch đảng Vô Danh Quỷ, giết Phúc vương, ép hoàng hậu phát điên, mưu hại tiên hoàng!" Từ Nhã Ngu chữ chữ găm tận xương tủy, "Luận về tội, ngũ mã phanh thây, vứt xác đường phố, phơi thây trăm ngày, cho chó ăn thịt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện