Nhân vật chính: Làm thế nào để thành thần.
.
Huyết khế thú từ từ tan biến trong không khí, Tu ấn cổ More, bảo nó hạ xuống.
.
Ngay lúc Hắc Long đáp xuống đất, chiếc lưỡi dài đâm xuyên qua người tên cướp nọ. Trong ánh mắt hốt hoảng của họ, tên cướp dẫm lên Đỗ Trạch giống như một quả bóng bị đâm lủng, càng ngày càng già đi, càng ngày càng héo rũ, cuối cùng mục nát thành tro bụi bị gió thổi tan. Gã không chảy một chút máu nào, bởi vì người cưỡi trên lưng rồng cũng có một suy nghĩ giống với gã — quần áo của người kia không thể bị máu vấy bẩn.
.
Bọn cướp lập tức chạy tán loạn, tên vấn khăn đen cũng bỏ lại Nina xoay người tháo chạy. Hắc Long hừ lạnh một tiếng, long uy vô hình khuếch tán khắp nơi, bọn cướp chạy được vài bước thì ngã ập xuống đất không đứng dậy nổi, người có thực lực yếu thì bị long uy trực tiếp ép ngừng thở. Tên vấn khăn đen không tài nào nhúc nhích dưới sức ép của long uy, gã cứng người nhìn kỵ sĩ rồng nhảy xuống khỏi lưng Hắc Long. Hắn đỡ thanh niên tóc đen dậy, động tác dịu dàng như đang nâng niu bảo vật mà mình đã đánh mất. Khi thấy thanh niên tóc vàng nhìn qua, giây phút đó, tên vấn khăn đen biết chắc mình sẽ không có kết cục tốt đẹp.
.
“Mai táng cát bồi.”
.
Nghe tiếng chú văn được Tu thốt lên, Đỗ Trạch mặc kệ miệng mình đang đầy cát, nhanh chóng la lên: “Đừng… khụ khụ, đừng giết hồ ly tinh đó, khụ khụ!”
.
Tu không hiểu hồ ly tinh là cái gì, nhưng sau khi thấy được Nina với đôi tai cáo và chiếc đuôi dài đỏ, hắn biết Đỗ Trạch đang chỉ thiếu nữ Thú tộc này. Trước những lời cầu xin của Đỗ Trạch, Tu không bao giờ khước từ. Hắn khống chế ma pháp, buông tha cho một mình Nina.
.
Ma pháp trận khổng lồ hiện ra trên vùng đất bị phong hóa, bọn cướp hoảng sợ vùng vẫy trong cát. Cát bên dưới không ngừng cắn nuốt lấy họ. Trong lòng tên vấn khăn đen chỉ còn một mảnh tro tàn, chỉ với một câu ma chú mà có thể tạo ra ma pháp trận lớn như thế này, người họ đắc tội không đơn giản chỉ là một kỵ sĩ rồng, mà còn là một Pháp Thần. Bị cát nhấn chìm chỉ trong một cái chớp mắt, tên vấn khăn đen vẫn mãi suy nghĩ, lúc nãy họ nhìn thấy tên thanh niên tóc đen đang cõng người cáo đó làm gì cơ chứ? .
Đợi Đỗ Trạch lau sạch chiếc kính dính đầy cát, lọt vào tầm mắt bây giờ chỉ có một mảnh đất phong hóa trống trải. Những tên cướp đã biến mất, Nina ngồi trên mặt cát, sự hoảng sợ tràn đầy đôi mắt đó. Đỗ Trạch thấy đầu mình nằng nặng, hóa ra Tu đang đặt tay lên đầu cậu, giúp cậu phủi đi những hạt cát còn mắc trong tóc.
.
“Có vẻ như ta đã ném em đi…”
.
Tiếng Tu phát ra gần như là thở dài, mang theo một chút áp lực và nặng nề, Đỗ Trạch nhìn Tu rồi nghiêm túc nói: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa, anh luôn luôn tìm được tôi.”
.
Nghe Đỗ Trạch nói xong, cảm xúc của Tu như thoáng tăng vọt, hắn ấn cổ Đỗ Trạch, như đang đùa giỡn: “Nếu lần sau còn ném nữa, ta sẽ làm một cái ***g sắt khóa em vào, thế nào?”
.
Đỗ Trạch phối hợp gật đầu, khóe miệng Tu cong lên. Nina không cách nào hình dung được thứ cảm giác này, nàng thấy người thanh niên tóc vàng đó rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ. Lúc người đó cưỡi Hắc Long xuất hiện, Nina thậm chí còn ngỡ là tử thần đã giáng xuống, sát ý mãnh liệt còn khủng khiếp hơn cả long uy của Hắc Long. Nhưng khi người đó đứng chung với Đỗ Trạch, Nina mới phát hiện đó là một người thanh niên anh tuấn có nụ cười dịu dàng, mái tóc vàng chói lóa như ánh mặt trời có thể xua tan tất cả những thứ tà ác, vốn dĩ không phải tử thần đã làm người ta rùng mình ban nãy.
.
Vì sao lại có sự khác biệt đó? Nina nhìn Đỗ Trạch bên cạnh Tu, người đó giống như một thứ cấm kỵ, không được nói chuyện, càng không được chạm vào.
.
Đỗ Trạch nói vài lời với Tu, sau đó hai người cùng bước về phía Nina.
.
“Bộ lạc ngươi ở đâu?” Tu nói với Nina: “Bọn ta đưa ngươi về.”
.
Đôi tai cáo của Nina run rẩy, nàng nhìn Đỗ Trạch, sau đó thận trọng gật đầu.
.
Sau một chốc nghỉ ngơi, Hắc Long giương đôi cánh lớn bay về phía Tây. Thời gian trôi qua, sa mạc bên dưới bắt đầu chuyển dần sang vùng Gobi, đá ngày một nhiều hơn, đất đai cũng tươi tốt hơn. Cho dù vậy cũng hiếm khi thấy được thực vật và sinh vật. Vùng hoang dã ở phía Đông đại lục thật xứng với tên gọi, và Thú tộc đã sinh sống ở nơi có điều kiện khốc liệt này gần một kỷ nguyên. Đột nhiên, Đỗ Trạch thấy phương xa xuất hiện một tòa thành bị bỏ hoang. Trong sa mạc hoang vu, tòa thành đó cứ như được xây dựng một cách đột ngột, Nina bất ngờ thốt lên: “Sao lại có tòa thành này?”
.
Hắc Long đảo quanh trên tòa thành hoang, Đỗ Trạch nhìn xuống dưới, không biết tại sao cậu lại luôn có một cảm giác quen thuộc rất mơ hồ. Lúc Đỗ Trạch thấy tượng thần chưa hoàn chỉnh trong thành, độc giả ngốc nghếch mới chợt nhận ra: đây chẳng phải là Dantalion trong 72 chủ thành sao?!
.
Tu có vẻ cũng đã nhận ra việc này, hắn bảo Hắc Long đáp xuống thành. Đỗ Trạch nhìn tượng thần cầm một vật thể hình vuông trước mặt, chỉ thấy đầu óc mình quay cuồng. Thành Dantalion không phải nằm ở đại lục phản diện ư? Mắc gì lại xuất hiện ở đây nhỉ? Hay là cái tên Dantalion đó xây dựng một tòa thành khác ở đại lục chính diện? Đỗ Trạch cẩn thận xem xét tượng thần, bác bỏ phỏng đoán trước. Nơi đây vốn là thành Dantalion mà lúc trước cậu và Tu đã đi ngang qua, ngay cả tiến độ hoàn thành của tượng thần cũng giống nhau như đúc.
.
“Lúc ta đi tìm em, dọc đường còn thấy được thành Halpas.” Tu cúi đầu nói bên tai Đỗ Trạch: “Còn có rất nhiều chủ thành Ma tộc khác, đại lục chính diện và phản diện… hình như đã trùng khít.”
.
Biển tử linh dung nhập vào hải dương, 72 chủ thành xuất hiện ở khắp nơi trên đại lục chính diện, chỉ có việc trùng khít mới có thể giải thích tất cả.
.
Tại sao đại lục chính, phản diện lại trùng khít? Đỗ Trạch nhìn tượng thần vẫn chưa hoàn thành, có lẽ chỉ có thần mới có thể biết được.
.
Thịch, thịch, thịch.
.
Một tiếng bước chân vang lên từ sau tượng thần, Hắc Long cảnh giác ngẩng đầu lên. Bóng dáng người đó nhanh chóng hiện ra, lúc thấy Hắc Long, nó có vẻ hơi sửng sốt. Khi tầm mắt đáp lên người Đỗ Trạch, nó nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.
.
“Xem ra ta đã tìm đến đúng chỗ.” Nam nhân tóc nâu gõ gõ dụng cụ trong tay, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu không gặp, Đỗ Trạch tiên sinh. Chỉ cần thấy ngươi, ta biết tiểu chủ nhân nhất định sẽ có mặt.”
.
Đỗ Trạch hoàn toàn không ngờ lại gặp lão John ở đây, khi thấy Ariel ló đầu ra từ đằng sau lão John rồi chớp mắt với cậu, đầu óc tên ngốc như bị văng ra một miếng linh kiện quan trọng, kẹt cứng.
.
Lão John thu hồi dụng cụ, nó đảo mắt qua người ngồi trên lưng Hắc Long. Khi nhìn thấy dây xích sáu sao trên tay thanh niên tóc vàng mắt xanh, lão John cười rất vui vẻ, cứ như một ông già đang chơi trốn tìm với cháu mình. “Tiểu chủ nhân, ta tìm được ngươi rồi.”
.
“Ta rất vui khi thấy ngươi, John.” Tu nhìn con rối trung thành và tận tâm nhất của mình. “Tới một nơi xa xôi để tìm ta là có chuyện gì đã xảy ra sao?”
.
“Xin lỗi, tiểu chủ nhân, ta e là phải nói cho ngươi một tin xấu.” John nói: “Di tích Chu Nho đã bị thần Tinh Linh chiếm giữ.”
.
Theo lời của John, ngày đó sau khi tách khỏi Tu, John đã dẫn tộc Tinh Linh hắc ám về di tích Chu Nho. Họ chọn một nơi trong di tích để trồng cây sinh mệnh, sau đó Tinh Linh hắc ám bắt đầu xây dựng ngôi nhà mới của mình. Tất cả đều đã đâu vào đấy, nhưng đến một ngày nọ, nữ thần nhện xuất hiện, nàng không chút che dấu ác ý của mình với những thần khác, bảo tất cả Tinh Linh hắc ám phải phục tùng mệnh lệnh của nàng, bắt đầu xua đuổi những sinh linh khác. Hầu hết Tinh Linh hắc ám đều nghe theo nữ thần nhện, chỉ có Ariel là theo John đi tìm Tu và Đỗ Trạch. Họ dựa vào thiết bị định vị tìm đến vùng hoang dã, sau đó chạm phải lốc đen. Để tránh lốc đen, John và Ariel chờ ở tòa thành hoang này bảy ngày, thế nhưng không ngờ lại có thể gặp được mục tiêu của mình.
.
Lúc John kể xong, hoàng hôn cũng đã buông xuống, vì thế họ quyết định nghỉ lại tòa thành này một đêm. John nhanh nhẹn chuẩn bị nơi nghỉ, More chuyển sang hình người tựa vào góc tường chợp mắt, Nina và Ariel ghé vào một chỗ, Tu thì ngồi bên đống lửa mà trầm tư. Đỗ Trạch lăn qua lộn lại trên thảm mà vẫn không ngủ được, tai nghe của cậu hết pin chỉ sau câu chuyện của John một lát, cho nên cậu không biết Tu đã đáp lại thế nào.
.
Đại lục trùng khít, thần minh giáng xuống. Không biết tình tiết, độc giả khổ bức chỉ có thể ngồi ở dị giới nhìn Nhất Diệp Tri Khâu càng chơi càng hăng máu, sợ tác giả lại cho một vị thần tới. Đỗ Trạch vẫn luôn nhìn mặt trăng lên đỉnh, cậu không thấy buồn ngủ, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai mặt trăng đang dần dần hợp thể trong nhàm chán.
.
“Ây da, đã ngủ hết chưa?”
.
Tiếng Dan đột ngột vang lên, Đỗ Trạch đứng phắt dậy, liếc mắt một cái thì thấy tên thương nhân áo xanh đó đang ngồi trên tượng thần cười rất đáng đánh. Dan xuất hiện rất đường đột, ngay cả More cũng phải ngạc nhiên nhìn Dan, hoàn toàn không biết y rơi từ đâu xuống. Thấy mọi người nhìn mình, Dan nhảy xuống khỏi tượng thần, nở một nụ cười hối lỗi với Tu.
.
“Thật sự xin lỗi, lần trước vì năng lực có hạn, không có thể đến được.” Dan nhìn lướt qua phế tích xung quanh, cười tủm tỉm: “May là lần này cảm nhận được hơi thở của các hạ, ta mới có thể tới để bù đắp lại khuyết điểm. Vậy, xin hỏi các hạ có yêu cầu gì?”
.
“Ta muốn một ít thông tin có liên quan đến thần.” Tu nói.
.
“Không thành vấn đề.” Dan nhìn về phía Đỗ Trạch. “Thù lao là, ta muốn hỏi các hạ một vấn đề.”
.
Thấy Đỗ Trạch gật đầu, Dan cười. “Để bù lại lần nhỡ hẹn trước, lần giao dịch này ta sẽ cung hàng trước. Các ngươi muốn biết gì, xin cứ hỏi.”
.
Tu trực tiếp hỏi: “Làm thế nào để thành thần?”
.
“Thật sự là vấn đề khó.” Dan gõ sách vào đầu, yên lặng nhìn Tu. “Thật ra, nếu xét về sức mạnh, ngươi sắp trở thành một ngụy thần.”
.
“Cấp bậc cuối cùng ở đại lục hỗn độn là Pháp Thần và Võ Thần, tuy đều có chữ thần, nhưng cách thần vẫn còn rất xa, bao gồm cả ngụy thần. Người đạt cảnh giới trên Pháp Thần và Võ Thần đều có thể chiếm được tư cách thành thần, trạng thái này được gọi là ngụy thần.” Dan nói: “Trên thực tế, có vài ngụy thần thậm chí còn mạnh hơn cả thần minh, đã từng có một ngụy thần tên là Louis suýt nữa đã giết được một thượng thần. Ngụy thần có sức mạnh rất lớn, không sợ thần uy, nhưng họ vẫn không phải là thần, bởi vì họ không có tín ngưỡng.”
.
Dan quét mắt nhìn chủ thành mà tự y đã từ bỏ, y không muốn thành thần, cho nên y không cần bất cứ tín ngưỡng nào.
.
“Tín ngưỡng, là ý nghĩa tồn tại của một thần minh.”
.
Đỗ Trạch nghe mà kinh ngạc, đây thật ra là một đạo lý rất đơn giản. Ở trái đất vào thế kỷ hai mươi mốt, cho dù chưa người nào chân chính thấy được thần, nhưng vẫn có người tin rằng họ tồn tại, tín ngưỡng họ, kính sợ họ. Thượng đế, Phật tổ và thần minh được sinh ra là vì thế.
.
Dan nói với Tu: “Đợi khi ngươi thành thần rồi, lực tín ngưỡng sẽ quyết định sức mạnh thần lực của ngươi. Cho dù là thần minh cũng có sự phân chia cấp bậc, hạ thần, trung thần, thượng thần. Mỗi một chủng tộc đều có một chủ thần hùng mạnh, những điều này là do thần lực quyết định. Được rồi, quay lại, chúng ta tiếp tục nói về cách để thành thần: khi một ngụy thần có lực tín ngưỡng, lúc này hắn ta cần thần cách. Ngươi có thể xem thần cách là công cụ tất yếu để hấp thu và sử dụng lực tín ngưỡng, nó là sức mạnh trung tâm của thần minh, đại bộ phận sức mạnh của thần minh đều dựa vào sự vận hành thần cách… Làm thế nào để đạt được thần cách?”
.
Dan cười hì hì: “Rất đơn giản, giết chết một thần minh và đoạt lấy thần cách của kẻ đó là cách nhanh và gọn nhất.”
.
“Nói ngắn gọn, ngươi trở thành ngụy thần, có được thần cách, thu hoạch lực tín ngưỡng, ngươi sẽ là thần minh.” Dan vuốt tay: “Khuyên một câu, sau khi ngươi thành thần sẽ bị quy tắc ném vào thần giới, đó là một nơi đồng nghĩa với phiền phức.”
.
“Thần giới?”
.
“Bây giờ còn tạm ổn, thần giới không biết vì nguyên nhân gì lại trùng khít với đại lục hỗn độn, cho nên hạ thần và trung thần mới có thể chạy xuống đây.” Dan oán giận nói: “Lúc trước ta đã xem qua thần giới một lần, sau đó không còn muốn thành thần nữa.”
.
Tu có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Thần giới… có thể nhìn thấy?”
.
Nghe xong, Dan lộ ra một nụ cười không rõ ý.
.
“Thật ra, ngươi cũng có thể thấy được đấy.” Thương nhân áo xanh vươn tay, chỉ vào mặt trăng vàng sắp trùng khít với mặt trăng tím trên bầu trời. “Nó ở trên đỉnh đầu chúng ta, luôn luôn ở đó.”
.
Đỗ Trạch ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn về phía hai mặt trăng đã luôn làm bạn với mình từ lúc tiến vào dị giới, như là lần đầu tiên biết đến chúng. Trong mắt mọi người, hai mặt trăng một tím một vàng chưa bao giờ gần sát nhau đến vậy, quả thực như trùng hợp thành một thể, tuy hai mà một.
.
“Hoàn toàn trùng khít, đại lục và thần giới.” Dan cảm thán, câu nói đầy ẩn ý.
.
***
.
Trong Long đảo, thần công chính Lendys bất ngờ nhìn chằm chằm phù thủy Vong Linh khoác áo choàng đen trước mắt. Quá mạnh! Rõ ràng chỉ là một ngụy thần, thế mà lại có thể ngăn được đòn tấn công của năm Long thần, thậm chí còn khiến thiện thần Bahamut và bản thân y bị trọng thương. Lendys nhìn Long đảo sắp bị xương khô thây ma xâm chiếm, một cơn tuyệt vọng trước nay chưa từng có trỗi dậy trong y. Dưới luồng khí của Vong Linh, đã có rất nhiều thi thể cự long chuyển hóa thành thi long hoặc cốt long, chúng gia nhập vào đoàn quân Vong Linh tấn công những kẻ đã từng là bạn mình. Cứ theo đà này, Long tộc sẽ nhanh chóng bị diệt vong.
.
Tử thần Louis giơ lưỡi hái, nếu Đỗ Trạch có mặt tại đây, chắc chắn sẽ phát hiện lưỡi hãi đó giống vũ khí của Tu như đúc. Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, một nhát từ lưỡi hái của hắn đã chém Garyx thành hai đoạn. Garyx bị giết chỉ trong nháy mắt, nhưng không đợi Louis cướp thi thể của Long thần, một lốc xoáy đen đột ngột xuất hiện giữa không trung, cuốn đi thi thể của thần hủy diệt rồi biến mất không còn tăm hơi.
.
Louis nhìn chằm chằm nơi lỗ đen vừa biến mất một hồi lâu, sau đó nhìn về phía Long thần còn sót lại. Không sao, vẫn còn Long thần khác.
.
Khi Louis chuẩn bị giáng lưỡi hái xuống, một người nào đó đã chặn lại đòn công kích của hắn. Trên thân người đó bao phủ tất cả đặc trưng của Long tộc.
.
“Chủ thần!” Aasterinian ấn cánh tay bị thương, kinh hãi kêu lên.
.
Chủ thần Long tộc Io bắt lấy lưỡi hái của tử thần Louis, y cuối cùng cũng xuống được đại lục hỗn độn, nhưng thương vong gây ra đã không thể vãn hồi. Io nhìn tình cảnh Long đảo bấy giờ, trong mắt y tràn ngập đau thương và lửa giận.
.
“Vong Linh, ngươi phải trả giá cho tất cả những gì mà ngươi làm…!”
.
***
.
Trong di tích Chu Nho, nữ thần nhện Lolth lảo đảo lui về phía sau, nàng phẫn nộ nhìn thần Chu Nho đối diện. Trong đó có vị thần rèn Flandal mà Tu và Đỗ Trạch đã từng gặp mặt một lần đang ngồi trên người một con rối máy, Mia của y không chút nể mặt chém giết Tinh Linh hắc ám.
.
“Hừ, Tinh Linh, đây không phải là nơi mà ngươi có thể ra oai.”
.
Lolth thấy Tinh Linh hắc ám đang chết dần chết mòn, nàng muốn bùng phát, nhưng trước mặt có đến ba vị thần Chu Nho, mà bên đây chỉ có một mình nàng.
.
Càng ngày có càng nhiều máy móc tiến đến, Tinh Linh hắc ám bị giết chỉ còn lại vài người. Lúc này Lolth cười quỷ dị, nàng giơ đoản đao nhện lên rồi quăng vào trong đống thi thể của Tinh Linh hắc ám.
.
“Trận máu đen thít chặt.”
.
Thần gián điệp Baravar không kịp đề phòng bị đẩy vào huyết trận, không lâu sau đó thì bất động.
.
Flandal khiếp sợ nhìn nữ thần nhện: “Ngươi dám hy sinh hết tín đồ của mình để thi triển cấm thuật?!”
.
Lolth cười lớn: “Chết vì ta, là vinh hạnh của chúng!”
.
Lúc không ai chú ý, một lỗ đen xuất hiện, lặng lẽ hút thần gián điệp vào.
.
Thấy bạn mình chết, thần Chu Nho bị chọc giận triệt để.
.
“Tinh Linh!” Flandal phẫn nộ hét to: “Ngươi đã dám làm thế, bọn ta sẽ phá hủy cây sinh mệnh, giúp ngươi hủy diệt hết tất cả Tinh Linh tộc ở đại lục hỗn độn này!”
.
“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh truyền đến, chủ thần Tinh Linh Corellon đáp xuống từ không trung, nàng khinh khỉnh nhìn lướt qua nữ thần nhện, sau đó lạnh lùng nhìn về phía thần Chu Nho: “Các ngươi có giết chết ả, ta cũng không ý kiến, nhưng cây sinh mệnh không phải thứ mà các ngươi có thể chạm vào.”
.
“Chúng ta chỉ muốn giúp bạn của ngươi hoàn thành tâm nguyện.”
.
Một Chu Nho ăn mặc như người diễn xiếc nhảy ra trước mặt Corellon, chủ thần Chu Nho Garl chớp mắt với chủ thần Tinh Linh.
.
“Ả giống như rất hy vọng nếm thử cảm giác của một chủng tộc nhu nhược — cũng giống như chúng ta.”
.
***
.
Thần Quang Minh cầm quyền trượng, đứng dậy từ ngai thần, người chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
.
Quy tắc không còn hạn chế người ở lại thần giới nữa, người có thể tự mình đến đại lục hỗn độn, không phải nhờ đến những tín đồ đi làm chuyện mà người muốn.
.
Nói ví dụ như, giết chết cái tên dị đoan kia.
.
******
.
Tư liệu:
.
【Phả hệ thần Chu Nho】
.
Chủ thần Chu Nho, Garl Glittergold [Thượng thần]
.
Thần rèn, Flandal Steelskin [Trung thần]
.
Thần bảo hộ, Callarduran Smoothhands [Trung thần]
.
Thần rừng, Baervan Wildwanderer [Hạ thần]
.
Thần chết, Segojan Earthcaller [Hạ thần]
.
Thần gián điệp, Baravar Cloakshadow [Hạ thần]
.
【Phả hệ thần Tinh Linh】
.
Chủ thần Tinh Linh, Corellon [Thượng thần]
.
Nữ thần nhện, Lolth [Trung thần]
.
Thần cung tiễn, Solonor [Trung thần]
.
Thần rừng, Rillifane [Hạ thần]
.
Thần thù hận, Shevarash [Hạ thần]
.
Thần linh hoạt, Erevan [Hạ thần]
.
Thần mưu mô, Vhaeraun [Hạ thần]
.
.
Huyết khế thú từ từ tan biến trong không khí, Tu ấn cổ More, bảo nó hạ xuống.
.
Ngay lúc Hắc Long đáp xuống đất, chiếc lưỡi dài đâm xuyên qua người tên cướp nọ. Trong ánh mắt hốt hoảng của họ, tên cướp dẫm lên Đỗ Trạch giống như một quả bóng bị đâm lủng, càng ngày càng già đi, càng ngày càng héo rũ, cuối cùng mục nát thành tro bụi bị gió thổi tan. Gã không chảy một chút máu nào, bởi vì người cưỡi trên lưng rồng cũng có một suy nghĩ giống với gã — quần áo của người kia không thể bị máu vấy bẩn.
.
Bọn cướp lập tức chạy tán loạn, tên vấn khăn đen cũng bỏ lại Nina xoay người tháo chạy. Hắc Long hừ lạnh một tiếng, long uy vô hình khuếch tán khắp nơi, bọn cướp chạy được vài bước thì ngã ập xuống đất không đứng dậy nổi, người có thực lực yếu thì bị long uy trực tiếp ép ngừng thở. Tên vấn khăn đen không tài nào nhúc nhích dưới sức ép của long uy, gã cứng người nhìn kỵ sĩ rồng nhảy xuống khỏi lưng Hắc Long. Hắn đỡ thanh niên tóc đen dậy, động tác dịu dàng như đang nâng niu bảo vật mà mình đã đánh mất. Khi thấy thanh niên tóc vàng nhìn qua, giây phút đó, tên vấn khăn đen biết chắc mình sẽ không có kết cục tốt đẹp.
.
“Mai táng cát bồi.”
.
Nghe tiếng chú văn được Tu thốt lên, Đỗ Trạch mặc kệ miệng mình đang đầy cát, nhanh chóng la lên: “Đừng… khụ khụ, đừng giết hồ ly tinh đó, khụ khụ!”
.
Tu không hiểu hồ ly tinh là cái gì, nhưng sau khi thấy được Nina với đôi tai cáo và chiếc đuôi dài đỏ, hắn biết Đỗ Trạch đang chỉ thiếu nữ Thú tộc này. Trước những lời cầu xin của Đỗ Trạch, Tu không bao giờ khước từ. Hắn khống chế ma pháp, buông tha cho một mình Nina.
.
Ma pháp trận khổng lồ hiện ra trên vùng đất bị phong hóa, bọn cướp hoảng sợ vùng vẫy trong cát. Cát bên dưới không ngừng cắn nuốt lấy họ. Trong lòng tên vấn khăn đen chỉ còn một mảnh tro tàn, chỉ với một câu ma chú mà có thể tạo ra ma pháp trận lớn như thế này, người họ đắc tội không đơn giản chỉ là một kỵ sĩ rồng, mà còn là một Pháp Thần. Bị cát nhấn chìm chỉ trong một cái chớp mắt, tên vấn khăn đen vẫn mãi suy nghĩ, lúc nãy họ nhìn thấy tên thanh niên tóc đen đang cõng người cáo đó làm gì cơ chứ? .
Đợi Đỗ Trạch lau sạch chiếc kính dính đầy cát, lọt vào tầm mắt bây giờ chỉ có một mảnh đất phong hóa trống trải. Những tên cướp đã biến mất, Nina ngồi trên mặt cát, sự hoảng sợ tràn đầy đôi mắt đó. Đỗ Trạch thấy đầu mình nằng nặng, hóa ra Tu đang đặt tay lên đầu cậu, giúp cậu phủi đi những hạt cát còn mắc trong tóc.
.
“Có vẻ như ta đã ném em đi…”
.
Tiếng Tu phát ra gần như là thở dài, mang theo một chút áp lực và nặng nề, Đỗ Trạch nhìn Tu rồi nghiêm túc nói: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa, anh luôn luôn tìm được tôi.”
.
Nghe Đỗ Trạch nói xong, cảm xúc của Tu như thoáng tăng vọt, hắn ấn cổ Đỗ Trạch, như đang đùa giỡn: “Nếu lần sau còn ném nữa, ta sẽ làm một cái ***g sắt khóa em vào, thế nào?”
.
Đỗ Trạch phối hợp gật đầu, khóe miệng Tu cong lên. Nina không cách nào hình dung được thứ cảm giác này, nàng thấy người thanh niên tóc vàng đó rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ. Lúc người đó cưỡi Hắc Long xuất hiện, Nina thậm chí còn ngỡ là tử thần đã giáng xuống, sát ý mãnh liệt còn khủng khiếp hơn cả long uy của Hắc Long. Nhưng khi người đó đứng chung với Đỗ Trạch, Nina mới phát hiện đó là một người thanh niên anh tuấn có nụ cười dịu dàng, mái tóc vàng chói lóa như ánh mặt trời có thể xua tan tất cả những thứ tà ác, vốn dĩ không phải tử thần đã làm người ta rùng mình ban nãy.
.
Vì sao lại có sự khác biệt đó? Nina nhìn Đỗ Trạch bên cạnh Tu, người đó giống như một thứ cấm kỵ, không được nói chuyện, càng không được chạm vào.
.
Đỗ Trạch nói vài lời với Tu, sau đó hai người cùng bước về phía Nina.
.
“Bộ lạc ngươi ở đâu?” Tu nói với Nina: “Bọn ta đưa ngươi về.”
.
Đôi tai cáo của Nina run rẩy, nàng nhìn Đỗ Trạch, sau đó thận trọng gật đầu.
.
Sau một chốc nghỉ ngơi, Hắc Long giương đôi cánh lớn bay về phía Tây. Thời gian trôi qua, sa mạc bên dưới bắt đầu chuyển dần sang vùng Gobi, đá ngày một nhiều hơn, đất đai cũng tươi tốt hơn. Cho dù vậy cũng hiếm khi thấy được thực vật và sinh vật. Vùng hoang dã ở phía Đông đại lục thật xứng với tên gọi, và Thú tộc đã sinh sống ở nơi có điều kiện khốc liệt này gần một kỷ nguyên. Đột nhiên, Đỗ Trạch thấy phương xa xuất hiện một tòa thành bị bỏ hoang. Trong sa mạc hoang vu, tòa thành đó cứ như được xây dựng một cách đột ngột, Nina bất ngờ thốt lên: “Sao lại có tòa thành này?”
.
Hắc Long đảo quanh trên tòa thành hoang, Đỗ Trạch nhìn xuống dưới, không biết tại sao cậu lại luôn có một cảm giác quen thuộc rất mơ hồ. Lúc Đỗ Trạch thấy tượng thần chưa hoàn chỉnh trong thành, độc giả ngốc nghếch mới chợt nhận ra: đây chẳng phải là Dantalion trong 72 chủ thành sao?!
.
Tu có vẻ cũng đã nhận ra việc này, hắn bảo Hắc Long đáp xuống thành. Đỗ Trạch nhìn tượng thần cầm một vật thể hình vuông trước mặt, chỉ thấy đầu óc mình quay cuồng. Thành Dantalion không phải nằm ở đại lục phản diện ư? Mắc gì lại xuất hiện ở đây nhỉ? Hay là cái tên Dantalion đó xây dựng một tòa thành khác ở đại lục chính diện? Đỗ Trạch cẩn thận xem xét tượng thần, bác bỏ phỏng đoán trước. Nơi đây vốn là thành Dantalion mà lúc trước cậu và Tu đã đi ngang qua, ngay cả tiến độ hoàn thành của tượng thần cũng giống nhau như đúc.
.
“Lúc ta đi tìm em, dọc đường còn thấy được thành Halpas.” Tu cúi đầu nói bên tai Đỗ Trạch: “Còn có rất nhiều chủ thành Ma tộc khác, đại lục chính diện và phản diện… hình như đã trùng khít.”
.
Biển tử linh dung nhập vào hải dương, 72 chủ thành xuất hiện ở khắp nơi trên đại lục chính diện, chỉ có việc trùng khít mới có thể giải thích tất cả.
.
Tại sao đại lục chính, phản diện lại trùng khít? Đỗ Trạch nhìn tượng thần vẫn chưa hoàn thành, có lẽ chỉ có thần mới có thể biết được.
.
Thịch, thịch, thịch.
.
Một tiếng bước chân vang lên từ sau tượng thần, Hắc Long cảnh giác ngẩng đầu lên. Bóng dáng người đó nhanh chóng hiện ra, lúc thấy Hắc Long, nó có vẻ hơi sửng sốt. Khi tầm mắt đáp lên người Đỗ Trạch, nó nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.
.
“Xem ra ta đã tìm đến đúng chỗ.” Nam nhân tóc nâu gõ gõ dụng cụ trong tay, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu không gặp, Đỗ Trạch tiên sinh. Chỉ cần thấy ngươi, ta biết tiểu chủ nhân nhất định sẽ có mặt.”
.
Đỗ Trạch hoàn toàn không ngờ lại gặp lão John ở đây, khi thấy Ariel ló đầu ra từ đằng sau lão John rồi chớp mắt với cậu, đầu óc tên ngốc như bị văng ra một miếng linh kiện quan trọng, kẹt cứng.
.
Lão John thu hồi dụng cụ, nó đảo mắt qua người ngồi trên lưng Hắc Long. Khi nhìn thấy dây xích sáu sao trên tay thanh niên tóc vàng mắt xanh, lão John cười rất vui vẻ, cứ như một ông già đang chơi trốn tìm với cháu mình. “Tiểu chủ nhân, ta tìm được ngươi rồi.”
.
“Ta rất vui khi thấy ngươi, John.” Tu nhìn con rối trung thành và tận tâm nhất của mình. “Tới một nơi xa xôi để tìm ta là có chuyện gì đã xảy ra sao?”
.
“Xin lỗi, tiểu chủ nhân, ta e là phải nói cho ngươi một tin xấu.” John nói: “Di tích Chu Nho đã bị thần Tinh Linh chiếm giữ.”
.
Theo lời của John, ngày đó sau khi tách khỏi Tu, John đã dẫn tộc Tinh Linh hắc ám về di tích Chu Nho. Họ chọn một nơi trong di tích để trồng cây sinh mệnh, sau đó Tinh Linh hắc ám bắt đầu xây dựng ngôi nhà mới của mình. Tất cả đều đã đâu vào đấy, nhưng đến một ngày nọ, nữ thần nhện xuất hiện, nàng không chút che dấu ác ý của mình với những thần khác, bảo tất cả Tinh Linh hắc ám phải phục tùng mệnh lệnh của nàng, bắt đầu xua đuổi những sinh linh khác. Hầu hết Tinh Linh hắc ám đều nghe theo nữ thần nhện, chỉ có Ariel là theo John đi tìm Tu và Đỗ Trạch. Họ dựa vào thiết bị định vị tìm đến vùng hoang dã, sau đó chạm phải lốc đen. Để tránh lốc đen, John và Ariel chờ ở tòa thành hoang này bảy ngày, thế nhưng không ngờ lại có thể gặp được mục tiêu của mình.
.
Lúc John kể xong, hoàng hôn cũng đã buông xuống, vì thế họ quyết định nghỉ lại tòa thành này một đêm. John nhanh nhẹn chuẩn bị nơi nghỉ, More chuyển sang hình người tựa vào góc tường chợp mắt, Nina và Ariel ghé vào một chỗ, Tu thì ngồi bên đống lửa mà trầm tư. Đỗ Trạch lăn qua lộn lại trên thảm mà vẫn không ngủ được, tai nghe của cậu hết pin chỉ sau câu chuyện của John một lát, cho nên cậu không biết Tu đã đáp lại thế nào.
.
Đại lục trùng khít, thần minh giáng xuống. Không biết tình tiết, độc giả khổ bức chỉ có thể ngồi ở dị giới nhìn Nhất Diệp Tri Khâu càng chơi càng hăng máu, sợ tác giả lại cho một vị thần tới. Đỗ Trạch vẫn luôn nhìn mặt trăng lên đỉnh, cậu không thấy buồn ngủ, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai mặt trăng đang dần dần hợp thể trong nhàm chán.
.
“Ây da, đã ngủ hết chưa?”
.
Tiếng Dan đột ngột vang lên, Đỗ Trạch đứng phắt dậy, liếc mắt một cái thì thấy tên thương nhân áo xanh đó đang ngồi trên tượng thần cười rất đáng đánh. Dan xuất hiện rất đường đột, ngay cả More cũng phải ngạc nhiên nhìn Dan, hoàn toàn không biết y rơi từ đâu xuống. Thấy mọi người nhìn mình, Dan nhảy xuống khỏi tượng thần, nở một nụ cười hối lỗi với Tu.
.
“Thật sự xin lỗi, lần trước vì năng lực có hạn, không có thể đến được.” Dan nhìn lướt qua phế tích xung quanh, cười tủm tỉm: “May là lần này cảm nhận được hơi thở của các hạ, ta mới có thể tới để bù đắp lại khuyết điểm. Vậy, xin hỏi các hạ có yêu cầu gì?”
.
.
“Ta muốn một ít thông tin có liên quan đến thần.” Tu nói.
.
“Không thành vấn đề.” Dan nhìn về phía Đỗ Trạch. “Thù lao là, ta muốn hỏi các hạ một vấn đề.”
.
Thấy Đỗ Trạch gật đầu, Dan cười. “Để bù lại lần nhỡ hẹn trước, lần giao dịch này ta sẽ cung hàng trước. Các ngươi muốn biết gì, xin cứ hỏi.”
.
Tu trực tiếp hỏi: “Làm thế nào để thành thần?”
.
“Thật sự là vấn đề khó.” Dan gõ sách vào đầu, yên lặng nhìn Tu. “Thật ra, nếu xét về sức mạnh, ngươi sắp trở thành một ngụy thần.”
.
“Cấp bậc cuối cùng ở đại lục hỗn độn là Pháp Thần và Võ Thần, tuy đều có chữ thần, nhưng cách thần vẫn còn rất xa, bao gồm cả ngụy thần. Người đạt cảnh giới trên Pháp Thần và Võ Thần đều có thể chiếm được tư cách thành thần, trạng thái này được gọi là ngụy thần.” Dan nói: “Trên thực tế, có vài ngụy thần thậm chí còn mạnh hơn cả thần minh, đã từng có một ngụy thần tên là Louis suýt nữa đã giết được một thượng thần. Ngụy thần có sức mạnh rất lớn, không sợ thần uy, nhưng họ vẫn không phải là thần, bởi vì họ không có tín ngưỡng.”
.
Dan quét mắt nhìn chủ thành mà tự y đã từ bỏ, y không muốn thành thần, cho nên y không cần bất cứ tín ngưỡng nào.
.
“Tín ngưỡng, là ý nghĩa tồn tại của một thần minh.”
.
Đỗ Trạch nghe mà kinh ngạc, đây thật ra là một đạo lý rất đơn giản. Ở trái đất vào thế kỷ hai mươi mốt, cho dù chưa người nào chân chính thấy được thần, nhưng vẫn có người tin rằng họ tồn tại, tín ngưỡng họ, kính sợ họ. Thượng đế, Phật tổ và thần minh được sinh ra là vì thế.
.
Dan nói với Tu: “Đợi khi ngươi thành thần rồi, lực tín ngưỡng sẽ quyết định sức mạnh thần lực của ngươi. Cho dù là thần minh cũng có sự phân chia cấp bậc, hạ thần, trung thần, thượng thần. Mỗi một chủng tộc đều có một chủ thần hùng mạnh, những điều này là do thần lực quyết định. Được rồi, quay lại, chúng ta tiếp tục nói về cách để thành thần: khi một ngụy thần có lực tín ngưỡng, lúc này hắn ta cần thần cách. Ngươi có thể xem thần cách là công cụ tất yếu để hấp thu và sử dụng lực tín ngưỡng, nó là sức mạnh trung tâm của thần minh, đại bộ phận sức mạnh của thần minh đều dựa vào sự vận hành thần cách… Làm thế nào để đạt được thần cách?”
.
Dan cười hì hì: “Rất đơn giản, giết chết một thần minh và đoạt lấy thần cách của kẻ đó là cách nhanh và gọn nhất.”
.
“Nói ngắn gọn, ngươi trở thành ngụy thần, có được thần cách, thu hoạch lực tín ngưỡng, ngươi sẽ là thần minh.” Dan vuốt tay: “Khuyên một câu, sau khi ngươi thành thần sẽ bị quy tắc ném vào thần giới, đó là một nơi đồng nghĩa với phiền phức.”
.
“Thần giới?”
.
“Bây giờ còn tạm ổn, thần giới không biết vì nguyên nhân gì lại trùng khít với đại lục hỗn độn, cho nên hạ thần và trung thần mới có thể chạy xuống đây.” Dan oán giận nói: “Lúc trước ta đã xem qua thần giới một lần, sau đó không còn muốn thành thần nữa.”
.
Tu có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Thần giới… có thể nhìn thấy?”
.
Nghe xong, Dan lộ ra một nụ cười không rõ ý.
.
“Thật ra, ngươi cũng có thể thấy được đấy.” Thương nhân áo xanh vươn tay, chỉ vào mặt trăng vàng sắp trùng khít với mặt trăng tím trên bầu trời. “Nó ở trên đỉnh đầu chúng ta, luôn luôn ở đó.”
.
Đỗ Trạch ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn về phía hai mặt trăng đã luôn làm bạn với mình từ lúc tiến vào dị giới, như là lần đầu tiên biết đến chúng. Trong mắt mọi người, hai mặt trăng một tím một vàng chưa bao giờ gần sát nhau đến vậy, quả thực như trùng hợp thành một thể, tuy hai mà một.
.
“Hoàn toàn trùng khít, đại lục và thần giới.” Dan cảm thán, câu nói đầy ẩn ý.
.
***
.
Trong Long đảo, thần công chính Lendys bất ngờ nhìn chằm chằm phù thủy Vong Linh khoác áo choàng đen trước mắt. Quá mạnh! Rõ ràng chỉ là một ngụy thần, thế mà lại có thể ngăn được đòn tấn công của năm Long thần, thậm chí còn khiến thiện thần Bahamut và bản thân y bị trọng thương. Lendys nhìn Long đảo sắp bị xương khô thây ma xâm chiếm, một cơn tuyệt vọng trước nay chưa từng có trỗi dậy trong y. Dưới luồng khí của Vong Linh, đã có rất nhiều thi thể cự long chuyển hóa thành thi long hoặc cốt long, chúng gia nhập vào đoàn quân Vong Linh tấn công những kẻ đã từng là bạn mình. Cứ theo đà này, Long tộc sẽ nhanh chóng bị diệt vong.
.
Tử thần Louis giơ lưỡi hái, nếu Đỗ Trạch có mặt tại đây, chắc chắn sẽ phát hiện lưỡi hãi đó giống vũ khí của Tu như đúc. Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, một nhát từ lưỡi hái của hắn đã chém Garyx thành hai đoạn. Garyx bị giết chỉ trong nháy mắt, nhưng không đợi Louis cướp thi thể của Long thần, một lốc xoáy đen đột ngột xuất hiện giữa không trung, cuốn đi thi thể của thần hủy diệt rồi biến mất không còn tăm hơi.
.
Louis nhìn chằm chằm nơi lỗ đen vừa biến mất một hồi lâu, sau đó nhìn về phía Long thần còn sót lại. Không sao, vẫn còn Long thần khác.
.
Khi Louis chuẩn bị giáng lưỡi hái xuống, một người nào đó đã chặn lại đòn công kích của hắn. Trên thân người đó bao phủ tất cả đặc trưng của Long tộc.
.
“Chủ thần!” Aasterinian ấn cánh tay bị thương, kinh hãi kêu lên.
.
Chủ thần Long tộc Io bắt lấy lưỡi hái của tử thần Louis, y cuối cùng cũng xuống được đại lục hỗn độn, nhưng thương vong gây ra đã không thể vãn hồi. Io nhìn tình cảnh Long đảo bấy giờ, trong mắt y tràn ngập đau thương và lửa giận.
.
“Vong Linh, ngươi phải trả giá cho tất cả những gì mà ngươi làm…!”
.
***
.
Trong di tích Chu Nho, nữ thần nhện Lolth lảo đảo lui về phía sau, nàng phẫn nộ nhìn thần Chu Nho đối diện. Trong đó có vị thần rèn Flandal mà Tu và Đỗ Trạch đã từng gặp mặt một lần đang ngồi trên người một con rối máy, Mia của y không chút nể mặt chém giết Tinh Linh hắc ám.
.
“Hừ, Tinh Linh, đây không phải là nơi mà ngươi có thể ra oai.”
.
Lolth thấy Tinh Linh hắc ám đang chết dần chết mòn, nàng muốn bùng phát, nhưng trước mặt có đến ba vị thần Chu Nho, mà bên đây chỉ có một mình nàng.
.
Càng ngày có càng nhiều máy móc tiến đến, Tinh Linh hắc ám bị giết chỉ còn lại vài người. Lúc này Lolth cười quỷ dị, nàng giơ đoản đao nhện lên rồi quăng vào trong đống thi thể của Tinh Linh hắc ám.
.
“Trận máu đen thít chặt.”
.
Thần gián điệp Baravar không kịp đề phòng bị đẩy vào huyết trận, không lâu sau đó thì bất động.
.
Flandal khiếp sợ nhìn nữ thần nhện: “Ngươi dám hy sinh hết tín đồ của mình để thi triển cấm thuật?!”
.
Lolth cười lớn: “Chết vì ta, là vinh hạnh của chúng!”
.
Lúc không ai chú ý, một lỗ đen xuất hiện, lặng lẽ hút thần gián điệp vào.
.
Thấy bạn mình chết, thần Chu Nho bị chọc giận triệt để.
.
“Tinh Linh!” Flandal phẫn nộ hét to: “Ngươi đã dám làm thế, bọn ta sẽ phá hủy cây sinh mệnh, giúp ngươi hủy diệt hết tất cả Tinh Linh tộc ở đại lục hỗn độn này!”
.
“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh truyền đến, chủ thần Tinh Linh Corellon đáp xuống từ không trung, nàng khinh khỉnh nhìn lướt qua nữ thần nhện, sau đó lạnh lùng nhìn về phía thần Chu Nho: “Các ngươi có giết chết ả, ta cũng không ý kiến, nhưng cây sinh mệnh không phải thứ mà các ngươi có thể chạm vào.”
.
“Chúng ta chỉ muốn giúp bạn của ngươi hoàn thành tâm nguyện.”
.
Một Chu Nho ăn mặc như người diễn xiếc nhảy ra trước mặt Corellon, chủ thần Chu Nho Garl chớp mắt với chủ thần Tinh Linh.
.
“Ả giống như rất hy vọng nếm thử cảm giác của một chủng tộc nhu nhược — cũng giống như chúng ta.”
.
***
.
Thần Quang Minh cầm quyền trượng, đứng dậy từ ngai thần, người chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
.
Quy tắc không còn hạn chế người ở lại thần giới nữa, người có thể tự mình đến đại lục hỗn độn, không phải nhờ đến những tín đồ đi làm chuyện mà người muốn.
.
Nói ví dụ như, giết chết cái tên dị đoan kia.
.
******
.
Tư liệu:
.
【Phả hệ thần Chu Nho】
.
Chủ thần Chu Nho, Garl Glittergold [Thượng thần]
.
Thần rèn, Flandal Steelskin [Trung thần]
.
Thần bảo hộ, Callarduran Smoothhands [Trung thần]
.
Thần rừng, Baervan Wildwanderer [Hạ thần]
.
Thần chết, Segojan Earthcaller [Hạ thần]
.
Thần gián điệp, Baravar Cloakshadow [Hạ thần]
.
【Phả hệ thần Tinh Linh】
.
Chủ thần Tinh Linh, Corellon [Thượng thần]
.
Nữ thần nhện, Lolth [Trung thần]
.
Thần cung tiễn, Solonor [Trung thần]
.
Thần rừng, Rillifane [Hạ thần]
.
Thần thù hận, Shevarash [Hạ thần]
.
Thần linh hoạt, Erevan [Hạ thần]
.
Thần mưu mô, Vhaeraun [Hạ thần]
.
Danh sách chương