Độc giả: Tại sao lại bỏ trị liệu? .
Đỗ Trạch đã từng cho rằng một tiếng “Meo meo” kia sẽ là nét bút hỏng bét nhất trong cuộc đời mình, nhưng hiện thực lại cho cậu biết cái gì gọi là không có ngu nhất chỉ có ngu hơn. Đỗ Trạch bị chính cái ngu của mình làm cho gần khóc, một tỷ con thảo nê mã hí vang “Tại sao lại bỏ trị liệu?!” phi nước đại ngang qua đầu cậu.
.
Không đợi Đỗ Trạch hoàn hồn, Tu đã có phản ứng. Tinh Linh tóc trắng không nói lời nào mà vươn tay ra, ngón tay trắng đến gần như có thể nhìn thấu bên trong luồn qua tóc Đỗ Trạch, ấn gáy cậu rồi hôn mạnh xuống.
.
“Ư… !”
.
Trong đôi mắt đen thẫm của Đỗ Trạch phản chiếu gương mặt sát rạt của Tu. Trong bóng đêm, nó phát ra một vầng sáng nhẹ, mịn màng tinh xảo như thứ ngọc tốt nhất. Dưới khoảng cách đó, mức độ hút hồn của ngoại hình đối phương tăng lên gấp bội, thậm chí nó còn khiến Đỗ Trạch cảm thấy khó thở.
.
Đầu lưỡi Tu ngay khi vừa tiếp xúc đã xâm nhập vào trong miệng Đỗ Trạch, khát khao tựa như người lạc đường trong sa mạc có được một vò nước Cam Lộ mong mỏi đã lâu. Đỗ Trạch bối rối nhắm mắt lại, niêm mạc của cậu bị quét qua, lưỡi bị mút lấy, toàn bộ khoang miệng đều bị Tu xâm chiếm, ngay cả nước bọt cũng khó lòng nuốt xuống được. Tất cả động tác của Tinh Linh đó đều bộc lộ sự khát vọng và động tình. Tu hôn sâu hơn, Đỗ Trạch bị áp chế, đôi tay đặt trên nhánh cây bắt đầu run rẩy, gần như không chống đỡ được bản thân.
.
Muốn, muốn ngã ——
.
Môi bị xâm chiếm, Đỗ Trạch chỉ có thể mơ hồ ậm ừ vài âm. Cậu hơi hoảng hốt đưa mắt lên, sau đó bị hút vào một đôi mắt xanh ngọc bích mênh mang. Dưới ánh trăng, vẻ mặt của Tu sáng trong nhưng lạnh lùng, hiện lên một vẻ đạm mạc không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng động tác tràn ngập dục vọng lại hình thành một sự đối lập rõ rệt với khí chất siêu phàm thoát tục đó. Sự tương phản mãnh liệt này toát lên một vẻ diễm lệ kinh tâm động phách, vô thức dụ dỗ người khác rơi vào vực sâu.
.
Nháy mắt thất thần đó dẫn đến cánh tay đánh mất sức lực chống đỡ cuối cùng, thân thể Đỗ Trạch ngã ra sau, cảm giác không trọng lực bỗng chốc tràn ngập toàn thân, cậu theo bản năng ôm chặt lấy Tu, hai người cùng ngã xuống một nhánh cây.
.
“Lao xao —— ”
.
Giữa không trung, Tu sử dụng ma pháp thực vật, trên da tay của hắn hiện lên những đường vân phức tạp, kéo dài ra ngoài cơ thể, kết lại thành thực vật làm giảm tốc độ rơi xuống của họ. Hai người ngã xuống đất làm vô số đốm sáng nhỏ bị tung lên, đó là bào tử phát quang. Trong khu rừng Tinh Linh có đủ loại nấm phát sáng, chúng phô ra những tán nấm nhỏ giống hệt nhau, tạo thành một dãy ngân hà.
.
Trong những chùm sáng lượn lờ, Đỗ Trạch nằm trên lớp rêu khô êm dày, hơi kinh ngạc nhìn Tu ở bên trên — cậu không ngờ họ lại thật sự ngã từ trên cây xuống. Tuy Tu đã gọi dây leo kịp thời, nhưng chuyện manh chủ với cậu cùng ngã xuống đất cũng rất khó đỡ.
.
Quả thật giống như là mất đi sự lãnh tĩnh ấy.
.
Tu cúi thấp đầu, mái tóc trắng dài rủ xuống như thác nước. Hắn đặt Đỗ Trạch trên đất khát khao hôn lấy, một lúc sau mới luyến tiếc tách ra. Ánh trăng khiến làn da không tỳ vết của Tinh Linh trở nên trong suốt, những hoa văn xanh sẫm càng làm tăng thêm sự thần bí và mê hoặc. Đối mặt sinh linh xinh đẹp như thế, dù là ai cũng không muốn chối từ.
.
Môi bị ma xát nhiều lần, Đỗ Trạch phát hiện quần trong của mình bị cởi ra, đầu óc hơi lơ mơ mê man một lúc lâu mới kịp phản ứng —— cả hai tay Tu chống trên đầu cậu, vậy cái thứ cởi quần cậu ra kia là…?
.
Khi cánh tay vươn ra chạm vào lớp vỏ cứng của thực vật, Đỗ Trạch mới phát hiện dây leo lúc nãy vẫn chưa biến mất. Dây leo bị Đỗ Trạch bắt lấy chiếm lại quyền chủ động, bò dọc theo cánh tay Đỗ Trạch như một con rắn uốn lượn hướng về phía trước, giữ lấy đầu vai cậu.
.
… Tiểu sinh đột nhiên có dự cảm không ổn, mày thấy thế nào Tiểu Đồng.
.
Đồng nhân văn bị đóng băng: Thắp nến đi.
.
Càng nhiều nhành cây tràn ra từ trong đường vân, không hề chần chờ bò lên người Đỗ Trạch. Chúng cực kỳ hiểu ý để lại máy trợ thính cho Đỗ Trạch, sau đó lột quần cậu đi. Ý thức được tình cảnh của bản thân, Đỗ Trạch muốn cứu lại tình thế nguy ngập này, cậu định kéo đám thực vật đang vặn vẹo trên người, nhưng hai tay lại bị Tu giữ chặt trên đỉnh đầu. Những dây leo dài nhỏ linh hoạt theo vạt áo của Đỗ Trạch luồn vào trong, dùng một lực không khiến cậu đau đớn cọ xát liên tục, giống như đang cuốn lấy con mồi ưng ý.
.
Manh chủ rõ ràng không xem được nội dung mặt sau của cuốn đồng nhân, thế tại sao tự nhiên lại tự thông được play xúc tu chứ! T口T
.
Trong lòng Đỗ Trạch khóc ra máu, cậu đã cảm giác được nhánh cây mảnh mai của dây leo khẽ chạm vào thân dưới của mình, sau đó không chút do dự mò lên. Dây leo mềm mại bao lấy vật thể nửa cứng, rồi co giãn nhúc nhích tựa như cái miệng của trẻ con đang mấp máy. Kích thích mãnh liệt khiến Đỗ Trạch nhắm nghiền cả hai mắt. Cậu bị Tu kiềm chặt trên mặt đất không thể cử động, chỉ có thể dùng sức nắm chặt đôi tay đang đè cậu. Một cành cây thật nhỏ cọ vào phần đỉnh của Đỗ Trạch. Lúc này Tu thả môi Đỗ Trạch ra, cậu thỏa mãn rên lên một tiếng mê người.
.
“Ư…”
.
Sau cao trào, Đỗ Trạch nằm trên mặt đất vô lực thở dốc, không thốt được lời nào. Tu thả chân Đỗ Trạch ra, một nhánh dây leo ngoan ngoãn bò lên ngón tay của hắn, tiết ra một chất lỏng trơn trơn thơm ngát. Tu đưa ngón tay vào, dùng chất lỏng trắng mịn bôi lên phần bên trong cơ thể Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch há mồm chuẩn bị nói, lại bị dây leo ngấp nghé nãy giờ phát hiện khe hở, một sợi dây leo luồn vào miệng Đỗ Trạch, dùng sức cuốn lấy đầu lưỡi đang không ngừng trốn tránh. Khoang miệng chen đầy thực vật, Đỗ Trạch hơi buồn bực lay đầu, nước bọt trong suốt trào ra khỏi khóe miệng, sau đó bị Tu liếm đi.
.
Tu bỏ y bào, ôm lấy Đỗ Trạch, phân thân nóng rực cứng rắn thong thả tiến thẳng vào trong cơ thể Đỗ Trạch, lần đầu tiên lên tiếng kể từ lúc Đỗ Trạch cầu (phát) hoan (ngu): “Ta thượng em từ chính diện đây.”
.
Giọng nói của Tinh Linh rất nhẹ, nhưng lời nói thì lại cực kỳ suồng sã. Hai tai Đỗ Trạch đỏ bừng lên, từ góc độ hiện giờ của cậu có thể thấy rõ tất cả động tác của Tu, bao gồm cả cái chỗ tiếp xúc của hai người. Đỗ Trạch chật vật muốn dời mắt đi, nhưng lại bị dây leo cố định tư thế, chỉ có thể nhìn vật thể to lớn đó chen vào cơ thể mình từng chút một như thế nào.
.
Thật, thật sự là nuốt vào toàn bộ ——
.
Hình ảnh mãnh liệt đánh sâu vào thị giác khiến toàn thân Đỗ Trạch toát một lớp mồ hôi, cậu chưa bao giờ cảm nhận được Tu khuếch trương niêm mạc trong cơ thể cậu rõ ràng đến thế. Vật cứng nóng đè lên vách tường ướt át, chất lỏng nhẵn mịn bị rỉ ra không ít và nhỏ giọt lên đùi Đỗ Trạch. Tu đè thắt lưng cậu tiến lùi liên tục, nơi mập hợp phát ra tiếng nước sềnh sệch, trong không khí nồng nặc mùi ***.
.
Thực vật triền miên bám trên người họ, cành lá mềm mại đẩy quần áo Đỗ Trạch lên cao, cuộn trước ngực Đỗ Trạch, lớp vỏ hơi thô ráp ma xát chỗ mẫn cảm. Cảm giác được mang lại không hề đau đớn mà chỉ có khoái cảm vô tận.
.
Tu ôm Đỗ Trạch, Tinh Linh dường như rất thích thúc vào điểm chết người kia của Đỗ Trạch, triền miên đưa đẩy. Khác với sự kích thích do va chạm mang lại, hành động này càng giống một loại tra tấn ngọt ngào. Toàn thân Đỗ Trạch run rẩy, mọi điểm mẫn cảm của cậu đều bị thực vật khiêu khích, ngón tay cấu một đường dài trên dây leo, giống như một con mèo nhỏ bất lực duỗi móng vuốt.
.
“A…”
.
Không biết đã làm bao lâu, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, nếu như không có thực vật đỡ lấy, chắc chắn cậu đã nhuyễn thành một bãi bùn nhão. Thực vật trong miệng đã rời đi, nhưng Đỗ Trạch chỉ có thể rên rỉ mặc Tu đâm rút. Những cành lá tươi tốt quây lấy hai người, không chừa ra một tí kẽ hở.
.
Sau khi bị kích thích mãnh liệt, thân thể vô cùng mỏi mệt, nhưng cũng mẫn cảm đến cùng cực, chỉ cần cành lá vô ý động một chút là có thể khiến cậu run rẩy ngay.
.
Tu nhìn thẳng vào Đỗ Trạch, ánh mắt nghiêm túc như muốn khắc sâu hình dáng đối phương vào võng mạc. Dáng vẻ của thanh niên tóc đen lúc này có một chút thê thảm, khắp cơ thể toàn là vết xanh với dấu hồng: bị hôn, bị liếm, bị quấn, những vết bầm nông sâu làm toát lên một vẻ thê diễm. Tu vươn tay, đầu ngón tay lưu luyến trên những dấu hồng, ánh mắt xanh thẫm như hồ sâu đen tối khó phân.
.
Đây là dấu vết mà hắn tạo ra.
.
Từng lớp từng lớp, giam giữ người này lại.
.
Đỗ Trạch phát ra âm thanh hít sâu, hậu huyệt của cậu đã không còn đủ chỗ để chứa thể dịch của Tu nữa. Tinh dịch tràn ra chầm chậm chảy xuống dọc theo đùi Đỗ Trạch, nhưng Tu lại không có chút dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ dừng lại.
.
Đỗ Trạch mê man nhìn Tinh Linh trên người mình, khi lại bị dây leo nâng thắt lưng lên, đại não loáng thoáng hiện ra những dòng văn mà Nhất Diệp Tri Khâu đã viết: Tinh Linh là một chủng tộc vô cùng lạnh nhạt, họ trả nhiệt tình…
.
… Mợ nó, lừa ai vậy hả! T皿T
.
******
.
******
.
Thật đáng sợ.
.
Người kia chỉ cần nói một câu thôi đã có thể khiến hắn đánh mất sự kiềm chế.
.
——【Hộp bí mật】
.
******
.
Đỗ Trạch xoa bóp hông mình, dù đã có khả năng hoàn tác hồi phục cơ thể, cậu vẫn thấy thắt lưng nhức ghê gớm — tư thế bị dây leo đè ép ngày hôm qua quả thực là khiêu chiến giới hạn của con người mà!
.
Cái gọi là phấn hồng thì bên trong toàn một mớ đen thui, hệ cấm dục thường thường là hệ khẩu vị nặng, play xúc tu thực vật gì gì đó… Nói chung đều đáng rơi nước mắt.
.
Ariel chú ý tới động tác của Đỗ Trạch, nàng bước tới khua tay hỏi han: [Đỗ Trạch, hôm qua ngủ không ngon ư?]
.
Đỗ Trạch lắc đầu ngụ ý không phải, Ariel thấy thế thì an tâm nở nụ cười.
.
[Vậy là tốt rồi, hôm qua ta ngủ không được ngon.]
.
Thấy ánh nhìn dò hỏi từ Đỗ Trạch, Ariel chỉ vành tai nhọn của mình, sau đó hơi hoang mang viết rằng: [Dường như hôm qua nghe được tiếng khóc của ai đó. Đỗ Trạch, ngươi có nghe thấy không?]
.
“…”
.
Là nguyên nhân của thứ tạp âm đó, Đỗ Trạch lặng lẽ nuốt xuống ngụm máu nghẹn nơi cổ: chẳng nhẽ tiểu sinh lại nói cho em là vì bị manh chủ ấy ấy chắc —— từ từ, em gái, em… nghe… được á?
.
Bấy giờ, tên ngốc mới ý thức được hoạt động không hài hòa tối qua có thể xem là dã chiến. Cậu cứng người quét mắt qua vòng người xung quanh, không biết là chỉ có Ariel nghe được, hay là những người khác đều có công phu cơ mặt quá tốt nên không ai biểu hiện ra bất cứ dị trạng nào.
.
… Cuộc sống đã khó khăn như thế, có một số việc không nhất thiết phải vạch trần.
.
Tu triệu hồi bạch kỳ mã và chó địa ngục ba đầu, phân phối thú cưỡi cho mọi người. Hắn xách theo Đỗ Trạch đang buồn thúi ruột trèo lên Hắc Long, đoàn người bắt đầu xuất phát tới Cây Sinh Mệnh.
.
Cây Sinh Mệnh được hồ nước trong như gương bao xung quanh, dưới ánh trăng sáng ngời, tán lá ánh lên một màu xanh biếc làm người ta tan nát cõi lòng. Gió khẽ đảo qua mái tóc Tu để lộ đôi tai nhọn đặc trưng của Tinh Linh. Tu lặng im nhìn phía tán cây, hắn nghe được tiếng giao tranh, mà hướng tiếng động vang lên chính là —
.
More đột nhiên nâng mình lên, nó khép cánh lại rồi lao thẳng xuống tán cây rậm rạp. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành cây, theo bản năng, Đỗ Trạch dùng cả hai tay để bảo vệ phần mặt mình. Hắc Long đáp vào vườn hoa một cách nặng nề, Đỗ Trạch buông tay ra, phát hiện trước mắt mình chính là giàn tế Tinh Linh đã từng thấy nơi Cây Sinh Mệnh.
.
Vì sự xuất hiện của Hắc Long, hai bên đang giao chiến chợt ngừng lại. Đỗ Trạch nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra, giàn tế hình tròn được một lớp ánh sáng bao phủ, trong đó có vài Tinh Linh cầm trường cung, họ vây quanh Cây Sinh Mệnh ở chính giữa giàn tế. Nhánh cây vàng kim đó vẫn rủ vào trong chiếc ao, nhỏ xuống những giọt nước sinh mệnh màu vàng kim. Một nữ Tinh Linh xinh đẹp tuyệt trần đứng bên ao nhỏ, nàng hiển nhiên là người đứng đầu đám Tinh Linh nọ, khuôn mặt lạnh lùng không sắc thái biểu cảm, từ xa trông lại hệt như một tảng băng.
.
Bên dưới giàn tế là khoảng bảy, tám Ma tộc, toàn thân mỗi người đều phủ đầy vết thương. Khi Rachel đáp xuống, những Ma tộc đó nhốn nháo cả lên, không hẹn mà cùng bước ra chào: “Rachel đại nhân!”
.
Không ngờ lại là quân đoàn sấm sét bị phân tán, họ đã tạo nên một đội ngũ. Một Ma tộc trong số đó đưa ngọn lửa đen về hướng Rachel, báo cáo: “Tiểu đội ba, chín, mười một, mười bảy, hai mươi đã tập hợp.”
.
Rachel nhìn lướt qua đám Ma tộc, biểu cảm luôn điềm tĩnh nay đã hơi dao động. Năm tiểu đội sấm sét tổng cộng ba mươi người giờ chỉ còn lại bảy, mỗi một người đều chồng chất thương tích. Rachel im lặng đẩy mắt kính, sau đó ra hiệu với Ma tộc nọ đưa bằng chứng cho Tu.
.
Thấy Tinh Linh Tu, những Ma tộc nọ tuy có hơi khó hiểu, nhưng vẫn trung thực chấp hành mệnh lệnh của Rachel. Tu nhận lấy ngọn lửa, chưa kịp trao đổi với những người không may bị phân tán, các Tinh Linh trên giàn tế đã kéo nhau ra. Dưới sự chỉ huy của nữ Tinh Linh, các Tinh Linh kết thành một thế trận, bắn ra màn mưa tên, tấn công rất bất ngờ.
.
Mưa tên dày đặc khó lòng mà tránh né, Hắc Long ngửa đầu phun lửa lan ra cả một khu vực, Rachel nhân cơ hội tiến lên giàn tế Tinh Linh nhưng lại bị thủ hạ ngăn cản.
.
“Đại nhân! Lớp ánh sáng đó không ai có thể tiến vào, nó miễn dịch với bất kỳ công kích, không phá hủy được! Chỉ còn cách dùng tên xuyên thấu nó!”
.
Nghe Ma tộc đó nói xong, Đỗ Trạch biết chắc thần tháp yêu cầu kẻ leo tháp phải dùng đến cung tên. Cậu nhìn chằm chằm nữ Tinh Linh siêu phàm thoát tục, không cần nghĩ cũng dư sức đoán ra thân phận chủ thần Tinh Linh của nàng ta. So với Ma thần Baal, Long thần Io, BOSS Tinh Linh cửa này thoạt nhìn rất mỏng manh, nhưng cũng không kém phần khó khăn, bởi vì nàng chỉ bị thương tích do cung tên tạo ra mà thôi.
.
Trong lúc nói chuyện, mưa tên đợt hai đã bắt đầu lao xuống. Lần này, thần Tinh Linh sử dụng Phá Ma Tiễn, ngọn lửa của Hắc Long chẳng những không phá hủy được mũi tên, ngược lại còn tăng thêm sức mạnh cho chúng. Dù More đã dùng đuôi chặn tên lại, nhưng khi mũi tên tiếp xúc vẫn làm đuôi Hắc Long loang lổ vết máu.
.
“Grào ——”
.
Máu rồng nóng hầm hập tưới xuống vườn hoa, không gian nơi đây không thích hợp để cự long phát huy sức mạnh. Nghe xong thông tin về màng ánh sánh, Tu đưa tay rút một mũi tên từ sau lưng, đặt lên cây cung sinh mệnh nhắm thẳng vào thần Tinh Linh. Giàn tế hình tròn khá trống trải, không có chỗ nào để ẩn nấp, đối mặt với mũi tên của Tu, chủ thần Tinh Linh Corellon vốn không có đường trốn, nàng kéo cung, đầu tên chĩa về phía Tu.
.
Tu không chút do dự gộp ba mũi tên thành một rồi bắn. Corellon lườm mắt, nàng kéo căng cung, buông tay bắn liền năm mũi tên. Mũi đầu của hai bên chạm vào nhau rồi triệt tiêu, khi mũi thứ hai của Corellon sắp sửa găm vào người Tu, mũi tên cuối cùng của Tu đột ngột tăng tốc đánh vào đuôi tên thứ hai, phương hướng bị thay đổi đồng thời cả sức mạnh cũng tăng lên. Trước khi mọi người kịp phản ứng, mũi tên đâm xuyên qua họng của vị thần rừng, giết chết người đó chỉ trong chốc lát.
.
Biểu cảm của Corellon thoáng lộ ra chút kinh hãi, nàng nhìn gương mặt lạnh lùng của Tinh Linh tóc trắng đối diện, xác định mục tiêu tấn công. Tập thể thần Tinh Linh chuyển hướng sang Tu. Trong cuộc đọ sức này, đám người John không thể giúp được gì, họ không thể tấn công thần Tinh Linh qua lớp màng ánh sáng đó, chỉ có thể gia tăng phòng ngự cho Tu. Trước những đòn tấn công của trung và hạ thần Tinh Linh, Rachel và chúng Ma tộc dễ dàng đón đỡ, thế nhưng tiễn kỹ của chủ thần Tinh Linh biến hóa khôn lường, không ai dám chen vào trận quyết đấu giữa Tu và Corellon.
.
Chiết Xạ Tiễn, Gia Tốc Tiễn, Đa Trọng Tiễn, Dẫn Tiễn… Đủ loại tiễn kỹ làm Đỗ Trạch nhìn mà hoa cả mắt. Tuy chúng thần Tinh Linh trên giàn tế không có nơi để trốn, nhưng trong thế trận này, bên Tu cũng bị vây ở thế yếu, bởi chúng thần Tinh Linh có… nước sinh mệnh.
.
Chỉ cần một giọt nước sinh mệnh sẽ có thể khôi phục mọi thương tích, chúng thần Tinh Linh chỉ cần không mang vết thương chí mạng đều có thể hồi phục chỉ trong chốc lát và tiếp tục tham gia vào chiến trường. Còn tình huống nào đáng buồn hơn việc tiểu quái sắp sửa bị diệt lại sử dụng thuật hồi phục cao cấp chứ? Đỗ Trạch bắt đầu phê bình thần tháp thiên vị cho thần Tinh Linh —— mợ nó, thế này thật là bừa bãi!
.
Cho dù đối phương có thứ thuốc vô sỉ, sự nghịch thiên của Tu vẫn không thiếu chỗ thể hiện. Trong màn tên tới tên đi, Tinh Linh tóc trắng lặng lẽ giải quyết hơn nửa số thần Tinh Linh, và đều là một mũi tên chí mạng.
.
“Xẹt——”
.
Mũi tên sáng chói như sao xẹt lao về phía Tu, sự sắc bén đó thậm chí như cắt mở không gian, phong tỏa tất cả khe hở quanh Tu. Tu vươn tay ra sau định lấy tên, nhưng chỉ tóm được không khí —— toàn bộ tên của hắn đã dùng hết rồi!
.
“Tu/ Tiểu chủ nhân/ Điện hạ!”
.
Mũi tên của Corellon găm vào vai trái Tu, nếu không nhờ Tu tránh mau, nơi bị đâm xuyên bây giờ chính là trái tim hắn. Tu rút mũi tên nhuốm máu ra và ném xuống đất, biểu cảm thờ ơ như thể chuyện đó không liên quan đến mình. Corellon không để cho Tu có thời gian xử lý miệng vết thương, thừa cơ bảo chúng thần Tinh Linh tạo ra một thế trận, Corellon giương cung nhắm thằng vào người Tu, mũi tên được bắn ra.
.
Bỗng, một sự việc quái lạ xảy ra. Nhành cây vàng kim chính giữa giàn tế như cảm ứng được gì đó đột ngột duỗi thân, cành lá vươn dài ra. Trước bao ánh mắt hãi hùng của chúng thần Tinh Linh, nó xuyên qua màng ánh sáng, cuộn thành một vòng phòng ngự che chắn cho Tu. Đỉnh nhọn nhẹ nhàng trườn lên vai Tu, khoảnh khắc chất lỏng vàng kim nhỏ xuống, miệng vết thương của Tu khôi phục hoàn toàn. Ngón tay cầm cánh cung đang nhằm về phía Tu của chủ thần Tinh Linh bắt đầu run rẩy, nàng không làm sao buông dây ra được. Tinh Linh tóc trắng đó được Cây Sinh Mệnh che chở, một khi buông tay thì sẽ thương tổn đến Cây Sinh Mệnh.
.
Tình hình bấy giờ chợt rơi vào một cung bậc kỳ lạ. Đỗ Trạch nhìn Cây Sinh Mệnh đang dính lấy Tu, lại nhìn qua chúng thần Tinh Linh ngây ra như phỗng, sâu trong tâm khảm bỗng nảy sinh một sự cảm thông.
.
Cái gọi là ánh sáng của nhân vật chính, chính là đây.
.
Thật ra, từ hiện trạng của Cây Sinh Mệnh, có thể thấy thần tháp đã mô phỏng lại Cây Sinh Mệnh sau khi đã được Tu giải phóng hết “vẩn đục”, như vậy, Cây Sinh Mệnh dĩ nhiên sẽ thiên vị Tu hơn. Chúng thần Tinh Linh trên giàn tế nhìn nhau, chủ thần Tinh Linh hạ cung xuống, thậm chí nàng còn huỷ bỏ cả lớp màng ánh sáng, đi về phía Tu.
.
“Ta là chủ thần Tinh Linh, Corellon.”
.
Corellon tự giới thiệu bản thân với tất cả mọi người, giọng nói mang theo sự thờ ơ vốn có của Tinh Linh tộc.
.
“Ta sẽ để các ngươi vượt qua, sẽ không đối địch với các ngươi, đây là ý của Cây Sinh Mệnh.”
.
Thấy chủ thần Tinh Linh định ra tay tự kết liễu đời mình, Tu ngăn hành động của nàng ta.
.
“Ngươi biết tin tức gì về Thần Sáng Thế không?”
.
Đỗ Trạch không ngờ Tu lại suy nghĩ tường tận đến thế. Trên thực tế, Đỗ Trạch đã phó thác toàn bộ hy vọng của mình lên người thần Quang Minh ngạo kiều kia, không ôm kỳ vọng với các chủ thần khác nữa. Căn cứ theo thông tin từ chủ thần Nhân tộc, trừ Baal và thần Quang Minh, chủ thần của các chủng tộc khác chưa từng thấy Thần Sáng Thế. Tuy nhiên, bấy giờ Đỗ Trạch lại ngạc nhiên mở trừng mắt, vì cậu không ngờ mình lại thấy được cái gật đầu của chủ thần Tinh Linh.
.
“Ta đã thấy phụ thần.” Corellon nói.
.
Đây chính là cái gọi là núi sông trùng điệp ngỡ không lối, thấp thoáng bóng liễu một thôn làng, niềm vui to lớn giáng xuống từ trên trời khiến Đỗ Trạch tạm thời đánh mất khả năng ngôn ngữ. Tu liếc mắt qua Đỗ Trạch, sau đó hỏi tiếp: “Có thể nói rõ được không?”
.
Corellon nhìn Tu, ánh mắt lay động qua nhánh cây vàng kim trên người hắn, sau đó cất tiếng: “… Ngươi được Cây Sinh Mệnh thừa nhận, là vị vua đương nhiệm của Tinh Linh, quả thật có thể biết.”
.
“Ta là nữ hoàng Tinh Linh sơ nhiệm. Duy trì từ chiến tranh Thiên Ma kỷ nguyên thứ nhất cho đến kỷ nguyên thứ hai, tộc của ta cũng bị lôi kéo vào trận chiến này. Tuy kết đồng minh với Thiên tộc, nhưng khi đối mặt thần Ma tộc cực kỳ hung dữ, nếu không có thực lực cao thì sẽ khó lòng sống sót. May mắn là phụ thần đã trợ giúp cho tộc ta.” Giọng Corellon lạnh băng, chỉ khi nhắc tới Thần Sáng Thế mới lộ ra chút kích động. “Người xuất hiện trước mặt ta, dạy chúng ta một phương pháp nâng cao thực lực một cách nhanh chóng.”
.
Từ từ, tình huống này…
.
“Chỉ cần loại bỏ những tình cảm dư thừa, sẽ có thể bình tâm mà tu luyện, thực lực tự khắc tăng trưởng nhanh.”
.
Vì vậy, dưới sự chỉ đạo của Thần Sáng Thế, các người ném hết những tình cảm dư thừa đó cho Cây Sinh Mệnh à?!
.
Enoch gãi gãi đầu, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: “Hình như có gì đó không đúng lắm…”
.
Corellon không thèm ngó ngàng tới lời phát biểu của Enoch, tiếp tục nói: “Đó là vì phụ thần xem Tinh Linh tộc như người thân, Tinh Linh tộc đã đạt được sức mạnh to lớn, bởi vậy mới được trở thành chúa tể của kỷ nguyên thứ hai.”
.
Đỗ trạch thật sự rất muốn quỳ rạp xuống, lúc trước cậu cứ mãi nghi ngờ, Tinh Linh tộc đã quý trọng Cây Sinh Mệnh như thế, vậy thì sao họ lại ném thứ tình cảm mà mình xem là rác rưởi cho Cây Sinh Mệnh, dẫn đến việc hình thành “vẩn đục” chứ —— Hóa những điều này là do Thần Sáng Thế tạo ra! Nói Đỗ Trạch suy bậy cũng được, nhưng cậu cảm thấy Thần Sáng Thế làm vậy là muốn đẩy Tinh Linh vào chỗ chết. Điều khiến Đỗ Trạch không thể nhìn thẳng được là, Tinh Linh tộc thậm chí còn không hề nhận ra chuyện gì bất thường!
.
Tuy kiếm được một thông tin vô cùng bất ngờ, nhưng tin tức cụ thể về Thần Sáng Thế vẫn chưa rõ ràng. Đỗ Trạch không kiềm lòng được phải lên tiếng dò hỏi: “Thần Sáng Thế, có hình dáng gì?”
.
Corellon nghe tiếng nhìn về phía Đỗ Trạch, dường như mới phát hiện ra sự tồn tại của cậu. Đỗ Trạch rất quen với tình huống này, thật ra, tất cả con người trên thế giới này đều mắc một căn bệnh, chỉ cần có mặt nhân vật chính, những người đứng cạnh sẽ đều bị cho là bối cảnh. Corellon liếc Đỗ Trạch một cái, có vẻ như cảm thấy Đỗ Trạch chỉ là một nhân vật nhỏ bé không thiết để ý. Khi nàng sắp sửa thu mắt lại thì chợt nhận ra điều gì đó quá mức hãi hùng, gương mặt chứa đầy vẻ ngạc nhiên xoay qua nhìn Đỗ Trạch chòng chọc.
.
“Ngươi ——”
.
Lời Corellon bị cắt ngang, một đoản đao hình nhện cắt đứt họng nàng từ đằng sau. Một lượng lớn máu tươi bắn ra ngoài, Corellon khụy người xuống để lộ Tinh Linh hắc ám đứng sau. Đó chính là nữ thần nhện.
.
Để trở thành thần tối cao, nữ thần nhện hiển nhiên đã tiến vào thần tháp, thế nhưng ả không ngờ rằng thử luyện của thần tháp lại có hình thức này. Khi nữ thần nhện đặt chân vào ảo cảnh Tinh Linh, ả đã có một dự cảm không tốt. Lúc thấy chủ thần Tinh Linh, dự cảm đó đã trở thành sự thật — Chắc chắn, Corellon hận ả thấu xương sẽ không bỏ qua cho ả. May mà Corellon bị một Tinh Linh tóc trắng thu hút sự chú ý, nữ thần nhện ẩn núp một hồi thì tìm được cơ hội đánh lén.
.
Biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người kể cả Tu còn chưa kịp phản ứng thì Corellon đã bị nữ thần nhện ám sát. Đỗ Trạch trơ mắt nhìn nữ Tinh Linh xinh đẹp ngã xuống. Corellon khẽ nhếch miệng như muốn nói điều gì đó. Nếu Đỗ Trạch không vì khiếm thính mà đi tìm hiểu một chút về cách đọc môi, cậu đã để vụt mất từ đó.
.
Phụ… thần?
.
Sau khi chủ thần Tinh Linh ngã xuống, trên giàn tế hình tròn hiện lên một cột sáng màu xanh lục. Nữ thần nhện lập tức lao tới, tốc độ ả rất nhanh, nhưng động tác của Tu lại càng nhanh hơn. Cây Sinh Mệnh như cảm nhận được cơn phẫn nộ của Tu, nó vươn cành tới hòng tóm lấy nữ thần nhện. Ưu thế của Tinh Linh hắc ám chỉ gói gọn trong việc ẩn nấp và ám sát mà thôi, hơn nữa lại thêm bản năng kính sợ Cây Sinh Mệnh, nữ thần nhện chỉ mới chạm chân lên giàn tế đã bị nhánh cây vàng kim bắt được.
.
Tu vốn định bắt sống nữ thần nhện, nhưng ngay khi ả bị nhành cây quấn lại, một tia sáng phá vỡ hư không, lấy một khí thế ngoan độc xuyên thủng đầu nữ thần nhện. Óc trắng phun đầy đất, mọi người quay đầu lại, phát hiện Corellon vẫn chưa chết — không biết loại thù hận kia lớn đến mức nào mà có thể khiến chủ thần Tinh Linh gắng gượng giương cung lên và bắn ra mũi tên đó.
.
Thấy nữ thần nhện chết trong tay mình, Corellon mỉm cười khoái trá rồi ngã xuống đất. Nàng hóa thành những đốm sáng và tan đi. Không đợi mọi người kinh hoàng, cây cối xung quanh bắt đầu héo rũ, nơi này sẽ sụp đổ ngay thôi.
.
Chủ thần Tinh Linh đã chết, khi nào trạm gác còn ở đó thì nàng ta sẽ không xuất hiện. Mùi vị phải trơ mắt nhìn thông tin bay đi không còn lời nào để miêu tả, Đỗ Trạch bị Tu kéo vào cột sáng, mãi đến khi rời khỏi, thanh niên tóc đen vẫn nhìn về nơi mà chủ thần Tinh Linh đã biến mất với cặp mắt ngỡ ngàng.
.
Đỗ Trạch đã từng cho rằng một tiếng “Meo meo” kia sẽ là nét bút hỏng bét nhất trong cuộc đời mình, nhưng hiện thực lại cho cậu biết cái gì gọi là không có ngu nhất chỉ có ngu hơn. Đỗ Trạch bị chính cái ngu của mình làm cho gần khóc, một tỷ con thảo nê mã hí vang “Tại sao lại bỏ trị liệu?!” phi nước đại ngang qua đầu cậu.
.
Không đợi Đỗ Trạch hoàn hồn, Tu đã có phản ứng. Tinh Linh tóc trắng không nói lời nào mà vươn tay ra, ngón tay trắng đến gần như có thể nhìn thấu bên trong luồn qua tóc Đỗ Trạch, ấn gáy cậu rồi hôn mạnh xuống.
.
“Ư… !”
.
Trong đôi mắt đen thẫm của Đỗ Trạch phản chiếu gương mặt sát rạt của Tu. Trong bóng đêm, nó phát ra một vầng sáng nhẹ, mịn màng tinh xảo như thứ ngọc tốt nhất. Dưới khoảng cách đó, mức độ hút hồn của ngoại hình đối phương tăng lên gấp bội, thậm chí nó còn khiến Đỗ Trạch cảm thấy khó thở.
.
Đầu lưỡi Tu ngay khi vừa tiếp xúc đã xâm nhập vào trong miệng Đỗ Trạch, khát khao tựa như người lạc đường trong sa mạc có được một vò nước Cam Lộ mong mỏi đã lâu. Đỗ Trạch bối rối nhắm mắt lại, niêm mạc của cậu bị quét qua, lưỡi bị mút lấy, toàn bộ khoang miệng đều bị Tu xâm chiếm, ngay cả nước bọt cũng khó lòng nuốt xuống được. Tất cả động tác của Tinh Linh đó đều bộc lộ sự khát vọng và động tình. Tu hôn sâu hơn, Đỗ Trạch bị áp chế, đôi tay đặt trên nhánh cây bắt đầu run rẩy, gần như không chống đỡ được bản thân.
.
Muốn, muốn ngã ——
.
Môi bị xâm chiếm, Đỗ Trạch chỉ có thể mơ hồ ậm ừ vài âm. Cậu hơi hoảng hốt đưa mắt lên, sau đó bị hút vào một đôi mắt xanh ngọc bích mênh mang. Dưới ánh trăng, vẻ mặt của Tu sáng trong nhưng lạnh lùng, hiện lên một vẻ đạm mạc không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng động tác tràn ngập dục vọng lại hình thành một sự đối lập rõ rệt với khí chất siêu phàm thoát tục đó. Sự tương phản mãnh liệt này toát lên một vẻ diễm lệ kinh tâm động phách, vô thức dụ dỗ người khác rơi vào vực sâu.
.
Nháy mắt thất thần đó dẫn đến cánh tay đánh mất sức lực chống đỡ cuối cùng, thân thể Đỗ Trạch ngã ra sau, cảm giác không trọng lực bỗng chốc tràn ngập toàn thân, cậu theo bản năng ôm chặt lấy Tu, hai người cùng ngã xuống một nhánh cây.
.
“Lao xao —— ”
.
Giữa không trung, Tu sử dụng ma pháp thực vật, trên da tay của hắn hiện lên những đường vân phức tạp, kéo dài ra ngoài cơ thể, kết lại thành thực vật làm giảm tốc độ rơi xuống của họ. Hai người ngã xuống đất làm vô số đốm sáng nhỏ bị tung lên, đó là bào tử phát quang. Trong khu rừng Tinh Linh có đủ loại nấm phát sáng, chúng phô ra những tán nấm nhỏ giống hệt nhau, tạo thành một dãy ngân hà.
.
Trong những chùm sáng lượn lờ, Đỗ Trạch nằm trên lớp rêu khô êm dày, hơi kinh ngạc nhìn Tu ở bên trên — cậu không ngờ họ lại thật sự ngã từ trên cây xuống. Tuy Tu đã gọi dây leo kịp thời, nhưng chuyện manh chủ với cậu cùng ngã xuống đất cũng rất khó đỡ.
.
Quả thật giống như là mất đi sự lãnh tĩnh ấy.
.
Tu cúi thấp đầu, mái tóc trắng dài rủ xuống như thác nước. Hắn đặt Đỗ Trạch trên đất khát khao hôn lấy, một lúc sau mới luyến tiếc tách ra. Ánh trăng khiến làn da không tỳ vết của Tinh Linh trở nên trong suốt, những hoa văn xanh sẫm càng làm tăng thêm sự thần bí và mê hoặc. Đối mặt sinh linh xinh đẹp như thế, dù là ai cũng không muốn chối từ.
.
Môi bị ma xát nhiều lần, Đỗ Trạch phát hiện quần trong của mình bị cởi ra, đầu óc hơi lơ mơ mê man một lúc lâu mới kịp phản ứng —— cả hai tay Tu chống trên đầu cậu, vậy cái thứ cởi quần cậu ra kia là…?
.
Khi cánh tay vươn ra chạm vào lớp vỏ cứng của thực vật, Đỗ Trạch mới phát hiện dây leo lúc nãy vẫn chưa biến mất. Dây leo bị Đỗ Trạch bắt lấy chiếm lại quyền chủ động, bò dọc theo cánh tay Đỗ Trạch như một con rắn uốn lượn hướng về phía trước, giữ lấy đầu vai cậu.
.
… Tiểu sinh đột nhiên có dự cảm không ổn, mày thấy thế nào Tiểu Đồng.
.
Đồng nhân văn bị đóng băng: Thắp nến đi.
.
Càng nhiều nhành cây tràn ra từ trong đường vân, không hề chần chờ bò lên người Đỗ Trạch. Chúng cực kỳ hiểu ý để lại máy trợ thính cho Đỗ Trạch, sau đó lột quần cậu đi. Ý thức được tình cảnh của bản thân, Đỗ Trạch muốn cứu lại tình thế nguy ngập này, cậu định kéo đám thực vật đang vặn vẹo trên người, nhưng hai tay lại bị Tu giữ chặt trên đỉnh đầu. Những dây leo dài nhỏ linh hoạt theo vạt áo của Đỗ Trạch luồn vào trong, dùng một lực không khiến cậu đau đớn cọ xát liên tục, giống như đang cuốn lấy con mồi ưng ý.
.
Manh chủ rõ ràng không xem được nội dung mặt sau của cuốn đồng nhân, thế tại sao tự nhiên lại tự thông được play xúc tu chứ! T口T
.
Trong lòng Đỗ Trạch khóc ra máu, cậu đã cảm giác được nhánh cây mảnh mai của dây leo khẽ chạm vào thân dưới của mình, sau đó không chút do dự mò lên. Dây leo mềm mại bao lấy vật thể nửa cứng, rồi co giãn nhúc nhích tựa như cái miệng của trẻ con đang mấp máy. Kích thích mãnh liệt khiến Đỗ Trạch nhắm nghiền cả hai mắt. Cậu bị Tu kiềm chặt trên mặt đất không thể cử động, chỉ có thể dùng sức nắm chặt đôi tay đang đè cậu. Một cành cây thật nhỏ cọ vào phần đỉnh của Đỗ Trạch. Lúc này Tu thả môi Đỗ Trạch ra, cậu thỏa mãn rên lên một tiếng mê người.
.
“Ư…”
.
Sau cao trào, Đỗ Trạch nằm trên mặt đất vô lực thở dốc, không thốt được lời nào. Tu thả chân Đỗ Trạch ra, một nhánh dây leo ngoan ngoãn bò lên ngón tay của hắn, tiết ra một chất lỏng trơn trơn thơm ngát. Tu đưa ngón tay vào, dùng chất lỏng trắng mịn bôi lên phần bên trong cơ thể Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch há mồm chuẩn bị nói, lại bị dây leo ngấp nghé nãy giờ phát hiện khe hở, một sợi dây leo luồn vào miệng Đỗ Trạch, dùng sức cuốn lấy đầu lưỡi đang không ngừng trốn tránh. Khoang miệng chen đầy thực vật, Đỗ Trạch hơi buồn bực lay đầu, nước bọt trong suốt trào ra khỏi khóe miệng, sau đó bị Tu liếm đi.
.
Tu bỏ y bào, ôm lấy Đỗ Trạch, phân thân nóng rực cứng rắn thong thả tiến thẳng vào trong cơ thể Đỗ Trạch, lần đầu tiên lên tiếng kể từ lúc Đỗ Trạch cầu (phát) hoan (ngu): “Ta thượng em từ chính diện đây.”
.
Giọng nói của Tinh Linh rất nhẹ, nhưng lời nói thì lại cực kỳ suồng sã. Hai tai Đỗ Trạch đỏ bừng lên, từ góc độ hiện giờ của cậu có thể thấy rõ tất cả động tác của Tu, bao gồm cả cái chỗ tiếp xúc của hai người. Đỗ Trạch chật vật muốn dời mắt đi, nhưng lại bị dây leo cố định tư thế, chỉ có thể nhìn vật thể to lớn đó chen vào cơ thể mình từng chút một như thế nào.
.
Thật, thật sự là nuốt vào toàn bộ ——
.
Hình ảnh mãnh liệt đánh sâu vào thị giác khiến toàn thân Đỗ Trạch toát một lớp mồ hôi, cậu chưa bao giờ cảm nhận được Tu khuếch trương niêm mạc trong cơ thể cậu rõ ràng đến thế. Vật cứng nóng đè lên vách tường ướt át, chất lỏng nhẵn mịn bị rỉ ra không ít và nhỏ giọt lên đùi Đỗ Trạch. Tu đè thắt lưng cậu tiến lùi liên tục, nơi mập hợp phát ra tiếng nước sềnh sệch, trong không khí nồng nặc mùi ***.
.
Thực vật triền miên bám trên người họ, cành lá mềm mại đẩy quần áo Đỗ Trạch lên cao, cuộn trước ngực Đỗ Trạch, lớp vỏ hơi thô ráp ma xát chỗ mẫn cảm. Cảm giác được mang lại không hề đau đớn mà chỉ có khoái cảm vô tận.
.
Tu ôm Đỗ Trạch, Tinh Linh dường như rất thích thúc vào điểm chết người kia của Đỗ Trạch, triền miên đưa đẩy. Khác với sự kích thích do va chạm mang lại, hành động này càng giống một loại tra tấn ngọt ngào. Toàn thân Đỗ Trạch run rẩy, mọi điểm mẫn cảm của cậu đều bị thực vật khiêu khích, ngón tay cấu một đường dài trên dây leo, giống như một con mèo nhỏ bất lực duỗi móng vuốt.
.
“A…”
.
Không biết đã làm bao lâu, Đỗ Trạch chỉ cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, nếu như không có thực vật đỡ lấy, chắc chắn cậu đã nhuyễn thành một bãi bùn nhão. Thực vật trong miệng đã rời đi, nhưng Đỗ Trạch chỉ có thể rên rỉ mặc Tu đâm rút. Những cành lá tươi tốt quây lấy hai người, không chừa ra một tí kẽ hở.
.
Sau khi bị kích thích mãnh liệt, thân thể vô cùng mỏi mệt, nhưng cũng mẫn cảm đến cùng cực, chỉ cần cành lá vô ý động một chút là có thể khiến cậu run rẩy ngay.
.
Tu nhìn thẳng vào Đỗ Trạch, ánh mắt nghiêm túc như muốn khắc sâu hình dáng đối phương vào võng mạc. Dáng vẻ của thanh niên tóc đen lúc này có một chút thê thảm, khắp cơ thể toàn là vết xanh với dấu hồng: bị hôn, bị liếm, bị quấn, những vết bầm nông sâu làm toát lên một vẻ thê diễm. Tu vươn tay, đầu ngón tay lưu luyến trên những dấu hồng, ánh mắt xanh thẫm như hồ sâu đen tối khó phân.
.
Đây là dấu vết mà hắn tạo ra.
.
Từng lớp từng lớp, giam giữ người này lại.
.
Đỗ Trạch phát ra âm thanh hít sâu, hậu huyệt của cậu đã không còn đủ chỗ để chứa thể dịch của Tu nữa. Tinh dịch tràn ra chầm chậm chảy xuống dọc theo đùi Đỗ Trạch, nhưng Tu lại không có chút dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ dừng lại.
.
Đỗ Trạch mê man nhìn Tinh Linh trên người mình, khi lại bị dây leo nâng thắt lưng lên, đại não loáng thoáng hiện ra những dòng văn mà Nhất Diệp Tri Khâu đã viết: Tinh Linh là một chủng tộc vô cùng lạnh nhạt, họ trả nhiệt tình…
.
… Mợ nó, lừa ai vậy hả! T皿T
.
******
.
******
.
Thật đáng sợ.
.
Người kia chỉ cần nói một câu thôi đã có thể khiến hắn đánh mất sự kiềm chế.
.
——【Hộp bí mật】
.
******
.
Đỗ Trạch xoa bóp hông mình, dù đã có khả năng hoàn tác hồi phục cơ thể, cậu vẫn thấy thắt lưng nhức ghê gớm — tư thế bị dây leo đè ép ngày hôm qua quả thực là khiêu chiến giới hạn của con người mà!
.
Cái gọi là phấn hồng thì bên trong toàn một mớ đen thui, hệ cấm dục thường thường là hệ khẩu vị nặng, play xúc tu thực vật gì gì đó… Nói chung đều đáng rơi nước mắt.
.
Ariel chú ý tới động tác của Đỗ Trạch, nàng bước tới khua tay hỏi han: [Đỗ Trạch, hôm qua ngủ không ngon ư?]
.
Đỗ Trạch lắc đầu ngụ ý không phải, Ariel thấy thế thì an tâm nở nụ cười.
.
[Vậy là tốt rồi, hôm qua ta ngủ không được ngon.]
.
Thấy ánh nhìn dò hỏi từ Đỗ Trạch, Ariel chỉ vành tai nhọn của mình, sau đó hơi hoang mang viết rằng: [Dường như hôm qua nghe được tiếng khóc của ai đó. Đỗ Trạch, ngươi có nghe thấy không?]
.
“…”
.
Là nguyên nhân của thứ tạp âm đó, Đỗ Trạch lặng lẽ nuốt xuống ngụm máu nghẹn nơi cổ: chẳng nhẽ tiểu sinh lại nói cho em là vì bị manh chủ ấy ấy chắc —— từ từ, em gái, em… nghe… được á?
.
Bấy giờ, tên ngốc mới ý thức được hoạt động không hài hòa tối qua có thể xem là dã chiến. Cậu cứng người quét mắt qua vòng người xung quanh, không biết là chỉ có Ariel nghe được, hay là những người khác đều có công phu cơ mặt quá tốt nên không ai biểu hiện ra bất cứ dị trạng nào.
.
… Cuộc sống đã khó khăn như thế, có một số việc không nhất thiết phải vạch trần.
.
Tu triệu hồi bạch kỳ mã và chó địa ngục ba đầu, phân phối thú cưỡi cho mọi người. Hắn xách theo Đỗ Trạch đang buồn thúi ruột trèo lên Hắc Long, đoàn người bắt đầu xuất phát tới Cây Sinh Mệnh.
.
Cây Sinh Mệnh được hồ nước trong như gương bao xung quanh, dưới ánh trăng sáng ngời, tán lá ánh lên một màu xanh biếc làm người ta tan nát cõi lòng. Gió khẽ đảo qua mái tóc Tu để lộ đôi tai nhọn đặc trưng của Tinh Linh. Tu lặng im nhìn phía tán cây, hắn nghe được tiếng giao tranh, mà hướng tiếng động vang lên chính là —
.
More đột nhiên nâng mình lên, nó khép cánh lại rồi lao thẳng xuống tán cây rậm rạp. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành cây, theo bản năng, Đỗ Trạch dùng cả hai tay để bảo vệ phần mặt mình. Hắc Long đáp vào vườn hoa một cách nặng nề, Đỗ Trạch buông tay ra, phát hiện trước mắt mình chính là giàn tế Tinh Linh đã từng thấy nơi Cây Sinh Mệnh.
.
Vì sự xuất hiện của Hắc Long, hai bên đang giao chiến chợt ngừng lại. Đỗ Trạch nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra, giàn tế hình tròn được một lớp ánh sáng bao phủ, trong đó có vài Tinh Linh cầm trường cung, họ vây quanh Cây Sinh Mệnh ở chính giữa giàn tế. Nhánh cây vàng kim đó vẫn rủ vào trong chiếc ao, nhỏ xuống những giọt nước sinh mệnh màu vàng kim. Một nữ Tinh Linh xinh đẹp tuyệt trần đứng bên ao nhỏ, nàng hiển nhiên là người đứng đầu đám Tinh Linh nọ, khuôn mặt lạnh lùng không sắc thái biểu cảm, từ xa trông lại hệt như một tảng băng.
.
Bên dưới giàn tế là khoảng bảy, tám Ma tộc, toàn thân mỗi người đều phủ đầy vết thương. Khi Rachel đáp xuống, những Ma tộc đó nhốn nháo cả lên, không hẹn mà cùng bước ra chào: “Rachel đại nhân!”
.
Không ngờ lại là quân đoàn sấm sét bị phân tán, họ đã tạo nên một đội ngũ. Một Ma tộc trong số đó đưa ngọn lửa đen về hướng Rachel, báo cáo: “Tiểu đội ba, chín, mười một, mười bảy, hai mươi đã tập hợp.”
.
Rachel nhìn lướt qua đám Ma tộc, biểu cảm luôn điềm tĩnh nay đã hơi dao động. Năm tiểu đội sấm sét tổng cộng ba mươi người giờ chỉ còn lại bảy, mỗi một người đều chồng chất thương tích. Rachel im lặng đẩy mắt kính, sau đó ra hiệu với Ma tộc nọ đưa bằng chứng cho Tu.
.
Thấy Tinh Linh Tu, những Ma tộc nọ tuy có hơi khó hiểu, nhưng vẫn trung thực chấp hành mệnh lệnh của Rachel. Tu nhận lấy ngọn lửa, chưa kịp trao đổi với những người không may bị phân tán, các Tinh Linh trên giàn tế đã kéo nhau ra. Dưới sự chỉ huy của nữ Tinh Linh, các Tinh Linh kết thành một thế trận, bắn ra màn mưa tên, tấn công rất bất ngờ.
.
Mưa tên dày đặc khó lòng mà tránh né, Hắc Long ngửa đầu phun lửa lan ra cả một khu vực, Rachel nhân cơ hội tiến lên giàn tế Tinh Linh nhưng lại bị thủ hạ ngăn cản.
.
“Đại nhân! Lớp ánh sáng đó không ai có thể tiến vào, nó miễn dịch với bất kỳ công kích, không phá hủy được! Chỉ còn cách dùng tên xuyên thấu nó!”
.
Nghe Ma tộc đó nói xong, Đỗ Trạch biết chắc thần tháp yêu cầu kẻ leo tháp phải dùng đến cung tên. Cậu nhìn chằm chằm nữ Tinh Linh siêu phàm thoát tục, không cần nghĩ cũng dư sức đoán ra thân phận chủ thần Tinh Linh của nàng ta. So với Ma thần Baal, Long thần Io, BOSS Tinh Linh cửa này thoạt nhìn rất mỏng manh, nhưng cũng không kém phần khó khăn, bởi vì nàng chỉ bị thương tích do cung tên tạo ra mà thôi.
.
Trong lúc nói chuyện, mưa tên đợt hai đã bắt đầu lao xuống. Lần này, thần Tinh Linh sử dụng Phá Ma Tiễn, ngọn lửa của Hắc Long chẳng những không phá hủy được mũi tên, ngược lại còn tăng thêm sức mạnh cho chúng. Dù More đã dùng đuôi chặn tên lại, nhưng khi mũi tên tiếp xúc vẫn làm đuôi Hắc Long loang lổ vết máu.
.
“Grào ——”
.
Máu rồng nóng hầm hập tưới xuống vườn hoa, không gian nơi đây không thích hợp để cự long phát huy sức mạnh. Nghe xong thông tin về màng ánh sánh, Tu đưa tay rút một mũi tên từ sau lưng, đặt lên cây cung sinh mệnh nhắm thẳng vào thần Tinh Linh. Giàn tế hình tròn khá trống trải, không có chỗ nào để ẩn nấp, đối mặt với mũi tên của Tu, chủ thần Tinh Linh Corellon vốn không có đường trốn, nàng kéo cung, đầu tên chĩa về phía Tu.
.
Tu không chút do dự gộp ba mũi tên thành một rồi bắn. Corellon lườm mắt, nàng kéo căng cung, buông tay bắn liền năm mũi tên. Mũi đầu của hai bên chạm vào nhau rồi triệt tiêu, khi mũi thứ hai của Corellon sắp sửa găm vào người Tu, mũi tên cuối cùng của Tu đột ngột tăng tốc đánh vào đuôi tên thứ hai, phương hướng bị thay đổi đồng thời cả sức mạnh cũng tăng lên. Trước khi mọi người kịp phản ứng, mũi tên đâm xuyên qua họng của vị thần rừng, giết chết người đó chỉ trong chốc lát.
.
Biểu cảm của Corellon thoáng lộ ra chút kinh hãi, nàng nhìn gương mặt lạnh lùng của Tinh Linh tóc trắng đối diện, xác định mục tiêu tấn công. Tập thể thần Tinh Linh chuyển hướng sang Tu. Trong cuộc đọ sức này, đám người John không thể giúp được gì, họ không thể tấn công thần Tinh Linh qua lớp màng ánh sáng đó, chỉ có thể gia tăng phòng ngự cho Tu. Trước những đòn tấn công của trung và hạ thần Tinh Linh, Rachel và chúng Ma tộc dễ dàng đón đỡ, thế nhưng tiễn kỹ của chủ thần Tinh Linh biến hóa khôn lường, không ai dám chen vào trận quyết đấu giữa Tu và Corellon.
.
Chiết Xạ Tiễn, Gia Tốc Tiễn, Đa Trọng Tiễn, Dẫn Tiễn… Đủ loại tiễn kỹ làm Đỗ Trạch nhìn mà hoa cả mắt. Tuy chúng thần Tinh Linh trên giàn tế không có nơi để trốn, nhưng trong thế trận này, bên Tu cũng bị vây ở thế yếu, bởi chúng thần Tinh Linh có… nước sinh mệnh.
.
Chỉ cần một giọt nước sinh mệnh sẽ có thể khôi phục mọi thương tích, chúng thần Tinh Linh chỉ cần không mang vết thương chí mạng đều có thể hồi phục chỉ trong chốc lát và tiếp tục tham gia vào chiến trường. Còn tình huống nào đáng buồn hơn việc tiểu quái sắp sửa bị diệt lại sử dụng thuật hồi phục cao cấp chứ? Đỗ Trạch bắt đầu phê bình thần tháp thiên vị cho thần Tinh Linh —— mợ nó, thế này thật là bừa bãi!
.
Cho dù đối phương có thứ thuốc vô sỉ, sự nghịch thiên của Tu vẫn không thiếu chỗ thể hiện. Trong màn tên tới tên đi, Tinh Linh tóc trắng lặng lẽ giải quyết hơn nửa số thần Tinh Linh, và đều là một mũi tên chí mạng.
.
“Xẹt——”
.
Mũi tên sáng chói như sao xẹt lao về phía Tu, sự sắc bén đó thậm chí như cắt mở không gian, phong tỏa tất cả khe hở quanh Tu. Tu vươn tay ra sau định lấy tên, nhưng chỉ tóm được không khí —— toàn bộ tên của hắn đã dùng hết rồi!
.
“Tu/ Tiểu chủ nhân/ Điện hạ!”
.
Mũi tên của Corellon găm vào vai trái Tu, nếu không nhờ Tu tránh mau, nơi bị đâm xuyên bây giờ chính là trái tim hắn. Tu rút mũi tên nhuốm máu ra và ném xuống đất, biểu cảm thờ ơ như thể chuyện đó không liên quan đến mình. Corellon không để cho Tu có thời gian xử lý miệng vết thương, thừa cơ bảo chúng thần Tinh Linh tạo ra một thế trận, Corellon giương cung nhắm thằng vào người Tu, mũi tên được bắn ra.
.
Bỗng, một sự việc quái lạ xảy ra. Nhành cây vàng kim chính giữa giàn tế như cảm ứng được gì đó đột ngột duỗi thân, cành lá vươn dài ra. Trước bao ánh mắt hãi hùng của chúng thần Tinh Linh, nó xuyên qua màng ánh sáng, cuộn thành một vòng phòng ngự che chắn cho Tu. Đỉnh nhọn nhẹ nhàng trườn lên vai Tu, khoảnh khắc chất lỏng vàng kim nhỏ xuống, miệng vết thương của Tu khôi phục hoàn toàn. Ngón tay cầm cánh cung đang nhằm về phía Tu của chủ thần Tinh Linh bắt đầu run rẩy, nàng không làm sao buông dây ra được. Tinh Linh tóc trắng đó được Cây Sinh Mệnh che chở, một khi buông tay thì sẽ thương tổn đến Cây Sinh Mệnh.
.
Tình hình bấy giờ chợt rơi vào một cung bậc kỳ lạ. Đỗ Trạch nhìn Cây Sinh Mệnh đang dính lấy Tu, lại nhìn qua chúng thần Tinh Linh ngây ra như phỗng, sâu trong tâm khảm bỗng nảy sinh một sự cảm thông.
.
Cái gọi là ánh sáng của nhân vật chính, chính là đây.
.
Thật ra, từ hiện trạng của Cây Sinh Mệnh, có thể thấy thần tháp đã mô phỏng lại Cây Sinh Mệnh sau khi đã được Tu giải phóng hết “vẩn đục”, như vậy, Cây Sinh Mệnh dĩ nhiên sẽ thiên vị Tu hơn. Chúng thần Tinh Linh trên giàn tế nhìn nhau, chủ thần Tinh Linh hạ cung xuống, thậm chí nàng còn huỷ bỏ cả lớp màng ánh sáng, đi về phía Tu.
.
“Ta là chủ thần Tinh Linh, Corellon.”
.
Corellon tự giới thiệu bản thân với tất cả mọi người, giọng nói mang theo sự thờ ơ vốn có của Tinh Linh tộc.
.
“Ta sẽ để các ngươi vượt qua, sẽ không đối địch với các ngươi, đây là ý của Cây Sinh Mệnh.”
.
Thấy chủ thần Tinh Linh định ra tay tự kết liễu đời mình, Tu ngăn hành động của nàng ta.
.
“Ngươi biết tin tức gì về Thần Sáng Thế không?”
.
Đỗ Trạch không ngờ Tu lại suy nghĩ tường tận đến thế. Trên thực tế, Đỗ Trạch đã phó thác toàn bộ hy vọng của mình lên người thần Quang Minh ngạo kiều kia, không ôm kỳ vọng với các chủ thần khác nữa. Căn cứ theo thông tin từ chủ thần Nhân tộc, trừ Baal và thần Quang Minh, chủ thần của các chủng tộc khác chưa từng thấy Thần Sáng Thế. Tuy nhiên, bấy giờ Đỗ Trạch lại ngạc nhiên mở trừng mắt, vì cậu không ngờ mình lại thấy được cái gật đầu của chủ thần Tinh Linh.
.
“Ta đã thấy phụ thần.” Corellon nói.
.
Đây chính là cái gọi là núi sông trùng điệp ngỡ không lối, thấp thoáng bóng liễu một thôn làng, niềm vui to lớn giáng xuống từ trên trời khiến Đỗ Trạch tạm thời đánh mất khả năng ngôn ngữ. Tu liếc mắt qua Đỗ Trạch, sau đó hỏi tiếp: “Có thể nói rõ được không?”
.
Corellon nhìn Tu, ánh mắt lay động qua nhánh cây vàng kim trên người hắn, sau đó cất tiếng: “… Ngươi được Cây Sinh Mệnh thừa nhận, là vị vua đương nhiệm của Tinh Linh, quả thật có thể biết.”
.
“Ta là nữ hoàng Tinh Linh sơ nhiệm. Duy trì từ chiến tranh Thiên Ma kỷ nguyên thứ nhất cho đến kỷ nguyên thứ hai, tộc của ta cũng bị lôi kéo vào trận chiến này. Tuy kết đồng minh với Thiên tộc, nhưng khi đối mặt thần Ma tộc cực kỳ hung dữ, nếu không có thực lực cao thì sẽ khó lòng sống sót. May mắn là phụ thần đã trợ giúp cho tộc ta.” Giọng Corellon lạnh băng, chỉ khi nhắc tới Thần Sáng Thế mới lộ ra chút kích động. “Người xuất hiện trước mặt ta, dạy chúng ta một phương pháp nâng cao thực lực một cách nhanh chóng.”
.
Từ từ, tình huống này…
.
“Chỉ cần loại bỏ những tình cảm dư thừa, sẽ có thể bình tâm mà tu luyện, thực lực tự khắc tăng trưởng nhanh.”
.
Vì vậy, dưới sự chỉ đạo của Thần Sáng Thế, các người ném hết những tình cảm dư thừa đó cho Cây Sinh Mệnh à?!
.
Enoch gãi gãi đầu, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: “Hình như có gì đó không đúng lắm…”
.
Corellon không thèm ngó ngàng tới lời phát biểu của Enoch, tiếp tục nói: “Đó là vì phụ thần xem Tinh Linh tộc như người thân, Tinh Linh tộc đã đạt được sức mạnh to lớn, bởi vậy mới được trở thành chúa tể của kỷ nguyên thứ hai.”
.
Đỗ trạch thật sự rất muốn quỳ rạp xuống, lúc trước cậu cứ mãi nghi ngờ, Tinh Linh tộc đã quý trọng Cây Sinh Mệnh như thế, vậy thì sao họ lại ném thứ tình cảm mà mình xem là rác rưởi cho Cây Sinh Mệnh, dẫn đến việc hình thành “vẩn đục” chứ —— Hóa những điều này là do Thần Sáng Thế tạo ra! Nói Đỗ Trạch suy bậy cũng được, nhưng cậu cảm thấy Thần Sáng Thế làm vậy là muốn đẩy Tinh Linh vào chỗ chết. Điều khiến Đỗ Trạch không thể nhìn thẳng được là, Tinh Linh tộc thậm chí còn không hề nhận ra chuyện gì bất thường!
.
Tuy kiếm được một thông tin vô cùng bất ngờ, nhưng tin tức cụ thể về Thần Sáng Thế vẫn chưa rõ ràng. Đỗ Trạch không kiềm lòng được phải lên tiếng dò hỏi: “Thần Sáng Thế, có hình dáng gì?”
.
Corellon nghe tiếng nhìn về phía Đỗ Trạch, dường như mới phát hiện ra sự tồn tại của cậu. Đỗ Trạch rất quen với tình huống này, thật ra, tất cả con người trên thế giới này đều mắc một căn bệnh, chỉ cần có mặt nhân vật chính, những người đứng cạnh sẽ đều bị cho là bối cảnh. Corellon liếc Đỗ Trạch một cái, có vẻ như cảm thấy Đỗ Trạch chỉ là một nhân vật nhỏ bé không thiết để ý. Khi nàng sắp sửa thu mắt lại thì chợt nhận ra điều gì đó quá mức hãi hùng, gương mặt chứa đầy vẻ ngạc nhiên xoay qua nhìn Đỗ Trạch chòng chọc.
.
“Ngươi ——”
.
Lời Corellon bị cắt ngang, một đoản đao hình nhện cắt đứt họng nàng từ đằng sau. Một lượng lớn máu tươi bắn ra ngoài, Corellon khụy người xuống để lộ Tinh Linh hắc ám đứng sau. Đó chính là nữ thần nhện.
.
Để trở thành thần tối cao, nữ thần nhện hiển nhiên đã tiến vào thần tháp, thế nhưng ả không ngờ rằng thử luyện của thần tháp lại có hình thức này. Khi nữ thần nhện đặt chân vào ảo cảnh Tinh Linh, ả đã có một dự cảm không tốt. Lúc thấy chủ thần Tinh Linh, dự cảm đó đã trở thành sự thật — Chắc chắn, Corellon hận ả thấu xương sẽ không bỏ qua cho ả. May mà Corellon bị một Tinh Linh tóc trắng thu hút sự chú ý, nữ thần nhện ẩn núp một hồi thì tìm được cơ hội đánh lén.
.
Biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người kể cả Tu còn chưa kịp phản ứng thì Corellon đã bị nữ thần nhện ám sát. Đỗ Trạch trơ mắt nhìn nữ Tinh Linh xinh đẹp ngã xuống. Corellon khẽ nhếch miệng như muốn nói điều gì đó. Nếu Đỗ Trạch không vì khiếm thính mà đi tìm hiểu một chút về cách đọc môi, cậu đã để vụt mất từ đó.
.
Phụ… thần?
.
Sau khi chủ thần Tinh Linh ngã xuống, trên giàn tế hình tròn hiện lên một cột sáng màu xanh lục. Nữ thần nhện lập tức lao tới, tốc độ ả rất nhanh, nhưng động tác của Tu lại càng nhanh hơn. Cây Sinh Mệnh như cảm nhận được cơn phẫn nộ của Tu, nó vươn cành tới hòng tóm lấy nữ thần nhện. Ưu thế của Tinh Linh hắc ám chỉ gói gọn trong việc ẩn nấp và ám sát mà thôi, hơn nữa lại thêm bản năng kính sợ Cây Sinh Mệnh, nữ thần nhện chỉ mới chạm chân lên giàn tế đã bị nhánh cây vàng kim bắt được.
.
Tu vốn định bắt sống nữ thần nhện, nhưng ngay khi ả bị nhành cây quấn lại, một tia sáng phá vỡ hư không, lấy một khí thế ngoan độc xuyên thủng đầu nữ thần nhện. Óc trắng phun đầy đất, mọi người quay đầu lại, phát hiện Corellon vẫn chưa chết — không biết loại thù hận kia lớn đến mức nào mà có thể khiến chủ thần Tinh Linh gắng gượng giương cung lên và bắn ra mũi tên đó.
.
Thấy nữ thần nhện chết trong tay mình, Corellon mỉm cười khoái trá rồi ngã xuống đất. Nàng hóa thành những đốm sáng và tan đi. Không đợi mọi người kinh hoàng, cây cối xung quanh bắt đầu héo rũ, nơi này sẽ sụp đổ ngay thôi.
.
Chủ thần Tinh Linh đã chết, khi nào trạm gác còn ở đó thì nàng ta sẽ không xuất hiện. Mùi vị phải trơ mắt nhìn thông tin bay đi không còn lời nào để miêu tả, Đỗ Trạch bị Tu kéo vào cột sáng, mãi đến khi rời khỏi, thanh niên tóc đen vẫn nhìn về nơi mà chủ thần Tinh Linh đã biến mất với cặp mắt ngỡ ngàng.
.
Danh sách chương